Tiểu Linh Miêu đã được cứu, nhưng không muốn lệ thuộc vào con người
Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014
(Tiểu Linh Miêu phần 8)
Sợi dây ny
lông giống như gân bò, thật mềm dẽo.
Tiểu Linh
Miêu mơ mơ tỉnh tỉnh, tỉnh rồi lại cắn.
Đầu của nó
còn mơ màng, vẫn cứ còn muốn ngủ. Nhưng nằm ngủ, mệt rồi, muốn đổi tư thế ngủ
tiếp, đạp đạp chân, đạp không được, lại tỉnh. Mở mắt ra nhìn, nhìn thấy đến sợi
dây ny lông đang trói chân, lập tức không vui. Hơi nằm nghĩ một chút, uốn cong
đầu liền cắn.
“Cà chít,
cà chit”, Tiểu Linh Miêu đem sợi dây ny lông mềm dẽo ra sức cắn.
Nhưng hai quai
hàm mở ra khép lại, khép lại mở ra, nãy sinh chấn động làm cho cái đầu choáng
váng lại đau, sợi dây ny lông vẫn không đứt. Nó không cắn nữa, nhắm mắt lại
nghĩ ngơi, đầu vừa nghiêng, không bao lâu lại ngủ tiếp.
Do đầu
đau, do cắn sợi dây ny lông, nó không để ý liếm cỏ thuốc của người giữ rừng bôi
ở trên miệng vết thương ở bả vai.
Nó cắn sợi
dây ny lông là buổi tối, ban ngày thì cắn không được rồi.
Buổi sáng
ngày hôm nay, người giữ rừng không có đi tuần tra cánh rừng, chỉ ở trong nhà bầu
bạn cùng Tiểu Linh Miêu.
Khi thì
ông ta đút cho Tiểu Linh Miêu chút nước, lúc thì lại ném cho Tiểu Linh Miêu một
chút thịt chim Đa đa. Con ruồi đến kiếm chuyện ông ta đuổi ruồi đi, con ve trâu
đến đốt, ông ta bắt ve đi.
Nhưng ông
ta nhất định không cho phép Tiểu Linh Miêu cắn sợi dây. Tiểu Linh Miêu vừa uốn
cong đầu, ông ta vừa giậm chân vừa quát:
“Không được
cắn, không được cắn! Đồ ngốc, ngươi cắn sợi dây làm gì? Không sợ đau đầu hả, sợi
dây rất chắc đấy, hà tất phải phí sức”.
Ông ta cho
rằng sợi dây ny lông rất chắc, là triệt để cắn không đứt, Tiểu Linh Miêu không
biết tự lượng sức mình, chỉ càng tăng thêm đau khổ.
Nhờ vậy,
ngày hôm nay Tiểu Linh Miêu ngủ được nhiều, ngủ thật say.
Gần đến buổi
trưa, một chiếc xe Jeep ào ào chạy đến, bóp kèn in ỏi, đậu ở ngoài sân của người
giữ rừng.
“Tiểu Linh
Miêu ở đâu, Tiểu Linh Miêu ở đâu?”
Người tài
xế trẻ tuổi nhảy xuống xe đã hét lên.
Người tài
xế này và Râu Rậm rất quen nhau. Anh ta thường lái xe đưa lương thực, đưa nhiên
liệu cho người giữ rừng rãi rác ở các khu rừng. Lần này, anh ta còn có một nhiệm
vụ, chính là phải đem vật của Râu Rậm tiếp thu đem đi.
Người tài
xế trẻ tuổi ngồi ở bên mình Tiểu Linh Miêu, thò tay muốn vuốt ve sống lưng của
Tiểu Linh Miêu.
“Đừng rờ,
đừng rờ! cẩn thận nó cắn…”
Râu Rậm vội
vàng ngăn cản. Nhưng lời nói của ông ta chưa nói dứt, Tiểu Linh Miêu đang bị cột
giống như một con cá chép búng mình, hả họng táp vào bàn tay của người tài xế
trẻ tuổi.
“Ây da, mẹ
ơi!”
Người tài
xế trẻ kinh hoàng kêu lên một tiếng, “ùm” một cái, ngồi bệt ở trên đất. Còn
may, anh ta né thật kịp lúc, chưa có bị cắn.
“Lợi hại,
lợi hại! Con vật nhỏ này, giống như hổ báo vậy”.
Mặt của
người tài xế trẻ thay đổi cả màu sắc.
“Ha ha ha
ha…”
Người giữ
rừng Râu Rậm cười đến không kịp thở,
“Họ, họ
chưa nói với ông sao, con vật nhỏ này không dễ trêu chọc đâu. Hôm… hôm qua, nó
đã dám nhảy ra, cắn nòng súng của hai kẻ khốn đó, cắn tay của họ…”
“Nói là
nói vậy, tôi có chút không tin”
Người tài
xế trẻ sờ sờ sau gáy một cách ngượng ngùng,
“Hơn nữa,
chúng ta quen nhau thế này, sao có thể…”
“Ngay cả
tôi cũng không nể mặt đấy! Hôm qua còn muốn cắn tôi đấy…tôi cứu nó hai lần rồi”.
“Này con vật
nhỏ bé, bị thương thế này, còn bị cột nữa, một chút kiên cường không giảm sao.”
“Nếu không
sao gọi là ‘Phanh mệnh tam lang’ chứ! Trong các loài dã thú, dũng cảm thế này,
không sợ chết thế này, cũng không còn thấy nhiều nữa!”
Râu Rậm
khâm phục từ đáy lòng.
“‘Phanh mệnh
tam lang’ ? chặc!”
Người tài
xế trẻ tuổi bò dậy, lại ngồi ở bên mình Tiểu Linh Miêu. Anh ta vừa cẩn thận
thăm dò Tiểu Linh Miêu vừa khen ngợi. Anh ta biết, “Phanh mệnh tam lang” là quý
danh của hảo hán Thạch Tú trong “Truyện Thủy Hử”. Thạch Tú, đó có thể là một
anh hùng đầu đội trời chân đạp đất!
“Đáng tiếc,
dã thú không sợ chết thế này cũng sắp mất dấu vết rồi. Con người quá tự tư, quá
hung ác”.
Người giữ
rừng lắc lắc đầu.
“Anh bạn
nhỏ này là từ đâu chạy đến đây vậy?”
Người tài
xế lại hỏi. Nhìn thấy rõ anh ta đối với Tiểu Linh Miêu rất thích thú.
“Không biết
được. Có điều, tôi nghĩ nó là từ lâm trường Đông Sơn chạy đến đây đấy”.
“Lâm trường
Đông sơn sao trước giờ chưa nghe nói đến Tiểu Linh Miêu vậy cà?”
“Linh Miêu
lúc còn nhỏ, Linh Miêu lớn đen chúng nó giấu rất kín, sợ sói, chim làm hại, con
người không thể nhìn thấy được. Nếu đúng như tôi đoán, con vật nhỏ lớn được thế
này, nhất định đã chịu qua không ít cực khổ đấy”.
Tiểu Linh
Miêu nghiêng mình nằm ở trên đất, mắt cẩn thận ngó về người tài xế trẻ tuổi, lông
dựng đứng lên, trong mũi chốc chốc phát ra tiếng gầm gừ có tính uy hiếp. Nó
không thích người trẻ tuổi này, dù rằng xem ra người trẻ tuổi này rất thích nó.
Người thanh niên này toàn thân mùi dầu mỡ nồng nặc, loại mùi này hoàn toàn xa lạ
với vùng rừng núi. Huống hồ, người trẻ tuổi này cùng cái máy to đùng đậu ở
ngoài sân có liên quan với nhau. Cái máy đó chạy lên kêu ầm ầm ào ào, chấn động
đến đất rừng cứ mãi lắc lư.
Núi rừng
là một nơi yên tĩnh, ở đây chỉ có âm thanh của tự nhiên. Ngàn đời nay, núi rừng và các muôn thú trong
rừng núi đều là ở trong âm thanh của tự nhiên sinh sống và phát triển.
“Nào, ngồi
đây”.
Râu Rậm gọi
người tài xế trẻ tuổi, rót cho anh ta một ly trà mùi hương ngào ngạt,
“Anh bạn
nhỏ còn phải nghỉ ngơi nhiều, nó không muốn bị con người nhìn ngó”.
Người tài
xế cười rồi đứng dậy.
Tiểu Linh
Miêu chầm chậm đem đầu gối ở trên đất, nhắm mắt lại. Nó thật mệt rồi, cái cổ mỏi
rã rời, mí mắt vẫn cứ muốn khép lại. Mà, đòn cá chép búng mình đó, càng làm hao
tổn hết sức lực của nó, làm cho trái tim nhảy không ngừng, cái đầu xây xẩm. Nó
là gắng sức chống đỡ đối đầu cùng người thanh niên, nó vẫn không muốn nhận sự
vuốt ve của con người.
Râu Rậm và
người thanh niên hạ thấp giọng nói, vừa nói vừa cười. Tiểu Linh Miêu không biết
họ đang đàm luận vấn đề gì, nó cũng không muốn biết. Một lúc sau, nó đã ngủ. Lần
này, nó ngủ rất say, ngay cả người tài xế trẻ đó đi lúc nào nó cũng không hay
biết. Tiếng xe Jeep chấn động mặt đất, cũng không thể đánh thức nó dậy.
Người tài
xế trẻ trước lúc đi, ở bên mình Tiểu Linh Miêu ngồi lại một hồi.
“Anh bạn
nhỏ, ngươi thật cừ…ta phải đi rồi, tạm biệt!”
Người tài
xế nói nhỏ.
Cái tai của
Tiểu Linh Miêu nhẹ nhàng lắc lắc, không có mở mắt.
Người tài
xế muốn thừa cơ hội sờ vào Tiểu Linh Miêu, thò bàn tay ra, suy nghĩ một hồi, lại
đem cánh tay rút về. Mãi đến khi anh ta rời khỏi gian nhà nhỏ, cũng chưa có sờ
được Tiểu Linh Miêu một cái.
Ngủ đến nữa
đêm, Tiểu Linh Miêu mới tĩnh dậy.
Trong căn
nhà nhỏ tối om, chỉ có trong bầu trời đêm ngoài cửa sổ, mới có mấy đốm ánh sáng
sao trời. Người giữ rừng đang ở trên giường gổ thô ngáy khò khò, ngủ thật mê
say. Tiểu Linh Miêu ngẩng đầu dậy, lướt nhìn qua mọi vật trong căn nhà nhỏ một
cách lặng lẽ.
Đầu của nó
đã tỉnh táo nhiều, vết thương cũng không còn đau nữa. Nó cảm thấy miệng rất
khô, muốn uống chút nước. Bên mình đã có chén nước, vươn cổ ra đã có thể uống
được. Nó vươn về phía trước đạp đạp, ngửi ngửi. Nước trong chậu nước có một mùi
nồng nồng, giống như là nấu qua lá cây gì đó.
Tiểu Linh
Miêu nhíu nhíu này, do dự một hồi. Nhưng nó khát quá, nước trong chậu giống như
là không phải không thể uống. Cuối cùng, nó ừng ực ừng ực đem nước trong chậu uống
hết sạch.
Nó nằm nghĩ
một hồi, ngửi đến mùi thịt, cái bụng lại vang lên lộc cộc lộc cộc. Nhìn xung
quanh, miếng thịt chim Đa đa ban ngày Râu Rậm ném cho nó, đã lẫn vào trong bóng
tối, nằm cách nó không xa. Nó không muốn ăn thức ăn của con người cho, nhắm chặt
mắt lại, sao mà cũng ngăn không nỗi sự mê hoặc của mùi thịt. Khoẳng khắc sau,
nó rón ra rón rén bò mấy bước, nhìn về Râu Râu nằm trên giường gổ, cúi đầu ăn.
Trong bóng
tối, Tiểu Linh Miêu ăn một cách ngon lành vang lên tiếng kêu chắc chắc chắc chắc.
Lúc ban ngày, Râu Rậm ném cho miếng thịt, nó nhìn cũng không thèm nhìn, ngửi
cũng không thèm ngửi. Khi đó nó vẫn chưa có đói, hơn nữa, ở dưới ánh mắt nhìn
chăm chú của con người ăn thức ăn, nó quả thực cũng chưa có thói quen như thế.
Một luồng
nhiệt nóng ở trong cơ thể Tiểu Linh Miêu bốc lên, nó cảm thấy đã có sức lực. Ăn
xong một miếng thịt chim đa đa sau cùng, chép chép miệng, nhổ ra một cọng lông
chim đa đa, nó nhìn sợi dây ny lông một cái, uốn đầu cắn.
“Kẽo kẹt,
kẽo kẹt”, trong căn nhà nhỏ tối đen vang lên âm thanh như nhai gân bò.
Tiếng ngáy
trên chiếc giường gổ dừng lại, Tiểu Linh Miêu ngẩng đầu lên, con mắt màu vàng
xanh lá cây ở trong bóng tối lấp lánh phát sáng. Râu Rậm lật mình một cái, một
lần nữa cất tiếng ngáy. Tiểu Linh Miêu nhắm mắt lại, nằm nghỉ một hồi, lại cắn
tiếp.
Nó không
biết người giữ rừng vì sao phải lấy sợi dây như thế này bó chặt mình lại. Cho
dù, Râu Rậm hoàn toàn không có ác ý, nhưng có một sợi dây thế này, nó muốn làm
gì đều không thuận tiện. Hơn nữa, nó là dã thú, cần phải ở trong rừng chạy qua
chạy lại, sao có thể nằm ở bên cạnh con người được chứ?
Dù cho sợi
dây màu trắng này là gân bò, là đá, nó cũng phải mài đứt nó, cắn đứt nó.
Tiểu Linh
Miêu cắn cắn nghỉ nghỉ, cắn rồi nghỉ, nghỉ rồi cắn. “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, ở trong
căn nhà nhỏ đen xì của người giữ rừng suốt đêm vang lên tiếng gặm nhấm nhẹ
nhàng.
Sợi dây ny
lông có mềm dẽo hơn nữa, cũng chịu không được cái cắn hết sức của Tiểu Linh
Miêu. Sợi dây màu trắng sữa từ từ thay đổi đến không còn trong suốt, có mấy cọng
dây xoắn kết đã đứt kết nối. Điều này làm cho Tiểu Linh Miêu có được sự cổ vủ,
nó không còn cắn loạn xạ, chỉ cắn vào chổ mấy sợi dây đó.
Khi trời sắp
sáng, sợi dây ny long quấy rầy ở trên chân nó có một sợi chủ yếu đã đứt, sợi
dây kết lại với nhau phần lớn đã thành hai đoạn.
Dây thừng
nới lỏng rồi, Tiểu Linh Miêu đạp đạp chân, kỳ tích đã xuất hiện, sợi dây thừng
tuột ra. Nó rút ra một chân, tiếp theo lại rút ra 3 chân còn lại.
Trong lòng
Tiểu Linh Miêu là cả một niềm vui, nó cảm thấy đến trên mình nhẹ nhàng quá.
Nó không
có ngay lập tức đứng dậy, chớp chớp mắt, đem cái đầu gối ở trên đất, lại nằm
nghỉ một hồi, rồi mới bò dậy, ngẩng đầu lên nhìn về Râu Rậm, nghe xem tiếng
ngáy của Râu Rậm đều đều, mãi đến lúc tin tưởng vững chắc Râu Rậm vẫn còn đang
ngủ mê say, mới nhảy lên một cái. Nó men theo chân tường nhẹ nhàng đi mấy bước,
nhúng người một cái nhảy lên trên bàn.
Bên ngoài
cửa sổ, sao trời ở trong bầu trời đen tối lóe sáng.
Tiểu Linh
Miêu quay đầu lại, lại một lần nữa nhìn về người giữ rừng ở trên giường gổ, dừng
lại một giây, lắc lắc cái tai, hướng về bên ngoài cửa sổ nhảy đi. Nó cảm tạ Râu
Rậm, trong suy nghĩ xâu xa, trực giác đã nói với nó, là cái người giọng nói
oang oang này, lại một lần nữa đã cứu nó.
“Ping !” Tiểu Linh Miêu đụng vào tấm kính, cái mũi đau đau,
con mắt tối sầm.
Tiểu Linh
Miêu hoảng hồn, vội vàng lại hướng về một miếng kính khác lao vào. Đầu của nó đụng
đến miếng kính rắn chắc, con mắt phát ra đôm đốm.
“Việc này
là sao vậy cà? Rõ ràng là có thể nhìn thấy đến cảnh vật trong bầu trời đêm mà”.
Nó kinh ngạc
quá. Nhưng nó không dám chần chờ, quay mình lại, nhảy cái “vù” nhảy ngay xuống
đất.
“Kẽ nào, kẽ
nào!”
Râu Rậm nằm
ở trên giường quát.
“Soạt”, một
luồng ánh sáng sáng choang chóa mắt như phá tan bóng tối, chiếu về phía cửa sổ.
Cửa sổ vẫn
còn đấy, không có một chút bị hư hỏng. Trong cửa sổ ngoài cửa sổ, cũng nhìn
không thấy một bóng hình. Râu Rậm ngồi dậy, cầm đèn pin lại chiếu vào mọi góc
xó trong nhà. Cửa vào đóng chặt, trên đất sạch sẽ, Tiểu Linh Miêu đang nằm ở
trên đất, cái đầu ngẩng cao cao.
“Anh bạn
nhỏ giật mình rồi hả. Cái này có thể đối với bạn không hay đây”.
Người giữ
rừng vội vàng tắt đèn pin.
Ông ta ngồi
ở trên giường một hồi, trong lòng vẫn không yên, liền lần mò trong bóng đen xuống
giường, mang giầy. Trong giấc mộng, rõ ràng nghe có tiếng va đập mạnh, sao bây
giờ một chút tiếng động cũng không có vậy? Trong nhà không có gì khác, lẽ nào
có ai đang ở bên ngoài cạy cửa sổ sao?
Ông ta
không yên tâm, lần mò lấy cây súng. Mở khóa an toàn, nhẹ nhàng kéo cửa ra,
chính ngay trong nháy mắt này, một bóng đen nhanh như chớp lướt qua chân của
ông ta cái “vù”, chạy ngay ra ngoài.
Râu Rậm sợ
hết vía, quay súng lại một cái “soạt”. Bóng đen đó chạy ngay vào sân, nhảy lên
đầu tường, nhảy đi ra ngoài.
“Tiểu Linh
Miêu, Tiểu Linh Miêu chạy rồi!”
Râu Rậm la
lớn lên:
“Cái đồ ngốc
ngươi rốt cuộc đã đem sợi dây cắn đứt rồi sao?”
Người giữ
rừng tức đến giậm chân chửi,
“Ta hại
ngươi sao? Cái đồ không biết điều!”
Ông ta có
chút ân hận, không ngờ, con vật nhỏ có nghị lực, sợi dây bền chắc thế đó cũng cắn
đứt. Khi ông ta nhìn thấy đến chậu nước sạch trơn, trong lòng lại có chút vui mừng.
Nước trong chậu đó thực ra là nước thuốc, là ông ta đặc biệt nấu cho Tiểu Linh
Miêu uống.
“Chỉ mong
con vật nhỏ nhanh chóng hồi phục sức khỏe”.
Râu Rậm âm
thầm cầu chúc.
Đêm tối
đang lùi đi, phía đông đã lộ ra ánh bình minh ban mai dìu dịu. Râu Rậm không ngủ
nữa, mau mau nấu cơm, ăn xong rồi, khoác súng lên, đi đến trong cánh rừng tuần
tra.
“Con vật
nhỏ có thể tự mình đi bắt mồi không? Đừng có đụng con sói cụt tai nữa đấy!”
Ông ta suy
nghĩ một cách lo âu.
Buổi trưa,
Râu Rậm quay về đến nhà một cách mệt mõi không chịu được, mắt mở tròn xoe, từng
cọng từng cọng râu dựng đứng lên: Cửa sân và cửa nhà đều bị cạy tung, mười mấy
xâu nấm ăn phơi nắng ở trong sân không còn nữa, trong sân bị lục tung, một bao
cỏ thuốc cất ở trong hòm gổ, không còn lưu lại một chút cho ông ta…
Đây là ai
làm vậy?
Người giữ
rừng mù tịt không biết gì, trong căn nhà nhỏ trống không, trong cái sân nhỏ vắng
vẻ. Ông ta bị trộm, kẽ trộm đã chạy xa rồi.
Lương thực
không có mất, nồi chén gáo chậu còn y nguyên. Râu Rậu cười gượng, ra ngoài sân
hái một bó rau dại, bắt đầu nấu cơm. Trong lòng ông ta bổng nhiên lóe lên một điều:
Ai trộm nhà của người giữ rừng chứ? Huống hồ ta không cần hủ hộp, quần áo làm đệm…xem
ra, kẽ trộm là đã có mục đích đây.
Phải
chăng, là hai kẽ khốn săn trộm đó?
Họ là nhắm
vào súng săn bị tịch thu, hay là nhắm về Tiểu Linh Miêu mà đến? Nghĩ đến điều
này, Râu Rậm thầm tự chúc mừng. May mà Tiểu Linh Miêu đã cắn đứt dây thừng chạy
trốn rồi, súng săn tịch thu đã kịp thời mang đi.
“Hai kẽ
này thật là con rùa ăn quả cân, lại cũng không chịu hối cải nữa rồi”.
Người giữ
rừng nghĩ đến lúc khuyên bảo đối với hai kẻ đó, nhớ đến đối với họ vẫn còn có
hy vọng, tức quá đi.
Ở trong
khu rừng này công tác mười mấy năm rồi, ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải sự việc
thế này. Nhưng đã gặp đến rồi, có cách gì không? Buổi chiều, Râu Rậm sửa lại
cánh cửa, khóa lại, lại đi tuần tra cánh rừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn