Phần 10 Tiểu thuyết động vật Tiểu Linh Miêu
Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014
10
Tiểu Linh
Miêu không biết có nhiều người đang chú ý đến mình thế này, cũng không biết lão
sói cụt tai cực khổ truy tìm mình như thế.
Nó chiếu
theo đặc tính thói quen cuộc sống của tổ tiên di truyền lại, vẫn như cũ trải
qua từng ngày từng đêm của cuộc sống Linh Miêu.
Thời tiết
càng lúc càng mát.
Thấm thoát
tiếng ve sầu đã yếu, tiếng hát của các con chim dần dần thưa thớt đi, buổi sáng
sớm và chạng vạng tối, rất khó nghe đến được loại tiếng kêu hót du dương êm tai
đó.
Rừng rậm bắt
đầu thay đổi màu sắc. Trong biển xanh không bờ không bến, xuất hiện ra màu vàng
óng và màu đỏ rực, tiếp theo, lại có một đường hoặc một dãy lốm đốm màu đen, đây
là cây thông và cây tùng. Lá cây của chúng nó ở trong gió lạnh đung đưa, lặng lẽ
thay đổi thành màu xanh đậm, rất nhanh lại xanh đến trở thành màu đen tinh khiết.
Rừng núi
muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp hùng vĩ quá.
Lông trên
mình Tiểu Linh Miêu thay đổi vừa dài vừa dày, điều này làm cho nó càng giống đồ
chơi lớn lông xồm. Tiểu Linh Miêu không sợ lạnh, nó cảm thấy mùa thu cũng hay,
khắp nơi đều là sức sống mạnh mẽ.
Nhưng
chính ở mùa thu xinh đẹp này, nó lại cùng đàn sói đụng độ một lần nữa.
Đây là một
lần đụng độ ngẫu nhiên, cũng có thể nói là một bất ngờ.
Con sói cụt
tai rất thông minh, ngay lập tức đã thiết lập một vòng vây một cách khéo léo
tài tình.
Đây là lúc
Tiểu Linh Miêu bắt gà gô lia (một loài chim có tên khoa học là Lyrurus
tetrix-ND) xãy ra.
Sức gió
mùa tây bắc càng lúc càng mạnh, nhiều lần càng quét núi rừng, làm rối loạn cả mỗi
một gốc cây, mỗi một bụi cỏ, xua đi ẩm ướt và ấm áp của gió tây nam mang đến.
Chim én, chim vàng anh, chim đầu rìu, còn có chim ngói, chim đỗ quyên, chim gõ
kiến, dần dần chịu không nổi, từng đàn từng tốp theo cùng gió ấm rút lui bay về
phương nam.
Gà gô lia không
có đi. Loài chim này hình dáng đẫy đà, hám ăn hạt cỏ thơm ngào ngạt và loại quả
có nhiều nước chua chua ngọt ngọt trên cây. Chúng nó quanh năm ở trong cỏ hoang
và lùm cây chui qua chui lại, cánh đã thoái hóa, bay không cao cũng bay không
xa, chỉ có thể từ cánh rừng này chuyển đến cánh rừng khác. Hiện tại càng mập,
càng không thể bay được đường dài.
Tiểu Linh
Miêu bôn ba hết một đêm, chưa có bắt được một con chuột hoặc một con thỏ nào.
Trời sáng rồi, nó ngáp một cái, run run thân hình, chuẩn bị đi đến bên con sông
nhỏ uống vài ngụm nước, sau đó quay về tìm cây to để ngủ.
Cái đêm
này rất lạ, vậy mà không có phát hiện được tông tích mồi tươi của con chuột hoặc
con thỏ nào. Chúng nó đều không ra khỏi hang sao? Hay là gặp phải chuyện gì rồi?
Lẽ nào mấy tên này không muốn ở trước lúc mùa đông giá rét sắp đến, ăn nhiều mấy
bữa cơm, trữ nhiều một chút lương thực sao?
Ngày hôm
nay, phải nhịn đói cái bụng đi ngủ rồi.
Tiểu Linh
Miêu không ủ rũ, vẫn vui vẻ phấn chấn như cũ.
Đi săn
không phải là trồng hoa màu, không phải ngày nào muốn đi săn là có thể săn được.
Vật săn là vật còn sống, khi bạn đi săn có thể nó không ra, nó ra rồi cũng chưa
chắc bạn săn được.
Đặc biệt
là đi săn dã thú, không có súng, không có cung tên, hoàn toàn dựa vào bốn cái
chân của mình xông theo rượt bắt. Khi bạn sãi dài chân, con vật cũng sãi dài
chân, bạn chạy càng nhanh, con vật săn chạy cũng không chậm. Cho nên, động vật
lợi hại hơn cũng là mười lần đi săn, tám lần thất bại, thường đói cái bụng mà
đi ngủ.
Hiện tại,
Tiểu Linh Miêu đã bôn ba hết một đêm, rất mệt, đi đứng lắc la lắc lư, không nhẹ
nhàng vui vẻ. Nhưng cho dù như thế, âm thanh bước đi của nó phát ra cũng không
to. Miếng đệm thịt dưới chân nó rất dày, giống như mèo, lúc bước đi lại đem
móng chân nhọn nhọn thụt vào bao móng, cho nên ngoài vài bước chân, đã nghe
không được âm thanh nào.
Ra ngoài một
dãy rừng bạch dương thưa thớt, Tiểu Linh Miêu đứng dừng lại. Nó nghe phía trước
có tiếng vang lật đảo lá khô, trong nháy mắt lại im bặt.
Đầu của nó
ngẩng cao, sợi lông đen trên đỉnh tai nhọn nhọn ở trong gió sớm chầm chậm run
run…, giây phút sau, nó lắc lư cái đuôi ngắn đen sẫm, buông lỏng thân hình, lại
đi tiếp.
Có lẽ là
gió thổi rụng lá cây, có lẽ là lá khô ở trên đất cuốn lại thành cuộn lăn chuyển
đi, mùa thu, kiểu âm thanh này thường có.
Chuyển qua
một lùm cây, một bụi kim ngân hoa ven đường gây sự chú ý của Tiểu Linh Miêu. Bụi
cây nhỏ này vẫn xanh mượt như cũ, lá mới trên ngọn thậm chí rất lấp lánh màu
vàng mượt, tươi non muốn nhỏ giọt. Ở trong bối cảnh xung quanh là một dãy tiêu
điều khô khan, khiến cho người ta nhìn chăm chú. Tiểu Linh Miêu không tự chủ được
đi đến, ngửi ngửi lá cây lóng lánh nước.
Chính ngay
lúc này, trong lùm cây bổng nhiên xông ra rất nhiều con gà gô lia, “gu gu gu
gu, ga ga ga ga”, những con này lớn xấp xỉ gà mái ở nhà nuôi, đang gắng sức vỗ
cánh, kéo dài giọng gọi nhau. Bụi bẩn bốc lên, lá khô và lông gà màu nâu đen
cũng bay bốc lên.
Có một cái
cánh của một con gà gô lia vỗ ở trên sống mũi Tiểu Linh Miêu, quạt lên một luồng
gió mang mùi thối.
Tiểu Linh
Miêu giật cả mình, vội vàng nhảy sang một bên. Mắt của nó bị gió thổi đến phát
đau, chớp mắt liên tục, lông trên mình dựng đứng lên, trong cổ họng phát ra tiếng
gào ư ứ. Sự việc xãy ra quá đột ngột, nó có chút mê mẩn.
Các con gà
gô lia giống như một luồng gió xoáy màu đen, lao về một cây bạch dương to ở
không xa, ở trên cành cây, cao có thấp có đứng tụm lại. Chúng nó vừa kinh hoàng
kéo dài giọng gọi nhau, vừa mau mau xoay cái thân hình mập lại. Tiểu Linh Miêu
không gào nữa, nó đã nhận ra, những con chim to hoang mang này có thể làm thức
ăn đây.
Nó có chút
tức giận, nó vậy mà bị mấy con này, bên miệng có râu dài, dáng vẽ lôi thôi lếch
thếch hù cho một trận. Nó cũng có chút tiếc rẽ, sao vừa rồi không nhìn thấy lũ
ngốc này vậy cà? Những kẽ này đã nằm ở phía dưới bụi cây kim ngân hoa đó mà.
Nó cấp tốc
lắc lắc cái đuôi, hướng về cây bạch dương xông đến, vừa nhún người, đã trèo
ngay lên cây. Một con gà gô lia kinh hoàng kêu “ga ga”, bay lên bầu trời. Tiếp
theo, tất cả con gà gô lia khác đột nhiên đạp cành cây, vỗ cánh vang lên phành
phạch.
Tiểu Linh
Miêu cho rằng, bắt một con gà gô lia mập mạp vụng về dễ hơn bắt một con thỏ,
nhưng, nó đã vồ hụt. Khi nó theo luồng gió mang theo mùi vị thối mạnh mẽ trèo
lên cây, những con chim to lôi thôi lếch thếch đó đã nhảy vào không trung, bắt
đầu bay lượn khó khăn.
Con gà gô
lia bay không cao, chúng nó bình thường bay không xa, thường kéo theo lông đuôi
như đàn hacpơ (thụ cầm) trượt về khe núi.
Tiểu Linh
Miêu đứng ở trên cây bạch dương, mắt dán chặt nhìn theo con chim to bay lượn,
mãi đến lúc chúng nó nặng nề rơi xuống đất, lộn nhào lảo đảo chạy mấy bước,
chen chúc nhau chui vào một lùm cây, bấy giờ mới từ trên cây nhảy xuống một cái
“phốc”, như mũi tên nhảy qua lùm cỏ, vòng qua bụi cỏ, đi về hướng đáy cốc.
Nó nhớ gà
gô lia trốn ở nơi nào. Nhìn thấy đến bộ dạng vụng về của gà gô lia lúc bay và
rơi xuống đất, lòng tin của nó sẽ bắt được một con gà gô lia càng mạnh hơn.
Con chim
to bên mép có cọng râu dài, ẩn nấp ở dưới lùm cây cổ họng nhấp nhô, thở vù vù.
Màn vận động mạnh vừa rồi làm cho chúng nó quá mệt. Tiểu Linh Miêu liền vừa chạy
vừa phóng chạy đến, chỉ vài cái ngửi đã tìm được chúng nó. Các con gà gô lia
căng thẳng nhìn Tiểu Linh Miêu, vào lúc Tiểu Linh Miêu đã sắp chui vào lùm cây,
mới bất ngờ từ bên gốc cây nhảy vụt lên. “Gu gu ga ga”, những con chim lôi thôi
này đang mắng nhiếc, gắng sức vỗ cánh, nhảy về phía bầu trời.
Vì ở trong
lùm cây, Tiểu Linh Miêu khó quay người cũng khó vồ bắt. Nó chỉ kịp nhảy, táp
vào một cái đuôi của một con gà gô lia.
Tiểu Linh
Miêu gào lên ư ứ, vừa gào vừa mau mau giương lên móng vuốt, muốn đè chặt con
chim to. Con gà gô lia rơi xuống đất, kinh hoàng giãy giụa lung tung, vừa bới vừa
vỗ cánh…, lông đuôi của gà gô lia giống như cây đàn hacpơ đã bị Tiểu Linh Miêu
nhổ mất, nhưng Tiểu Linh Miêu cũng không thể đè chặt được nó, chỉ ở phần mông của
nó cào xuống cọng lông trơn bóng, con gà gô lia liền vọt lên không trung bay
đi.
Khó khăn lắm
cái đuôi cụt mới giật thoát ra được, liền lật đật cuống quýt bay đi, trong sơn
cốc vang lên tiếng kêu kinh hãi của các con gà gô lia.
Tiểu Linh
Miêu ngẩng đầu lên, nhìn về hướng gà gô lia bay, nhả ra cọng lông gà có chút
tanh thúi, bám theo chạy lên sườn dốc “soạt soạt soạt”. Giờ đây, nó không có
chút mõi mệt mệt nào, toàn thân lại tràn đầy sức lực.
Do theo hướng
sườn dốc bay bay lên trên, cánh của các con gà gô lia vỗ đập phải càng mạnh
càng cố gắng. Bay ra không xa, cái cánh ngắn nhỏ của chúng nó đã cõng không nổi
thân hình béo mập nặng nề nữa, đành phải rơi xuống đất tới tấp, vừa chạy vừa thở
trốn vào trong lùm cỏ.
Tiểu Linh
Miêu vừa phóng vừa nhảy, lại tiếp cận lùm cỏ hoang có gà gô lia ẩn nấp. Mấy con
chim to đó đành phải lại chạy ra, bắt đầu chạy thoát thân. Bay quá phí sức lực,
chúng nó cũng không còn bay nổi nữa. “Gu gu ga ga”, các con gà gô lia liền vung
ra hai cái chân lông dài đến trên mu bàn chân, hướng về trên sống núi bay chạy.
Các con gà
gô lia chạy như bay, cái mông to màu nâu đen ở giữa lùm cỏ hoang lấp lánh, loài
chim này bay không được, chạy bộ nghiêng ngã hai bên. Tiểu Linh Miêu biết thói
quen của loài chim này, khi bị truy đuổi gấp, chúng nó sẽ chạy về phía sống núi
hoặc đĩnh núi, sau đó từ nơi này nhảy vào không trung, lợi dụng lượn lờ trên
không bay về nơi xa, để thoát khỏi địch thủ. Nhưng Tiểu Linh Miêu có lòng tin,
nắm chắc trước lúc gà gô lia chạy đến trên sống núi sẽ bắt được chúng nó.
Trên sườn
núi cỏ hoang cây cối lắc lư lung tung, một màn truy đuổi tốc độ cao diễn ra.
Các con gà
gô lia biết Tiểu Linh Miêu theo ở phía sau có cái chân dài như thế nào, bị nó
đuổi đến sẽ ra sao. Chúng nó không còn kêu la kinh hãi nữa, không còn uổng phí
sức lực nữa. Chúng nó thở hổn hà hổn hển, cố gắng phóng hai chân, lúc thì lách
qua đá núi, lúc thì chui vào lùm cỏ, ở trên sườn núi leo trèo chạy như bay.
Tiểu Linh
Miêu thân hình như một cái lò xo, khi thì kéo dài, khi thì rút ngắn, ở trên sườn
núi nhảy hết tốc độ. Nó dán chặt mắt nhìn vào cái lông đuôi màu đen lúc ẩn lúc
hiện ở trước mắt, ý nghĩ không còn suy nghĩ điều gì khác nữa, Gió ở bên tai hát
vù vù, lá cỏ và cành cây ở trước mắt nó chớp qua chớp lại, nó bất kể những điều
này, chỉ có giống như quả bóng nhảy, đuổi theo, đuổi theo…
Gà gô lia bay
chạy ở trước mặt Tiểu Linh Miêu không xa, cự ly rút ngắn dần từng chút từng
chút. Nó lại tăng nhanh tốc độ, các con gà gô lia ở trên đất trống giữa lùm cỏ
vỗ đập cánh, khuấy động luồng không khí, tăng thêm sức tiến lên phía trước, điều
này làm cho Tiểu Linh Miêu không thể không híp mắt lại.
Trước mặt
là một dãy đất bằng, độ dốc nhỏ lại, ở đây là một bậc thềm trên sườn đồi.
Trên bậc
thềm cỏ rất dày, phía sau bậc thềm mọc một hàng cây to, rừng rậm từng cây nối
tiếp nhau, men theo sườn núi vươn lên đỉnh núi, trải dài sau núi. Các con gà gô
lia chui vào trong lùm cỏ, không thể vỗ cánh được.
Tiểu Linh
Miêu chạy lên bậc thềm, lập tức cảm thấy bản thân nhẹ nhàng quá. Nó hít một hơi
sâu, chuẩn bị mấy bước nước rút, kéo gần khoảng cách chút nữa, sau đó hướng vào
trong lùm cỏ ở trước mặt đang lung lay mạnh phóng một cái…
Thắng lợi
đã ở ngay trước mắt.
Chân sau của
Tiểu Linh Miêu gập cong lại, trong động tác chạy giống như lò xo nén chặt thân
hình. “Gu gu ga ga”, “gu gu ga ga”, trong lùm cỏ trước mặt bổng nhiên hỗn loạn,
các con gà gô lia bay nhảy lung tung, kinh hoàng kêu lớn lên. Có một con thậm
chí thân hình bay ngược ra ngoài lùm cỏ, bay lướt qua da đầu của Tiểu Linh
Miêu.
Tiểu Linh
Miêu vội vàng nằm xuống, thắng chân lại.
“Việc gì vậy?”
Nó tự hỏi
mình.
Trong lùm
cỏ trước mặt giống như có một con gà gô lia đang bị đè ở trên đất. Cánh vỗ đập
loạn xa, tiếng kêu vừa hoảng sợ vừa khẩn cấp, cổ họng gần như bị xé rách rồi.
“Ú…ú…”
Tiểu Linh
Miêu gào lên.
Nó mở rộng
miệng, lộ ra mấy cái răng nhọn, bắp thịt của toàn thân trong chớp mắt căng đến
thật thẳng, lông màu xám có chút lốm đốm cũng dựng đứng lên. Nó cảm thấy không
yên, cảm thấy có nguy hiểm.
Sự việc
xãy ra bất ngờ, nó quay đầu lại, chuẩn bị đi.
Chính ngay
giây phút này, cỏ hoang xung quanh xào xạc lắc lư mạnh lên. Trong lùm cỏ hoang
nhảy ra từng cái từng cái bóng màu xám. “Sói, sói!” Tiểu Linh Miêu bổng ý thức
được, đàn sói đến rồi.
Nó thoát
cái nhảy sang một bên, quay ngược người lại muốn chạy. Nhưng đã muộn, trong lùm
cỏ hoang ven bậc thềm, có hai con sói to lớn nhìn chòng chọc vào nó, chờ đợi nó
chạy đến.
“Bị bao
vây rồi”
Nó nghĩ
như thế.
Nó rất phẫn
nộ, cũng rất lo lắng, trong lúc vô tình, lại chạy vào trong vòng vây của đàn sói.
“Mấy con sói
này sao lại biết mình sẽ bị các con gà gô lia dụ đến đây vậy?”
“Ú…”
Phía sau
nó có con sói gầm lên một cách hung hãn.
Là con sói
cụt tai! Tiểu Linh Miêu đã nghe ra âm thanh này, vội vàng quay mình lại.
Quả nhiên
là con sói cụt tai. Nó đang ngậm một con gà gô lia, cái đuôi dựng đứng cao cao,
đứng ở một gốc cây to trước mặt. Cổ họng của con gà gô lia bị cắn đứt, máu tươi
đang chảy lách tách lách tách.
Con sói cụt
tai nhìn thấy Tiểu Linh Miêu quay người lại, đảo đảo cái môi đang dính lông gà,
hả ra cái miệng máu lầy nhầy.
“Ú…”
Lão sói nhẹ
nhàng lắc lắc cái đuôi, một chân trước ở trong lùm cỏ rũ bới bới, trên mặt giống
như đang cười gằn.
“Ta từ lâu
đã nhìn thấy ngươi chạy về phía này. Thế nào, vẫn sống khỏe chứ?”
Dựa vào
tình thế lúc này mà phán đoán, chúng ta sẽ nghĩ đến, ý nghĩa của lão sói sẽ là
như vậy.
“Mao ú…ú…”
Tiểu Linh
Miêu bộ mặt vừa giận dữ, vừa kinh ngạc.
Nó có lẽ
là đang hỏi:
“Các ngươi
muốn làm gì? Các ngươi sao lại ở đây?”
Đối với Tiểu
Linh Miêu mà nói, đây quả thực là một vấn đề nóng lòng làm rõ.
“Ú…ú…xuy…”
Lão sói đảo
đảo môi, toét miệng ra.
Có lẽ là
tên này đã nhận ra kinh ngạc của Tiểu Linh Miêu, trả lời một cách không thèm để
ý tới:
“Sao ta có
thể ở đây hả? Xùy, ta có thể bấm ngón tay tính toán…, ích nói vớ vẩn đi, thế
nào, là ngươi tự mình kết thúc, hay là muốn chúng ta ra tay?”
Nét kinh
ngạc trên mặt Tiểu Linh Miêu đã hết, biểu đạt tình cảm của lão sói làm cho nó
càng thêm phẫn nộ. Nó nhe nanh ra, hướng về phía sau ngồi xuống.
“Ú…mao ú…,
phù!”
Nó bị tức
đến cái môi run lên một cái.
Ý của nó
là:
“Nhìn xem
bộ dáng ngươi thế đó! Ngang ngược gì chứ? Ta mà sợ ngươi sao? Có bản lĩnh chúng
ta một đối một, đừng ỷ vào đồng bọn đông!”
Nó căm hận
không thể xông đến cắn cho lão sói một cái.
Lão sói đã
nhìn thấy rõ dự định trong lòng của Tiểu Linh Miêu, hơi thở lỗ mũi đều nghiêng
cả. Cái con vật nhỏ bé này, chết đến nơi rồi, còn dám ở trước mặt nhiều con sói
thế này đốp chát với nó, hướng về nó khiêu chiến chứ! Có điều lão sói rốt cuộc
vẫn là lão sói, nó mới không đồng ý với Tiểu Linh Miêu, cùng với Tiểu Linh Miêu
một mình đơn độc đấu với nhau, giết được ngươi, ta cũng đầy thương tích. Cho dù
có thể cắn chết Tiểu Linh Miêu, cũng phải cho Tiểu Linh Miêu cào mình mấy cái,
cắn mình mấy cái, có nhiều lâu la thế này, việc gì phải như thế chứ?
“Thế nào,
hay là phải huynh đệ chúng ta ra tay! Thế thì ngươi sẽ thảm hại đấy. Tiểu tử,
ngoan ngoãn nằm xuống đi, đừng để chúng ta tốn công sức”.
Lão sói gầm
lên ú ú, đem cỏ hoang dưới móng chân từng cọng từng cọng nhổ lên, đồng thời lắc
lắc cái đuôi, nhìn lướt qua thủ hạ của nó một cách ngang ngược.
Các con sói
nhìn thấy đến bộ dáng của đầu lĩnh sói cụt tai, vội vàng cùng nhau vây quanh lại.
Chúng nó vừa vây lại, vừa dán mắt nhìn chặt vào Tiểu Linh Miêu, bất cứ lúc nào
cũng chuẩn bị nhảy lên. Ý của con sói cụt tai lúc lắc cái đuôi là: con vật nhỏ
có thể nhảy lên, không được để cho nó nhảy qua đỉnh đầu chạy.
Tiểu Linh
Miêu cuống quýt lên, lông trên cái đuôi ngắn và cái lỗ tai nhọn hơi run run.
Tình thế muôn phần nguy hiểm,
“Mao ú…ú…”
Nó nhe
nanh, không để ý con sói nào khác, chỉ nhìn chằm chằm vào con sói cụt tai,
trong cổ họng tuôn ra từng tràng từng tràng tiếng gào giận dữ.
Trong lòng
lão sói run run, nó đã nhìn ra, con vật nhỏ nhìn chòng chọc vào mình, muốn liều
mạng cùng mình đây.
Lại để cho
Tiểu Linh Miêu cào rách cái mông? Hay là cắn cái chân bị thương đây?...điều này
thật không hay tí nào.
Chân sau của
Tiểu Linh Miêu cong cong, đã sắp nhảy lên rồi.
“Còn không
lên mau đi! Còn đợi cái gì!”
Con sói cụt
tai suy sụp thảm hại, tiếng gầm lạc cả giọng.
Đàn sói
lao lên, con sói cụt tai lại lách vào phía sau mông của một con sói to.
Con sói cụt
tai không phải là hạng bình thường, cùng lúc né tránh Tiểu Linh Miêu, trước sau
xoay đầu lại. Như thế, nếu như Tiểu Linh Miêu không chú ý sống chết xông vào nó
sẽ có thể thoắt cái từ phía sau mông con sói đó thò miệng ra, cắn vào cổ họng của
con vật nhỏ.
Tiểu Linh
Miêu như cái lò xo búng khỏi mặt đất, lao vào không trung…nó muốn liều mạng
cùng lão sói, không ngờ lão sói cuối cùng lại có thể vội vàng tránh ra. Con sói
khác đã xông đến bên mình, hả to cái miệng, mà vừa vặn lúc này, vị trí của lão sói
xuật hiện một chổ trống. Trong đầu nó lóe lên một tia sáng: đây là cơ hội phá
vòng vây, chỉ có thể lợi dụng sự nhát gan của lão sói mà mạo hiểm.
Vì sao phải
liều mạng cùng con sói cụt tai chứ? Đặc biệt là ở dưới tình hình bất lợi này.
Nó hết sức
nhảy đến vừa cao vừa xa, thân hình màu xám có đốm nâu ở trong không trung vẽ ra
một đường parabon dài. Đàn sói xông đến chưa thể kịp thời cắn được nó, trong
lúc con sói cụt tai tránh né chân chưa đứng vững, khi Tiểu Linh Miêu lướt qua đỉnh
đầu, cũng chưa thể nhảy lên đánh chặn được. Còn con sói hai bên mình nó chưa có
dự liệu được đầu lĩnh sẽ ở vào giờ phút mấu chốt này lại né tránh, cho nên chưa
có thể tự động cập sát vào, chặn lại chổ trống. Tiểu Linh Miêu ở phía sau mông
lão sói rơi xuống đất, tiếp theo, phóng nhảy mấy bước, két két mấy cái trèo lên
trên cây.
Nó đã
thành công!
“Mao ú…”
Nó từ trên
cành cây thò đầu xuống, hướng về đàn sói kêu to.
Trong lòng
nó dâng lên một cảm giác nhẹ nhàng được sống sót sau tai họa. May mà, nó kịp thời
chặn đứng được cái lỗ mãng của mình.
Điều này rõ
ràng cho nó một kinh nghiệm không sai: bất cứ lúc nào đều không nên hấp tấp, thất
vọng, dựa vào tình thế mà hành động, nhanh trí quyết đoán, thì có thể tìm ra lối
thoát.
Lúc này
đây, ý của nó nói ra là:
“Tạm biệt,
các vị! Tạm biệt sói cụt tai, ngươi không còn phải phí sức lực nữa. Cố gắng sống
những ngày của ngươi cho tốt đi. Chúng ta sao phải làm khó dễ nhau chi chứ?
Nhẹ nhàng
thở ra một hơi nhẹ, nó leo lên cây cao hơn một chút. Sau đó, nó men theo cành
cây to đi một cách khoan thai, đi đến tận cùng, ổn định thân hình, bổng nhiên
nhảy một cái, nhảy đến trên một cành cây to khác.
Các con sói
nhìn theo Tiểu Linh Miêu ở trên cây một cách kinh ngạc. Khi nó men theo cành
cây đi, có mấy con sói chạy đến dưới cành cây, hướng về bầu trời hả to cái miệng,
chờ đợi Tiểu Linh Miêu rơi xuống.
Con sói cụt
tai trợn mắt nhìn theo Tiểu Linh Miêu từ cành cây này nhảy sang cành cây khác,
dần dần mất hút bóng hình. Cái tai rách dựng đứng lên, hàm răng mài vào nhau
vang lên két két.
Nhưng còn
có cách gì chứ? Là nó nhất thời u mê, thả chạy đi Tiểu Linh Miêu. Nó giờ đây chỉ
có thể giận dữ, chứ biết làm sao được.
Một cơ hội
quá tốt!
Là nó nghe
đến tiếng kêu kinh hãi của gà gô lia trên sống núi đối diện, phát hiện được Tiểu
Linh Miêu. Nó ngẩng đầu quan sát một hồi, hưng phấn lên, vội vàng chỉ huy đàn sói,
bố trí mai phục. Nó biết mánh lới chạy thoát thân của gà gô lia… vậy mà, con vịt
nấu chín lại bay rồi.
Con vật nhỏ
sao không đánh càn đánh bừa, lại một mực liều mạng làm chi?
Lão sói
nghĩ không ra.
Khi nó
nhìn thấy mấy con sói ở trên mặt đất chạy theo cùng Tiểu Linh Miêu, liền nổi giận
kêu lên:
“Đồ ngu,
không nhìn thấy hàng cây nối liền cây rừng bên sống núi bên kia sao? Cái đồ
không có đầu óc!”
Nó gầm lên
ứ ứ một cách dữ dằn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn