Vừa về với rừng lại phải đói mặt với cái đói, cái ác.
Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014
(Tiểu Linh Miêu phần 9)
Tiểu Linh
Miêu chạy vào trong rừng núi, lại bắt đầu cuộc sống dã thú của nó.
Nó đánh vật
cùng nổi đau vết thương, đánh vật cùng cái đói, đánh vật cùng nắng nóng và mưa
gió, đánh vật cùng dã thú hung hãn uy hiếp nó, muốn ăn thịt nó…
Nó trơ trọi
quá, một mình ở trong rừng núi ăn ngủ, chạy qua chạy lại.
Mẹ của nó
mất tích rồi, nó lại không có một người bạn cùng loài nào. Do “ngôn ngữ” và đặc
tính thói quen không giống nhau, không có ai cùng nó trò chuyện chơi đùa, nó
cũng không thể cùng ai trò chuyện chơi đùa.
Linh Miêu
giống như hổ báo, là một loài động vật cô độc. Xưa nay, chúng nó sống như thế.
Chỉ có lúc lớn lên, cần sinh con nuôi con, Linh Miêu không cùng giới tính mới
tìm đến nhau, cho dù chạy mấy trăm mấy ngàn dặm đường, cũng không chú ý đến.
Nhưng kết hôn rồi, ở với nhau hai, ba ngày, hai bên lại tách ra, anh đi đường
anh tôi đi đường tôi, mỗi bên lại sống cuộc sống độc thân đơn độc của mình.
Kiểu cô độc
này, thậm chí cuộc sống có chút thê lương, thường để cho mọi người thông cảm.
Nhưng kiểu cuộc sống này cũng đã tôi luyện chúng nó. Chúng nó tiến hóa đến một
mức độ gan dạ khí phách hơn người, dáng vẻ khỏe mạnh, dám tự mình một cõi xông
xáo khắp thế giới, trước giờ không hề ỷ lại ai. Nếu như muốn ép buộc chúng nó
thay đổi cách sống này, ngược lại chúng nó sẽ sầu muộn, sẽ suy nhược, sẽ thối
hóa từ trên căn bản. Điều này thực tế sẽ nung nấu thành bi kịch càng lớn.
Tiểu Linh
Miêu trốn ở trên cây to rậm rạp, ngủ liên tiếp hết mấy ngày. Ở đây gió mát, ruồi
muỗi ít, nguy hiểm và quấy rầy cũng ít.
Nó chảy
máu quá nhiều, thiếu chút nữa đã mất đi sinh mạng. Tuy rằng đã uống thuốc của
Râu Rậm phối chế cho, cũng cần phải ở trong môi trường yên tĩnh nghĩ ngơi cho tốt
một khoảng thời gian. Núi rừng là nơi tốt nhất để điều trị vết thương. Ở đây
không chỉ yên tĩnh, chà xát vào nhau của lá cây, tiếng chim hót, luân lưu của
gió và sông suối, tất cả âm thanh tự nhiên đã cấu thành lên bản nhạc âm thanh tự
nhiên. Loại âm thanh tinh khiết tuyệt vời này, đối với thần kinh của động vật
là xoa bóp và an ủi rất tốt. Còn trong không khí dựa vào ion oxy đậm đặc và hơi
thở các thực vật tiết ra, cũng đối với vết thương đau và thân thể yếu ớt của động
vật có tác dụng giúp đở trị liệu lớn mạnh.
Nó sau khi
ngủ mấy ngày một cách rất ngon rất sâu, lại rạng rỡ tinh thần, nét mặt phấn chấn
hẳn.
Duy nhất một
điều làm cho Tiểu Linh Miêu lo lắng là cái đói. Nó hiện tại rất yếu, khỏi phải
nói đi săn, không bị động vật khác ngăn lại thì đã cám ơn trời đất. May mà nó
nhớ lại, buổi sáng hôm bị quái nhân cái mũi bốc khói bắn bị thương, nó từng ở
trong một lùm cây chôn xuống chân và đầu của một con Thỏ. Điều này làm cho nó
đã có thức ăn đối phó cái bụng, tránh truy đuổi và nhảy vượt kịch liệt khi bắt
mồi.
Nó bò xuống
cây một cách thận trọng từng ly từng tí, dựa vào mùi tìm đến lùm cây.
Bới ra đầu
và chân Thỏ, những vật này đã có chút thối rữa, hơn nữa, bên trên còn có kiến
bò đầy. Nó giơ móng lên đẩy đẩy, ngửi ngửi, do dự một hồi, vẫn là nằm xuống,
ngay cả kiến cũng chầm chậm ăn vào trong miệng…, lúc hương thơm của thịt Thỏ và
mùi vị của kiến chua chua ở trên đầu lưỡi trộn lẫn vào nhau, lo buồn của nó như
bừng sáng lên.
Lúc này là
đầu mùa thu, trên cây dưới đất, động vật nhỏ còn rất nhiều. Ở trên đường đi ăn
“tiệc thỏ” trở về, Tiểu Linh Miêu lại ăn một con ốc sên, một con giun đất đang
nhân lúc màu trời đen chui ra mặt đất, và một con chuột to cái đuôi dài dài.
Con chuột
này rất xảo quyệt, rất khó bắt. Nhưng Tiểu Linh Miêu bắt con chuột này không có
tốn chút sức lực nào.
Đây là một
con chuột mẹ, cẩn thận rất nhiều, nhưng cái bụng của nó tròn tròn, đi đứng rất
chậm chạp. Còn Tiểu Linh Miêu đã bắt qua chuột đếm không xuể, rất có chút kinh
nghiệm. Con chuột mẹ xào xạc chui ra khỏi lùm cỏ, đứng dừng lại, lén la lén lúc
nhìn ngó một hồi, lại ngẩng cái mũi ngửi ngửi, nhìn thấy không có động tỉnh gì,
mới chạy vù vù.
Nhưng nó
không biết, đúng lúc chạy đến bên cái cây to của Tiểu Linh Miêu đang ẩn náu.
Cái tai Tiểu
Linh Miêu rất thính, từ lâu đã nghe được âm thanh của con chuột, mắt vừa liếc
qua, đã rõ xãy ra chuyện gì. Nó liền lẩn tránh, trốn vào phía sau thân cây to,
bước chân rất nhẹ.
Con chuột
mẹ chạy đến dưới cây to, lại đứng dừng lại, đúng lúc đang nhìn động tỉnh, Tiểu
Linh Miêu xuất hiện. Chuột mẹ sợ đến kêu lên kinh hãi, quay mình muốn chạy. Tiểu
Linh Miêu giơ móng lên, thoáng cái đè chặt kẽ ngốc này.
Chuột là
món ăn ngon của Linh Miêu, giữa lúc không lưu ý, Tiểu Linh Miêu lại tìm được một
bữa điểm tâm ngon.
Có đủ dinh
dưỡng, thể lực của Tiểu Linh Miêu chầm chậm hồi phục.
Mặt trời
xuống núi, mặt trăng dâng lên. Mặt trăng xuống núi, mặt trời lại dâng lên. Ở
trong từng ngày từng đêm, Tiểu Linh Miêu ngày ẩn đêm ra, chạy chổ này đuổi chổ
kia, thân thể càng lúc càng to chắc.
Nó tự mình
lên cây xuống cây, bắt thỏ, bắt chuột, không sợ phiền cũng không sợ buồn. Nó
không hy vọng con người đến làm phiền, cũng không muốn đi quấy rầy con người,
chỉ mong có thể giống một con Linh Miêu, mau mau lớn lên.
Nhưng, nó
cũng nhớ con người.
Nó nhớ về
Râu Rậm. Nó tuy hai lần từ ở dưới tay Râu Rậm chạy trốn, trong lòng con dã thú
nhỏ đó của nó lại luôn luôn nổi lên một loại tình cảm lưu luyến khó nói, khó tả.
Ở trong rừng
núi chạy đông chạy tây, có lúc nó nhìn thấy đến Râu Rậm. Mỗi lúc gặp nhau thế
này, nó vẫn lặng lẽ đi theo cùng một đoạn đường một cách lặng lẽ. Râu Rậm dừng
lại, nó cũng dừng, Râu Rậm đi, nó cũng đi.
Tiểu Linh
Miêu không muốn bị con người nhìn thấy đến, nhưng lại có rất nhiều người đang
chú ý đến nó.
Đầu tiên
là người giữ rừng.
Chức trách
của người giữ rừng là chăm sóc bảo vệ rừng, đề phòng nạn cháy rừng, ngăn cản kẽ
trộm chặt đốn cây rừng, và ngăn chặn các hành vi khác làm tổn hại rừng núi. Ở
đây là khu bảo tồn tự nhiên, chức trách của người giữ rừng càng nặng hơn. Ông
ta còn phài gánh vác trách nhiệm chăm sóc bảo vệ chim thú, để ngăn ngừa chim
thú bị phần tử phạm pháp làm tổn thương.
Râu Rậm đã
làm việc như thế hết hơn mười năm, khắp mọi góc xó của rừng núi. Mỗi một gốc
cây, mỗi một cọng cỏ trong rừng núi, đều đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống
của ông ta. Tiểu Linh Miêu đến đây dừng chân, ông ta tự nhiên càng phải chú ý.
Tiểu Linh
Miêu so với khi mùa xuân mới tới đã lớn lên rất nhiều, cũng đã trưởng thành lên
một chút. Con vật nhỏ này ban ngày trốn đi gối cao mà ngủ, ban đêm mới ra ngoài
hoạt động, hành tung lay động bất định, rất thần bí.
Người giữ
rừng khi bắt đầu ngẫu nhiên nhìn thấy đến bóng dáng của con vật nhỏ, mới biết
dãy rừng núi này của ông ta tuần tra canh giữ đã xuất hiện một con động vật hiếm.
Bây giờ để ý quan sát nhiều rồi, ông ta cũng thuận lợi hơn mỗi ngày đều có thể
phát hiện một chút tung tích, lần mò đến một chút bí mật của cuộc sống Tiểu
Linh Miêu.
Nhìn xem,
trên đất ẩm có một hàng dấu vết như dấu chân mèo, nhưng so với dấu chân mèo lớn
hơn một chút, đây là Tiểu Linh Miêu vừa lưu lại đây. Buổi sáng sớm con vật nhỏ
có lẽ là đã đến bên bờ suối uống nước đây.
Nhìn xem,
một vạt cỏ bên lùm cây nhỏ rũ xuống rồi, cỏ héo úa, lá cây khô héo không có một
giọt sương; cành nhánh của lùm cây thò ra gãy đứt hết mấy cành, trên cành cây
gãy còn đang treo một nhúm lông màu xám, ở trong gió sớm trong lành lặng lẽ lay
động. Trong đêm, con vật nhỏ có thời gian dài ở trong vạt cỏ này mai phục, có
thể là đang phục kích một con thỏ.
Nhìn xem,
trên thân cây to, bị cào xuống hai miếng vỏ cây già, lộ ra màng mỏng bên trong
màu hồng, vết tích này nhất định cũng là Tiểu Linh Miêu lưu lại đây. Lợn rừng nếu
cọ gãy ngứa không cao như thế này, chồn đen biết leo cây, nhưng sức lực của
móng chân chồn đen không có mạnh như thế. Tiểu Linh Miêu từ đây trèo lên, là muốn
bắt sóc, hay là muốn đi ngủ! Có thể là bắt sóc, vì con vật nhỏ này khi đi ngủ,
thông thường không vội vả chi.
Râu Rậm mỗi
ngày đi ra ngoài thị sát các nơi, mỗi ngày đều chú ý quan sát. Căn nhà nhỏ của
ông ta bị trộm, cũng không có ảnh hưởng công việc kiểm tra xem xét này. Mỗi khi
ông ta phát hiện dấu tích của Tiểu Linh Miêu lưu lại, liền nhận định một cách cẩn
thận, vuốt ve một cách rất lâu, trước mắt đã lay động hình dáng của con vật nhỏ
khi lưu lại dấu vết này (đấy là ông ta tưởng tượng), thế là, ông ta cũng đã có
một niềm vui.
“Này con
ngốc đó đã khá rồi đấy, lại lợi hại nhiều rồi đấy”.
Ông ta thường
nói một cách không kiềm được như thế.
Người
thanh niên lái chiếc xe Jeep đó, cũng đang chú ý Tiểu Linh Miêu.
Người tài
xế trẻ tuổi này cả người mùi dầu máy, là không có bao nhiêu cơ hội nhìn thấy được
Tiểu Linh Miêu. Tiểu Linh Miêu ở trong rừng núi ẩn hiện, còn anh ta bắt buộc mỗi
ngày từ sáng đến tối phải lái xe, ở giữa các lâm trường chạy qua chạy lại.
Nhưng anh ta rất muốn đến chổ của Râu Rậm, khi đến thì lề mề chậm chạp không muốn
đi, vẫn muốn tìm một lý do nào đó nán lại lâu một chút, quấn lấy người giữ rừng
kể cho anh ta nghe về chuyện của Tiểu Linh Miêu.
Trước đây,
anh ta chưa nhìn thấy qua Tiểu Linh Miêu, thậm chí nghe cũng chưa nghe nói qua
loại động vật này. Người trẻ tuổi cùng thế hệ anh ta, cũng là như thế. Nhưng hiện
tại đã nhìn thấy, còn ở ngoài đồng, không phải là ở trong vườn bách thú! Nhà
anh ta có nuôi hai con mèo Ba Tư, mẹ anh ta mỗi ngày đều tắm cho mèo, lau mèo đến
sạch bóng. Nhưng con mèo đó có là gì? Cả ngày vây quanh con người, hướng về con
người xin cơm ăn, vẫy đuôi một cách không một chút xấu hổ.
Tiểu Linh
Miêu không như thế, không có một chút xu nịnh, hiên ngang hùng dũng, hù cho anh
ta té ngồi bệt trên đất. Có điều con vật như thế, anh ta càng thích. Anh ta cảm
thấy, đây mới là dã thú, đây mới là anh hùng! Sói không sợ, người săn trộm
không sợ, sống chết không sợ!
“Ôi! Chạy
ra liền cắn nòng súng của kẽ xấu, cắn cổ tay…bị đao chém. một vết sâu, toàn
thân là máu, còn chạy xa như thế…thật ghê gớm! Đây mới gọi là dũng mãnh, cái
dũng của …giống đực!”
Anh ta nói
với các bạn một cách đắc ý.
Đồng nghiệp
và các anh trai của anh ta nghe đến từng người từng người đều dán mắt nhìn vào
cái miệng của anh ta, đều quên cả nói chuyện.
Người tài
xế trẻ muốn biết càng nhiều bí mật của Tiểu Linh Miêu, muốn biết Tiểu Linh Miêu
ăn gì, uống gì, bắt mồi như thế nào, cùng sói vật lộn ra sao…thậm chí, anh ta
còn muốn biết Tiểu Linh Miêu có đi cầu không, có đi tiểu không, ở nơi nào đi cầu,
nơi nào đi tiểu. Anh ta thường phàn nàn Râu Rậm kể không cặn kẽ, anh ta không
biết người giữ rừng hiểu không được nhiều, hay là không thành thật kể cho anh
ta nghe.
Có một lần
lái xe đến, anh ta tìm một lý do để không đi. Ban đêm, kiên quyết ép buộc Râu Rậm
dẫn anh ta đi vào rừng, đi tìm Tiểu Linh Miêu. Râu Rậm không nghe theo, nói anh
có mang đèn pin theo không? Con mắt của con người không như dã thú, có rất nhiều
dã thú đều là hoạt động vào ban đêm, anh không mang theo đèn pin nhìn không thấy
đến chúng nó, mang theo đèn pin sẽ quấy nhiễu chúng nó, làm hỏng cuộc sống bình
thường của chúng nó.
Người tài
xế trẻ tuổi hết cách, đành phải ở trong sân đi qua đi lại, bắt ghế, nằm ở đầu
tường nhìn vào rừng núi tối đen…
Khắng khít
chú ý đến Tiểu Linh Miêu, còn có hai kẽ săn trộm.
Hai kẽ này
không có nghe theo khuyên nhủ của người giữ rừng, ngược lại còn cảm thấy người
giữ rừng rất ngốc, rất buồn cười.
Họ biết
săn trộm là làm trái pháp luật, nhưng không vi phạm pháp luật có thể phát tài
được không? Người giữ rừng Râu Rậm nói cái gì con đường phát tài có rất nhiều
cách, thế con đường nào dễ đi đây? Phải có vốn, phải có sức, cực khổ không nói,
làm không hay đem tiền vốn đi vào thua lỗ. Còn săn trộm, xông vào rừng một chuyến,
phí vài viên đạn, tiếp theo là xa hoa phè phỡn, nằm ở trên giường hưởng phúc.
Râu Rậm biết
cái gì? Đang giữ một đống gổ, cây thuốc, động vật quý không biết đổi thành tiền
tiêu xài, bơ vơ trơ trọi trốn ở trong núi giử rừng, còn khuyên bảo người khác
đi con đường chính, đó mới thực sự là một kẻ đại ngốc.
Đương
nhiên, săn trộm cũng phải mạo hiểm với nguy hiểm. Lần này vào rừng, đã đem hai
cây súng săn loại tốt vất đi rồi đó sao, còn thiếu chút nữa cũng bị Râu Rậm đưa
đến đồn công an rồi. Nhưng đây là họ tự mình không cẩn thận, là điều đương
nhiên. Nếu như họ không có tranh chấp, không vì thế nấn ná, chuyến săn trộm này
không phải đã thành công trọn vẹn đó sao? Ngựa hay cũng có lúc mất móng, nghĩ đến
lợi nhuận của săn trộm, mạo hiểm một tí nguy hiểm cũng đáng chứ.
Hơn nữa, họ
không phải là đã từ trong tay Râu Rậm chạy thoát đó sao? Đồng thời, họ cũng
không có tha cho Râu Rậm, họ cạy ổ khoá nhà của Râu Rậm, đem căn nhà của Râu Rậm
làm rối tung lên, trộm đi nấm ăn và cây thuốc của ông ta cực khổ hái về, cho bỏ
tức.
Về mấy cái
nấm ăn và cây thuốc đó, cũng bán được mấy trăm đồng đấy.
Đương
nhiên, họ không phải vì trả thù mới lỉnh vào sân nhà của người giữ rừng. Họ đến
là vì cây súng săn, là đến đem cây súng săn trộm về. Vì điều này, họ trốn ở
trong rừng núi hết một ngày hai đêm, muỗi đốt côn trùng cắn, đói khát vô cùng,
chịu biết bao cực khổ…, súng không còn nữa, nhưng họ không phải không có thu hoạch.
Ngoài việc
trộm đi nấm ăn và cây thuốc của Râu Rậm, họ còn phát hiện được một bí mật, ở
góc tường của căn nhà nhỏ, đang quăng một đoạn dây thừng bị cắn đứt.
Điều này
nói rõ, Tiểu Linh Miêu chưa có chết, vẫn còn đang sống, mà lại đã chạy thoát
vào trong rừng rồi!
Lúc họ bị
trói bỏ ở trong sân, đã biết Râu Rậm đang cấp cứu Tiểu Linh Miêu. Không ngờ người
giữ rừng như dã nhân này, thật có thể mát tay như thế.
Tốt, sống
được là tốt, chạy được vào rừng càng tốt!
Tin tức
này làm cho lòng tham của họ nổi lên thình thịch.
Làm, tiếp
tục làm! Ở nơi nào té ngã thì ở nơi đó đứng lên. Họ phải từ trên mình Tiểu Linh
Miêu moi về tổn thất, phải ở trong cánh rừng này mở rộng của cải!
Như thế,
trước mắt họ cứ vẫn là đang lay động một nhúm lông màu xám đẹp, vẫn là đang lay
động một bó tiền vang lên soạt soạt. Họ ngủ cũng mơ đến Tiểu Linh Miêu, gặp mặt
nhau bàn luận về Tiểu Linh Miêu, ở quán rượu quán cơm, cũng là cái tai dựng đứng
lên thật thẳng, lưu ý thu thập tin tức của Tiểu Linh Miêu…, họ đã quên đi lúc
xiết chặt cổ nhau, cùng nhau lăn lộn trên đất. Họ cảm thấy không rời xa nhau được,
con đường của họ phải cùng nhau đi.
Ngoài con
người ra, đang chú ý đến Tiểu Linh Miêu, còn có con sói cụt tai.
Con sói cụt
tai ở trong rừng núi lắc lư chạy, chốc chốc dừng lại, ngửi ngửi gốc cây, viên
đá, bụi cây…, nó vừa ngửi, vừa đảo ánh mắt âm u đáng sợ, lắc lắc cái tai như
chiếc lá rách. Nó đang tìm thức ăn, đồng thời cũng đang tìm kiếm Tiểu Linh
Miêu.
Tiểu Linh
Miêu đã đã kích nó quá nhiều. Nó mãi mãi không quên, cái cào mông của nó, cái cắn
chân của nó, vì Tiểu Linh Miêu mà bị Râu Rậm hù cho một phát, còn bị quái nhân
bắn chết một huynh đệ. (Hết cách, lô gic của sói cụt tai chính là như thế, nó vẫn
là nghĩ như thế). Con vật nhỏ còn nhỏ thế này đã lợi hại như thế, lớn lên như
thế nào đây?
Cái mũi của
nó rất dễ sữ dụng, thường ngửi đến mùi của Tiểu Linh Miêu. Nó đã cắn bị thương
con vật nhỏ, uống qua máu của con vật nhỏ, cho nên, nó ghi nhớ một cách sâu sắc
mùi vị của con vật nhỏ này. Thế là, nó nhảy mũi một cách phấn chấn, phát bệnh rồi,
bắt đầu đuổi theo dấu vết một cách quên hết tất cả.
Nó vừa chạy
vừa nghiến răng kèn kẹt, giống như Tiểu Linh Miêu đã bị cắn ở trong miệng vậy.
Con mắt của nó sáng lên, nước miếng chảy xuống, tích tắc tích tắc, rãi cả một
con đường.
Nhưng, kiểu
đuổi theo dấu vết này thường vẫn là “mừng hụt”. Nó điên cuồng đuổi theo đến dưới
một gốc cây, mùi vị đã mất, lên cây rồi. Con sói ngẩng đầu lên nhìn, trên cây
ngoài cành cây lá cây, cái gì cũng nhìn không thấy.
“Hú…ú…”
Con sói phẫn
nộ quá, vừa vây quanh cây một cách đùng đùng, vừa gầm lên một cách hung hãn. Một
hồi, lại đem hai móng chân nắm chặt vào trên thân cây, cố gắng trèo lên…nó biết,
tiểu Linh Miêu từ ở đây trèo lên cây, men theo cành cây đi.
Cây to im
phăng phắc, rừng cây im phăng phắc, không có ai để ý sói, sói cũng trèo không
lên được.
Sói vừa nhảy
vừa nảy, đem võ cây xé xuống, đem đất moi thành hố…nó cảm thấy, mình lại bị Tiểu
Linh Miêu trêu ghẹo hết một lần nữa.
Nó càng hận
Tiểu Linh Miêu hơn, càng đi đến khắp nơi đuổi theo dấu vết Tiểu Linh Miêu một
cách không từ cực khổ.
Như thế,
Tiểu Linh Miêu đã trước sau ở vào trong sự tìm kiếm truy sát của lão sói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn