17/THI GAN LỚN
Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014
Trong rừng sâu, có hai con chim nhỏ gặp nhau. Cả
hai, mặt đều vênh vênh tự đắc, ai cũng không chịu nhường ai.
“Lẽ nào chị không biết tôi sao? Tôi là chim Yến Thiên.”
“Không biết,” cô chim kia lắc lắc đầu mặt lạnh tanh.
“Tôi còn có một tên khác là chim Tăm, chị
nhất định đã nghe qua.”
“Cũng chưa nghe nói đến.” Cô chim đó vẫn lại là một bộ mặt trơ như gỗ đá. “Nhưng, nếu như tôi nói
ra tên của tôi, chị sẽ sợ hết vía.”
“Ha ha ha,” chim Tăm cất lên tiếng cười, “tôi chưa bị
hù bao giờ, chị nói xem.”
“HổTtước!”
“Hổ Tước có gì tài giỏi?” Chim Tăm vốn xem thường
chim Hổ Tước, “tôi cho chị biết, bản lãnh lớn nhất của tôi là không biết sợ.”
Con chim Hổ Tước cũng không chịu thua: “Bản lãnh lớn
nhất của tôi cũng là không biết sợ.”
“Thế thì, chúng ta thi xem ai to gan hơn ai được
không?” Chim Tăm cho rằng chim Hổ Tước
không dám thi.
“Thi, thì thi!” Không ngờ chim Hổ Tước lại trả lời nhanh như vậy. Bây giờ chúng ta cần
phải đi tìm một trọng tài.
Vừa lúc đó, một con Qụa bay ngang qua trước mặt họ.
“Chị Qụa, chị Qụa, xin dừng lại.”
Con Quạ dừng lại đậu trên cành cây.
“Hai chúng tôi muốn thi xem ai gan hơn ai, nhờ chị
làm trọng tài có được không?”
Con Quạ cảm thấy việc này cũng hay hay, liền đồng ý.
“Thi như thế nào?” Con Quạ hỏi.
“Các bạn đi cùng tôi!”
Chim Tăm bay trước dẫn cả bọn đến nơi ven sông thấp
thoáng một cây xanh, một con cá sấu đang mở to mồm nằm trên mặt nước, nhìn thấy
từ xa xa một con đại bạch ngư đang bơi đến, cá sấu liền bơi nhanh như một chiếc
tàu lặn, chỉ cần một cái táp đã cắn chặt con đại bạch ngư đó, đại bạch ngư vùng
vẫy, vẫy tung một cột nước cao to, trong chớp mắt con đại bạch ngư đã không còn
nhìn thấy nữa, chỉ còn thấy con cá sấu bơi trong làn sóng nước màu đỏ.
“Đại bạch ngư đâu?” Ánh mắt của con quạ dò tìm trên
sông.
Chim Tăm nói: “đã bị cá sấu ăn vào trong bụng rồi.”
Con Qụa sợ qúa đứng run run hai bàn chân: “Thật đáng
sợ, thật đáng sợ!”
“Đáng sợ sao?” Chim Tăm nói: “Cá sấu bây giờ đang há
to miệng, tôi sẽ bay vào trong miệng của cá sấu.”
“Đừng….”
Con Qụa còn chưa kịp cất tiếng ngăn cản chim Tăm,
chim Tăm đã bay vào trong miệng của cá sấu.
Chim Tăm ở trong miệng cá sấu bay qua bay lại, xem
bộ dạng như đang vui đùa vậy. Bổng nhiên cá sấu khép miệng lại, chim Tăm không
còn thấy đâu nữa.
“Trời ạ!” Con Quạ kêu lên: “Con chim nhỏ đáng thương
đã bị cá sấu ăn thịt mất rồi.”
Hổ Tước vui mừng khi nhìn thấy kẽ địch bị nạn nói: “Đừng
buồn vì hắn, đó là vì hắn tự mình chui vào trong miệng cá sấu.”
Vừa dứt lời, cá sấu lại mở miệng ra, chim Tăm từ
trong miệng cá sấu bay ra.
Chim Tăm bay trở về trước mặt chim Hổ Tước và chim Qụa
nói: “Ăn no qúa!”
“Bạn ăn thức ăn trong miệng Cá sấu?” Con Quạ không dám tin vào cái tai của mình.
“Tôi ăn thịt cá trong kẽ răng miệng cá sấu, chim Tăm
đắc ý nói, “sao gan của tôi có đủ to chưa?”
“Như thế thì tính gì!” Hổ Tước không cho như thế là
gan nói, “tôi còn dám giật thức ăn trong miệng Hổ.”
“Bạn nói khoát!” Chim Tăm và chim Qụa đều không tin.
“Thế thì, tôi sẽ để các bạn tận mắt chứng kiến.”
Hổ Tước đưa chim Tăm và chim Qụa bay đến một cánh đồng
cỏ, một con Hổ to đang nằm cắn một con Hươu Sao máu chãy đầm đìa.
“Thật nhẫn tâm! Thật nhẫn tâm!” Con Qụa sợ chết khiếp
không dám nhìn, dùng cánh bịt chặt đôi mắt.
Hổ Tước lại nói: “Tôi sẽ đi tranh thức ăn trong miệng
Hổ”. Qủa nhiên, khi Hổ Tước bay đến bên mình con Hổ, con Hổ ngoan ngoãn mở rộng
cái miệng đầy máu, để cho Hổ Tước ăn thịt trong kẽ răng của nó.
Một lát sau, Hổ Tước bay trở về.
Con Quạ liền tự hỏi, như thế thì gan của Hổ Tước to
hay gan của chim Tăm to?
Con Qụa từ lâu đã thất kinh hồn vía, làm sao còn tâm
trí để làm trọng tài hỏi: “các bạn sao lại không sợ vậy?”
“Không có gì đáng sợ!” Hổ Tước nói, “Hổ là bạn của
tôi.”
“Tôi càng không sợ!” Chim Tăm nói, “cá sấu và tôi
thân mật như một ngày không thể vắng nhau.”
Thì ra các bạn so gan như thế này? Con Qụa bình tĩnh
trở lại nói, thế thì không thể thi được!
“Thế thì, cần phải thi như thế nào?”
Con Qụa nói với chim Tăm: “Bạn dám bay vào trong miệng
của Hổ không?” Rồi lại nói với chim Hổ Tước: “Bạn dám bay vào trong miệng cá sấu
không?”
Lần này, chim Tăm và chim Hổ Tước đều sợ đến không
còn lá gan.
Lời của chú Lạc Đà:
Giữa các loài động vật vừa có tính cạnh tranh sinh tồn, vừa có tính giúp đở lẫn nhau. Chim Tăm bay vào trong mồm Cá sấu, chim Hổ tước bay vào trong miệng con Hổ ăn thịt vụn trong kẽ răng. Chim Tăm và chim Hổ tước vừa ăn no vừa làm sạch khoang miệng của Cá sấu và Hổ, hai bên đều có lợi, hiện tượng này gọi là hiện tượng cộng the, thịnh hành nên một loại lưới hổ trợ cuộc sống ỷ lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn