3- RA KHỎI SAI LẦM NƠI GIÁO DỤC
Thứ Hai, 25 tháng 6, 2007
Không làm “ gà mẹ”
Yêu chiều của “ gà mẹ” làm cho tình mẹ biến thành “ hại mẹ”
Do chúng ta chỉ có một đứa con, rất nhiều người mẹ trẻ sản sinh ra tâm lý sợ hãi: sinh ra con trai sợ học kém, sinh ra con gái sợ bị hại.
Người mẹ trẻ chính là giống như một gà mẹ, đem con trẻ hà hơi bảo vệ dưới cánh của mình, cả ngày thấp thỏm lo âu, không dám rời xa nữa bước, sinh ra sợ hãi mất đi “ bảo bối” duy nhất của mình. Vô tình đi vào nơi sai lầm của giáo dục.
Thế là, tình mẹ qúa yêu chiều, biến thành “ hại mẹ”
Yêu chiều chủ yếu biểu hiện ở ba loại hình
LOẠI THAY THẾ
Một nhà trường thông báo học sinh quét dọn vệ sinh, chỉ thấy những người mẹ cầm chổi quét, giẻ lau và cái xẻng sắt, thành đàn kết đội đến trường học, họ sợ con trẻ bị mệt, đích thân ra tay ra trận. Khi có một người hỏi người mẹ trẻ: “ Con bạn ở nhà có làm việc nhà không?”
Người mẹ đó trả lời một cách không chút mập mờ: “Đau còn chưa hết cũng phải đến đây, còn kêu nó làm việc nhà sao?”
Con trẻ đi tham gia hoạt động, đội hình phụ huynh đi theo rất đáng sợ. Một tờ báo nào đó từng đăng một tấm ảnh đại hội thể dục thể thao tiểu học, phụ huynh vây lại xem còn đông hơn học sinh. Đầu đề tấm ảnh : Là ai đang thi đấu?
Mỗi ngày, cặp sách của con trẻ, mẹ thay thế thu dọn; Bút chì của con trẻ, mẹ thay thế gọt nhọn; Bút máy của con trẻ, mẹ thay thế bơm mực; Việc thầy giáo nói với con trẻ, người mẹ hoàn toàn thay thế con trẻ suy nghĩ. Có một hôm, một vị chủ nhiệm lớp hai phê bình mấy học sinh không đem đủ dụng cụ, mấy em học sinh này đều oán trách. Em này nói: “Đáng trách mẹ không cho em sắp xếp!”, em kia nói: “Đáng trách cha không cho em thu dọn xong!”, giống như tất cả sự sai lầm này đều là của cha mẹ, phần các em không có trách nhiệm gì.
Thay thế, rốt cuộc đem lại cái gì đây? Đem đến sự lười biếng và không biết làm gì của con trẻ, cũng mang đến đau xót và thất vọng của cha mẹ.
LOẠI THỎA MÃN
Con trẻ muốn cái gì, người mẹ cho cái đó. Có vị phụ huynh, không có thời gian để dạy bảo con trẻ, thế là nghĩ trăm phương nghìn cách để thỏa mãn ham nuốn tiêu tiền của con trẻ.
Một đứa con trai nhỏ ở Bắc Kinh, cha mẹ công tác ở nước ngoài, đem nó gởi tại nhà một người bạn, mỗi tháng gởi cho nó 2, 3 ngàn đồng tiền tiêu vặt. Có một hôm, đứa con trai này mua hai lọ nước hoa bảy tám chục đồng một lọ, một lọ tặng cho người nữ chủ nhiệm lớp trẻ tuổi, một lọ rắc từ tầng 1 đến tầng 6 của lầu phòng học, rồi lại từ tầng 6 rắc đến tầng 1, nói là để “ làm đẹp môi trường”. Trong lớp học của họ, không có một bạn học nào chưa uống qua thức uống nó chi tiền mua; Khi chọn cán bộ trung đội, không có một người nào không bỏ phiếu cho nó. Nó bình thường luôn luôn không làm bài tập, ai giúp nó làm một đề toán số học, nó liền cho người đó năm hào; Ai viết cho nó một bài làm tập ngữ văn, nó cho người đó một đồng. Cha mẹ ở tại ngước ngoài xa xôi giống như cảm thấy, dùng tiền có thể bù đấp áy náy bản thân không thể quan tâm giúp đở con trẻ, lại không biết rằng, cho con trẻ tiền một cách vô độ, là hại con trẻ, không phải là yêu con trẻ.
Một cháu gái của một hộ gia đình nói: “ Trong cái gối, trong tủ nhà chúng tôi đều là tiền, nhưng chị em chúng cháu bất hạnh nhất . Cha mẹ vì để kiếm tiền lo chuyện buôn bán, đem cháu và em trai nhốt ở trong nhà, mỗi bửa cơm đều phải tự đi mua. Có một hôm, cháu mở tủ áo ra, phát hiện quần áo dơ chất thành một đống bên trong, đều lên mốc rồi, lúc cháu đem đống quần áo dơ đó đi giặt, phát hiện thấy quần áo đó đã bị rách lỗ.”
LOẠI QUẢN LÝ XEM
Đây là giáo dục kiểu “ Gà mẹ” điển hình.
Trung quốc có một từ xưng hô rất truyền thống, gọi bảo mẫu đeo trẻ nhỏ là “ Xem con trẻ”. Chữ “ xem” này, thoáng chốc phát họa ra hình dáng và tác dụng của rất nhiều người mẹ trẻ ngày nay.
Con trẻ là cần chăm sóc và quản lý giáo dục, nhưng không phải muốn chúng ta “ nhìn xem” một cách không rời một bước, việc không lớn nhỏ, cái gì cũng quản. Rất nhiều người mẹ trẻ, bản thân lao động mệt nhọc cả ngày, còn muốn xem con trẻ làm bài tập, xem con trẻ rữa mặt rữa chân, xem con trẻ mặc áo ăn cơm…..Xem con trẻ cái này không vừa mắt, cái kia không vừa mắt, thế là cả ngày lải nhải không dứt. Xem con trẻ rất phiền rất phiền, xem bản thân rất mệt rất mệt.
Còn con trẻ thì sao? Con trẻ cảm thấy người mẹ không tín nhiệm bản thân, rất ác cảm; Người mẹ cảm thấy con trẻ thật không biết nghe lời, rất tức giận, khoảng cách của hai thế hệ càng lúc càng sâu.
Đoàn thanh niên trung ương và toàn quốc có công trình xác thực trẻ triển khai trong thiếu niên nhi đồng “ Bước vào thế kỷ chim ưng thiếu niên Trung Quốc hành động”, đề ra năng lực “ Năm Tự” thiếu niên nhi đồng cần nắm vững, đã tự học, tự lý giải, tự bảo vệ, tự cường, tự luật . Trẻ em sau khi biết được, khỏi phải nói rất là vui mừng, các em có một loại cảm giác được giải phóng.
Con trẻ của chúng ta, đối diện bầu trời của thế kỷ 21, các em quả thật muốn giương cánh bay cao, chúng ta làm mẹ tại sao phải ấp chặt không thả ra? Tại sao không cho con trẻ một bầu trời sắc màu xanh thẳm?
Lưu Ngọc Linh đội viên trẻ đầu tiên kỳ họp thứ nhất 10 tốt toàn quốc, năm đó 12 tuổi, tự mình đi nước Mỹ tham gia đại hội hoà bình thiếu niên nhi đồng thể giới.
Lúc đó, liên hợp quốc chỉ mời 3 trẻ em Trung Quốc, không mời người lớn. Lưu Ngọc Linh với tư cách trưởng đoàn đoàn đại biểu Trung Quốc, đại dịện Trung Quốc ký tên trên hiệp ước hoà bình thiếu niên nhi đồng thế giới, hoàn thành một cách xuất sắc nhiệm vụ đi tham quan nước ngoài.
Sau khi trở về nước, tôi hỏi Lưu Ngọc Linh : “ Lần đến nước Mỹ này, cảm nhận lớn nhất của em là gì?” Cô ấy nói: “ Cha mẹ Trung Quốc chúng ta quản quá chặt. Tại nước Mỹ, cha mẹ rất là thả tay. Có một lần, em thấy được một em nhỏ vừa học biết đi, đi cùng cha mẹ. Bên đường có một rãnh nước nhỏ, cha mẹ đi phía trước, em nhỏ chạy ở phía sau. Kết quả, em nhỏ không cẩn thận, khi qua rãnh nước ngã xuống, cha mẹ của em tiếp tục đi phía trước. Đứa bé này không khóc, tự mình bò dậy, giống như con vịt con, đuổi theo cha mẹ của nó.”
Lưu ngọc Linh nói một cách cảm khái, điều này cần phải để cho phụ huynh chúng ta nhìn thấy, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội đều sẽ chạy đến, ôm lấy con trẻ trách mắng cha mẹ: “ Mấy người sao lại có thể để cho một mình con trẻ đi qua rãnh nước vậy? Người mẹ liền ôm lấy con trẻ một cách đau lòng “ Khóc” rãnh nước: “Đây chính là sông suối đáng giận, đem trẻ em chúng em hù dọa đi!”
Đây là vấn đề một người con gái 12 tuổi nhìn thấy.
Làm người mẹ lòng dạ quá tàn ác của người khác, hay là giáo dục của chúng ta đã bước vào chổ sai lầm?
Thành phố Thôn Thạch Gia có một người con gái thành tích học tập rất tốt, đi tham gia trại hè học sinh 3 tốt tổ chức trong thành phố, người cô muốn đi cùng. Thì ra, người con gái này tự mình không biết chải đầu, không biết rót nước sôi. Kết quả, trại hè năm ngày, cô ấy chỉ ở 3 ngày, còn đề ra về nhà trước, làm kẽ “đào binh”.
Một vị Tiểu Doanh Viên tham gia trại mùa đông Bắc cực học sinh Trung tiểu học thành phố Bắc Kinh, trong tuyết Đông Bắc 3,4 độ bách phân(độ celcius) dưới 0, cả người mọc đầy sẩy. Thì ra, vị Tiểu Doanh Viên này trước lúc khởi hành, người mẹ cứ dặn đi dặn lại, nhất định phải mặc nhiều quần áo, nhưng không có nói lúc nào nóng phải cởi bớt quần áo. Vị Tiểu Doanh Viên này vốn không biết chăm sóc bản thân, trong phòng ấm áp dễ chịu cũng mặc, khi ra cửa mới mặc quần áo lông vũ, thảo nào anh ta ấm áp mọc sẩy đầy người!
Bạn thấy, yêu chiều chỉ có đem đến cho trẻ con sự nhu nhược và không có năng lực! Đối diện với thế giới tương lai cạnh tranh quyết liệt, chờ đợi chỉ có thể làm con trẻ thất bại! Thế thì chúng ta những người làm cha mẹ, không những là việc và muốn làm trái, đã hại con trẻ, cũng đã hại quốc gia chúng ta.
Cái gì là yêu, cái gì là hại? Chúng ta mỗi một người yêu con trẻ của mình, thương người mẹ trẻ của tổ quốc mình, lẽ nào không cần chân thật suy nghĩ sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn