CON KIẾN VÀ CON VE
Thứ Tư, 6 tháng 6, 2007
Nói nhỏ:
Tất cả việc gì muốn làm trước tiên phải chuẩn bị, mới có thể phòng ngừa tai nạn chưa xãy ra. Con kiến và con ve trong câu chuyện dùng hai loại thái độ cuộc sống hoàn toàn không giống nhau nói rõ một lý lẽ như thế. Tại mùa vụ phải dự trữ, đừng sống uổng phí thời gian. Đến sau cùng, chỉ có thể đói đến phát run. Phải biết có trả mới có thu hoạch. |
CON KIẾN VÀ CON VE
Sau khi qua một trận mưa thu, lá xanh, cỏ xanh đều đổi lên trên mình bộ y phục màu vàng óng. Mặt trời mọc ra rồi, anh em nhà kiến bắt đầu bận rộn dự trữ thức ăn sống qua mùa đông. Họ đến dưới tán cây, đem trái cây rớt dưới đất thu gom lại, bày dưới cây một cách chỉnh tề ngay ngắn, phơi khô, sau đó vận chuyển từng chút từng chút về nhà.
Kho thóc của nhà kiến thật lớn! Trong đó cất rất nhiều thức ăn để ăn. Nhưng vì để làm cho kho thóc càng đầy đủ hơn, anh em nhà kiến vẫn cứ chạy vạy ngược xuôi khắp nơi. Mồ hôi trên mặt họ lần lượt tuôn chảy xuống dưới, bọn họ ai cũng không chú ý lau mồ hôi.
Lúc này một con ve lo chơi cả một mùa hè bay đến. Nó nhìn thấy bộ dáng anh em nhà kiến mệt mõi, liền hướng về họ cười nói: "đồ ngốc, lại tự chuốc lấy khổ! Xem tôi đây, các ngươi lúc nào mới có thể sống như tôi vui vẻ thoải mái đây?..." đang nói, con ve bay đến trên cành cây trên đầu anh em nhà kiến, nó giương cánh ra, múa lên một điệu múa, Dáng múa của con ve rất đẹp, nhưng anh em nhà kiến cần cù không còn lòng dạ nào thưởng thức.
Chớp mắt, mùa thu đã qua rồi, tuyết đầy trời che phủ mặt đất, vạn vật lại đổi lên trên mình trang phục màu bạc. Cành cây trong gió lạnh run rẫy run lên, mặt đất bị đông đến nhe răng hé miệng, luôn rùng mình. một buổi sáng sớm, lúc mặt trời khảng khái đem ánh sáng óng ánh vô hạn chiếu trên tuyết, anh em nhà kiến đẩy cửa ra,muốn thưởng thức một chút cảnh tuyết rơi. Lúc này, con ve bay đến, nó uể oải nói với anh em nhà kiến: "bạn tốt, cho tôi chút gì để ăn đi, nếu không tôi sẽ sống không qua mùa đông!" Một con kiến nói với nó: " tại sao ngươi trong mùa hè không trữ chút lương thực vậy?" con ve trả lời nói : "lúc đó tôi đang bận ca hát!" "thế mùa thu thì sao?" "Lúc đó tôi đang bận nhảy múa!" Anh em nhà kiến không biết làm sao được đành đem ra thức ăn, thấy bộ dạng của con ve ăn như hùm như sói, than lên một câu nói ý tứ hàm súc sâu sắc: "nếu như bạn chỉ biết ở mùa hè ca hát, mùa thu nhãy múa, mùa đông cũng chỉ có thể đói đến chết rung thôi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn