13/Suối thần (1)
Thứ Tư, 16 tháng 7, 2008
Uống nước suối thần.
Bạn còn nhớ “đứa trẻ chăn dê” không? Rõ ràng không có Sói đến tập kích, nó lại hét lớn lên “Sói đến rồi!” Mọi người bị hắn lừa một lần, khi họ nghe đến nó hét lên “Sói đến rồi” lần thứ 2, cho rằng nó lại đang lừa người, liền không để ý đến nó nữa. Thực ra, nó đang bị Sói tập kích. Thế là…..thế rồi sao? Có người nói, nó bị Sói ăn thịt rồi; có người lại nói, Sói chỉ ăn có một con dê con, đứa trẻ chăn dê đã trốn thoát được.
Đúng vậy, nó lúc đó quả thực đã chạy trốn được, ở trong rừng sâu chạy hết một ngày một đêm, trốn vào trong một sơn động. Nó khát nước quá rồi, bổng nhiên nghe đến tiếng nước róc rách róc rách vang lên từ nơi sâu của sơn động, liền men theo vách đá bò vào, vào đến ven bờ một dòng suối trong. Nó vốc nước suối lên uốngcho đã, dần dần nó cảm thấy mắt sáng tai thính, tinh thần trong sáng thoải mái.
“Ta làm sao thế!” hắn đấm vào đầu của mình, “ta rốt cuộc đã làm những việc gì? Lừa người sao, cuộc sống của ta đáng để cho Sói cắn chết đi, lại vì sợ chết, chạy trốn vào trong sơn động một cách đáng xấu hổ!”
Anh ta đã giác ngộ một cách hoàn toàn, mà còn sám hối một cách sâu sắc. Vừa rồi nước anh ta uống là nước suối thần. Nước suối thần này còn gọi là “Suối thành thật”, uống nước suối này, bất luận là ai, đều sẽ thay đổi thật thà một trăm phần trăm. Thực ra, đứa trẻ chăn dê lần thứ nhất hét lớn lên “Sói đến rồi!” có lẽ chỉ là lời nói cho vui, không hề có ý lừa gạt người khác, nhưng, là một người thật thà hoàn toàn đối với hành vi này đương nhiên cũng là không thể tha thứ.
Lúc này nó hổ thẹn, nó đau khổ, thật tình muốn cả đời sống ở trong núi sâu, không đi gặp người nào nữa. Nhưng về sau, nó quyết định, phải đi xuống núi, dùng hành vi của mình để rữa sạch nỗi nhục trên người.
Người trong nhà và mọi người trong thôn xóm vẫn cho rằng nó đã bị Sói ăn thịt rồi, đau lòng quá rồi; Bây giờ nhìn thấy hắn trở về, liền buông thả tấm lòng, xem như không có chuyện gì. Mẹ hắn vì để chúc mừng con trai trở về, quyết định mời hàng xóm…..
Ăn một bữa cơm thường.
Bữa cơm thường này mời Vương Đại Thẩm người hàng xóm bên trái, Đinh Đại Thúc hàng xóm bên phải và hàng xóm trước sau nhà. Lúc bắt đầu không khí tưng bừng vui vẻ, khách chủ đều vui; Lại vì một câu nói, không khí lại dần dần quay ngược trở lại, mọi người thay đổi đến không vui. Thì ra là bà nội của “đứa trẻ chăn dê” (nó vốn gọi là A.Dương, vì để tiện xưng hô, phần phía sau sẽ gọi tên của nó vậy) nói một câu lịch sự:
“Các vị đại thúc đại thẩm, ngày hôm nay không có gì đãi các vị….”
Lời nói chỉ nói được một nữa, đã bị A.Dương cắt ngang: “nội, nội nói sai rồi, lúc các chú các thím chưa đến, nội nói thế này, ngày hôm nay thức ăn nhà ta, e rằng cả đời nhà chúng ta ăn không hết đây!”
Bà nội đỏ cả mặt, lập tức dùng lời nói, nói với các thực khách: “đậu dao này thật là tươi mới đây, cà chua cũng vừa mới hái xuống….” Còn chưa dứt câu, A. Dương chịu không nỗi lại nói leo vào:
“Bà nội, đậu dao này thật tươi ngon, cháu thấy bà hái 3 nắm trong vườn nhà Vương Đại Thẩm.” Nó không nhìn thấy mặt của bà nội đang tăng lên màu đỏ máu, lại hướng mặt về Đinh Đại Thúc nói: “Cà chua nhà chú mọc tốt đấy, bà nội kêu cháu hái 2 quả to nhất ăn thử đấy.”
Lời nói của A.Dương toàn là sự thật, lại làm cho bà nội nén lại một bụng tủi thân, ở trước mặt mọi người quả tình thoát không khỏi cảnh khó xữ, liền thoái thác cái bụng khó chịu, chạy vội vào nhà sau. Vương đại Thẩm vốn đã phát hiện đậu dao trong vườn nhà thiếu đi, trong lòng có chút nghi ngờ; Đinh Đại Thúc đối với cà chua trên cây nhà mình hiểu rõ nhất, mỗi ngày đếm số. Ngày hôn nay nghe A. Dương vừa nói, trong lòng làm sao vui được. Vì thế không khí rất căng thẳng, may mà có má của A.Dương ân cần khuyên giải, mới hơi hơi tỏa ra chút hòa dịu, vậy mà cuối cùng cũng không vui mà tản ra. Từ đấy, bà nội nói chuyện, làm việc đối với A.Dương đều có chút đề phòng. A.Dương cũng cảm thấy ở trong nhà không vui, má nó liền nhờ người mai mối, đem A.Dương đưa đến trong thành phố, cho một người bán dạo trái cây…..
Bạn còn nhớ “đứa trẻ chăn dê” không? Rõ ràng không có Sói đến tập kích, nó lại hét lớn lên “Sói đến rồi!” Mọi người bị hắn lừa một lần, khi họ nghe đến nó hét lên “Sói đến rồi” lần thứ 2, cho rằng nó lại đang lừa người, liền không để ý đến nó nữa. Thực ra, nó đang bị Sói tập kích. Thế là…..thế rồi sao? Có người nói, nó bị Sói ăn thịt rồi; có người lại nói, Sói chỉ ăn có một con dê con, đứa trẻ chăn dê đã trốn thoát được.
Đúng vậy, nó lúc đó quả thực đã chạy trốn được, ở trong rừng sâu chạy hết một ngày một đêm, trốn vào trong một sơn động. Nó khát nước quá rồi, bổng nhiên nghe đến tiếng nước róc rách róc rách vang lên từ nơi sâu của sơn động, liền men theo vách đá bò vào, vào đến ven bờ một dòng suối trong. Nó vốc nước suối lên uốngcho đã, dần dần nó cảm thấy mắt sáng tai thính, tinh thần trong sáng thoải mái.
“Ta làm sao thế!” hắn đấm vào đầu của mình, “ta rốt cuộc đã làm những việc gì? Lừa người sao, cuộc sống của ta đáng để cho Sói cắn chết đi, lại vì sợ chết, chạy trốn vào trong sơn động một cách đáng xấu hổ!”
Anh ta đã giác ngộ một cách hoàn toàn, mà còn sám hối một cách sâu sắc. Vừa rồi nước anh ta uống là nước suối thần. Nước suối thần này còn gọi là “Suối thành thật”, uống nước suối này, bất luận là ai, đều sẽ thay đổi thật thà một trăm phần trăm. Thực ra, đứa trẻ chăn dê lần thứ nhất hét lớn lên “Sói đến rồi!” có lẽ chỉ là lời nói cho vui, không hề có ý lừa gạt người khác, nhưng, là một người thật thà hoàn toàn đối với hành vi này đương nhiên cũng là không thể tha thứ.
Lúc này nó hổ thẹn, nó đau khổ, thật tình muốn cả đời sống ở trong núi sâu, không đi gặp người nào nữa. Nhưng về sau, nó quyết định, phải đi xuống núi, dùng hành vi của mình để rữa sạch nỗi nhục trên người.
Người trong nhà và mọi người trong thôn xóm vẫn cho rằng nó đã bị Sói ăn thịt rồi, đau lòng quá rồi; Bây giờ nhìn thấy hắn trở về, liền buông thả tấm lòng, xem như không có chuyện gì. Mẹ hắn vì để chúc mừng con trai trở về, quyết định mời hàng xóm…..
Ăn một bữa cơm thường.
Bữa cơm thường này mời Vương Đại Thẩm người hàng xóm bên trái, Đinh Đại Thúc hàng xóm bên phải và hàng xóm trước sau nhà. Lúc bắt đầu không khí tưng bừng vui vẻ, khách chủ đều vui; Lại vì một câu nói, không khí lại dần dần quay ngược trở lại, mọi người thay đổi đến không vui. Thì ra là bà nội của “đứa trẻ chăn dê” (nó vốn gọi là A.Dương, vì để tiện xưng hô, phần phía sau sẽ gọi tên của nó vậy) nói một câu lịch sự:
“Các vị đại thúc đại thẩm, ngày hôm nay không có gì đãi các vị….”
Lời nói chỉ nói được một nữa, đã bị A.Dương cắt ngang: “nội, nội nói sai rồi, lúc các chú các thím chưa đến, nội nói thế này, ngày hôm nay thức ăn nhà ta, e rằng cả đời nhà chúng ta ăn không hết đây!”
Bà nội đỏ cả mặt, lập tức dùng lời nói, nói với các thực khách: “đậu dao này thật là tươi mới đây, cà chua cũng vừa mới hái xuống….” Còn chưa dứt câu, A. Dương chịu không nỗi lại nói leo vào:
“Bà nội, đậu dao này thật tươi ngon, cháu thấy bà hái 3 nắm trong vườn nhà Vương Đại Thẩm.” Nó không nhìn thấy mặt của bà nội đang tăng lên màu đỏ máu, lại hướng mặt về Đinh Đại Thúc nói: “Cà chua nhà chú mọc tốt đấy, bà nội kêu cháu hái 2 quả to nhất ăn thử đấy.”
Lời nói của A.Dương toàn là sự thật, lại làm cho bà nội nén lại một bụng tủi thân, ở trước mặt mọi người quả tình thoát không khỏi cảnh khó xữ, liền thoái thác cái bụng khó chịu, chạy vội vào nhà sau. Vương đại Thẩm vốn đã phát hiện đậu dao trong vườn nhà thiếu đi, trong lòng có chút nghi ngờ; Đinh Đại Thúc đối với cà chua trên cây nhà mình hiểu rõ nhất, mỗi ngày đếm số. Ngày hôn nay nghe A. Dương vừa nói, trong lòng làm sao vui được. Vì thế không khí rất căng thẳng, may mà có má của A.Dương ân cần khuyên giải, mới hơi hơi tỏa ra chút hòa dịu, vậy mà cuối cùng cũng không vui mà tản ra. Từ đấy, bà nội nói chuyện, làm việc đối với A.Dương đều có chút đề phòng. A.Dương cũng cảm thấy ở trong nhà không vui, má nó liền nhờ người mai mối, đem A.Dương đưa đến trong thành phố, cho một người bán dạo trái cây…..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn