14/ Suối thần (2)
Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008
Trên đường học nghề
Người chủ bán dạo trái cây này, ban đầu là một người bán dạo nhỏ một sọt một nong, ngày nay mở rộng phạm vi, cần phải thuê người giúp việc. Công việc của A Dương mỗi ngày là đem trái cây thối lựa ra tập trung lại một chổ. Bày trên sạp toàn là trái cây ngon: Lê vàng tươi, Quýt đỏ to, Chuối, Táo, Dứa, Nho, muôn màu muôn sắc, làm cho người ta nhìn thấy đều nuốt nước miếng. Nhưng có một việc làm cho A Dương cảm thấy kỳ lạ là: những trái Lê thối, Quýt thối, Táo thối lại không bỏ vào thùng rác, cũng không thấy người chủ bán dạo tự mình ăn hết, không biết đã đi đâu rồi, để ý quan sát, nó cuối cùng cũng phát hiện được bí ẩn: là người chủ bán dạo đem hàng thối này để ở bên cạnh chân mình, ở trong mỗi cái túi giấy trống bỏ vào mấy trái, chờ đợi khách hàng đến. Nhìn xem có người đến mua Lê rồi! Người chủ bán dạo thuận tay cầm lên bao giấy có đựng Lê thối, đem trái tốt chất lên trên mặt Lê thối. Cứ như thế, Lê thối theo chân Lê tốt bán cho khách hàng. Người khách nào đâu có biết, đi ra một cách vui mừng, một người nối tiếp một người, không bao lâu sau, Lê thối, Quýt thối, Táo thối đã hết sạch. A Dương nhịn không nổi hỏi người chủ bán dạo:
“Chú để trái cây thối chất ở đáy túi, đây không phải là lừa gạt khách hàng sao?”
“Câm miệng!” Nét tươi cười trên mặt người chủ bán dạo bổng chốc mất đi, hai con mắt mở to tròn xoe, “mi là một thằng ngốc, về sau không cho phép ngươi nhiều chuyện!”
Nhưng trong lòng A Dương chịu không được sự lừa gạt giả dối, cuối cùng ngày hôm sau nói với một người khách hàng: “xin ngài kiểm tra lớp dưới đáy túi, đếm xem có mấy trái thối.”
“Cái gì, trái thối hả?” Người khách hàng rất là ngạc nhiên: “ta rõ ràng nhìn thấy, bỏ vào trong túi đều là Lê tốt mà!”
“Đúng, đều là Lê ngon,” người chủ bán dạo vội vàng nói: “ngài yên tâm đi!”
“Không đúng, A Dương nói lớn lên: “hang thối đều để trước vào đáy túi rồi, ngài vốn không có nhìn thấy, đây là trò lừa gạt!”
“Vậy sao?” Người khách hàng lập tức đem trái Lê trong túi để ra ngoài, quả nhiên trái thối ở dưới đáy túi, chiếm 1/3 trở lên.
Người chủ bán trái cây dạo bị khách hàng dạy cho một trận, bụng đầy lửa trút hết lên người A Dương: “thằng ngốc đáng chết, dám vạch trần ta à!”
“Cháu đúng, chú sai!” A Dương tranh luận lý lẽ một cách thuần chất.
“Làm người buôn bán ai không làm chút trò lừa bịp, đáng cho người quá kinh ngạc!” Người chủ bán dạo gầm lên nói.
“Cho dù là ai, lừa gạt đều là sai!”
Người chủ bán dạo trái cây tự nhiên không bác bỏ được lập luận của A Dương, liền bảo hắn xéo đi. Tục ngữ nói, may rũi khôn lường biết đâu đó lại là điều phúc. A Dương vừa rời khỏi chổ người bán dạo trái cây, thì được một vị giám đốc thương nghiệp đón lấy. Từ đấy, lại xuất hiện một chặn…..
Những việc trãi qua càng kỳ lạ.
Nói ra cũng may, vị giám đốc thương nghiệp này chính là người khách mua Lê. Ông ta tận mắt nhìn thấy A Dương thật thà chất phác, rất vừa ý. Thế là ADương lập tức được mời làm nhân viên bán hàng của công ty. Hành vi thành thực không lừa dối của hắn, nhanh chóng được lan truyền đi; Hắn rất tin cậy ngài giám đốc, vì nó chính tai nghe lời giáo huấn của ngài giám đốc đối với người chủ bán hàng rong, thật là lời lẽ đanh thép. Từ đấy, hắn cả ngày bận rộn tất bật, chạy đông chạy tây để bán hàng. Hiện nay hắn đang đưa đi bán một loại “thuốc bổ khỏe”. Trên bản thuyết minh giới thiệu nói, loại thuốc bổ này do nhiều loại thuốc quý điều chế thành. Ngài giám đốc cũng chính miệng nói với A Dương, thuốc bổ khỏe này có thể làm cho người mắc bệnh nặng nhanh chóng tăng cường sức đề kháng, nhiều chổ hay đến nỗi không cách gì nói hết. A Dương đẩy hàng đi bán khắp nơi, mọi người đều tin vào lời nói của con người thành thật này, cho nên cho dù giá thuốc có cao, người mua hàng lại càng lúc càng đông, cho nên người giám đốc thương mại này lại trở thành một đại phú ông.
Từ chổ tò mò, A Dương muốn nhìn xem quy trình sản xuất của loại thuốc bổ này, liền xông vào công xưởng, trong lúc tình cờ phát hiện loại thuốc bổ cao giá này lại là hàng giả. Hắn tức giận đến toàn thân run lên, chịu không được gào lên. Hắn cảm thấy mình đã bị lừa, còn mình lại đi lừa rất nhiều người khác. Hắn muốn tìm người giám đốc thương nghiệp phân rõ đúng sai, lại rất khó tìm được bóng hình của vị đại phú ông này.
Nhưng phải làm sao đây! A Dương suy nghĩ suốt 3 ngày 3 đêm, bổng nhiên hắn nhớ đến suối thần. Hắn quyết định trở lại rừng sâu, để xác định đường đi đến suối thần, sau đó trở về đưa những người chuyên làm việc lừa gạt người đến nơi đó, để cho họ uống nước suối thần, từng người từng người sẽ thay đổi thành người thành thực không lừa gạt người, Hay quá!
Nhưng nó đã quên chổ của nước suối thần rồi. Về sau, trãi qua muôn vàn cực khổ, vẫn tìm được đến nơi. Trên đường trở về, hắn làm rất nhiều dấu hiệu, lúc trở lại đở phải tìm kiếm tốn sức. Hắn thật vui, vì cảm thấy mình đang hoàn thành sự nghiệp thiêng liêng. Nhưng lúc hắn trở về đến giữa mọi người, lại xãy ra điều khó nghĩ. Hắn không biết làm thế làm sao nhận ra loài người cần tìm, một loại người ở trong bóng tối đang làm trò lừa gạt .
Hắn đi đến trước mặt người chủ bán dạo trái cây lúc trước một cách buồn rầu. Người chủ bán dạo trái cây đang cúi thấp đầu, giống như đang suy nghĩ một cách đau khổ. A Dương bổng nhiên phát hiện, trên lưng người chủ bán dạo trái cây đang mọc một cánh tay nho nhỏ, nó đang từ trong cổ áo len lén thò ra ngoài. A Dương ngạc nhiên quá đi, nó chào hỏi người chủ bán dạo, hỏi ông ta rốt cuộc là vì sao:
“Đây là sự trừng phạt kỳ lạ,” người chủ bán dạo nói một cách hối hận: “tôi không nên làm trò lừa gạt người như thế, làm được một khoảng thời gian, liền mọc ra điều phiền toái đáng ghét này! Có điều, hiện tại gần như so với lúc trước nhỏ hơn nhiều rồi.”
“Đúng vậy, ông đã bắt đầu biết hối hận rồi, về sau ông phải cần tốt hơn nữa.” A Dương bổng nhiên nhớ ra, có phải tất cả người có làm trò lường gạt, đều sẽ mọc ra cánh tay nhỏ chăng? Người chủ bán dạo trả lời câu hỏi của nó.
“Đó là lẽ đương nhiên.” Người chủ bán dạo nói: “lúc trước cháu không để ý đấy, cánh tay sau lưng đó có lúc trốn rất giỏi.”
A Dương đi khắp ngã đường, để ý nhìn kỹ, quả nhiên cánh tay sau lưng đó mọc ra không ít. Những cánh tay đó có dài, có ngắn, có to, có nhỏ, có cái trốn ở trong áo, có cái ở dưới nách hoặc ở trong cổ áo len lén thò ra ngoài, mà còn thò ra rất dài. Những người này hầu như toàn bộ đều đang làm đủ việc một cách đúng đắn, còn cánh tay nhỏ sau lưng đó thì đang làm đủ trò nhỏ một cách vô tình. Họ tự mình giống như vẫn rất đắc ý.
A Dương bất giác lại rơi vào trong âu sầu: họ có đồng ý theo cùng ta rời khõi chổ này, đi uống nước suối thần trong núi không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn