Thai Hung 15/Mạnh Hoạch bát cầm(phần 1) - Ebookdich

15/Mạnh Hoạch bát cầm(phần 1)

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

 
Mạnh Hoạch bị Gia Cát Lượng bắt hết 7 lần, tha cho 7 lần, cảm thấy rất mất thể diện.
Ông ta buồn não đi vào trong rừng cây, suy nghĩ:
“làm thế nào để không bị ông ta bắt được đây?”
Suy nghĩ đến quá nhập tâm, không ngờ trước mặt có một cây to, một tiếng ping đã va đầu vào....
Nào ngờ đây không phải là một cái cây thông thường, Mạnh Hoạch cảm thấy bản thân giống như là xô mở ra một cánh cửa, trong thoáng chốc đã đến một thế giới khác.
Đây là một hang động, trên vách động có một số tranh nham thạch. Mạnh Hoạch đang chú ý xem tranh, thấy có một con ngựa mọc sừng, quá kỳ lạ. Còn nhìn thấy có một con cá leo lên trên cây ăn quả nữa. Cái cây này rất quen....
“Đúng rồi, cái cây đó chính là ta vừa mới đụng vào!”
Mạnh Hoạch quyết định đụng lại lần nữa xem sao.
Ping! Mạnh Hoạch dùng sức quá mạnh, lại bổ nhào ngã ở trên đất, ngẩng đầu lên xem: “ha ha, ta lại trở về rồi!”
Mạnh Hoạch xông vào lều trại quân Thục, hét lớn: “Gia Cát Lượng, lần thứ 8 này ngươi nhất định đừng mong bắt được ta!”
Gia Cát Lượng hỏi Mạnh Hoạch: “ông vì sao xỏ lá vậy?”
“Cho ta một cơ hội nữa có được không?” Mạnh Hoạch đang quấy rầy, “bát” chính là “phát”, thuận lợi nhất rồi!”
“Được thôi, không cho phép nuốt lời.”
“Rất có Tình!”
Hai người vỗ tay để thề.
“Nội trong 3 ngày không bắt được tôi, ông đã thua rồi!” Mạnh Hoạch vừa đi ra khỏi quân doanh, vừa quay đầu nhắc nhở.
Mạnh Hoạch về đến nhà, đem việc bí mật nói với người vợ Chúc Dung phu nhân: “đó là cây thần, ai cũng chưa biết....”
Ông ta dẫn người vợ đến dưới “cây thần”, nàng đếm 1, 2, 3 đi.
“Một, hai...” Chúc Dung phu nhân vừa đếm đến 3, trơ mắt nhìn người chồng dần dần mất hút.
Lần này Gia Cát Lượng có thể khó khăn đây.
Trưng Tây tướng quân Mã Đới đến báo cáo: “chúng tôi sục sạo hết cả ngày, khắp nơi đều không có tung tích của Mạnh Hoạch!”
Gia Cát Lượng dặn dò: “ông đi mời vợ của Mạnh Hoạch đến.”
Ngày hôm sau Chúc dung phu nhân được mời đến, nhưng bà ấy đã có chuẩn bị trước, bà ta ăn sạch 3 bửa cơm của Gia Cát Lượng mời không một chút khách sáo, Gai Cát Lượng lại không thể từ trong miệng bà ta moi ra được chút tin tức gì về Mạnh Hoạch.
Ngày thứ 3, Gia Cát Lượng đích thân cưỡi gà bay bay tiến hành dò tìm kiểu trải thảm, vẫn là không nhận được kết quả gì.
“Ôi đành phải chịu thua rồi.” Gia Cát Lượng trước giờ chưa có uể oải như thế này.
Nhưng mới sáng sớm ngày thứ 4 Chúc Dung phu nhân đã đến tìm Gia Cát Lượng, vừa gặp mặt hai đầu gối bà ấy đã quỳ xuống, khóc than van nài: “Gia Cát tiên sinh tốt bụng, ngài nhất định nghĩ cách cứu giúp Mạnh Hoạch của chúng tôi!”
Gia Cát Lượng hỏi: “ông ta hiện ở đâu?”
Chúc Dung phu nhân liền đem chuyện của “cây thần”nói ra.
Gia cát Lượng có chút kinh ngạc: “theo như người nói, Mạnh Hoạch là đã tiến vào đường hầm thời không rồi......”
“Nhưng cái cây này đã bị ai đó chặt mất rồi, chồng tôi vào được không ra được!”
Chúc Dung phu nhân đưa Gia cát Lượng đến trước một gốc cây to.
“Thế,” Gia Cát Lượng nhìn gốc cây trầm tư nói: “phải trước tiên tìm được cái cây bị đốn ngã .....” Ông ta chú ý đến chính giữa vòng tuổi của gốc cây này có một hình hoa văn hình dáng như con mắt.
Lại nói về Mạnh Hoạch, ông ta lại đến sơn động đó.
Lần này ông ta gặp được chủ nhân của sơn động này. Một đàn người vượn thể phách cường tráng vừa mới vào động, người vượn dẫn đầu đang mang một con gấu.
Mạnh Hoạch thế gầy sức yếu, khó tránh hoang mang. Các người vượn cũng giật cả mình, vì họ trước giờ chưa có cơ hội nhìn thấy đến nhân loại tiên tiến có thể dùng vải dệt thủ công làm y phục.
Các người vượn giơ lên vũ khí nguyên thuỷ của họ một cách căng thẳng (rìu đá, cây gỗ v.v...) áp sát về phía Mạnh Hạch.
“Đừng đến đây!” Mạnh Hoạch rút đao cầm ở trên tay, hét lên để khoa trương thanh thế.
Những người vượn này chỉ biết nói thổ ngữ địa phương, cho nên đối với ngôn ngữ thời thượng rất có hứng thú. “Đừng đến đây?” “Đừng đến đây!” Họ đang nói một cách vui mừng câu nói vừa mới học được.
Họ quyết định để cho con người tài giỏi biết nói lời nói thời thượng này làm thủ lĩnh của họ. Họ muốn bày tỏ ủng hộ đối với thủ lĩnh, liền đem Mạnh Hoạch tung lên cao. Đầu của Mạnh Hoạch đụng vào đỉnh sơn động, đau đến cắn răng nghiến lợi.
Mạnh Hoạch đang gặm chân thú nướng chín của người vượn cống hiến cho ông ta, trong lòng nghĩ: “thì làm thủ lĩnh cho những người nguyên thuỷ này 3 ngày vậy, giảm bớt phải tự mình tìm thức ăn.”
Làm thủ lĩnh vẫn phải làm tí việc, Mạnh Hoạch liền mở lớp học ngôn ngữ.
Ông ta dùng đá ở trên vách động vẽ ra một cái đầu người đang há miệng, sau đó cầm một quả chuối tiêu chỉ vào cái miệng há to, “đọc theo ta____ăn!”
Các người vượn liền lớn tiếng đọc theo: “xé!”
Mạnh Hoạch uốn nắn hết 5 lần, mấy người vượn này vẫn là đem “ăn” đọc thành “xé”, Mạnh Hoạch liền thực sự nhận thức đến Gia Cát Lượng đối với ông ta 7 lần bắt 7 lần tha đòi hỏi lòng nhẫn nại thật lớn.
Bấy giờ, Gia Cát Lượng và Chúc Dung phu nhân đang tìm kiếm cái cây bị đốn ngã.
Từ bên chổ gốc cây phát hiện dấu vết kéo cây. Họ liền men theo dấu vết dài dài đi về phía trước.
Ra khỏi rừng cây là con sông, vết tích đến bên bờ sông đã mất hút.
Họ nhìn thấy bờ đối diện đang lập miếu, trên công trường đang để rất nhiều cây gổ.
Họ liền ngồi lên bè gổ của dân bản xứ chống qua sông. Gia Cát Lượng hít hít mũi nói: “ta ngữi đến một mùi hương, trên gốc cây đó có tiết ra mùi hương này.”
Đến bờ đối diện, họ lật kiểm tra gổ rất cực khổ, nhưng những cây gổ này trong vòng tuổi không có hoa văn hình con mắt.
Sau cùng chỉ còn lại tượng thần đang chạm trỗ chưa có kiểm tra. Chúc Dung phu nhân nói với Gia Cát Lượng một cách khó xử: “làm sao đây? Tượng thần là không thể chẻ ra kiểm tra được?”
“Chỉ cần ngữi ngữi....” Gia cát Lượng đến gần tượng thần ngữi một cách “hít hít”, nhưng trên tượng thần này không có mùi hương thơm đó.
Gia Cát Lượng bổng nhiên xoay đầu lại chạy.
Chúc Dung phu nhân vội vàng đuổi theo: “Gia Cát tiên sinh, ngài đi đâu vậy?”
Gia Cát Lượng vừa chạy vừa nói: “ta nhớ ra rồi, mùi hương đó từ chiếc bè gổ chúng ta đã ngồi qua....”
Nhưng bên bờ sông đã không còn bóng hình của bè gổ nữa.
Bè gổ có lẽ đã trôi theo dòng sông mà đi. Hai người họ cưỡi ngựa vội vàng men theo bờ sông tìm kiếm.
Cuối cùng họ cũng tìm được bè gổ đó, nó đang ở khúc cong dòng sông đụng đến rồi loạn lung tung. Nhưng cũng vẫn không tìm được cái cây quyết định vận mệnh Mạnh Hoạch, đã bị ai kéo đi rồi?
Trong 3 ngày này, Mạnh Hoạch đã mở thành công lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp.
“Các ngươi có thể tốt nghiệp rồi.” Ông ta nói với các học viên. “Gia Cát Lượng cũng đã đến lúc nhận thua rồi.”
“Ai là Gia Cát Lượng?” Mấy người vượn hỏi.
“Việc này không quan hệ cùng các ngươi.”
“Cám ơn thầy!”
Mạnh Hoạch phải về nhà rồi. Ông ta nhắm vào cái cây vẽ trên vách động lao đầu vào.
“Ây da!” Ông ta đau quá kêu lớn lên, trên đầu nhô ra một cục u.
Mấy người vượn vây lấy Mạnh Hoạch vừa kéo vừa ôm, “thầy đừng nghỉ đến nữa, mở không ra được đâu!”
Bấy giờ một người vượn chân dài hốt hoảng chạy đến, “không hay rồi, Đầu to đến đánh chúng ta rồi!”
Đầu to là thủ lĩnh một bộ lạc người vượn khác, rất lợi hại.
Chân dài đốc thúc Mạnh Hoạch, “thầy Mạnh, người là thủ lĩnh của chúng tôi, mau nghĩ ra cách đi.”
Mạnh Hoạch đành phải gánh vác trách nhiệm, học theo cách dùng kế của Gia Cát Lượng.
Ông ta nghẫm nghĩ rồi đem cái quần cởi ra.
Mấy người vượn hỏi: “đây là cái gì?”
“Đây là cái quần, ta chưa dạy cho các ngươi sao?”
“Chưa ạ.”
“Bây giờ cũng không còn kịp dạy nữa.” Mạnh Hoạch đem cái quần đưa cho chân dài, vội vàng dặn dò mấy câu.
Theo sắp xếp của Mạnh Hoạch, mấy người vượn đem cửa động mở rộng ra.
Đầu to chạy nhanh nhất, ông ta đang vung múa hai cây rìu đá to dẫn đầu xông vào sơn động.
Sao mà trong động trống trơn không một bóng người? Chỉ thấy trên đất đang nằm một con gấu chết.
Cửa động bổng nhiên đóng lại. Chân dài xông đến đem cái quần chụp lên trên đầu của Đầu to.
Đầu to ở trong cái quần nôn nóng kêu lên: “thối quá! Chịu hết nổi rồi!”
Khố tử kế của Mạnh Hoạch đã thành công, không bao lâu sau Đầu to đã bị hôn mê.
Mạnh Hoạch hạ lệnh: “đem hắn trói lại.”
Lúc Đầu to tỉnh lại đã bị trói đến thật chặt, hắn đang trừng mắt nhìn Mạnh Hoạch gầm thét nói: “ngươi ở núi nào?”
Chân dài giới thiệu nói: “đây là thầy Mạnh đến từ thế giới tương lai.”
Mạnh Hoạch bấy giờ đã đem cái quần bắt địch có hiệu quả mặc lên trên người, nói với Đầu to: “ta dùng khố tử kế Gia Cát Lượng chưa có dùng qua đem ra bắt được ngươi, ngươi có phục không?”
Chân dài đến làm phiên dịch.
Đầu to ngẩng đầu cao cao nói: “kế thối thế này ngươi còn dám dùng đến, ta làm sao chịu phục!”
“Được,” Thế là Mạnh Hoạch đích thân đến cởi dây trói cho đại đầu, “lần này thả ngươi đi, lần sau chúng ta tìm một kế thơm hơn một chút.”
Đầu to lập tức chạy mất, không nói một tiếng cám ơn.
Chân dài không hiểu: “thầy sao lại thả hắn đi?”
Mạnh Hoạch nói: “kiên nhẫn đi, hắn còn chưa phục, còn phải thả hắn 6 lần, à không, còn phải thả 7 lần đấy.” Con người của ông ta quá háo thắng, ông ta muốn thả nhiều hơn Gia Cát Lượng một lần.
Nhưng mấy người vượn không hiểu, “cái gì mà 6 lần? 7 lần?”
Mạnh Hoạch vẫy vẫy tay, “đừng lo, sau này thầy sẽ mở lớp số học cho các ngươi.”
Lần sau, Mạnh Hoạch đem một loại nhựa cây kết dính chế thành kẹo bong bóng cường lực, lặng lẽ đem đến cho mấy tay tâm phúc của Đầu to. Mấy tên người vượn này quá vui mừng, liền ở lúc Đầu to đang ngủ dùng kẹo bong bóng đem tứ chi của hắn dán dính lại với nhau. Họ vừa thổi bong bóng, vừa cầm một sợi rễ cây đem Đầu to khiêng đến chổ Mạnh Hoạch.
Mạnh Hoạch lại hỏi Đầu to: “lần này kế của ta có phải thơm hơn một chút chứ?”
Đầu to ngữi ngữi tay chân của mình bị dán dính vào nhau, trả lời nói: “ừ có hơi thơm một chút.”
“Lần này phục chưa?”
“Vẫn chưa phục!”
“Ta biết ngươi vẫn chưa đến lúc phục, Người đâu, đến đây 4 người có sức mạnh một chút!”
Lập tức có 4 người vượn cao to đi đến, chia ra kéo lấy tứ chi của Đầu to hướng về bốn hướng kéo ra, nhưng chất kết dính của kẹo bong bóng này quá mạnh, Đầu to có lẽ là phải chịu bị khốn khổ rồi.....
Lần thứ 3, Mạnh Hạch chạy ở phía trước, để cho Đầu to đuổi theo ở phía sau, đưa Đầu to dụ vào một sơn cốc.

1 nhận xét

  1. Chuyện lạ quá, là chuyện dịch hay sáng tác vậy anh?

    Trả lờiXóa

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA