Tiệc mừng sinh nhật.
Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011
Sáng ngày hôm sau, Chó mênh mông và Mèo meo meo cùng lúc mở hòm thư của họ ra, họ đều có thói quen đọc thư sáng sớm.
Chó mênh mông nhìn thấy trong
thùng thư của nó có một tấm thiệp màu đỏ, lá cây hình trái tim viền vàng. Đây
là thiệp mời sinh nhật của Gấu ngoan ngoãn.
Gấu ngoan ngoãn đem thiệp mời
cất ở sau lưng, sau đó hỏi Mèo meo meo: “Bạn có thư chưa?”
“Còn bạn?”
Chó mênh mông đắc ý lấy tấm
thiệp ra: “Tôi không có thư, nhưng có một tấm thiệp.”
“Là thiệp mời tiệc sinh nhật Gấu
ngoan ngoãn có phải không?”
“Sao bạn lại biết?”
Vẻ mặt của Chó mênh mông thoáng
chốc giảm đi mấy phần.
“Bạn cho rằng Gấu ngoan ngoãn
chỉ mời một mình bạn sao?” Mèo meo meo cũng lấy ra một tấm thiệp mời như thế, “thật
là đồ bụng dạ hẹp.”
Đang nói, chị em Thỏ trắng
cũng cầm thiệp mời đi đến.
“Còn Heo cục mịch thì sao?” Chị
em Thỏ trắng tìm chú Heo cục mịch, “bạn ấy nhất định cũng đã nhận được thiệp mời
rồi”.
“Các bạn nghe đấy, bạn ấy vẫn
còn đang ngủ!” cái tai của Mèo meo meo thính, cô ấy nghe được tiếng ngáy của
chú Heo cục mịch.
Bọn họ đến trong nhà dưa hấu hình
trái của Heo cục mịch, quả nhiên chú Heo vẫn còn ngủ.
Chó mênh mông thích đùa dai, cầm
lấy một cọng rơm, chọc trong mũi của chú Heo cục mịch.
“Hắc xì! hắc xì! hắc xì!”
Chú Heo cục mịch liên tiếp
phát ra ba lần hắc hơi, chấn động làm cho căn nhà dưa hấu lung lay, chị em Thỏ
trắng sợ quá co rút lại thành một vòng tròn.
Mèo meo meo nói lớn bên tai
chú Heo cục mịch: “Hôm nay là sinh nhật của Gấu ngoan ngoãn, mau đi xem thùng
thư của bạn có thiệp mời hay không”.
Chú Heo cục mịch lật mình ra
khỏi giường, vội vàng chạy đi mở thùng thư, nhưng vừa mở ra xem, bên trong
không có gì.
Chú Heo cục mịch trong lòng rất
buồn, nó vẫn xem Gấu ngoan ngoãn là người bạn thân nhất, nhưng các bạn đều nhận
được thiệp mời tiệc sinh nhật của hắn, mà không có Heo cục mịch, nó muốn kìm lại
không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi ra xìn xịt.
Các bạn đang lúc không biết phải
làm như thế nào để an ủi nó, thì Thỏ trắng em nhìn thấy tấm thiệp mời treo trên
ngực của chú Heo cục mịch.
Thì ra, Gấu ngoan ngoãn sau
khi đem thiệp mời cho Chó mênh mông, Mèo meo meo và chị em Thỏ trắng bỏ vào
thùng thư của họ, đang muốn đem tấm thiệp mời gởi cho Heo cục mịch bỏ vào thùng
thư của nó, nhưng gấu lại nghĩ Heo cục mịch thường quên mở thùng thư, hay là tốt
hơn đích thân giao cho hắn. Gấu ngoan ngoãn đi vào nhà của Heo cục mịch, thấy
chú Heo ngủ quá ngon giấc, không nhẫn tâm kêu hắn thức dậy, liền đem thiệp mời
treo trước ngực của nó.
Chú Heo cục mịch cầm lấy tấm
thiệp, mở rộng miệng cười.
Sau đó, các bạn cùng nhau bàn
tính, tặng quà gì mừng sinh nhật cho Gấu ngoan ngoãn.
Mèo meo meo nói: “Tôi tặng cho
bạn ấy một bó hoa tươi”.
Chó mênh mông nói: “Tôi tặng
cho bạn ấy một bài thơ”.
Chó mênh mông cho rằng quà tặng
của nó hay hơn của Mèo meo meo, vì nó nhớ đến một cuốn sách viết: Trên thế gian
đẹp hơn hoa là thơ.
Chị em Thỏ trắng nói: “Chúng
tôi tặng cho bạn ấy một giỏ nấm ăn! Đêm qua có trận mưa xuân, nấm hôm nay nhất
định vừa tươi vừa bự”.
“Còn bạn” mọi người đồng thanh
hỏi chú Heo cục mịch.
“Các bạn đều có quà hay để tặng,
tôi..., tôi đi giúp mẹ gấu làm việc, cái tôi có là sức lực”.
Họ chia ra hành động, chú Heo
cục mịch đi đến nhà của Gấu ngoan ngoãn, Mèo meo meo lên núi hái hoa, chị em Thỏ
trắng vào rừng đi hái nấm, Chó mênh mông thì đóng cửa ở trong nhà của mình viết
bài thơ.
Vì tiệc sinh nhật của tối nay,
làm cho mẹ gấu bận đến xoay vòng vòng, may mà có chú Heo cục mịch đến giúp, nếu
không sẽ làm cho mẹ gấu mệt đến ngã xấp xuống. Chú Heo cục mịch lúc thì gánh nước,
lúc thì lại dùng cán cán bột mì, cán làm võ áo bánh nhân ngọt, bận rộn đến
không thể tả được.
Buổi chiều, chị em Thỏ trắng
đưa đến một giỏ nấm đầy ắp. Nấm quá đẹp, không chỉ có trắng, còn có đỏ, có
vàng.
Chú Heo cục mịch đón lấy giỏ,
hỏi: “Các bạn ăn qua nấm hầm bơ chưa?”
Chị em Thỏ trắng lắc đầu, họ
loại nấm nào cũng đều ăn qua, chỉ chưa có ăn nấm hầm bơ.
Chú Heo cục mịch rất vui khi
nghe chị em họ nói chưa ăn.
“Tôi sẽ làm một đĩa to nấm hầm
bơ, để cho các bạn tối nay ăn cho no”.
Buổi tối, Gấu ngoan ngoãn và mẹ
của nó đứng ở cửa nhà đón khách.
Mèo meo meo ôm một bó hoa tươi
đến, cô ấy trang điểm thật đẹp, trên cổ cột cái nơ màu xanh da trời.
Chó mênh mông đến, hắn mặc chiếc
áo sơ mi màu trắng, bên ngoài mặc bộ lễ phục đuôi yến, tặng cho Gấu ngoan ngoãn
bài thơ để trong bụng.
Chị em Thỏ trắng cũng nhảy
nhân sáo đến.
Tiệc sinh nhật bắt đầu.
Mọi người vây quanh bánh sinh
nhật châm lửa 6 ngọn nến cùng hát bài “Chúc mừng sinh nhật”.
Bụng của chú Heo cục mịch tiếng
“cục cục” vang lên thật lợi hại, nó lại đói rồi.
Mèo meo meo ở bên cạnh chú Heo
nhỏ tiếng nói: “Bạn hát sai rồi”.
Chú Heo cục mịch mắc cở che lại
cái bụng của mình.
Mùi hương của bánh ga tô bay
liên tục vào trong lỗ mũi Heo cục mịch. Chú Heo hích vào một hơi thật sâu, nhưng
còn chưa kịp nuốt vào trong bụng, mùi thơm lại từ hai lỗ mũi thổi ra ngoài, làm
cho 6 ngọn nến trên bánh sinh nhật thổi tắt cả.
Mọi người thôi ca hát, đều hỏi
chú Heo “làm sao vậy”
Mẹ gấu vội nói: “Ồ, không sao,
là chú Heo cục mịch giúp Gấu ngoan ngoãn thổi tắt nến sinh nhật.
Mẹ gấu vội vàng cắt cho Heo cục
mịch một miếng bánh ga tô thật to, nhưng hắn không thể ăn ngay vào trong bụng
được, là vì lúc này mọi người đều chưa ăn, họ đang nghe Chó mênh mông đọc thơ,
bài thơ tặng cho Gấu ngoan ngoãn.
Chú Heo cục mịch nuốt nước miếng
trong miệng đang toả ra, nhưng nước miếng vẫn không ngừng ứa ra, nó nhìn thấy
xung quanh không có ai chú ý, liền táp một cái đem miếng bánh sinh nhật nuốt
vào trong bụng.
Có lẽ là vì ngày hôm nay nó
làm việc quá nhiều, một miếng bánh to nuốt vào trong bụng vẫn còn đói.
Bài thơ của Chó mênh mông rất
dài, sao mà mãi vẫn chưa đọc xong vậy cà?
Đĩa nấm hầm bơ đang bày trước
mặt chú Heo cục mịch, mùi thơm nức nở cứ bay vào trong mũi của nó, bụng Heo lại
rống lên “cục cục”
Chú Heo cục mịch nói với bản
thân: “Ta chỉ ăn một miếng nhỏ”.
Sau khi ăn một miếng, nó chịu
không nổi lại ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba..., sau cùng dứt khoát vùi đầu vào
trong đĩa, ăn “ồm ột ồm ột”.
Tiếng nhai của Heo cục mịch,
làm cho sự chú ý của mọi người từ chổ Chó mênh mông chuyển đến người hắn.
Chó mênh mông rất tức giận: “Thật
không ra gì!”
Bài thơ của nó còn chưa đọc
xong, mọi người còn chưa vì nó khen hay!
Mèo meo meo lần này cũng đứng
về phía Chó mênh mông “đã mập thế, mà còn tham ăn!”
Ngay cả chị em Thỏ trắng cũng
lêu lêu nói: “Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, còn nói là vì chúng tôi làm
nấm hầm bơ, mình lại ăn hết sạch”.
“Xin lỗi, tôi ...”
“Đừng oán trách Heo con!” Mẹ gấu
độ lượng nhân hậu vuốt đầu của Heo cục mịch, “Heo con ngày hôm nay làm rất nhiều
việc, nhất định đã đói rồi”.
Chú Heo cục mịch vẫn không thể
tha thứ cho mình, nó nhất định muốn nói một lần nữa một lời nói xin lỗi mọi người,
nhưng lúc này, trong bụng của nó như đang có ngàn vạn con sâu bọ đục khoét, nó
ôm lấy bụng từ trên ghế lăn xuống đất.
“Chao ôi…”
“Bạn làm sao vậy?”
Các bạn vây lại.
“Bụng tôi...đau...đau quá...”
Chú Heo cục mịch lăn qua lăn lại
trên đất.
Các bạn đều nói: “Nhất định là
do ăn nhiều đây”.
Mẹ gấu nghĩ: Vừa rồi Heo cục mịch
vừa mới ăn một miếng bánh ga tô và một đĩa nấm, đây chỉ là 1/3 bửa ăn thường
ngày của nó, sao có thể ăn đến đau bao tử được? Có phải là nấm có vấn đề?
Mẹ gấu hỏi chị em Thỏ trắng: “Các
cháu hái nấm đều là màu trắng có phải không?”
“Không chỉ toàn là màu trắng,
còn có đỏ, có vàng, rất đẹp”.
“Hỏng rồi, tôi quên nói với
các cháu, nấm màu sắc sặc sỡ nhất định là có độc. Mau, mau đi lấy chút tỏi đến,
giả nát cho nó ăn”.
Mọi người chạy vào nhà bếp tay
chân luống cuống, không bao lâu sau, liền bê ra một chén to củ tỏi giả nát.
Sau khi ăn tỏi giả, bụng của Heo
không đau như thế nữa, nó thấy chị em Thỏ trắng đang khóc ở hai bên mình hắn,
trong lòng hắn trái lại không yên tâm. Nó liền cười, nói lớn: “Bài thơ Chó mênh
mông tặng cho Gấu ngoan ngoãn thật hay, nghe hay...hương phun phun...”nó đã hết
từ.
“Bạn vừa rồi vốn không có nghe
Chó mênh mông đọc thơ, bạn làm sao biết thơ của hắn hay?” Mèo meo meo cho rằng
chú Heo cục mịch là đang lấy lòng Chó mênh mông, mẹ gấu lại cho rằng Heo cục mịch
đang nói mê.
Chú Heo cục mịch vẫn kiên trì
nói bài thơ của Chó mênh mông hay.
“Bài thơ đó dài, dài, dài đến
bụng tôi kêu cục cục, nhịn không được đem nấm ăn ăn hết, bụng của các bạn,
không bị đau”.
A ha, thì ra hắn muốn nói là ý
nghĩa này. Mèo meo meo vì trách nhằm hắn mà cảm thấy bứt rứt, trong lòng của mẹ
gấu cũng rất cảm khái: Thật là một đứa trẻ có lòng tốt!
Tiệc sinh nhật của Gấu ngoan
ngoãn lại tiếp tục.
Chó mênh mông kiên trì muốn đọc
xong bài thơ còn chưa dứt, chú Heo cục mịch chỉ chú tâm nghe một lát, rồi ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn