2/Xích đu đong đưa.
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011
Vào mùa xuân, các bạn nhỏ thôn
trang Hạnh Phúc ngày ngày cùng nhau chơi đùa.
Ngày hôm nay, ngủ đến trưa, Gấu
ngoan ngoãn lại đi tìm chú Heo cục mịch.
“Hôm nay, chúng ta chơi trò gì
đây?” Gấu ngoan ngoãn vừa dụi mắt, vừa hỏi.
“Hỏi họ đi!” Chú Heo cục mịch
chỉ vào chó mênh mông, Mèo meo meo và Thỏ trắng chị ở bên cạnh mình, “họ
thích chơi gì, tôi sẽ chơi trò đó”.
“Chúng ta vào trong rừng chơi
trò bịt mắt bắt dê đi!” Mèo meo meo tranh lời nói.
“Không được, không được!” Chó
mênh môngbất kể lúc nào cũng phản đối Mèo meo meo, “hay là chúng ta tìm vườn
hoa đi tản bộ vậy!”
“Cũng không hay!” Thỏ trắng chị
nói:
“Khí hậu ngày hôm nay tốt thế này, không đi chơi xích đu là đồ ngốc!”
Ai cũng không muốn làm đồ ngốc.
Họ tung chân chạy về nơi đồng cỏ. Chó mênh mông, Mèo meo meo và chị em Thỏ trắng
chạy phía trước, chú Heo cục mịch và Gấu ngoan ngoãn chạy ở phía sau.
Trên đồng cỏ, có một cây to,
trên cành cây thô to và chắc chắn treo một cái xích đu. Số người chạy phía trước
đều nắm lấy cái xích đu giành tranh chơi trước, ai cũng không chịu nhường ai.
Chú Heo cục mịch nhìn thấy, nói: “Các bạn đều lên đi, tôi đẩy cho.”
Các bạn thôi không tranh cãi
nữa, tất cả đều ngại ngùng leo lên.
“Lên đi, lên đi, sức tôi khoẻ
mà!”
Các bạn lần lượt từng người từng
người lên.
Chú Heo cục mịch tránh ra một
chút, giống như một đại lực sĩ kêu lớn lên một tiếng “hei”, rồi sử dụng sức lực
của toàn thân, đẩy xích đu.
Xích đu đung đưa cao cao, các
bạn hô khẩu lệnh cho chú Heo cục mịch.
“1,2,3 đẩy xích đu!”
“1,2,3 lên trời xanh!”
Chú Heo cục mịch càng đẩy càng
vui, xích đu cũng đong đưa càng cao hơn.
Họ chơi đủ rồi, bước xuống để
chú Heo cục mịch bước lên chơi.
Chú Heo cục mịch đứng trên chiếc
xích đu, các bạn cùng nhau dùng sức đẩy, nhưng chiếc xích đu đó chỉ lắc lư nhẹ
nhàng một chút, rồi không nhúc nhích nữa.
“Sao mà nặng thế?”
Họ đồng tâm hợp lực, lại liên
tiếp đẩy mấy lần, chiếc xích đu cuối cùng cũng đong đưa, càng lắc càng cao.
Gió ở bên tai thổi “vù vù”,
cái tai to của chú Heo cục mịch giống như một đôi cánh, khua qua, quạt quạt,
khua lại, quạt quạt....
“Lạc, lạc, lạc bay lên trời rồi!
Các bạn đều biến thành nhỏ, giống như con kiến nhỏ...”
Chú Heo cục mịch mãi lo gào
hét một cách vui sướng, không ngờ thoáng chốc rơi ngay trên mặt đất.
“Ôi, chao, cái mông của
tôi....”
“Sao thế?” Các bạn xúm lại,
thì ra là chú Heo cục mịch đã đè gãy tấm ván đạp chân của chiếc xích đu.
“Meo” Mèo meo meo lắc đầu nói,
“tại bạn quá mập!”
Lần này Chó mênh môngcùng đồng
ý ý kiến của Mèo meo meo “nói đúng lắm, Heo cục mịch cần phải giảm mập đi.”
Chị em Thỏ trắng vô cùng
thương xót nói: “Chúng ta sau này không được chơi xích đu nữa rồi.”
Rong chơi xích đu lại là trò
chơi mà hai chị em Thỏ trắng thích chơi nhất.
“Các bạn ở đây đợi, Heo cục mịch
đi cùng tôi!”
Gấu ngoan ngoãn chạy đi như
làn khói, chú Heo cục mịch lật thân mình lại, vỗ vỗ cái mông, chạy đuổi theo.
Một lát sau, Gấu ngoan ngoãn
và chú Heo cục mịch đẩy về một chiếc ghế xa lông lớn có bánh xe.
Gấu ngoan ngoãn nói: “Chúng ta
đem nó treo lên cây làm xích đu, chú Heo cục mịch sẽ không thể lại đè đứt nó được.”
Họ cùng nhau ra tay, dùng sợi
dây thừng dài treo ghế xa lông lên trên cành cây, đã làm xong một cái xích đu.
“Hay là các bạn leo lên đi,
tôi đẩy cho!” chú Heo cục mịch chỉ mong có cơ hội thế này để “lấy công chuộc tội”.
Xích đu lại đong đưa.
“Đây là chiếc xích đu tốt hơn so
với chiếc vừa rồi”. Mèo meo meo híp mắt lại nói, là vì gió thổi đến nổi đôi mắt
cô ấy mở không ra.
Chó mênh mônglại cùng cô ấy bắt
đầu cải nhau: “Đây đâu phải là xích đu, rõ ràng đây là ghế bay mà”.
Chị em Thỏ trắng vội vàng ngã
vào nhau, dựa vào tay vịn ghế xa lông ngủ, họ cảm thấy chiếc xích đu này sao
mà giống cái nôi của má quá!
“Heo cục mịch bạn cũng lên đi!”
Gấu ngoan ngoãn vỗ vỗ vào chỗ trống bên mình, “vẫn còn một chổ cho bạn đây!”
“Được tôi đến đây!” chú Heo cục
mịch làm động tác chuẩn bị.
Lúc chiếc ghế xa lông đong đưa
lại, chú Heo cục mịch nhảy lên, còn chưa đợi nó ngồi xuống, sợi dây thừng treo
chiếc ghế xa lông đã bị đứt, chiếc ghế xa lông bay đi, rơi xuống một cách vững
chắc trên đường lộ bên đồng cỏ.
Đây chính là một đoạn đường xuống
sườn dốc. Chiếc ghế xa lông giống như một chiếc xe hơi thắng xe mất tác dụng, ở
trên đường lộ chạy như bay.
Trên ghế, chị em Thỏ trắng vẫn
trong giấc mơ, Mèo meo meo từ sớm đã sợ quá kêu lên một tiếng the thé rồi ngất
đi, Chó mênh mông nhắm mắt lại, Gấu ngoan ngoãn trợn tròn mắt, cả hai đều không
biết sắp sửa xảy ra chuyện gì.
Chỉ có chú Heo cục mịch gào
thét to lên một cách vui mừng. Nó cảm thấy chiếc ghế xa lông này quá kỳ diệu,
biết từ trên cây bay xuống biến thành xe hơi, mà nó từ trước giờ chưa có đi xe
hơi chạy nhanh như thế này.
Bổng nhiên, phía trước xuất hiện
một người, đang ôm một đống đồ vật.
“Ngừng xe, ngừng xe!” Chú Heo
cục mịch đấm mạnh vào ghế xa lông, nhưng ghế xa lông vốn không nghe sai bảo, chỉ
hướng về phía người đó chạy đến.
“Ầm” chiếc ghế xa lông đụng
ngã bà ta, đồ vật của bà ôm cũng rơi khắp mặt đất.
“Các cháu chạy xe thế nào vậy?”
Chị em Thỏ trắng từ trong giấc
mộng trở về, Mèo meo meo tĩnh lại, Chó mênh mông và Gấu ngoan ngoãn cũng hồi phục
lại tinh thần. Chú Heo cục mịch lúc này lại kinh sợ. Người bị đụng ngã là mẹ của
Gấu ngoan ngoãn.
“Đây là việc như thế nào?” Mẹ
gấu rất tức giận.
“Đáng trách Heo cục mịch quá
mập”.
Các bạn nhỏ đồng thanh đều trả
lời như thế!
Mẹ gấu không hiểu Heo cục mịch
quá mập, cùng với việc đụng ngã bà ấy có quan hệ gì? Bà ấy phát hiện đụng ngã
bà không phải là xe hơi, mà là một chiếc ghế xa lông có bánh xe, đây không phải
là chiếc ghế xa lông trong nhà bà ta sao?
Mẹ gấu thoáng chốc không còn tức
giận nữa, bà ấy cười híp mắt nói: “Thì ra là các cháu đến đón tôi, thật biết
nghĩ cách”.
“Mẹ gấu, bác ngồi lên, cháu đẩy
bác về nhà.”
Chú Heo cục mịch đở mẹ gấu lên
ghế xa lông, lại đem hộp to, hộp nhỏ rơi trên đất nhặt lấy, để bên mình bà ấy,
đẩy đi.
Lúc mấy người bạn nhỏ còn tỏ
ra không hiểu việc gì, chú Heo cục mịch đã đẩy mẹ gấu đi xa.
“Mẹ gấu, bác mua lễ vật nhiều
thế này tặng cho ai vậy?”
Ngày mai là sinh nhật của Gấu
ngoan ngoãn, đây là quà tặng sinh nhật cho nó.” Mẹ gấu nói, “đứa trẻ ngoan, may
mà các cháu đến đón, không thì tôi ôm nhiều đồ vật thế này, không biết lúc nào
mới về đến nhà!”
“Mẹ gấu, các cháu không phải đến
đón bác.” Chú Heo cục mịch từ trước giờ không biết nói dối, “là cái ghế xa lông
có bánh xe của nhà bác, chở chúng cháu đến đấy”.
“A?” Mẹ gấu nghe không rõ, chú
Heo cục mịch cũng hồ đồ. Hắn thật không biết đây là sự việc như thế nào....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn