8/ANH GIÓ BẮC VÀ CHỊ HOA TUYẾT
Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013
Lời của chú Lạc Đà:
Mùa Đông khí hậu lạnh, tuyết rơi thường không dễ
tan, tuyết phủ trên mặt đất vừa xốp vừa mềm. Bên trong cất giữ nhiều
không khí không luân chuyển. Không khí thường không chuyển thành nhiệt, như thế
giống như phủ lên mình cây hoa màu một lớp chăn bông, không chỉ bảo vệ hoa màu
không bị hại của cái lạnh, mà còn có dòng nước chảy trên mặt đất sau khi tuyết
tan, lại giúp cho hoa màu hòa trộn rất nhiều nước, đối với gieo hạt cày bừa vụ xuân
và sinh trưởng của hoa màu đều có lợi. Phần bên trong Tuyết còn chứa nhiều chất
tổng hợp Nitric, những chất tổng hợp Nitric này khi tuyết tan sẽ hoà vào trong
đất, thành ra phân bón tốt nhất.
Hoa đã tàn, lá cây cũng đã vàng, loài chim cũng
không biết đã bay về đâu. Mọi người nói đó là lúc anh gió bắc đã về.
Tính tình của anh gió bắc rất xấu, nơi anh ta đi
qua, không cho phép còn có hoa tươi, lá xanh và tiếng chim kêu rì rầm, nó giống
như muốn đem những thứ này tiêu diệt toàn bộ.
Anh gió bắc vừa chạy vừa kêu phẩn nộ.
Cành cây ven đường trụi hết lá, hoa màu trong vườn
ngã gập cả lưng, hoa trong vườn rụng khắp mặt đất.
“Ha, ha, ha!” Anh gió bắc nhìn thấy khắp mặt đất tan
hoang cười vui hớn hở. Tiếng cười của anh ta giống như muốn làm đổ sụp cả bầu
trời.
Chị hoa
tuyết từ nơi cao cao, nghe tiếng cười điên cuồng, biết rằng đây là tiếng cười của
anh gió bắc sau khi đã làm xong việc xấu, vừa nhìn xuống mặt đất thấy cảnh vật
muôn màu muôn sắc đã biến thành u tối mù mịt.
“Cây cối hoa cỏ trên mặt đất, hoa màu trong vườn đều
bị thương cả rồi, ta nhất định phải cứu họ thôi!” Chị hoa tuyết quyết định buông
xuống tấm màn bông trắng mà chị yêu thương, nhẹ nhàng buông ra bao phủ khắp mặt
đất.
Tấm màn bông trắng này thật lớn, lớn đến nổi nhìn
không thấy đầu, trông không thấy biên, trải đầy khắp mặt đất.
Anh gió bắc lồng lộn như con dã thú đang giận dữ ,
anh ta rít lên một tiếng, liền thổi tan vụn tấm màn bông trắng của chị hoa tuyết.
Những mảnh vụn bị anh gió bắc thổi tan, kết lại thành những bông hoa trắng óng
ánh tuyệt đẹp.
Những bông hoa tuyết bay khắp đầy trời, mang theo
tình yêu của chị hoa tuyết đối với mặt đất, bông hoa tuyết rơi bên ven đường,
rơi trong cánh đồng, rơi trong vườn hoa, càng lúc càng nhiều, qua một đêm, lại
liền thành tấm bông trắng thật lớn, thật xốp, thật mềm, nhẹ nhàng phủ lên mình
mặt đất.
Cây không còn rung nữa, hoa màu cũng không còn lung
lay nữa, cả bọn đã ngủ say dưới tấm mền của chị hoa tuyết.
Anh gió bắc đã hết cách, tức giận bỏ đi. Chị hoa tuyết
cười vui trên cao, chị ta chờ mong mùa xuân đến, mặt đất sẽ thức dậy, chị ta sẽ
xin ông mặt trời thu về tấm bông trắng mà cô đầy yêu mến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn