Con vật nhỏ đã được cứu nhưng không muốn lệ thuộc con người
Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014
(Tiểu Linh Miêu phần 7)
Người giữ
rừng ném qua một sợi dây thừng.
“Cột hắn lại!”
Ông ta
quát.
“Người cầm
lái” cái lão này bộ mặt xảo quyệt, hai mắt ti hí, láu liên xoay chuyển lộn xộn,
nhìn ngay là biết không phải con người trung thực, phải tức tốc đem hắn cột lại.
Dưới sự ép
buộc của họng súng, “Có văn hóa” cầm lên sợi dây thừng, đem hai cánh tay “Người
cầm lái” kéo về phía sau, từng chút từng chút trói lại.
“Nhìn xem
bộ dạng hai người các ngươi, còn giống con người không hả? Các ngươi từ đâu đến
đây? Đến lúc nào? Tên họ là chi?”
Người giữ
rừng hỏi.
“Người cầm
lái” và “Có văn hóa” len lén nhìn người giữ rừng, không nói lời nào. Trên mặt
trên mình hai kẻ này không phải là máu thì là đất, còn đang thấm ướt lá cỏ và
nhựa cỏ màu xanh lá cây đen, nhầy nhụa.
“Buộc cho
chặt!”
Người giữ
rừng lại quát lên.
Sợi dây thừng
đã cột xong, “Có văn hóa” thẳng lưng đứng dậy, nhìn người giữ rừng.
“Đem dao
trên người các ngươi lấy xuống, ném ở trên đất mau lên!”
Nhìn vào họng
súng đen ngòm, “Có văn hóa” chiếu theo mệnh lệnh mà làm.
“Cởi thắt
lưng ra!”
Người giữ
rừng lại có lệnh.
“Có văn
hóa” ngẩng người ra, nhìn về người giữ rừng, không nhúc nhích. Người giữ rừng mặt
sẫm lại, đem cây súng lắc một cái, quát lớn lên: “Cởi thắt lưng ra !”
“Có văn
hóa” đã hiểu, cởi dây thắt lưng ra một cách không tình nguyện, “ô hô”, cái quần
rơi ngay xuống.
Người giữ
rừng bấy giờ tiến lên phía trước, móc ra một sợi dây nylon, đem “Có văn hóa”
trói chặt lại, sau đó buộc lại cái quần cho hắn.
Người giữ
rừng không thể không cẩn thận, ở đây chỉ có mỗi ông ta. Còn người săn trộm đều
là tín đồ của biết pháp phạm pháp, liều lĩnh dấn thân. Cởi quần của “có văn
hóa”, là để làm vướng chân của kẻ này, làm cho hắn không tiện đánh đá, ngoan
ngoãn chịu trói.
“Tay của ngươi là vì sao vậy?”
Người giữ
rừng hỏi.
“Có văn
hóa” hiền lành trở lại, do dự một hồi, trả lời nói:
“Là, là Tiểu
Linh Miêu cắn.”
“Tiểu Linh
Miêu cắn?...Tiểu Linh Miêu ở đâu?”
“Ở…ở…” “Có
văn hóa” nhìn về ba lô của “người cầm lái” dẩu dẩu môi.
Người giữ
rừng hoảng hồn, vội vàng mở ba lô vải bạt ra…Tiểu Linh Miêu đáng thương khắp
mình là máu, cuộn tròn mềm mại ở trong ba lô. Người giữ rừng vỗ vào Tiểu Linh
Miêu, con vật nhỏ bé không có một chút phản ứng gì.
“Chết rồi
sao?”
Người giữ
rừng ngẩng đầu lên, hỏi hai kẻ săn trộm.
Hai kẻ sắn
trộn đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
“Có biết
đây là phạm pháp không?”
Hai kẻ săn
trộm run lẩy bẩy một hồi, thay đổi ngay cả sắc mặt.
Người giữ
rừng nắm chặt nắm tay, sợi râu dựng đứng lên như kim thép. Nhưng ông ta cuối
cùng cũng nén nhịn được, nắm tay nắm lại một hồi, lại chầm chậm thả ra.
Ông ta đem
ba lô đựng Tiểu Linh Miêu treo ở trên cổ “Người cầm lái”, còn mình vác súng của
hai kẻ săn trộm và sói chết, quát lên một tiếng, áp giải hai lão đi về hướng
căn nhà nhỏ của ông ta.
“Vùng đất
này của chúng ta, mười mấy năm nay không thấy loại động vật này. Khó khăn lắm mới
có được một con, vậy mà các ngươi lại xuống tay! ...muốn phát tài, có nhiều
cách mà. Sao không làm việc khác, lại cứ cấu kết nhau làm chuyện thiếu đạo đức
phạm pháp này chi vậy?”
Râu Rậm vừa
đi vừa dạy bảo người săn trộm.
“Năm
ngoái, ở lâm trường Đông Sơn, có một con Linh Miêu bị kẻ có lòng dạ đen tối như
các ngươi bắn chết. Năm nay, các người lại chạy đến lâm trường này làm việc ác.
Thế nào, có phải các ngươi muốn đem chim thú ở vùng đất này bắn cho tuyệt chủng
hết, các ngươi mới vừa ý sao?”
“Linh Miêu
của lâm trường Đông Sơn, không phải là chúng tôi bắn chết…”
Hai kẻ quần
áo nhầy nhụa vội vàng đưa ra lời giải thích.
“Cũng có
thể là như vậy…việc này phải điều tra.”
“Thế thì,
ông phải làm chủ cho chúng tôi đấy.”
“Người cầm
lái” quay đầu lại, nói một cách vô cùng đáng thương.
“Đây là việc
của công an, họ sẽ phá vụ án này”.
Người giữ
rừng lắc lắc khẩu súng một cách uy nghiêm.
Râu Rậm
nhìn thấy đến đàn sói của con sói cụt tai, mới biết trong cánh rừng đã xãy ra
chuyện. Khi đó, ông ta vừa tuần tra xong cánh rừng bên kia núi, sắp quay về căn
nhà nhỏ ăn bữa cơm trưa, một đàn sói hốt hoảng chạy đến, chạy ở phía trước, là
con sói cụt tai. Cái con này rất dễ nhận ra.
Vì đường
núi ngoằn ngèo, cây cối rậm rạp, con sói cụt tai kéo lê cái đuôi suýt nữa va
vào chân của ông ta. Ông ta sợ quá, con sói cũng kinh sợ quá. Ông ta quét khẩu
súng qua, chĩa thẳng về sói cụt tai, lông trên cổ của con sói này dựng đứng lên
một cái vù.
“Ứ…ứ…ứ…”
Lão sói
kêu lên mấy tiếng thảm thương. Bổng nhiên, nhân lúc ông ta không có chú ý, “ào
ào” chui vào bụi cây, chạy như một làn khói, mấy con sói khác cũng ào ào chạy
đuổi theo con sói đầu đàn trốn vào trong bụi cây, bất kể gai đâm, cây chặn như
thế nào.
Người giữ
rừng chú ý đến, trên mông con sói sau cùng máu dầm dề. Khi con sói này chui vào
lùm cây, cái mông đỏ giống như màu sơn đỏ ở ngoài lùm cây lắc lắc, rất chói mắt.
“Việc gì vậy?...Đàn
sói cắn nhau hả?”
Một nghi vấn
nổi lên ở trong lòng.
Loài sói,
là thường xuyên đánh nhau giành ăn.
Nhưng Râu
Rậm rất nhanh lại phủ định suy nghĩ của mình. Đàn sói đánh nhau, kẻ bại trận vẫn
là bỏ trốn mà chạy. Còn con sói này chân tập tễnh cả rồi, sao vẫn bám theo đàn
mà chạy vậy?
Hơn nữa, cả
một đàn sói bao gồm cả con sói cụt tai, sao mà đều kinh hoàng hoảng sợ vậy? Cái
đuôi con sói cụt tai cả ngày vểnh lên, giờ đây cũng thả xuống. Ông ta vui mừng
quá, đồng thời cũng rất căng thẳng, hơi do dự một chút, cầm chặt cây súng, nhẹ
nhàng hướng về hướng sói chạy đến lần mò đi.
Ông ta cho
rằng, là trong rừng núi mới đến một con vật to, là con vật to lớn này đánh sói
bị thương, hù dọa sói sợ.
Nếu như là
một con hổ, một con gấu, hoặc là một con báo, giống như Tiểu Linh Miêu đến
trong rừng núi này dừng chân ở yên tại đây, điều này có thể là một việc vui lớn.
Những con vật to lớn này hiện tại đều đã thưa thớt, đã tuyệt tích trong cánh rừng
này mấy mươi năm rồi.
Tiếng súng
của người săn trộm vang lên, liền đánh tan giấc mộng đẹp của người giữ rừng.
Lúc đó, ông ta đã nhanh chóng lần đến thung lũng. Cây súng của “Có văn hóa” hướng
lên trời bắn, tiếng súng vừa vang dội vừa lanh lãnh. Người giữ rừng tập tễnh,
khập khà khập khễnh chạy đến. Nét mặt của ông ta tối sầm, cái mũi to bè thở phì
phì.
“Có kẻ xấu,
nhất định là có kẻ xấu!”
Trong lòng
Râu Rậm tức giận đùng đùng.
Ai dám ở
đây bắn súng vậy? Ở đây là khu bảo tồn tự nhiên. Quả nhiên là có hai kẻ xấu bắn
chết Tiểu Linh Miêu.
Hai kẻ xấu
này là nhắm vào Tiểu Linh Miêu mà đến đây, nhất định là vậy!
Tiểu Linh
Miêu cũng thật là một kẻ đại ngốc, lâm trường rộng thế này, chổ nào trốn không
được, sao lại cứ kêu kẻ xấu đến bắt chi vậy!
“Một tấm
da Linh Miêu, không phải mấy ngàn đồng đó sao? Vì mấy ngàn đồng này, các ngươi
muốn mạng sống của nó, bản thân cũng đã phạm tội, có đáng vậy không? Cho dù
không có dính vào việc của lâm trường Đông Sơn, cũng phải phán mấy năm tội
hình. Làm người tốt không làm, lại cứ muốn làm việc cho mọi người chửi rủa, trừng
phạt!”
Giọng nói
Râu Rậm phẫn nộ, dọc đường đi huyên thuyên không nghỉ.
Ông ta
không cho phép hai kẻ xấu vào nhà của ông ta, mà để cho họ ngồi ở trong sân .
Ông ta tìm kiếm một số thuốc đã chuẩn bị từ trước, bôi trên cổ tay của “Có văn
hóa”.
Ông ta đi
vào căn nhà nhỏ, cầm máy điện thoại lên, đang sắp quay số đến công an khu lâm
nghiệp, báo cáo sự việc xãy ra, liếc mắt qua một cái, nhìn thấy đến ba lô vải bạt
để ở trên bàn nhúc nhích.
Râu Rậm giật
thót lên, căng mắt nhìn kỹ, ba lô vải bạt lại lay động. Lần này, ông ta chú ý,
là con vật ở bên trong ba lô đang lay động.
Ông ta
không gọi điện thoại nữa, vội vàng cởi miệng ba lô, lấy Tiểu Linh Miêu ra. Tiểu
Linh Miêu vẫn đang nhắm mắt, vẫn là khắp mình đầy máu bẩn, nhưng thân hình vẫn
là mềm dịu, chưa có cứng ngắc. Người giữ rừng còn phát hiện, sợi râu dài bên
mép con vật nhỏ hơi run run.
“Ây da, kẻ
đại ngốc vẫn còn sống, còn cứu được!”
Người giữ
rừng vui mừng quá.
Chỉ cần vết
thương chưa có chí mạng, ông ta sẽ có thể cứu sống nó! Phương thuốc tổ truyền của
nhà ông ta có công hiệu kỳ lạ như thế. Hơn nữa sức sống của động vật so với con
người mạnh hơn rất nhiều, tục ngữ nói, chó có 9 mạng, mèo có 12 mạng, chính là
chỉ ý này. Con người hấp hối còn có thể cứu sống, huống hồ động vật sức sống khỏe
mạnh.
Râu Rậm
không chú ý đến việc khác nữa, vội vàng kiểm tra tình trạng vết thương của Tiểu
Linh Miêu. Khi ông ta phát hiện hôn mê của Tiểu Linh Miếu là do mất máu quá nhiều,
càng củng cố thêm lòng tin. Ông ta tìm ra một sợi dây ny lông, đem bốn chân của
Tiểu Linh Miêu trói lại, sau đó lục lọi trong rương, tìm ra một gói thuốc bột cỏ,
hết sức cẩn thận dùng đũa cạy miệng của con vật nhỏ ra, chầm chậm dùng nước hòa
thuốc đổ vào. Bấy giờ mới từ từ giả cỏ thuốc điều chế thành hồ, bôi từng chút từng
chút ở trên miệng vết thương của Tiểu Linh Miêu.
Bột cỏ thuốc
ông ta rót vào trong miệng Tiểu Linh Miêu, là để bảo vệ mạng sống, có công dụng
bổ khí sinh huyết, thêm âm bổ dương rất hay. Nếu như mua ở trên thị trường,
không tính phí bào chế, chỉ tính nguyên liệu, cũng phải trên ngàn đồng. Râu Rậm
đem thuốc giá cao thế này, dùng ở trên người Tiểu Linh Miêu. Sở dĩ ông ta cột
Tiểu Linh Miêu lại, là vì sợ kẻ đại ngốc này giãy giụa tùm lum, không ngoan
ngoãn phối hợp trị liệu.
Làm xong
những việc này, người giữ rừng xoa tay một cách đắc ý, đem Tiểu Linh Miêu ẳm
lên, đặt vào một góc nhà. Ông ta vừa muốn ngồi xuống thở, nhìn thấy đến điện
thoại, bổng nhiên nhớ lại ở trong sân còn có hai kẻ xấu đang ngồi, vội vàng đi
ra cửa.
Trời! Một
vùng ánh sáng trong sân, chỉ còn thừa lại hai sợi dây ny lông quăng ở trên đất,
ngay cả một bóng người cũng không có.
Hai sợi
dây nhựa này là lúc ông ta đi thị sát rừng vẫn thường cất ở trong túi. Sợi dây
rất mềm, cũng rất mãnh, có thể nhặt chút củi đốt, ngắt chút cỏ thuốc, bất cứ
lúc nào đều có thể dùng đến. Bây giờ, kẻ xấu giật đứt sợi dây, chạy rồi.
Trong bận
rộn có sai sót, người giữ rừng đấm ngực giậm chân.
Sao có thể
đem hai kẻ xấu bỏ ở trong sân không quản vậy cà? Đây là thả chạy hai kẻ sói ác
đây.
“Chỉ mong
họ có thể biết tội sửa chữa khuyết điểm, làm lại hướng về cái thiện.”
Nhìn vào
sân vườn trống trải, người giữ rừng nghĩ đến phê bình và khuyên bảo đối với hai
kẻ đó trên đường đi, cảm thấy trong từng lời nói của mình đều có lý, lại an ủi
cho bản thân.
Con người
mà, là động vật trí tuệ cao cấp, cần phải hiểu những lời khuyên răn của người
khác đối với mình là có lợi hay là có hại.
Mặt trời
nghiên về tây, thời gian gần về chiều. Người giữ rừng đi vào nhà, cầm điện thoại
lên,
“A lô, cục
công an phải không?...”
Ông ta gào
lớn lên.
Tiểu Linh
Miêu tỉnh rồi.
Đầu nó rất
đau, trong đầu đau thắt từng cơn, giống như có ai cầm con dao đang khều đang chọc.
Trên bả vai cũng như thiêu như đốt, đau nhíu từng cơn.
Nó muốn lăn
một cái, lớn tiếng rên rĩ mấy tiếng, cõ lẽ là, như thế sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nó đang muốn làm như thế, bổng nghe đến tiếng nói.
“Là con
người!”
Tiểu Linh
Miêu giật mình, nhướng mắt lên.
Khi nó bị
con sói chết đè dưới mình, hai quái nhân chạy đến. Bây giờ nó nhìn thấy căn
phòng nhỏ, nhìn thấy đến người giữ rừng, người giữ rừng đang hướng về cây gậy
nhỏ nói chuyện, trong căn nhà nhỏ một bầu không khí yên tĩnh hiền lành.
Tiểu Linh
Miêu hơi yên lòng.
Tia sáng mặt
trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà, ở trên vách tường đối diện,
ở trên nền nhà ánh ra từng đốm từng đốm vết đen mặt trời, có một đường vết nước
màu vàng. Trong nhà bao phủ một mùi khói xông nóng bức, đây là điểm đặc biệt
nơi con người ở có. Trong căn nhà nhỏ có một chiếc giường gổ, một cái ghế, một
cái bàn, một cái rương, đều là gỗ thô làm ra, rất sơ sài.
“Sao lại
là ông ta? Ở đây là nơi nào?”
Tiểu Linh
Miêu hít hít mũi, lắc lắc cái tai, chăm chú nhìn vào sau lưng người giữ rừng, cảm
thấy giống như đến một thế giới khác, kỳ lạ quá.
Đầu nó rất
đau, vốn không cho phép suy nghĩ. Nó vùng vẫy, muốn bò dậy chuồn đi. Nó đã cùng
Râu Rậm tiếp xúc qua, con người này không xấu. Nhưng nơi này xa lạ quá, nhỏ bé
thế này, chạy ngược chạy xuôi, nằm mơ cũng không nghĩ có thể đến ở đây. Đây là ổ
của con người, sao nó lại chạy đến ổ của con người chi vậy?
Phải đi,
phải quay về trong rừng rậm thôi.
Tiểu Linh
Miêu đã có chút sức lực, không giống như lúc bị con sói chết đè. Nó lăn một
cái, không thể đứng dậy được, bấy giờ mới phát hiện, chân của nó đã bị cột.
Tiểu Linh
Miêu sợ hãi quá, liều mạng vùng vẫy. Vừa giãy vừa nhỏ tiếng rên ư ử một cách phẫn
nộ.
“Làm gì vậy,
đây là làm gì vậy?”
“Này, tỉnh
rồi hả?”
Râu Rậm bổng
nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đến Tiểu Linh Miêu ở trên đất liều mạng giãy giụa,
trong ánh mắt phát ra ánh sáng vừa sợ vừa mừng. Nhưng ông ta lập tức lại sốt ruột,
quay mình muốn bổ nhào đến. Máy điện thoại gần như bị ông ta buông thỏng xuống
đất, bấy giờ ông ta mới chú ý đến trong tay vẫn còn đang cầm ống nghe.
“A lô, a
lô, con vật nhỏ tỉnh rồi, một chút nữa tôi gọi lại cho ông”.
Ông ta nói
vào ống nghe một hồi, rồi đem máy điện thoại đặt xuống một cái “cách”.
“Không được
giãy, không được giãy! ...ngươi có muốn sống không?”
Người giữ
rừng sải chân bước qua, vừa nói muốn thò tay đè Tiểu Linh Miêu. Tiểu Linh Miêu
không giãy giụa nữa, lông trên cổ dựng đứng lên một cái “vù”. Nó đang nhìn thẳng
vào bàn tay của Râu Rậm, nhe nanh ra, trong mũi phát ra tiếng gầm gừ.
Giống như
chỉ cần đôi tay này thò đến, nó sẽ cắn liền.
“Đừng động
đến tôi, ông đừng động đến tôi!...cách xa tôi một chút!”
Nó đang cảnh
cáo.
Râu Rậm đã
hiểu, đành phải thu tay về, nhưng ông ta không tức giận, ngồi xuống ở bên mình
Tiểu Linh Miêu cất tiếng cười ha ha.
“Lợi hại
quá đấy!...cái đồ ngốc, ngươi nhìn rõ chưa, là ta đây! Nếu không phải là ta,
thì hai kẻ đó đã lột da ngươi từ lâu rồi!...ta không cho phép ngươi giãy, là muốn
cho ngươi khỏe đấy!”
Người giữ
rừng Râu Rậm rung giọng nói.
Ánh mắt Tiểu
Linh Miêu hơi dịu lại, không gầm gừ nữa. Nó ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào mắt
của Râu Rậm. Nó không hiểu lời nói của người giữ rừng, nhưng nó từ trong ánh mắt
của người giữ rừng nhìn thấy đến thiện ý, nhìn thấy đến thành khẩn.
Đôi mắt
này cùng con mắt của hai quái nhân, là hoàn toàn khác nhau xa.
Xem ra con
người với con người không chỉ khác nhau ở bề ngoài, mà trong lòng cũng có khác
biệt.
Ánh mắt
màu xanh lá cây của Tiểu Linh Miêu chớp chớp vội vàng nhìn ra chổ khác.
“Như thế
còn tạm được, hai ngày này ngươi phải ấm ức một chút, không thể chạy đi được.
Chúng ta còn phải bồi dưỡng, còn phải theo dõi. Không phải lo cái ăn, này, con
chim đa đa đó đủ chứ? Không đủ còn có sói”.
Râu Rậm
quay mình chỉ trên bàn chỉ dưới bàn.
Trên bàn
có hai cây súng, một ba lô, một con chim đa đa, bên cạnh chân bàn có một con
sói. Chim đa đa và sói đã cứng ngắc thân hình, cái chân duỗi ra thật thẳng.
Nhìn thấy
cây súng, trong mũi Tiểu Linh Miêu bất giác lại phát ra tiếng rên ư ử.
Râu Rậm
nhìn nó, lại nhìn lên bàn, suy nghĩ một hồi, đã hiểu. Ông ta đứng dậy, từ trên
bàn cầm lên một cây súng, nhìn nhìn rồi cười.
“Đúng đây
là của hai kẻ đó. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta không thể để cho chúng nó hành
hung nữa. Đây là thép tốt chế tạo đấy, hổ báo cũng cắn không nỗi, ngươi sao chỉ
muốn gặm nó vậy? Thảo nào hai kẻ xấu đó cũng nói ngươi ngốc”.
Trong mắt
người giữ rừng lóe lên nét châm biếm đầy thiện ý. Ở trên đường áp giải hai người
săn trộm đi đến căn nhà nhỏ, ông ta đã hỏi thăm rõ mọi điều.
Tiểu Linh
Miêu lại một lần nữa tránh xa ánh mắt của người giữ rừng, cúi đầu xuống một
cách e thẹn.
“Ngượng rồi
sao? Ha ha…, ngươi cũng thật dũng cảm đấy, giờ phút then chốt thẳng người mà đứng
ra. Ta đã báo cáo lên cấp trên, mọi người đều khen ngươi đấy!”
Người giữ
rừng giơ ngón tay cái lên một cách khâm phục.
Tiểu Linh
Miêu không biết giơ ngón cái lên là có ý gì, nhưng nó nhận ra Râu Rậm rất vui,
hơn nữa nghe giọng nói giống như là đang khen ngợi. Nó cũng vui, vết thương
trên mình giống như không còn đau nữa.
Đây là lần
thứ hai giao thiệp cùng người giữ rừng. Nó đối với người giữ rừng cảm nhận (Tiểu
Linh Miêu là dã thú, chúng ta chỉ có thể dùng từ này: Cảm nhận) được càng nhiều
hơn một chút. Nó có chút thích Râu Rậm.
Nó không
giãy giụa nữa. Đầu của nó còn mơ màng, trên mình còn đau. Nhưng khi người giữ rừng
quay người lại, đi gọi điện thoại, nó cắn vào sợi dây cột chân nó.
Nó vẫn muốn
chạy, nó không muốn nằm ở trong tổ của Râu Rậm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn