Tiếng súng vang lên làm cho Tiểu Linh Miêu rơi vào tay người thợ săn
Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014
(Tiểu Linh Miêu phần 6)
Đến rồi
hai con người, hai quái nhân đến rồi!
Mắt của
các con sói đều rất tốt, liếc một cái, đã nhìn thấy rõ.
Tiếng súng
là do quái nhân bắn! Nhìn xem, còn đang giơ súng ngắm đấy.
Các con sói
run lẩy bẩy, kẹp chặt cái đuôi, co rút cổ lại, thoáng cái đem thân hình co rút
lại thật nhỏ. Vừa rồi mấy kẻ này còn uy phong lẫm liệt, giống như mình thật to
thật lớn, thoáng cái, lại cảm thấy thân hình to lớn thật không hay.
Con sói cụt
tai tỉnh táo nhất, nó cũng ra sức đem thân hình thu nhỏ lại. Đang co rút như thế,
bổng nhiên nhớ đến, nó không thể đem thân hình co nhỏ hơn nữa, thế là, nó hướng
về bên cạnh nhảy, chui vào lùm cỏ hoang một cách bất ngờ, rẽ chạc cây chạy trốn.
Các con sói
khác cũng chợt hiểu ra, không thể chần chờ, lúc này đây không thể do dự! “Soạt”,
chúng nó cũng nhảy lên, chui vào lùm cỏ hoang, soải chân, ra sức chạy đuổi theo
con sói cụt tai.
Lùm cỏ
hoang vang lên “lạch cạch lạch cạch” lắc lư không ngừng. Trong chớp mắt, bên
mình Tiểu Linh Miêu liền trống không, không còn một con sói nào có thể kêu có
thể cắn nó nữa.
“Pằng…”.
Lại một tiếng
súng vang lên.
Viên đạn
chui vào lùm cỏ, bắn đến cành lá bay loạn xạ.
“Ứ…ứ…ứ…ứ…”
Có tiếng một
con sói kêu lên, giống như bị đánh cho một gậy.
Con sói
này vừa chạy vừa kêu, âm thanh càng lúc càng xa.
Tiểu Linh
Miêu cũng nghe được tiếng súng, biết rằng hai quái nhân đã đuổi theo đến. Nó vội
vàng giãy giụa, muốn lật thân hình bò dậy, nhưng trên mình lại nặng nề rất nhiều,
giống như có một túi cát ẩm đè lên.
Lật mình
không được, nó dùng sức quay đầu lại, sói sống ra vẻ uy phong ghê gớm không còn
nữa, chỉ có một con sói chết hai chân bỏ ở bên này, hai chân khác gác ở bên kia,
đè ngay ở trên mình Tiểu Linh Miêu. Con sói đó mắt mở to, nhe răng há miệng,
trên đầu đang chảy máu ào ào.
“Cái đồ khốn
nạn, còn sống bản thân không lo chạy, cũng không để cho ta chạy, chết rồi còn
đè lấy ta!”
Tiểu Linh
Miêu nôn nóng quá, vừa rên, vừa dùng sức giãy giụa. Nhưng mới giãy được mấy
cái, đã mắt mờ tai ù, thở phì phì.
Trong lòng
Tiểu Linh Miêu cuống quýt. Lúc này đây, nó hận con sói chết quá.
“Uy phong
vừa rồi của ngươi ở đâu? Đi liều mạng cùng con người đi!”
Sói nếu
như không chạy, liều mạng hy sinh mấy tính mạng, quả thực cũng hoàn toàn có thể
không cần sợ con người.
Tiểu Linh
Miêu đã từng nhìn thấy qua một màn kịch thế này: Một mùa đông, tuyết trắng xóa,
các con sói tìm không được thức ăn, tập hợp thành một đàn, giống như làn gió
xông vào thôn làng của con người. Con người hủy diệt rừng rậm, giết hại vô số
dã thú, các con sói sống không được, đi tìm con người tính sổ.
Con người
thay đổi cả sắc mặt, vội vàng đỡ người già đang tắm nắng, kéo lên con trẻ đang
vui chơi, hoảng loạn hốt hoảng chạy vào nhà, cẩn thận cài chặt cửa nhà.
Đàn sói ở
trong làng xông xáo khắp nơi, từ đầu nam chạy đến đầu bắc, lại từ đầu tây chạy
đến đầu đông. Bắt gà bắt ngỗng, giết heo giết dê, hù cho lừa ngựa loại gia súc
to lớn như thế vừa nhảy vừa nảy. Con người từ trong cửa sổ chỉa súng ra ngoài bắn
súng “pằng pằng”, nhưng không có một người nào dám đi ra khỏi nhà.
Đàn sói
như thế sao mà uy phong quá!
Sức lực của
một con sói chỉ có thể chống lại cùng với một con chó, nhưng một đàn sói tập họp
lại cùng với nhau, cùng một ý chí, cùng một mục tiêu, hổ báo cũng phải nhường
bước. Ở khoảnh khắc đó, Tiểu Linh Miêu thời thơ ấu thậm chí còn nghĩ đến, mẹ của
nó mất tích có lẽ chính là ngã ở trong đàn sói thế này.
Lúc đó, mẹ
của nó vừa mất tích, nó trôi dạt khắp nơi đí tìm mẹ. Nó chính là đang nằm ở
trên một cây to ven rừng, có thể nhìn thấy rõ thôn làng của con người.
Sói trong
cánh rừng đó là một đàn, sói trong cánh rừng này cũng là một đàn. Nhưng con sói
cụt tai đầu đàn trong cánh rừng này nhìn thấy đến con người, lại đem đầu bỏ chạy.
Tiểu Linh
Miêu từ trong lòng càng xem thường đàn sói này, càng thêm xem thường con sói cụt
tai.
“Kỹ thuật
bắn súng của chúng ta như thế nào? Tôi không có văn hóa, nhưng người được ngưỡng
mộ không phải là dựng lên, dẽo dai không phải là nói khoát…”
“Người cầm
lái” ồn ào từ từ chạy đến.
Tiểu Linh
Miêu hốt hoảng giãy giụa. “Người cầm lái” đã nhìn thấy.
“Ồ, !”
Còn đang
đè một con, …mẹ ơi, ông đây một phát bắn được hai! Ha ha, nhìn thấy chưa …ha
ha!”
Cái lão đó
vui mừng đến âm thanh the thét, lạc mất giọng.
“Người cầm
lái” tung tăng chạy đến bên mình Tiểu Linh Miêu.
Bàn chân
to lớn của “Người cầm lái” thoáng cái dẫm lên trên đầu của Tiểu Linh Miêu. Tiểu
Linh Miêu yếu ớt mũi miệng hít vào rất nhiều bụi đất, bị sặc đến ho khặc khặc,
bàn chân đó lại xê dịch ra.
“Là Tiểu
Linh Miêu sao?”
Một chân của
“Người cầm lái” dẫm lên bụng của con sói chết, khom lưng nhìn. Trên mình Tiểu
Linh Miêu máu lầy nhầy, lại thấm đất, lông màu xám gần như nhìn không ra.
Con sói chết
càng nặng, Tiểu Linh Miêu thở rất khó khăn. Đầu vừa căng vừa đau, mắt cũng thay
đổi thành màu đen…
“Là Tiểu
Linh Miêu, là cái con vật ngốc nghếch chỉ lo cắn nòng súng không cắn người
đây!”
Quái nhân vui
mừng kêu thét lên.
Một quái
nhân khác cũng chạy đến, vây quanh con sói và Tiểu Linh Miêu. Mắt hắn ta phát sáng
lên, không nói lời nào.
Người này
chính là “Có văn hóa”, trên cổ tay ông ta đang chảy máu, lòng bàn tay biến
thành cả màu đỏ.
“Này,
ngươi sao lại chui vào dưới bụng sói vậy?”
“Người cầm lái” dẫm lên bụng sói, khom người
hướng về Tiểu Linh Miêu hỏi. Do quá vui mừng, cái lão này nói rất nhiều.
“Ở đó ấm
áp, đúng không?”
Ông ta cảm
thấy lời nói của mình rất dí dõm, nói xong cười ha ha.
Tiểu Linh
Miêu ngột ngạt đến lồng ngực sắp nổ tung, ra sức đạp đạp chân. “Có văn hóa” giơ
chân đá một cái lên trên đầu của nó.
“U…u…u….”,
Lỗ tai của
Tiểu Linh Miêu vang lên một tràng tiếng kêu, thân hình đột nhiên ưỡn ra, tất cả
đều không biết gì nữa.
Mặt trời đến
trên đỉnh đầu, trong cánh rừng im hơi lặng tiếng, chỉ có con ve sầu kêu một
cách nhẫn tâm. Có người nói con ve sầu là kẻ điếc, ngay cả sét đánh cũng không
nghe.
“Người cầm
lái” từ trên bụng sói giơ chân lên, nhìn về Tiểu Linh Miêu, lại thò bàn tay đến
trước mũi của nó thăm dò, thấy Tiểu Linh Miêu đã không còn thở nữa, bấy giờ mới
kéo con sói chết ra, mở ba lô ra, xách Tiểu Linh Miêu lên nhét vào trong.
Ông ta làm
những việc này rất gọn gàng, trôi chảy liên tục, không có chút gì do dự, không
có dừng lại một giây phút nào. Làm xong những việc này, ông ta mới lau tay ở
trên cỏ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng bọn cười.
“Có văn
hóa” mãi nhìn về đồng bọn, không nói một lời.
“Đi thôi,
vác sói lên, chúng ta đi thôi. Chuyến đi này không có uổng công.” “Người cầm
lái” xách ba lô lên nói.
“Đi hả,
ông đợi đã”.
Lúc này,
“Có văn hóa” cất tiếng nói,
“Tôi vác sói?
Còn con Linh Miêu này chia thế nào?”
Tiếng nói
của hắn ta từng lời từng chữ, chắc nịch.
“Đi về rồi
hãy nói, đừng nấn ná ở đây”.
“Người cầm
lái” cười híp mắt,
“Vẫn còn
thiệt cho ông sao? Đi thôi, một chút nữa lão què đến, thì cái gì cũng khó mà
nói”.
“Không được,
phải nói cho rõ, ông nói đi, chia như thế nào?”
“Ông xem
ông kìa, giống như con nít vậy…, đi thôi, trước tiên rời khỏi chốn này rồi hãy
nói”.
“Người cầm
lái” giơ chân muốn đi.
“Đứng lại!”
“Có văn
hóa” một tay kéo ông ta lại,
“Chưa nói
rõ vẫn không được đi”.
“Ông xem
ông…”
“Người cầm
lái” sa xầm mặt xuống,
“Thế này vậy,
chúng ta sẽ chia…chúng ta phải dựa vào kỹ thuật bắn, cống hiến…”
“Cổ tay
tôi đây làm thế nào?”
“Làm thế nào?
Vậy còn trách ai. Chúng ta làm việc này có bảo hiểm không? Đừng nói nữa, đi về
luyện tập kỹ thuật bắn súng lại đi”.
“Trách ai?
Ông nếu như không kêu tôi rút dao, con Linh Miêu đó có cắn tôi không? Bây giờ
ông muốn chiếm đoạt riêng con Linh Miêu này, sao!”
Mặt của
“Có văn hóa” đen lại.
“Được rồi,
một con sói cũng xứng với bản lĩnh của ông. Hơn nữa, chúng ta làm việc này, tôi
là người cầm lái, đúng lý phải chia nhiều một chút. Ông thấy con sói không, con
sói đầu đàn nhất định phải ăn miếng đầu tiên…”
“Được, ‘Người
cầm lái’ ông ăn miếng đầu tiên”.
“Có văn
hóa” cười lớn lên, bộ dạng hắn cười rất khó coi.
Bổng
nhiên, hắn ta đem súng chỉa thẳng, miệng súng chỉa vào đồng bọn.
“Quay người
lại, giơ tay lên!...ngươi không phải là vẫn chê cười kỹ thuật bắn súng của ta
đó sao! Bây giờ, ta sẽ mời ngươi xem kỹ thuật bắn súng của ta!”
Miệng súng
tối om, ở trước ngực của “Người cầm lái” hơi lay động.
“Người cầm
lái” sợ quá, mặt tái mét.
“Huynh…
huynh đệ… đừng đùa… đừng đùa”,
Cái miệng
lanh lợi của ông ta đã khó điều khiển, lời nói thay đổi đến lấp ba lấp bấp,
“Có….có
gì…thì nói, mau…mau…đừng cầm cái đồ chơi này chỉa vào tôi, tôi sợ, sợ quá!”
“Ai đùa
cùng ngươi!....ta muốn nhìn xem lòng dạ hiểm độc của ngươi chảy nước xấu như thế
nào”.
“Có văn
hóa” đem mũi súng lắc lắc, rồi ngay lập tức lại chỉa thẳng vào ngực “Người cầm
lái”.
Hai mắt
“Người cầm lái” chăm chú nhìn vào họng súng, sau khi nhìn vào họng súng lại
nhìn vào bàn tay nhỏ máu. Bàn tay đó có một ngón móc vào cò súng đen sẫm, hình
như đang chầm chậm dùng sức.
“Người cầm
lái” sợ quá.
“Lòng …lòng
dạ hiểm độc nào đâu, nói đùa thôi mà…tôi đùa, đùa ông chơi đấy, huynh đệ, ông
sao vậy, đừng dùng cái chày này mà đùa nữa?
Họng súng
không có dời ra, chỉ có hơi nhúc nhích.
“Ít nói
chút đi, quay người lại, đi!”
“Có văn
hóa” quát.
“Người cầm
lái” không có nhúc nhích, ánh mắt buồn buồn. Thấy “Có văn hóa” trừng mắt lên,
ông ta mau mau lại cầu xin.
“Huynh đệ,
đệ, đệ tuyệt tình vậy sao”? “Thế này vậy, Tiểu Linh Miêu đệ…đệ cầm đi. Trên tay
đại ca hiện tại xem như là khá giả rồi, đệ đừng nhọc lòng, suy nghĩ lung tung”.
Họng súng
đen ngòm vẫn không có dời ra.
“Huynh đệ,
đệ, nói đi chứ! Nếu như vẫn chưa đủ, sói cũng quy về đệ, Lưu lại cho huynh một
con chim đa đa được rồi, cũng nên để cho chị dâu, các cháu đệ uống chén canh
gà, biết rằng chúng ta không có đi uổng công”.
“Lời nói của
ông có thật không?”
“Có văn
hóa” hừ lên một tiếng.
“Tôi có
lúc nào…lừa…lừa gạt ông không? Được chính là được, không được chính…chính là
không được…”
Tiểu Linh
Miêu nhét ở trong ba lô vải bạt lại nhúc nhích. “Người cầm lái” đã cảm thấy đến
điều này, cảm thấy kỳ lạ, dừng ngang câu nói, con mắt liếc liếc.
“Có văn
hóa” không biết đã xãy ra điều gì, không còn tự chủ bất giác cũng hướng về sau
lưng “Người cầm lái” nhìn.
Ngay lúc
này náo nhiệt lên.
“Người cầm
lái” nhìn thấy “Có văn hóa” ánh mắt dời ra chổ khác, cho rằng là một cơ hội,
thoắt cái xông đến, đem họng súng đẩy về một bên, liền theo đó bay lên một
chân, một cái “đá hậu”, đem “huynh đệ” của hắn đá bay xa mấy mét.
“Người cầm
lái” rất quyết đoán, đâu ra đấy. Tiếng súng vang lên, viên đạn bay lên trời
xanh, “chíu…” tiếng rít the thét chui vào trong một đám mây trắng.
“Có văn
hóa” lảo đảo xiêu vẹo văng ra xa mấy mét, cây súng của ông ta tuột khỏi tay, rơi
ở trên đất. “Người cầm lái” không chịu thua, vất bỏ ba lô, nhảy vồ đến, cởi lên
trên mình “Có văn hóa”, bóp chặt cổ hắn ta, vừa dùng sức bóp cổ vừa chửi:
“Mẹ mày, một
chút gì cũng không biết! Ông đây có khi nào chịu thiệt hả?...Tiểu Linh Miêu quy
về ta con sói quy về ta, chim đa đa cũng là của ta!”
“Có văn
hóa” nằm ở trên đất, chân tay quơ loạn xạ, tròng mắt trợn tròn, dáng vẻ rất
đáng sợ. Không biết vì sao, hắn nắm chặt vào chổ hiểm “Người cầm lái”, không
buông lỏng tay, tiếp theo gắng sức vặn, “Người cầm lái” nhảy lên một cái kêu
hoán lên “ây da ây da”.
“Có văn hóa”
thừa thế lật mình lại, đem “Người cầm lái” đè ở dưới.
“Có văn
hóa” được thế, cũng nhanh chóng bóp chặt cổ “Người cầm lái”, vừa ra sức bóp, vừa
chửi vừa thở:
“Mẹ…ông…còn
nói….nói cho chị dâu, các cháu …uống…uống một chén canh gà…cái miệng ông…thuần,
thuần túy là đít chó bôi mỡ, vừa thối vừa trơn!”
Cổ tay của
“Có văn hóa” vẫn còn đau, bóp không chặt, “Người cấm lái” nắm cổ tay của hắn
ta, càng ảnh hưởng đến việc dùng sức của hắn. “Người cầm lái” tuy rằng mắt trợn
ngược liên tục, nhưng vẫn còn thở chút hơi.
“Khặc khặc,
huynh đệ, huynh đệ, nhẹ tay cho, nhẹ tay cho. Vừa…vừa rồi…, tôi không phải đã
nói, ông…ông vẫn nở nổ súng, bắn tôi sao? Chúng ta là ai chứ, của tôi…hay là
ông…của ông…”
“Người cầm
lái” vừa thở, vừa ngấm ngầm gom sức lại. Đột nhiên, hắn ta bất ngờ ưỡn người một
cái, “Có văn hóa” ngồi không vững, nghiêng người, ngã nhào trên đất.
“Người cầm
lái” không hề thờ ơ, vừa bò vừa lăn bổ nhào đến, vừa tung mình, lại muốn bóp cổ
của đối thủ. Hai người này ai cũng đều không thể xiết chặt yết hầu của đối
phương được, liền ôm lấy nhau lăn lộn, ở trên đất lăn thành vòng tròn.
Súng, sói,
ba lô đựng Tiểu Linh Miêu, đều bị ném ở một bên, cái mũi quái nhân ào ào bốc
khói cũng chiếu cố không được họ nữa.
Cỏ bị đè
ngã, cây cối bị giẫm gãy, trong cánh rừng vang vọng lại tiếng mắng nhiếc, tiếng
thở…
Từ phía
sau một lùm cây lóe lên một bóng hình.
Thoáng
cái, bóng hình này lách quá mấy cây nhỏ, đứng ra.
“Dừng
tay!”
Bóng hình
nghiêm giọng quát,
“Tất cả dừng
tay, tất cả dừng tay!”
“Người cầm
lái” và “Có văn hóa” dừng tay lại, không đánh nữa. Tiếp theo, họ vội vàng tách
nhau ra, ngẩng đầu lên, một cây súng đang chỉa vào họ, phía sau họng súng, một
người đàn ông trung niên đang cầm chặt cây súng, râu rậm, khuôn mặt đen đen.
Đây là người
giữ rừng!
Trời, người
giữ rừng đến rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn