Tiểu thuyết động vật Tiểu Linh Miêu (phần 11)
Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014
11
Tiểu Linh
Miêu không sợ sói.
Trước sau
không sợ.
Nó đã biết
hung ác và giảo quyệt của sói. Nhưng nó tin rằng, không sớm thì muộn sẽ có một
ngày, nó sẽ đánh bại sói. Nó nhất định sẽ đem sói đánh cho té đáy, muốn chạy
cũng không chạy được.
Trong
xương cốt của nó có tự tôn và tự tin của gia tộc Linh Miêu, đã nói với nó như
thế.
Bây giờ
đây, nó thậm chí không còn hoài nghi mẹ của nó mất tích là bị hại bởi sói. Lấy
cái dũng mãnh và mạnh mẽ của mẹ, so với loài vật này, nào sợ con sói kết đàn,
cũng là tất nhiên làm gì được nó.
Nhưng Tiểu
Linh Miêu vẫn là không muốn cùng con sói đánh nhau.
Ở đây ngược
lại không hoàn toàn vì nó thông minh, biết hiện tại dáng vóc và thể lực của
mình đều không bằng con sói, đánh nhau sẽ dễ thấy bất lợi. Chủ yếu còn là vì
đàn sói không còn nhiều nữa, ở đây là khu bảo tồn thiên nhiên, mọi người hay là
chung sống hòa bình, yên ổn vô sự rất là hay.
Có một số
vấn đề và mâu thuẫn, lưu lại ở gia tộc Linh Miêu và sói đều làm cho nổi dậy, lại
đi giải quyết.
Chúng ta
suy đoán thế này, có lẽ là đem suy nghĩ của Tiểu Linh Miêu đến quá phức tạp rồi.
Với tư cách là một loài động vật ăn sống nuốt tươi, chạy trên bốn cái chân, nó
có lẽ là không thể có suy nghĩ sâu sắc như thế. Nhưng chúng ta ở phía trước rõ ràng
đã nhìn thấy đến, nó trước sau chưa có nghĩ đến cùng sói đánh nhau, trừ phi bấc
đắc dĩ, nó bây giờ gặp đến sói là sẽ né tránh.
Nhưng, có được
suy nghĩ thế này đương nhiên là không sai, trên thực tế, nó né tránh có được
không?
Tạm không
nói về con sói vẫn cứ là đem nó xem là như uy hiếp tồn tại, tìm kiếm nó khắp
nơi như điên cuồng, chỉ nói riêng rừng núi lớn thế này, mọi người đều ở đây
sinh sống, quay qua quay lại, có thể tránh không gặp mặt nhau được không? Mà có
lúc gặp mặt nhau, nhất định sẽ xãy ra xung đột ghê gớm, lúc này đây có thể bỏ
đi lợi ích cần phải có, né tránh được không?
Như thế, ở
vào lúc đầu mùa đông, Tiểu Linh Miêu và đàn sói lại suýt nữa đánh nhau.
Lần này,
là vì bắt một con mang.
Mang là một
loại động vật họ hươu, dáng vóc so với dê lớn hơn, nhưng thể trọng nặng xấp xỉ
bằng dê, điều này chủ yếu vì chân của nó dài. Con mang đương nhiên vóc dáng nhỏ,
nhưng nhìn lại so ra to lớn hơn dê, chủ yếu là vì chân dài.
Từ chân
con mang có thể nhìn thấy rõ, con mang là rất giỏi về chạy. Vì thế, muốn bắt được
một con mang, chỉ dựa vào truy đuổi, đó là rất khó đấy.
Đầu mùa
đông, trong rừng núi càng vắng lặng. Chuột đều đã vào hang, ở dưới đất ấm áp cất
giữ dự trữ sống qua mùa đông. Thỏ rất hiếm khi thấy ra ngoài, chỉ có lúc thời
tiết tốt, mới lộ mặt ra, lăn lăn nơi này, đi dạo nơi kia, gặm gặm chút cành cây
cỏ khô. Các con chim cũng ít thấy, vả lại không có cành cây rậm rạp và cỏ hoang
xanh xanh thơm phức cây cối bao phủ, tất cả đều phải đề cao cảnh giác.
Thức ăn của
Tiểu Linh Miêu đã thiếu hụt.
Hết cách,
nó đành phải tìm bắt một con mang.
Nó đã nhìn
thấy qua loại động vật chân dài này. Ở vùng này có một đàn con mang ẩn hiện giữa
rừng cây.
“Zi…ya…ya...ya,
zi…zi…ya…a”.
Các con
Mang khi leo lên sống núi và đá núi cao đều kêu lên như thế. Âm thanh của chúng
nó run run, nghe qua thì biết là mấy kẽ nhát gan.
Mùa hè, thức
ăn rất nhiều, các con mãnh thú hoàn toàn không chú ý đến đám động vật này.
Mùa đông đến,
các con mãnh thú vừa lạnh vừa đói, ở trong đêm tối lạnh giá kéo dài, nghe đến
tiếng con mang ung dung, lại vừa dịu dàng không mang tiếng rống dài giọng, cái
tai có thể sẽ dựng đứng lên. Cái tai lắc lắc, ánh mắt bắt đầu lóe lên ánh sáng
hưng phấn. Chúng nó cố gắng ở trong đêm gió lạnh thấu xương bắt đầu lần theo tiếng
kêu the thét, sau đó, liền lặng lẽ lần mò đi đến.
Nhưng, kiểu
bắt mồi này trong 10 lần sẽ có 8, 9 lần là thất bại.
Con mang
nhút nhát, tính cảnh giác cũng rất cao. Con mắt chúng nó rất sáng, cái mũi cái
tai cũng đều rất nhanh nhạy. Mãnh thú đồ sộ to lớn còn chưa kịp lần mò đến bên
cạnh, chúng nó đã sớm phóng cái chân nhỏ dài, chạy đi như bay. Kẽ săn bắt chỉ kịp
nhìn đến một tốp bóng hình thoát cái đã không còn nữa, chỉ ngửi đến một mùi
khai khai mờ nhạt, lượn lờ trong gió đêm…
Con mang yếu
đuối nhát gan nếu như dễ bắt như thế, e rằng từ lâu đã biến mất trên quả địa cầu.
Tiểu Linh
Miêu truy đuổi qua loại động vật giống như con hươu nhỏ này, có lẽ cảnh ngộ của
nó hoàn toàn không khác mãnh thú khác bao nhiêu. Nó chăm chú nhìn vào cái mông
có cái đuôi nhỏ cong cong, lộ ra một hàng lông màu trắng chạy ra khỏi lùm cây,
gió xoáy giống như chuyển qua chân núi, khoảng cách càng lúc càng lớn, cuối
cùng không thể không dừng chân lại.
Nó đã bị bỏ
xa.
Bây giờ,
nó đổi phương pháp. Nó ẩn mình ở trên một cành cây to, chờ đợi đánh chặn con mang
giỏi chạy.
Đây là
cách săn bắt mồi của động vật họ mèo thường dùng.
Tiểu Linh
Miêu đã quan sát qua, đàn mang gần đây thường đi qua dưới gốc cây to này.
Mặt trăng
vừa lớn vừa tròn, giữa núi rừng sáng rực rỡ.
Cỏ hoang
chung quang và cây cối, viên đá trong lùm cỏ hoang, từ trên cây nhìn xuống, đều
nhìn thấy rõ ràng, không sót chổ nào.
Chỉ có điều
thời tiết quá lạnh, làm cho đêm trăng sáng thế này mất đi hứng thú.
Mấy ngày
trước, vừa rơi xuống một trận tuyết nhỏ. Hiện tại tuyết tan hết rồi, tất cả tan
thành khí lạnh thấm vào xương tủy, bao phủ ở trên khe núi và sườn núi.
Tiểu Linh
Miêu nằm ở trên cành cây to, trên không đụng trời, dưới không đụng đất, bốn bề
trống trơn, hoàn toàn được khí lạnh bao phủ, một lúc thôi sẽ lạnh đến tứ chi tê
nhói, cái đầu mê mẫn.
Tiểu Linh
Miêu cố gắng đem thân hình co chặt lại, dùng cái đuôi ngắn che chặt lại phần
rãnh mông. Nằm như thế này một hồi, vẫn là lạnh đến không chịu nỗi nữa. Nó đứng
dậy, hết sức cẩn thận nhìn về nơi xa xa có ánh trăng rắc vẫy, sau đó cong cong
cái lưng, gắng sức run run thân hình, men theo cành cây đi mấy bước, rồi lại nằm
xuống.
Nó đem cái
bụng ép chặt trên bốn cái chân bám chắc cành cây, để phòng ngừa khớp xương tứ
chi không linh hoạt, ảnh hưởng xuất kích.
Lá khô của
cành cây còn chưa có hoàn toàn rụng hết, vẫn còn một ít treo ở trên cành. Những
lá khô này ngăn lại ánh trăng sáng, thân cây dưới lá khô càng có thêm vết đen
loang lỗ.
Tiểu Linh
Miêu đứng lên nằm xuống, ở trên cành cây hoạt động chân cẳng, tất cả là ở trong
bóng đen của lá khô trên cành, trước sau không có đến nơi sáng để lộ cái đầu.
Thân hình của nó màu xám có mang đốm nâu hòa tan trong bóng tối, không chú ý
quan sát, cho dù đi đến dưới cây cũng nhìn không ra.
Nó như thế
trốn ở trên cây mai phục, đã hai ngày hai đêm rồi.
Vì trời lạnh,
nó trượt xuống dưới cây. Nhưng không tìm được thức ăn, cái đói lại ép buột nó
quay trở về trên cây. Ở trong thời tiết lạnh như thế này, không có thức ăn ở
trong thân thể sản sinh nhiệt lượng, là sẽ lạnh chết đấy.
Nó cần phải
bắt một con mang, còn phải mai phục ở trên cây trên không đụng trời dưới không
đụng đất.
“Zi…ya…ya…zi…ya…ya…a!”
Nơi xa xa,
có tiếng của con mang.
“Con mang đã
xuất hiện!”
Trong bóng
tối trên cây, Tiểu Linh Miêu có chút xúc động, đứng dậy một cái “vù”.
Nhưng nó lắc
lắc cái tai, vung vẩy cái đuôi một cách nôn nóng, ngẩng đầu nhìn một hồi, lại
chầm chậm nằm xuống. Con mang cách nơi này còn xa, mà cũng chưa có biết có đi
qua dưới cây này hay không, nó đành kiên nhẫn chờ đợi.
“Ú…ú…ngao…”
Trong ánh
trăng, lại vọng đến tiếng rống của sói.
Lông trên
cổ Tiểu Linh Miêu dựng đứng lên.
Tiếng kêu
của con Mang dừng lại rồi.
“Sói cũng đã
ra”. Tiểu Linh Miêu phán đoán, “chúng nó đang tập hợp. Sắp đi đến nơi nào đây?
Con mang có thể bị hù chạy đây?”
Nó âu sầu
rầu rĩ, chớp chớp mắt.
Sau khi tiếng
sói ngừng kêu rất lâu, nó mới rút về cái cổ, xê dịch cái chân, đem thân hình
căng chặt hơn một chút.
Con mang,
hoặc sói, cuối cùng không lộ diện xoay quanh cây to.
Sau nữa
đêm, trời trở gió.
Ánh sáng mặt
trăng mềm mại đáng yêu dường như ảm đạm đi một chút, cảnh vật giữa rừng núi
không còn rõ ràng sáng tỏ như thế nữa. Gió nhẹ sắc bén từ khe núi thổi qua, lá
khô lá úa trên cây phát ra tiếng vang xào xạc. Lá úa chịu không được lung lay,
thỉnh thoảng có vài chiếc lá rụng rơi xuống, theo gió cuống bay, lay động bay về
phía mặt đất.
Tiểu Linh
Miêu liên tục đứng lên, càng thêm ở trong bóng tối của cây hoạt động chân cẳng,
xê dịch một cách nhiều lần.
Nó có chút
mệt mõi, cứ luôn hả rộng miệng ngáp. Gió lạnh rét thấu xương, thổi đến toàn
thân nó run lẩy bẩy, cái đầu lơ mơ, vừa nằm xuống, thì đã muốn khép mắt lại một
cách không còn tự chủ được.
“Có lẽ,
đêm nay lại uổng công bị lạnh nữa rồi.
Nó luôn
suy nghĩ như thế.
Khi ánh
sao bắt đầu lên trên bầu trời, ánh trăng càng thêm ảm đạm, Tiểu Linh Miêu quả
thực chịu không nỗi nữa. Nó đứng lên, ở trong bóng tối vặn mình một cái, lại
ngáp lên một cái ngáp dài, chuẩn bị kết thúc cuộc săn bắt.
Vừa sắp xuống
cây, từ nơi xa vang lên tiếng gầm ú ú oẳng oẳng, và tiếng kêu kinh hoàng zi zi
gu gu. Nó đứng dừng lại.
Vù vù ầm ầm,
có rất nhiều động vật đang chạy ngược chạy xuôi, mà, nghe ra, là đang chạy về
hướng này.
Tiểu Linh
Miêu liền cảnh giác, vẻ mệt mõi trong nháy mắt ào một cái hết sạch. Nó nằm xuống,
từ trong khe hỡ giữa cành lá cây to nhìn ra ngoài, tập trung chú ý nhìn về hướng
khe núi.
Nó vừa chớp
mắt một cái, một bóng hình màu xám hoảng hốt chạy đến một cách không chọn đường.
Nó có chút
không tin vào mắt mình, nói đến thì đến, giống như, bóng hình màu xám đó đã quẩn
quanh ở ngoài khe núi rất lâu.
Tiểu Linh
Miêu vội vàng chớp mắt, mắt của nó rất tốt, chỉ liếc qua một cái đã nhìn thấy
rõ, dưới ánh trăng, chạy như bay đến là một con mang chân dài.
Con mang
này dáng vóc không lớn, hơn nữa, ở dưới ánh trăng, lông của con mang này lộ ra
là màu xám bạc.
Màu lông của
con mang trưởng thành thay đổi tương đối chậm, lúc này đây, còn đang duy trì
màu đỏ lá cọ của mùa hè.
Tiểu Linh
Miêu thu chặt toàn thân, giống như một cái lò xo nén chặt, cúi thấp thân mình nằm
ở trên cành cây, ngay tức khắc sẽ có thể bắn mình phóng xuống.
“Ú oẳng, oẳng!”
“Ú oẳng!”
Phía sau
thân hình con mang đang chạy đến, vọng lại tiếng sủa hung ác.
“Sói?”
Tiểu Linh
Miêu đứng dừng lại.
Sói đuổi
theo sao?
Trong tiếng
sủa hung ác, có mấy cái bóng đen chạy nhảy chui ra khỏi lùm cỏ, khẩn trương đuổi
theo. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào cái miệng rộng của bóng đen mở to, chiếu vào
cái răng lấp lánh phát sáng, và thân hình khỏe mạnh nhanh nhẹn của chúng nó.
Quả nhiên
là sói.
Trong chớp
mắt, Tiểu Linh Miêu đã rõ, đàn sói lén lút đánh vòng sau lưng đàn con mang, mấy
con mang chạy tản ra. Con mang này sợ quá choáng váng cả đầu óc, chạy chậm một
chút, trở thành mục tiêu truy đuổi của đàn sói.
Làm sao
đây? Cái đầu của Tiểu Linh Miêu vội vàng tính toán.
Không ngờ,
“nữa đường giết chết Trình Giảo Kim”, mai phục đánh chặn đã biến thành cùng sói
tranh giành thức ăn. Có nên bắt hay không bắt con mang này đây?
Bắt nó thì,
nhất định sẽ cùng đàn sói xãy ra xung đột, không bắt thì, đã ở tại đây nhịn đói
chịu lạnh chờ đợi hết mấy ngày, lại phải mở to mắt nhìn con vật săn chạy đi
qua.
Do phải
căng thẳng, lông trên mình Tiểu Linh Miêu run lên rào rào.
Dưới ánh
trăng, Tiểu Linh Miêu tung mình nhảy, giống như một con chim to bay thấp, lướt
qua từng lùm từng lùm cỏ hoang và cây cối. Con mang ngay tức khắc sắp chạy qua
dưới cây, không kịp do dự nữa.
Tiểu Linh
Miêu bổng nhiên nghĩ đến, đây là cùng sói tranh thức ăn sao? Nếu như sói đã đem
con mang đè chặt ở dưới móng chân, lại đuổi đến tức nhiên là tranh ăn. Nhưng hiện
tại sói có bắt được con mang chưa? Hơn nữa, sói có thể bắt được con mang không?
Nó đã hạ
quyết tâm.
Con mang
chạy đến. Chính ngay nháy mắt nó chạy qua cây to, “phốc”, Tiểu Linh Miêu đạp
vào cành cây một cách mạnh mẽ, như một mũi tên vồ xuống.
“Zi…”
Con mang
kinh hãi kêu lên ngã lật nhào.
Nó liên tiếp
lăn mấy vòng, nhưng Tiểu Linh Miêu trước sau vẫn cắn chặt vào cổ họng của nó.
Con mang đạp đạp chân, muốn bò dậy, lại chỉ là miễn cưỡng ngẩng đầu, ngay cả sức
lực cũng không còn nữa.
Tiểu Linh
Miêu ngẩng đầu lên, mấy con sói chạy đến, đem lá cây cỏ hoang giẫm đến bay tán
loạn khắp nơi.
Ánh mắt của
Tiểu Linh Miêu và ánh mắt của sói chạm vào nhau. Chạy đến trước tiên nhất là
lão sói cụt tai, cái lão này kinh ngạc quá, thả cái đuôi xuống một cái “phạch”,
kẹp lại, thu chân về một cách hoảng loạn. Nhưng trong ánh mắt của nó ngay tức
khắc là phát ra phẫn nộ và hung ác, cái đuôi thoát cái dựng đứng lên, lắc lắc,
một lần nữa đẩy nhanh tốc độ.
“Ú…”
Nó gầm
lên.
“Ú oẳng!”
“Ú…”
Đàn sói ở
phía sau nó cùng nhau gầm lên một cách náo loạn.
“Hay đấy,
con vật nhỏ, tìm ngươi tìm không được, giờ đây lại dám cùng chúng ta tranh mồi!”
“Dừng lại,
thả con mang xuống!”
Con sói cụt
tai và đàn sói đã nhận ra Tiểu Linh Miêu.
Tiểu Linh
Miêu miệng ngậm chặt con mang, kéo lên liền chạy. Khoảng cách sói rất gần, chỉ
vài cái nhún nhảy đã lao đến bên mình.
Con mang
không phải là gà rừng, thân hình so với thỏ cũng nặng nề rất nhiều. Đàn sói kêu
rống lao đến gần mấy bước, dẫm bụi đất bay lên bắn đến trước mặt Tiểu Linh
Miêu.
“Làm sao
đây? Đem vật săn bắt lưu lại cho đàn sói sao?”
Tiểu Linh
Miêu lo lắng quá. “Mao ú”, trong cổ họng nó gào lên một tiếng mạnh mẽ, vừa vận
sức, lại đem con mang quăng đến trên lưng, không biết làm thế nào, “soạt soạt soạt”,
nhanh như bay leo lên trên cây.
Chuỗi động
tác nối tiếp này xãy ra ở trước mắt lão sói cụt tai! Nó gần như duỗi dài cái cổ,
đã có thể cắn được Tiểu Linh Miêu, nhưng nó rốt cuộc vẫn là chậm một bước, muộn
một chút, trơ mắt nhìn Tiểu Linh Miêu ngậm con mang, nhảy lên trên cây.
Lão sói cụt
tai suy sụp thảm hại, nhảy lên hai cái. Cái lão này vừa nhảy, vừa lớn tiếng kêu
rống. Nhưng, cái nhảy của nó uổng công vô ích mà thôi, nó vốn không thể nhảy đến
trên cây được.
Mấy con sói
khác cũng chạy đến, kẽ xô kẽ đẩy, gầm thét loạn xạ, xoay quanh vây chặt cái cây
to.
Tiểu Linh
Miêu mệt quá, thở vù vù. Lúc nó nhìn thấy đến con sói nhảy lên, giật cả mình, vội
vàng đem con mang chân dài cúi gục đầu xuống chạc cây kéo lên trên. Lão sói nhảy
lên cách chạc cây còn xa, rất nhanh lại rơi xuống, nó đã yên tâm.
Tiểu Linh
Miêu chầm chậm nằm xuống, thò đầu ra, vừa thở, vừa nhìn đàn sói dưới cây.
Có mấy con
sói cũng học theo cách của đầu đàn, nhảy lên. Nhưng chúng nó có con nào nhảy
cao như con đầu đàn. Mấy con sói không nhảy nữa, nãn lòng rồi.
“Ú…ú…”
Lão sói hất
đầu lên, hướng về Tiểu Linh Miêu gầm gừ.
Tiếng rống
của nó rất hung hãn, tràn đầy uy hiếp.
Nó đang
tuyên bố: này, đem con mang ném xuống đây! Nếu không ta không thể tha cho
ngươi. Ngươi không nên cho rằng cây rất cao, ta có thể đốn cây, đem cây cắn
ngã!
Lão sói
đão đão cái môi, dưới ánh trăng ảm đạm lộ ra cái răng.
Tiểu Linh
Miêu nhìn thấy đến cái răng sắc bén, thật giống hai hàng lưỡi cưa nhỏ.
Nhưng, có
thể đem con mang ném xuống được không? Nếu làm như thế, lúc đầu hà tất vồ bắt
làm chi? Hơn nữa, cho dù đem con mang cho đàn sói, lão sói có thể không đốn cây
sao? Cái lão này ăn chay niệm Phật, có lòng tốt khi nào vậy?
Kệ hắn!
Trước tiên hãy nhìn xem tình hình rồi hãy nói.
Tiểu Linh
Miêu chăm chú nhìn lão sói, xem nó rốt cuộc sẽ có thể làm được gì.
“Mao ú…!”
Nó kêu
lên.
Lão sói
nhìn thấy Tiểu Linh Miêu không động đậy, đã rõ, com vật nhỏ này vốn phớt lờ hù
dọa của nó. Bạn nghe xem, con vật nhỏ giống như là đang nói:
“Con mang
quá nhỏ, không có cách gì chia một phần cho các ngươi. Ngươi thích đốn cây, thì
cứ đốn, cho phép ngươi tốn hao sức lực đấy, thật đáng tiếc!”
Lão sói tức
đến đứt hơi, kêu oa oa quay quanh cây to. Bổng nhiên lão này nghiêng đầu cắn thật
vào cây. “Soạt soạt”, nó kéo xuống một miếng võ cây, “soạt soạt”, lại kéo xuống
một miếng nữa.
“Kẽo kẹt,
kẽo kẹt”, răng của nó gặm vào cây to cứ như vang lên.
Mấy con sói
khác nhìn thấy đầu đàn gặm cây, cũng vây lấy cây to gặm. Thoáng cái tiếng “soạt
soạt”, “kẽo kẹt” vang lên một dãy. Võ cây bị kéo rơi, mạt cưa trắng trắng từ
trong miệng sói nhổ ra, vảy rắc một vùng.
Cây to ở
trong gió nhẹ rét lạnh thấu xương hơi run run, lá khô rơi càng lúc càng nhiều,
theo gió bay múa, giống như con bướm đã mệt.
Tiểu Linh
Miêu lông dựng đứng lên, cẩn thận bám chắt cành cây to, nhìn chằm chằm vào đàn sói
bận rộn dưới cây gầm gừ ư ứ. Nó có chút không yên, do sợ lão sói cụt tai và đồng
bọn của nó thật tình đem cây to đốn ngã, nếu là như thế, nó sẽ phải cùng đàn sói
liều mạng. Nhưng nhìn xem một hồi, suy nghĩ trong lòng của nó yên tâm trở lại.
Nó đã nhìn
thấy, lão sói cụt tai gặm một hồi không gặm nữa nhổ ra mạt cưa trong miệng, hả
miệng hít thở khí lạnh vèo vèo. Mấy con sói khác nhìn thấy đến cách của đầu
đàn, cũng trước sau dừng miệng lại, liếm hết mạt cưa bên mép, hít thở khí lạnh
vèo vèo. Cây rất to, gỗ rất cứng, sói không phải là con rái cá, gặm một hồi,
cái răng ăn thịt của chúng nó chịu không nỗi nữa.
“Mao ú!”
Tiểu Linh
Miêu kêu lên một tiếng vui mừng.
Lão sói ngẩng
đầu lên, nhìn thấy đến Tiểu Linh Miêu, lại gầm lên ư ứ.
Nó nghe
ra, con vật nhỏ đang chế nhạo nó:
“Thế nào rồi
không đốn cây nữa hả? Ngươi không phải là muốn đem cây gặm ngã đó sao? Gặm đi,
cứ đem cái răng bộc lộ đi”.
Lão sói vừa
tức vừa cáu, nhưng lần này tiếng gầm gừ của nó đã nhỏ. Nó có chút không biết
làm sao được, nó đang nói:
“Đừng mừng
vội, hay là ngươi đem con mang ném xuống đi. Người nhìn xem, ngươi có chạy được
không? Chúng ta không đi, cái lạnh cũng sẽ làm cho ngươi chết cóng ở trên cây.”
Tiểu Linh
Miêu nhìn xung quanh, quả nhiên, cái cây này nằm xa cánh rừng nhất, cây nằm gần
nhất cũng có hơn một mũi tên bay, vốn không thể nào nhảy qua được.
Làm thế
nào bây giờ? Nhảy là nhảy không ra khỏi vòng vây của đàn sói rồi, huống hồ, còn
phải kéo theo con mang. Giờ đây, nó là tuyệt đối gặm không nỗi con mang nữa.
Nó đứng dậy
lo lắng, ở trên cành cây to quay tròn. Khi nó ngẩng đầu nhìn thấy đến mặt trăng
trong bầu trời, thôi không xoay nữa.
Ánh sáng của
mặt trăng càng mờ nhạt, trời đã sắp sáng. Trời vừa sáng, Râu Rậm sẽ phải tuần
tra cánh rừng, sợ gì chứ? Ha ha, để cho lão sói cụt tai ở phía dưới bầu bạn vậy.
Tiểu Linh
Miêu lại nằm xuống, liền nằm ở bên cạnh của con mang.
Một cơn
gió thổi đến, vén tung sợi lông mềm mại trên mình nó. Tiểu Linh Miêu run run một
hồi, cảm thấy đến cái lạnh thấu xương.
“Phải ăn
chút thức ăn thôi. Đã mấy ngày rồi, trong bụng trống rỗng, sao có thể không lạnh
chứ?”
Nó nghĩ vậy.
Nó đem con
mang đè chặt, cắn một cái.
“Ú…” “Ú…ú…”,
Các con sói
ở dưới cây cùng nhau phẫn nộ gầm gừ.
Tiểu Linh
Miêu đờ người ra, không có nhai xé miếng thịt đó. Nhìn thấy biểu đạt tình cảm của
con sói cụt tai và mấy con sói khác dưới cây, nó đã hiểu: mấy con sói dưới cây
này đói rồi, ghen ghét rồi, chúng nó không cho phép nó ăn con mang.
Tiểu Linh
Miêu tức giận.
“Mao ú!”
Nó kêu lên
một tiếng, xem thường quay đầu lại không thèm để ý tới, đè chặt con mang nhai
nuốt ngấu nghiến.
Nó giống
như là đang nói:
“Vật săn
ta bắt được, ta thích ăn thì ăn, các người có quản được không? Sùy, thật không
biết xấu hổ”.
Nó vốn
không có thói quen ở nơi đông người, ở trước mặt mọi người chăm chú nhìn nó ăn
thức ăn, thường ngày vẫn là đem vật săn bắt được kéo đến một góc xó xỉnh yên
tĩnh, mới chầm chậm hưởng thụ. Giờ đây, do tức giận, nó lại cứ ở trước mặt của sói,
ở trên cây cao ăn.
Nó chính
là muốn ăn cho sói xem, cho sói tức! Thịt con mang này vừa mềm vừa mịn, là thịt
thú rừng ngon có tiếng trong rừng núi. Tiểu Linh Miêu ăn xong mấy miếng, ăn đến
khẩu vị mở rộng, vui mừng quá cái gì cũng không chú ý cả.
Mấy con sói
điên rồi, ở dưới cây vừa gầm gừ vừa nhảy nhót, tưởng như là đang mở vũ hội nhảy
disco.
Trong miệng
chúng nó đều chảy nước miếng, đem lông trên cằm đều thấm ướt cả. Nước miếng
càng lúc càng dài, cổ họng của một con sói nhảy lên một cái, “quốc”, đi ngược
trở về cổ họng một cách rất vang dội. Mấy con sói khác nghe được, cũng không tự
chủ hít về nước miếng lạnh buốt, liên tiếp “quốc, “quốc, từ cái họng xuống cái
bụng.
Tiểu Linh
Miêu ăn rất là vui, vừa thưởng thức vũ hội disco ở dưới cây.
Điệu múa
đó là chuyên dành cho nó, vì mỗi một con sói đều cẩn thận dán mắt nhìn chăm chú
vào nó. Con sói cụt tai lúc ban đầu không có nhảy, nhưng cũng ngồi ở phía sau
đàn sói chăm chú nhìn Tiểu Linh Miêu. Khi trên cây rơi xuống giọt máu mãnh thịt,
nó ngồi không yên được.
“Ú oẳng…”
Nó kêu
lên.
Mấy con sói
sợ hết vía, tất cả đều dừng lại nhìn về nó. Nó nhảy một cái đi đến, từ trong
không trung đón lấy mãnh thịt từ miệng Tiểu Linh Miêu rơi xuống. Thế là, các con
sói nhảy càng cao hơn.
Mà trong
đó nhảy đến vui nhất cao nhất, là lão sói cụt tai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn