Con vật nhỏ lần đầu chiến đấu với cái đói, cái lạnh
Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014
(Tiểu Linh Miêu phần 12)
Tuyết
rơi rồi.
Trước tiên
là rơi một trận tuyết nhỏ, lạnh hết rất nhiều ngày. Tiếp theo, rơi xuống trận
tuyết to.
Bầu trời
màu xám sẫm, giống như phủ lên một tấm da sói không bờ không bến. Hoa tuyết bay
lượn trong không trung từ nơi sâu thẫm của tấm “da sói” rơi xuống, bay lả tả,
bay phất phới, vãi rắc trên cây, trên đất, một chút âm thanh cũng không có.
Một cơn
gió lớn gào thét cuốn lên, thổi lên sườn núi, xuyên qua rừng cây, hoa tuyết dày
đặc quá. Giữa trời đất thoáng cái trắng xóa cả một vùng, thay đổi đến hư ảo mơ
mơ màng màng, đoán trước không được.
Thế giới
càng lạnh thêm.
Ở trong thời
tiết thế này là không cách gì đi săn kiếm ăn được, các động vật đều trốn tránh
cả.
Tiểu Linh
Miêu cũng tìm một cái ổ.
Đây là một
hốc cây to, ở trên chạc cây khô cao cao. Một đống xương trắng xóa vứt ở bên
trong một cách mất trật tự, dưới đống xương, là một lớp lông chim thay đổi cả
màu sắc và mạt cưa mục nát rời rạc.
Tiểu Linh
Miêu ở trên chạc cây to xoay qua xoay lại, vừa xoay mình vừa không ngừng đem đầu
thò vào trong hốc cây.
Trời lạnh khác
thường, hơi lạnh xuyên qua lông thú, trên mình giống như có vô số kim sắt đang
bó lại. Tiểu Linh Miêu còn chưa quen ở hốc cây, nhưng rừng núi đã là thế giới của
trời đất đầy băng tuyết, tiếp tục ngủ ngoài trời qua đêm, là rõ ràng bị đông cứng
ngã ra chết mà thôi.
Động vật họ
mèo thông thường đều không làm ổ, đi săn đi đến đâu, thì ở nơi đó khắp nơi mà nằm.
Cả mùa hè và mùa thu, Tiểu Linh Miêu chính như thế này du đãng khắp nơi. Gió thổi
không sợ, mưa rơi không sợ. Một chút bóng râm dày đặc, một chút cây cối dày đặc,
chính là tấm đệm cao cấp, nhà khách thượng hạng.
Bây giờ
đây không được rồi, khắp nơi giống như hầm lạnh. Hơn nữa lá cây đã rụng, cỏ
hoang khô héo, ẩn nấp cũng thay đổi đến rất phiền phức. Không tìm một cái hốc
cây e rằng là không được.
Tiểu Linh
Miêu nhận ra chủ nhân của đống xương trắng trong hốc cây này, đây là một con mèo
rừng độc nhãn đã có tuổi.
Lông của
con mèo rừng này màu xám đen khô khan tỏa màu trắng, nhưng vẫn rất hung hãn.
Khi Tiểu Linh Miêu vừa mới vào cánh rừng này, con mèo rừng này đã tập kích nó một
lần.
Nhưng con mèo
rừng cuối cùng đã già, chân cẳng cũng không còn nhanh nhẹn nữa, khi từ trên cây
bổ nhào xuống, không có nhảy chính xác, rơi xuống đất cái “ùm”, sái cả chân, ở
trước mặt nó lăn vòng vòng, la hét the thét vang dội khắp núi rừng…
Cái hốc
cây này ban đầu là của một đôi chim gõ kiến, dưới hốc cây rơi đầy lông tơ chính
là thuộc về chúng nó. Lão mèo già chân đau muốn tìm một cái ổ, thừa lúc đêm
không trăng gió mạnh, liền đem cặp vợ chồng này chắn ở trong hốc cây, ăn thịt họ,
cưỡng chiếm tài sản nhà của họ. Nhưng chim gõ kiến cũng không có ngoan ngoãn chịu
chết, mõ sắt của chúng nó giống như cái đục, trước lúc chết chim gõ kiến liều mạng
mổ gõ loạn xạ, có một cái gõ lên trên con mắt của lão mèo rừng.
Có được có
mất, lão mèo rừng biến thành lão độc nhãn. Lão độc nhãn không hối hận, càng tàn
nhẫn hơn, không chỉ tấn công bất ngờ Tiểu Linh Miêu, còn tấn công qua một con chim
ưng nhỏ vừa mới học bay. Con chim ưng nhỏ giống như một quả cầu nhung nhỏ, mép
miệng vàng vàng, kêu chíp chíp, chính là dừng ở trên ngọn cây to này.
Lão độc
nhãn rón ra rón rén bò lên, sắp hạ khẩu, bị ba của chim ưng con phát hiện. Lão
ưng già ở trên trời lượn vòng, vừa thu cánh lại, vừa thò móng cứng bám chặt lấy
nó.
Lão ưng mời
nó đi một chuyến miễn phí “du lịch trên không”, lại mời nó miễn phí “nhảy hết sức”…may
mà rừng cây dưới đất dày đặc, lão độc nhãn không có ngã chết, nhưng cũng té ngã
thảm thương, ngã đến nó chảy máu thất khiếu (thất khiếu gồm có hai tai, hai mắt,
hai lỗ mũi và miệng – ND), xương sườn gãy đứt hết mấy cây.
Lão độc
nhãn thật giỏi, mới có sức mạnh như thế, gắng gượng trèo lên cây, lại leo về hốc
cây. Nó kêu, nó rên, lúc cao lúc thấp, làm cho động vật trong rừng núi cả ngày
dựng đứng lông trên cổ.
Lúc đó,
đúng lúc Tiểu Linh Miêu bị người săn trộm bắn bị thương. Nó len lén chuồn ra khỏi
nhà Râu Rậm, đi ngang qua dưới gốc cây này, nghe được tiếng rống thê thảm của
lão độc nhãn, nhịn không được leo lên trên cây, muốn nhìn xem người quen cũ như
thế nào. Lão độc nhãn không quen đối đãi tốt, không rên nữa, bít chặt miệng hốc
cây, nhe nanh trừng mắt, hướng về Tiểu Linh Miêu gầm gừ một cách vừa giận dữ vừa
tức giận.
Tiểu Linh
Miêu hoàn toàn không thích chổ “tài sản nhà” này của lão mèo rừng, nó trời che
đất phủ, bốn biển làm nhà, không phải kiểu người chỉ bận rộn với hang với ổ…, bây
giờ đây, gió tuyết bao phủ, núi rừng yên tĩnh, đi ngang qua nơi đây, không nghe
được tiếng kêu sởn tóc gáy của lão độc nhãn, nó cảm thấy kỳ lạ, mới trèo lên
cây.
Không ngờ,
chỉ có mấy cái trăng khuyết trăng tròn, người bạn già đã biến thành một đống
xương trắng thế này.
Tiểu Linh
Miêu ngửi ngửi xương trắng, một hồi sau, lại ngửi ngửi xương trắng. Trong lòng
nó tuôn trào một cảm giác thê lương.
Hốc cây
còn đây, rừng núi còn đây, lão mèo rừng hung ác bá đạo đâu? Vì tranh giành một
hốc cây mù một con mắt, sao không mang hốc cây này đem đi theo?
“Cái đồ
tham lam ngu muội, chính sự tham lam ngu muội đã làm mất đi tuổi thọ của ngươi
đấy”.
Trong lòng
nó thầm chửi.
Tiểu Linh
Miêu ở trên chạc cây xoay chuyển rất lâu, cảm thấy trong lòng đều đã đủ mát. Một
cơn gió to thổi đến, nó sau cùng một lần nữa thò đầu vào, ngửi ngửi xương của
lão độc nhãn, quay mình muốn đi. Nhưng, khi gió lạnh thấu xương cuốn theo hoa
tuyết thổi đập vào mặt, nó lại dừng lại.
“Trời lạnh
thế này, phải ở nơi nào ngủ đây?”
Nó có chút
hoảng sợ.
Gió to tuyết
dày, chân của Tiểu Linh Miêu tê cóng cả, cái đuôi nhọn đau như dao cắt, cái đầu
của nó cũng mơ màng.
Vừa lúc đó
một cơn gió to thổi lên trên đất bằng trắng xóa, nó vội vàng đem xương của lão
độc nhãn móc ra khỏi hốc cây, ném xuống dưới cây, chui đầu vào.
Thì ở tại
đây trốn tránh gió tuyết vậy.
Tiểu Linh
Miêu không lười biếng, đem hốc cây móc rộng thêm một chút.
Gổ xung
quanh hốc cây đã mục nát, rất dễ móc, còn móng chân của con vật nhỏ lại rất sắc
nhọn. Nó đem mạt cưa móc xuống, ngay cả lông chim rách nát và mãnh gỗ có mùi vốn
có ở trong hốc cây, từng cái từng cái ném ra ngoài.
“Trốn ở
trong hốc cây sao mà khó chịu quá.”
Ngắm nhìn
vách hốc cây sạch sẽ trong lành, Tiểu Linh Miêu nằm xuống. Mà vừa nằm xuống, nó
lập tức đã cảm thấy đến ấm áp, cảm thấy đến niềm vui ấm áp khác lạ. Đây là từ
ngày lưu lạc đến nay, lần đầu tiên có hốc cây để ở.
Tốt đấy, ở
thời tiết băng treo tuyết đông thế này, Tiểu Linh Miêu có một căn nhà là rất hay.
Hốc cây vẫn
là có chút nhỏ, sau khi nằm xuống, bốn vách cẩn thận dán chặt thân hình của nó.
Nó không có lay động được, nằm một hồi, ngủ đi một cách thỏa chí.
Ở nơi chổ
ngủ, nó không có thói quen theo đuổi quá cao, có thể ở được là tốt rồi. Không phải
là vì tránh gió tuyết, tìm một nơi ngủ đó sao? Sống không mang theo chết không
mang đi, hao phí sức lực như thế để làm gì?
Tuyết ngừng
rơi, ánh sáng mặt trời chói lọi. Cơn gió hoành hành không bờ bến không biết chạy
đến đâu rồi.
Rừng núi
thay đổi cả hình dáng, khắp nơi xây bột lắp bạc, ánh sáng tinh thể nhấp nháy.
Rừng núi
trắng rồi, khe núi trắng rồi, cây to và cây nhỏ đều phủ lên một lớp nón tuyết vừa
dày vừa xốp. Đi ở trong rừng núi lúc này, im phăng phắc, giống như ngao du ở
trong đồng thoại Trung Quốc.
Các con vật
đều ra ngoài rồi.
Sóc, gà gô
lia, chim khách, con quạ ở trên tuyết nhảy qua nhảy lại, mổ ăn loại quả có nhiều
nước ở trên cành cây nhỏ đông cứng đến rắn chắc, và lá cỏ, ngọn cỏ lộ ra khỏi mặt
tuyết trắng. Thỏ rừng, con mang, con cáo, còn có sơn dương rừng, giống như làn
gió chạy qua đất trống trong rừng, cũng nắm vững thời gian tìm kiếm thức ăn, bổ
sung cho no cái bụng trống rỗng lúc tránh né gió tuyết.
Nó cũng phải
mau mau tìm kiếm thức ăn, để chống lại cái rét xua tan cái lạnh, vì phát triển dậy
thì cung cấp dinh dưỡng và nhiệt lượng cần thiết.
Đất tuyết
xốp mềm kết trắng, động vật đi qua đều sẽ lưu lại dấu vết, đây sẽ là đầu mối
cung cấp săn bắt trong rừng.
Con mang
nhát gan, bước đi quanh qua quẩn lại, đem dấu chân làm cho rối loạn. Con cáo
thông minh ở trên tuyết bước đi vẫn là kéo theo cái đuôi, đem dấu chân lau đến
mờ nhạt.
Tiểu Linh
Miêu không như chúng nó.
Anh bạn
này gan to, ruột thẳng, bước đi nói đến đâu là đến đó, không ngoằn ngoèo.
Cái đuôi của
nó cũng ngắn, chỉ có thể bảo vệ rãnh mông, một chút dư thừa cũng không có, càng
không cần phải nói vừa đi vừa quét dấu chân.
May mà, nó
biết leo cây, khi tìm thức ăn, lúc thì ở trên đất, lúc thì ở trên cây. Tuyết to
tuy rằng cung cấp tiện lợi cho lão sói cụt tai tìm kiếm Tiểu Linh Miêu, nhưng dấu
chân như hoa mai đó thường đút quảng giữa chừng, điều này ngược lại cũng làm cho
lão sói rất khó suy nghĩ.
Buổi tối
ngày hôm nay, Tiểu Linh Miêu lại rời khỏi hốc cây.
Vừa từ
trong ổ chui ra ngoài, cảm thấy rất là lạnh. Cơn gió nhẹ từ trên đất tuyết thổi
đến, giống như mang theo cái lạnh thấu xương, thoáng cái đã chui xuyên qua lớp lông
dày dày, đem cái lạnh giá châm vào xương tủy. Tiểu Linh Miêu run run một hồi,
co cái cổ lại.
Nhưng nó
không sợ, nhảy lên trên tuyết một cách hết sức dũng cảm, ra sức lắc thân hình,
bắt đầu làm “bài thể dục”.
Mạt cưa mục
trên mình tung bắn, bụi bặm tung bắn, bắp thịt vận động mạnh, máu huyết lưu
thông. Thế là, nhiệt lượng vận hành đến khắp tứ chi, trên mình ấm áp.
Tiểu Linh
Miêu gắng sức đạp vào băng tuyết dưới chân, tràn đầy sức sống lên đường.
Bầu trời
không có ánh trăng, ánh sáng sao cũng rất yếu ớt. Nhưng do ánh sáng phản chiếu
của tuyết trắng, trong rừng núi vẫn là tương đối sáng.
“Ú! Ú…ú…ú…”
Một cơn
gió nhẹ, thổi đến tiếng sói tru dài đăng đẳng.
Tiểu Linh
Miêu đứng dừng lại, cái tai dao động theo tiếng tru.
Tiếng tru
của sói phát ra ở nơi rất xa, mà, hình như cũng chỉ là đang thở dài não nuột,
đang oán trách thời tiết rét lạnh như thế này, thức ăn lại thiếu hụt như thế.
“Mặc kệ”.
Tiểu Linh
Miêu chớp chớp mắt, lại vui mừng sải chân.
Nó bắt đầu
chạy chậm, đem tuyết chưa dẫm cứng đá bay loạn xạ. Khi trên mình lại ấm áp lên lần
nữa, nó thôi không chạy, chuyển thành vừa đi, vừa thỉnh thoảng cúi đầu ngửi đất
tuyết. Hơi nước màu trắng phun ra lỗ mũi, ở trước mặt nó lượn lờ.
Đảo qua một
sườn núi, trên đất tuyết ảm đạm xuất hiện một dấu chân lạ. Nó đi đến gần ngửi
ngửi, mùi vị của dấu chân rất quen. Nó đã nhận ra, đây là mấy ngày trước nó tự
mình dẫm ra.
“Hì hì, ta
đã đến đây.”
Tiểu Linh
Miêu rất vui, men theo dấu chân đi.
Cứ như thế
đi không cần xem xét dưới tuyết có hốc trũng chướng ngại hay không, tương đối tiết
kiệm sức. Dấu chân khúc khuỷnh quanh co, hướng về dưới sườn núi duỗi thẳng kéo
dài, có nơi thưa thớt, có nơi dày đặc.
Điều này
nói rõ, lúc đó nó không phải là đi thẳng một hơi, mà là lúc đi lúc dừng, vừa đi
vừa tìm kiếm cái gì đó.
“Tìm kiếm
cái gì chứ, thức ăn thôi.”
Tiểu Linh
Miêu nghĩ.
Lách qua
cây to, rẽ qua một hàng cây nhỏ, dấu chân đều lại, thẳng hướng về rừng cây dày
đặc dưới chân núi mà đi.
Ở đây địa
hình rộng rãi, đá núi lởm chởm, chỉ có vài bụi cỏ tranh khô vàng lộ ra ngoài mặt
tuyết, ở giữa đá núi lắc lư một cách rì rào. Đây là một con đường nhỏ kẹp trong
khe đá, là con đường bắt buột đi qua xuống sườn dốc vào rừng rậm.
Mà do đá
núi nhiều, không có cây cối có thể mượn để ẩn nấp, hai bên đường trên đá nhẵn
trơn cũng không thể có thức ăn, cho nên, nó lần trước khi đi qua chổ này, là sải
bước chạy nhanh đi qua.
Giờ đây,
Tiểu Linh Miêu ngửi đến dấu chân của mình, lại giẫm lên con đường nhỏ này.
Nó vừa ngửi
vừa đi, nhớ lại dáng vẻ lúc đi qua lần trước. Đất tuyết ghi chép lại tung tích
của nó, nó cảm thấy đến rất thú vị, cũng rấtm là ấm áp.
Ở nơi
tương đối bằng phẳng và tuyết sâu một chút, tiểu Linh Miêu đứng dừng lại.
Nó phát hiện,
trong lùm cỏ hoang thưa thớt bên con đường nhỏ, có nhiều dấu chân to.
Đây không
phải là do mình dẫm ra, dấu chân không phải hình hoa mai, mà so với dấu chân của
mình lớn hơn rất nhiều.
Là của sói
đúng không? Dấu chân của sói nó thấy qua rồi. Hơn nữa, dấu chân của sói cũng
không có lớn như thế này.
Thế thì là
ai lưu lại vậy? Hình như động vật trong rừng núi đều không có dấu chân thế này.
Đất tuyết
có cái hay như thế, ai đi qua đều sẽ lưu lại dấu vết. Tiểu Linh Miêu hít hít
cái mũi, đi vòng quanh dấu chân. Vừa di chuyển, vừa cố gắng động não suy nghĩ
nhận định.
Gấu đen
không có, báo không có, cho dù động vật to lớn này lưu lại, Tiểu Linh Miêu cũng
không có biết. Mà mùi của dấu chân này, nó gần như lại có chút quen thuộc.
Đây là mùi
của ai vậy?
Dấu chân
thế này trong rừng rậm rất ít khi nhìn thấy.
Không biết
vì sao, nó bổng nhiên cảm thấy đến có chút sợ hãi.
Lông trên
cổ nó dựng đứng lên cái vù, cái tai bắt đầu lay động trước sau một cách không
yên. Nó ngẩng đầu lên, vội vàng quan sát xung quanh. Sắc trời chiều xung quanh trầm
lắng, bầu không khí vắng ngắt, ngoài cỏ hoang theo gió đong đưa, phát ra từng
tràng từng tràng âm thanh xào xạc, nhìn không thấy một chút gì khác lạ.
Lòng của
Tiểu Linh Miêu hơi yên ổn một chút, lại cúi đầu nghiên cứu dấu chân.
Dấu chân
to chỉ có một, trên đất tuyết lân cận cũng không tìm được một cái nào khác. Kỳ
lạ, sao lại chỉ có một cái dấu chân vậy?
Cho dù là
như thế, nó làm sao đến, làm sao đi? Kẽ này không lẽ nào từ trên trời nhảy xuống,
đứng đây, rồi lại nhảy đi lên trời được sao?
Tiểu Linh
Miêu nhìn chổ này, ngó chổ kia, suy đi nghĩ lại, sao mà cũng nghĩ không ra. Nó
ngẩng đầu nhìn ngó bầu trời, bầu trời sâu thẫm, không nói một lời, chỉ có vài
ánh sao yếu ớt lấp lánh, giống như đang chớp mắt một cách bí hiểm.
Thần bí
quá!
Tiểu Linh
Miêu cảm thấy lạnh, cùng lúc nhớ lại, còn phải tìm kiếm thức ăn, liền rời khỏi
dấu chân đó, lại men theo dấu chân của mình đi.
Nó cẩn thận
hơn, ngửi không khí lạnh giá, vừa đi vừa để ý quan sát đất tuyết xung quanh, muốn
nhìn xem có gì khác lạ hay không.
Đi ra mười
mấy bước, nó lại một lần nữa đứng dừng lại.
Lần này,
trên đất tuyết nhảy ra một con vật sắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn