12/TRỮ QỦA THÔNG
Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014
Lời của chú Lạc Đà:
Con Sóc là nhà trồng cây nghĩa vụ tự nhiên. Để sống được qua đông loài Sóc thường cất trữ lương thực, có một số lương thực chôn dưới mặt đất,
mùa xuân đến số lương thực chôn dưới đất nãy mầm, mọc thành cây con.
*******************
Sóc con rất ham chơi, đặc biệt là rất thích chơi
nơi triền dốc núi đối diện với rừng thông, từ sáng đến tối khi chơi là quên hết
thời gian. Nếu mẹ không đến tìm, thì nó sẽ không về nhà.
Khi tấm màn bông trắng phủ lên mình cánh rừng thông
vào đầu mùa đông, Sóc mẹ nói với Sóc con: “Con ạ, con không nên chơi nữa, đã đến
lúc con cùng mẹ đi nhặt qủa thông, cất vào trong nhà để ăn trong mùa đông.”
Sóc con không hiểu, tại sao lại đem qủa thông cất
vào trong nhà.
“Mùa đông không thể ra ngoài đi tìm qủa thông ăn
sao?”
“Ngốc ạ,” Sóc mẹ mỉm cười, nó còn chưa trải qua mùa
đông, cho nên nói toàn những điều nghốc nghếch, “tuyết phủ khắp núi rừng, đâu
đâu cũng là màu trắng mênh mông, con làm sao có thể đi tìm qủa Thông?”
“Con đã có cách!” Sóc con nghĩ đến nơi triền dốc
núi, nó cần phải đem qủa thông cất nơi đó, khi mùa đông đến, nó có thể đến triền
dốc núi chơi.
Hôm đó, Sóc con cả ngày chơi thật vui. Nó nhặt về thật
nhiều qủa thông, dùng tay moi một cái lỗ thật lớn, đem tất cả qủa thông nhặt được
chôn vào trong đó, sau đó lấp đất lên, vui mừng nói: “Như thế này sẽ không có
ai tìm được.”
Ngày hôm sau, Sóc con lại nhặt về thật nhiều qủa thông,
muốn đem qủa thông cất giữ tại nơi hôm qua. Nhưng tìm mãi, tìm mãi sao vẫn
không thấy nơi chôn qủa thông hôm qua.
Sóc con thật là đứa trẻ thông minh, nó lập tức tìm
cách cất giữ qủa thông.
Nó moi trên mặt đất một cái lỗ nhỏ, chôn xuống một qủa
thông. Nhảy về phía trước, lại đào một lỗ nhỏ, chôn vào đó một qủa thông.
Sóc con cứ như thế, càng chôn càng vui, vừa nhảy vừa
ca hát.
Sóc con ngày ngày nhảy trên triền dốc núi, ai cũng
không biết rốt cuộc Sóc con đã cất bao nhiêu qủa thông trên triền dốc núi, chỉ
có mình nó biết, nó đã cất đầy khắp triền núi.
Mùa đông cuối cùng cũng đã đến, trên trời thổi về từng
đoá, từng đóa hoa tuyết to, rừng thông bị tuyết phủ dày, triền dốc núi cũng bị
tuyết phủ dày.
Sóc con cũng không thể đi đến triền dốc núi chơi
đùa. Nó bị mẹ giữ trong nhà ngủ.
Sóc con thật đã ngủ rồi, ngủ một giấc suốt cả mùa đông,
nếu như không có tiếng sấm mùa xuân đánh thức, nó sẽ không thức dậy!
Sóc con vừa thức dậy, liền cảm thấy bụng có vẻ đói.
“Mẹ, con cần ăn qủa thông!”
Sóc mẹ hỏi: “Không phải là con đã cất nhiều qủa thông
đó sao?”
“Ồ!” Sóc con liền nghĩ đến nơi triền dốc núi của nó.
Sóc con chạy lên triền dốc núi. Nhưng, triền dốc núi
của nó đâu rồi? Khắp nơi là một màu xanh, cây thông con mọc đầy khắp mặt đất đều
chào hỏi: “Sóc con, chào mùa xuân.”
“Triền dốc núi của tôi đâu? Qủa Thông của tôi đâu?”
Tìm mãi, tìm mãi tìm không thấy.
Sóc con về nhà tìm mẹ: “Mẹ, triền dốc núi không thấy
nữa rồi, qủa thông con cất cũng không còn nữa.”
Sóc mẹ cười phá lên: “Đứa trẻ ngốc, qủa thông con cất
nơi triền dốc núi đã mọc thành cây thông con, còn triền dốc núi cũng đã trở
thành rừng thông nhỏ, hay còn gọi là rừng thông
của Sóc.
“Rừng Thông của con?” Sóc con nhảy tung tăng, “ta
đã có cánh rừng thông nhỏ rồi!”
Trong mùa Xuân, cánh rừng thông nhỏ trở thành nơi
Sóc con chơi đùa vui nhất, khi chơi là chơi cả ngày, nếu mẹ không đến tìm nó sẽ
không về nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn