Tiểu Linh Miêu phần cuối
Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014
17
Tiểu Linh
Miêu thường nằm mơ.
Động vật
có vú, nhất là động vật có vú có khả năng suy nghĩ, đều sẽ nằm mơ. Đây là một
loại bản năng hoạt động tự nhiên mà có của thần kinh bộ óc ở dưới trạng thái nhẹ
nhõm. Trước lúc đi ngủ suy nghĩ càng nhiều, hoạt động thần kinh càng căng thẳng,
khi đi ngủ giấc mơ sẽ có thể càng nhiều, càng phức tạp.
Có lúc, Tiểu
Linh Miêu sẽ mơ đến mẹ
Nó và mẹ ở
cùng nhau, ở trong rừng núi ánh sáng mặt trời tươi đẹp, lá cây vang lên lạo sạo
đi dạo.
Nó cái gì
cũng không sợ, cái gì cũng không lo âu, lúc thì chạy đến trước mặt mẹ, lúc thì
dừng lại ở phía sau mẹ, nhảy vào bụi cỏ đuổi theo con cào cào, mẹ chốc chốc lại
kêu lên một tiếng, gọi nó.
Nhưng,
trong ánh mắt của mẹ hết sức là thương yêu vỗ về và vui sướng. Nó chạy mệt rồi,
chạy đến bên mẹ, dùng cái đầu cụng vào mẹ, dùng móng chân nhỏ gãi gãi mẹ. Mẹ đứng
lại, nằm xuống, thè lưỡi ra, liếm từng chút từng chút cỏ vụn và bụi đất trên
mình nó.
Mỗi lần mơ
như thế này tỉnh dậy, tâm tình của Tiểu Linh Miêu sẽ rất không vui. Nó khép chặt
môi, nhìn về rừng cây, nhìn về đàn chim một cách sầu muộn, đem võ cây cạnh mình
cào đến vang lên sột soạt.
Có lúc, Tiểu
Linh Miêu có thể mơ đến lão sói cụt tai, mơ về hai người lạ mặt cái mũi bốc
khói.
Lão sói cụt
tai chạy nhanh như bay, hả to cái miệng máu. Người lạ mặt cái mũi bốc khói
dương lên cây dao sáng như tuyết, giơ lên cây súng biết nổi sấm chớp sáng…, họ
đều truy đuổi nó, muốn kết liễu sinh mạng nó.
Mỗi lần nằm
mơ như thế, Tiểu Linh Miêu đều sẽ gầm gừ ư ứ tỉnh dậy. Nó cảm thấy đến trên
mình lạnh quá, lông trên mình đều dựng đứng lên…, nhưng giấc mơ thế này, sẽ làm
cho nó trong mấy ngày sau đó bất luận bước đi, hay là kiếm ăn, đều hết sức cẩn
thận.
Hôm qua,
nó lại nằm mơ.
Nó mơ thấy
người giữ rừng Râu Rậm.
Râu Rậm
toàn thân là máu, ở trên tuyết bò về phía trước một cách khó khăn…, hai người lạ
mặt đứng ở bên cạnh, giữa ngón tay đang kẹp cây gậy trắng nhỏ. Hai kẽ này nhìn người
giữ rừng cất tiếng cười ha ha, khói từ trong miệng của họ phun ra, che kín cái
răng, che kín con mắt…
Tiểu Linh
Miêu hận quá, hận không thể vồ đến cắn cho hai kẽ đó mỗi người một cái.
Nó cảm thấy,
Râu Rậm đúng là đã bị hai kẽ khốn tập kích, nếu không thì, không thể bị thương
như thế.
Thế thì,
Râu Rậm có thật bị thương không?
Sau khi tỉnh
lại, trong lòng nó vẫn không quên được việc này.
Trời sáng
rõ một cách mờ mịt.
Một đầu trong
sân nhỏ vẫn còn đen xì, có một lùm cây nhỏ và mấy cái cây thưa thớt che phủ, xa
xa, không nhìn thấy đến cái gì.
Đi vào sân
nhỏ, Tiểu Linh Miêu thả nhẹ bước chân.
Nó biết,
con người cùng nó và dã thú khác đều không giống nhau. Con người là ban đêm ngủ,
ban ngày hoạt động. Ở điều này, con người cùng loại chim giống nhau.
Trong không
khí lạnh, văng vẳng có một loại âm thanh buồn buồn vang lên: “kẹt két, bụp; kẹt
két, bụp…”
Tiểu Linh
Miêu đứng dừng lại, chầm chậm lắc lắc cái tai. Âm thanh từ phía sân nhỏ vọng đến,
giống như không gấp không vội.
“Sao lại
có mùi tanh ở trên đất vậy?”
Con vật nhỏ
lại co rút cái mũi.
Đích xác,
trong gió thổi đến, có chen lẫn một chút mùi trơn ẩm của đất mới.
Tiểu Linh
Miêu lo sợ, tăng nhanh bước chân.
Lách qua một
lùm cây nhỏ, Tiểu Linh Miêu rụng rời. Cửa sân nhà nhỏ của nó quen thuộc, chất
lên một đống đất to cao cao. Đất còn mới, từ dưới đất đào ra không lâu, tỏa
phát ra mùi tanh riêng biệt.
“Đây là cái
gì vậy?”
Tiểu Linh
Miêu thoáng cái đứng dừng lại.
Đống đất
chặn ngang cửa sân. Từ trên đống đất nhìn đi, có thể nhìn thấy đến nữa phần
trên của cửa sân.
Cửa đang mở.
“Râu Rậm
đâu? Râu Rậm không ở nhà đúng không?”
Tiểu Linh
Miêu có chút hoảng sợ.
“Hụ, hụ, hụ
hụ hụ…”
Có tiếng
ho của con người.
Đây là Râu
Rậm đang ho.
Đi ngang qua
đây, Tiểu Linh Miêu đã nghe ông ta ho rồi.
Lòng của
Tiểu Linh Miêu hơi yên tâm một chút.
Nhưng cái
tai của nó lắc lắc, lập tức lại nghi hoặc lên: tiếng ho không phải là từ trong
sân, cũng không phải từ trong nhà vọng ra, giống như là đến từ dưới đất…, Râu Rậm
sao lại ở dưới đất ho vậy?
Tiểu Linh
Miêu nín thở nghe một hồi, rón ra rón rén bò lên đống đất.
Trời! Giữa
đống đất cao cao, là một cái hố to lõm xuống sâu sâu.
“Thảo nào
có nhiều đất thế này. Nhưng Râu Rậm để đường tốt không đi, đào cái hố to này để
làm gì vậy?”
Trong lòng
Tiểu Linh Miêu bồn chồn, chầm chậm đi xuống đống đất, cẩn thận đến gần bên hố,
thò đầu xuống nhìn nhìn.
Dưới hố to
sâu thẫm, người giữ rừng Râu Rậm đang mò mẫm, vừa ho, vừa đào đất đựng vào sọt.
Tiếng “kẽo kẹt”, là âm thanh của cây xẻng sắt cắt vào trong đất, tiếng “bụp”,
là âm thanh của đất quăng vào trong giỏ.
Quả nhiên
là Râu Rậm đang đào. Đây rốt cuộc là vì sao vậy?
Tiểu Linh
Miêu con mắt mở đến thật to, cái đuôi ngắn lắc lắc mấy cái.
Râu Rậm
làm rất vui, không giống như bị đánh bị thương ở đâu, điều này làm cho Tiểu
Linh Miêu yên tâm trở lại. Nhưng nó vẫn là nhìn không ra đào hầm rốt cuộc có
tác dụng gì. Nó ở trên đống đất xê dịch chổ, muốn xê dịch đến chỗ Râu Rậm đang
đi lên, không phòng bị, giẫm rơi một miếng đất nhỏ.
“Ùm”, miếng
đất rơi đến đáy hầm, vỡ vụn.
Râu Rậm ngẩng
đầu lên, nhìn thấy một cái đầu nhỏ tròn tròn. Ha ha, con vật nhỏ…Tiểu Linh
Miêu.
“Này, là
ngươi đó sao! Con vật nhỏ?” Râu Rậm vui mừng quá.
Không sai,
một chút cũng không sai! Là Tiểu Linh Miêu.
Trong hầm
tối đen, nhưng bầu trời đã sắp sáng. Từ đáy hầm nhìn lên, dưới bối cảnh tương đối
sáng, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy rõ cái đầu như con mèo đó. Trên đỉnh đầu, có
hai cái tai mỗi cái dựng đứng một nhúm lông cứng.
“Mao ú!”
Lúc này đây, giống như là để chứng minh Râu Rậm nhìn không sai, Tiểu Linh Miêu
lại kêu lên một tiếng.
Nó cũng rất
vui.
Nghe được
tiếng nói của Râu Rậm, nó cảm thấy rất thân thiết. Hơn nữa, trong tiếng nói của
Râu Rậm, rõ ràng chỉ có niềm vui không có đau khổ.
Cùng với
tiếng kêu, nó lại lắc lắc cái đuôi ngắn. Đây là đang hướng về Râu Rậm thăm hỏi.
Râu Rậm
không thể nhìn thấy nó lắc cái đuôi ngắn, nhưng ông ta vẫn là hiểu ý của Tiểu
Linh Miêu.
“Tốt, tốt,
tốt, cám ơn ngươi đến thăm ta, cám ơn ngươi.”
Râu Rậm
nói liên tục.
Ông ta thật
vui mừng.
Tiểu Linh
Miêu đến đây, rõ ràng là nhớ ông ta đấy! Thông thường dã thú chạy đến đây, lách
qua căn nhà nhỏ đã chạy rồi. điều này nói rõ con vật nhỏ cùng ông ta đã có cảm
tình .
“Ngươi đợi
đấy, đợi đấy, ta lập tức lên ngay”.
Râu Rậm
không đào đất nữa, đem cây xẻng sắt cắm xuống đất, xách lên cái giỏ chưa đựng đầy
đất, “tằng tằng tằng tằng” leo lên cầu thang.
Cái thang
này dựa ở trên vách hố, một đầu thò ra ngoài mặt đất. “Con người thật khéo
quá!” Tiểu Linh Miêu đã rõ, Râu Rậm dựa vào cái vật gỗ từng bước từng bước lên
xuống hầm.
Thấy Râu Rậm
thân thể vẫn khỏe, sắp leo lên trên mặt đất, Tiểu Linh Miêu quay mình leo lên đống
đất, chạy như mũi tên.
Nó vẫn
không muốn đến gần Râu Rậm. Sao lại có dã thú cùng con người mặt đối mặt ngồi
cùng nhau hỏi thăm nhau chứ? Hơn nữa ngôn ngữ cũng không hiểu mà.
Cảm tình tốt
đẹp, chôn ở trong lòng vậy.
“Ta đoán
ngươi cũng không việc gì. Được đấy, kẽ đại ngốc phải ngã mũ rồi…, con vật sắt chôn
ở dưới tuyết, đã lừa không được Tiểu Linh Miêu của chúng ta”.
Râu Rậm vừa
leo lên thang một cách vui mừng, vừa liên tục khen ngợi Tiểu Linh Miêu.
Khi ông ta
leo lên đầu cầu thang, đem giỏ đất để ở trên mặt đất, quay mình lại, muốn nhìn
về Tiểu Linh Miêu cái miệng liền hả to.
Trên đỉnh
hầm, nào đâu còn bóng hình của con vật nhỏ!
Râu Rậm
ngó đông nó tây, tức quá.
Ông ta leo
lên đống đất, đem hai bàn tay chụm lại thành cái loa, nói lớn.
“Này,
ngươi sao lại chạy vậy? Ta vẫn còn có lời muốn nói cùng ngươi mà, cái con ngốc
này…, ta còn phải nói ngươi tiến bộ rồi đấy!”
Lời nói
này không có chút nào giả dối, người giữ rừng thật muốn nói với Tiểu Linh Miêu
mấy câu nói quan trọng.
Ông ta đã
nghĩ hết mấy ngày rồi, từ buổi tối đào hầm đã muốn nói rồi.
Ông ta đào
là một cái hố cạm bẫy, cái hố này là chuẩn bị cho người săn trộm. Cái hố to này
đào rất sâu, miệng nhỏ đáy to, rơi vào rất khó leo lên được. Ông ta phải đem việc
đào hố này nói với bạn bè, để tránh cho họ khi đến đây không cẩn thận ngã xuống
dưới.
Nhưng, làm
sao nói với Tiểu Linh Miêu đây? Râu Rậm thật buồn. Mấy ngày nay, điều này trở
thành nỗi lo trong lòng của ông ta. May mà mùa đông của phương bắc đất đông đến
3 tấc, hố bẫy này rất khó đào, sớm dậy tối ngủ phí hết sức lực, liên tục đào đến
hôm nay. Ai ngờ con vật nhỏ đã đến, còn chưa đợi ông ta nói với nó, nó lại chạy
đi.
Cái con Tiểu
Linh Miêu này, thật là không biết điều.
Râu Rậm thở
dài một tiếng.
Ông ta vỗ
đất trên người, nhìn về bầu trời, cảm thấy trời còn sớm, còn có thể làm tí nữa,
liền đổ hết đất trong giỏ, chuẩn bị tiếp tục đi xuống lần nữa. Đang sắp đi xuống
đống đất, gần đấy vang lên một tiếng “sột soạt”.
Người giữ
rừng vội vàng ngẩng đầu lên, một cành cây to cách ông ta không xa đang lay động.
Cảnh vật xung quanh vẫn có chút lờ mờ, nhưng đã có thể nhìn thấy rõ, cành cây
to khác ở trong gió bắc rào rào biên độ dao động đều không còn.
Râu Rậm cười.
“Hay cho
con vật nhỏ này, cùng ta chơi trò đuổi bắt đây mà…ngươi đừng đi, đợi ta được
không?”
Ông ta
nhìn lên cành cây lay động hét.
Râu Rậm nhặt
đến một số cây khô, tìm đến một chiếc chiếu, phủ ở bên miệng hầm, rắc lên một lớp
đất mõng mõng, ngay tức khắc ở trên mặt giẫm một cái, “ùm”, trong miệng ông ta
kêu lên, sau đó nghiêng mình, ngã ở trên đất.
Ông ta chầm
chậm bò dậy, chỉ vào hố bẫy hướng về cây to hét.
“Ngươi đấy,
có rõ không? Trong này, nguy hiểm…, sau này, không nên giẫm ở đây, dẫm vào đây
thì sẽ rơi xuống, leo lên không được”.
Râu Rậm cười
ha ha.
Ông ta
chưa có diễn kịch lần nào, cảm thấy biểu diễn của mình vừa rồi rất buồn cười.
Hơn nữa lại rất giống học nói tiếng ngoại quốc. Tiểu Linh Miêu nếu như biết nói
tiếng người, có nói như thế này không?
Cười chết
đi được.
Râu Rậm cho rằng Tiểu Linh Miêu chưa có chạy đi, còn trốn ở trên cành
cây to lắc lư. Hơn nữa, lấy thông minh của Tiểu Linh Miêu, nhất định có thể hiểu
bộ hình tượng ngôn ngữ này của ông ta biểu diễn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn