Tiểu Linh Miêu săn chim đa đa
Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014
16
Ai cũng
không biết kẽ đại ngốc, vì sao lại thông minh, kẽ đại ngốc tự mình cũng không
biết.
Nó lại bắt
đến một con chim đa đa.
Chim đa đa
là một loại chim vùng (loài chim chỉ sống ở một vùng-ND). Cũng chính là nói,
chim đa đa mùa đông không bay đi, vẫn ở trong rừng núi này sinh sống.
Lúc mùa
thu, chim đa đa ăn đến to béo. Sau khi tuyết rơi, chúng nó trên mình mọc ra lông
măng chi chít.
Dựa vào mỡ
dày và lông măng chi chít, cuộc sống của chim đa đa ở trong trời đất đầy băng
tuyết, không sợ giá rét nhỏ nước thành băng.
Nhưng, khi
trong rừng núi tích lại tuyết to dày dày, vừa đến buổi tối gió bắc gào rít giận
dữ, chim đa đa sẽ dần dần mất hút bóng hình, đi đến đâu cũng tìm không được
chúng nó.
Chim đa đa
đi đến đâu trú qua đêm vậy?
Chim đa đa
không có bay đi, ban ngày có thể nhìn thấy đến chúng nó. Loài chim này thể hình
giống như gà nhà, ở trên cây nghỉ, ở trong lùm cỏ cây nhỏ đi qua đi lại, cúi đầu
tìm thức ăn.
Nhưng đến
buổi tối, cho dù bạn đem chân chạy gãy rồi, tìm khắp mọi góc xó của rừng núi,
cũng không thể một lần nữa nhìn thấy đến bóng hình của chúng nó.
Chim đa đa
biết làm ảo thuật sao? Chúng nó cũng là loài chim thông thường mà.
Kỳ lạ, điều
này thật kỳ lạ quá.
Chim đa đa
không giống như chim khách (chim thước) nhẹ nhàng như thế, cũng không giống chim
ưng tiếng kêu làm cho các con dã thú sợ hãi. Vậy mà, ở mùa đông dài dằng dặc thức
ăn thiếu thốn, không có nhìn thấy đến một con sói hoặc cáo, bắt được đến một
con chim đa đa.
Sói và cáo,
cũng là loài trong đêm ra ngoài bắt mồi.
Đương
nhiên, ngay cả ban ngày, chim đa đa cũng không dễ bắt. Chúng nó sống thành đàn,
có thể bay có thể chạy, ở trong lùm cỏ bụi cây tìm kiếm thức ăn, còn lặng lẽ thả
ra “lính gác” đứng canh. Nhưng ban ngày, các con dã thú ít nhất còn có thể nhìn
thấy đến chúng nó. Đến trong đêm, các con chim đa đa vẫn thả ra “lính gác” đứng
gác sao?
Tiểu Linh
Miêu trong đêm đi ở trong một hàng cây nhỏ ở chổ chân núi, một chân sâu, một
chân cạn, ngã lăn thân hình ở trên tuyết.
Ở đây hẻo
lánh yên tỉnh, tuyết tích lại sâu dày, xem bộ dạng, rất ít khi có dã thú đến quấy
nhiễu. Trong cảnh sắc ban đêm, cành cây rậm rạp treo lá cây chưa rụng hết, và
loại quả có nhiều nước đông thành cục đá, từng chổ từng chổ hướng về phía bầu
trời.
Ở vùng này
là một khe núi, cũng có gió thổi vào, ở trong rừng cây nhỏ lang thang, thổi đến
cành cây lắc qua lắc lại, phát ra từng tràng từng tràng tiếng vang lẹt đẹt. Nhưng
so với trên sườn núi bên ngoài, gió ở đây vẫn là ít hơn nhiều.
Tiểu Linh
Miêu đi rất mệt, trên mình nóng hừng hực, hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Từng
luồng từng luồng hơi màu trắng từ trong mũi thở ra, gió thổi đến đã tan hết.
Nó vừa trượt
vừa ngã, đi qua một lùm cây nhỏ, thu chân lại, giũ giũ tuyết trên mình.
Có một số
tuyết đã đông ở trên đầu lông, trở thành quả cầu băng, lắc lên hơi làm tiếng
vang, kéo đến chân lông đau. Tiểu Linh Miêu không giũ nữa, ngẩng đầu lên, lắng
nghe tiếng gió ngoài khe núi, lắc lắc cái đuôi.
Một luồng
gió thổi đến, nó nhíu nhíu mày.
Bổng
nhiên, nó hit hít cái mũi, trong gió có một luồng mùi vị, một luồng mùi vị lạ
lùng.
Đây là mùi
vị gì? Mùi chim đa đa đúng không?
Mùi của
chim đa đa. Một chút không sai, là mùi của chim đa đa.
Tiểu Linh
Miêu hưng phấn lên, bắt đầu chuyển động cái đầu và thân hình, mở to con mắt nôn
nóng tìm kiếm.
Ở trong rừng
núi chui qua chui lại, thường nhìn thấy đến chim đa đa. Đặc biệt là mùa đông
lão đây đói rồi, Tiểu Linh Miêu không chỉ một lần đuổi theo dấu vết chim đa đa…,
chim Đa đa chạy ra, nó ngậm lông của chim đa đa rơi xuống, ngậm đi ra xa, mới
nhổ đi một cách lưu luyến.
Mùi của
chim đa đa, nó đã rất quen thuộc.
Tuyết tích
lại dày dày ở dưới chân Tiểu Linh Miêu vang lên “phù chít, phù chit”, bổng nhiên,
mùi vị của chim đa đa dần dần mất hút rồi, ngửi không được nữa.
Gió vẫn
đang thổi. Không khí lạnh thấu xương, lại rất trong lành.
Cành cây
nhỏ vẫn ở trong bầu trời lắc qua lắc lại, chốc chốc phát ra tiếng vang đôm đốp.
Tiểu Linh
Miêu đứng dừng lại, không di chuyển nữa.
Mùi vị từ
đấu đến vậy? Tiểu Linh Miêu mù tịt nhìn cây nhỏ tối mò bên mình.
Không nói
cành cây nhỏ này vừa nhỏ vừa dày, chim đa đa không thể đứng ở trên mặt. Ngay cả
ngọn gió này, làm cho cành cây lay động lợi hại thế này, cũng không cho phép
chim đa đa đứng ở bên trên.
Nhưng,
cũng không có nhìn thấy đến chim đa đa này ở trên đất tuyết.
Trên cành
cây không có chim đa đa, trên đất tuyết không có chim đa đa, thế thì sao trong
lùm cây này lại có mùi của chim đa đa chứ?
Tiểu Linh
Miêu co rút cái mũi, chớp chớp mắt.
Nó hoài
nghi cái mũi của mình có vấn đề.
Đứng đến
quá lâu rồi, trên mình lạnh quá rồi. Tiểu Linh Miêu giơ chân lên muốn đi.
Một cơn
gió thổi qua, mùi vị lại xuất hiện rồi.
Tiểu Linh
Miêu vội vàng lay động cái đầu, ngửi đông ngửi tây. Lần này, nó tin tưởng vững
chắc trong lùm cây nhỏ có mùi vị của chim đa đa, cái mũi của mình không có ngửi
sai.
“Điều này
rốt cuộc là vì sao vậy?”
Tiểu Linh
Miêu không đi nữa, lặng lẽ ngồi xổm ở trên đất tuyết.
Khí lạnh
thấu xương lại từ dưới mông truyền dẫn lên, cái đuôi nhọn đau giống như kim
châm vậy, nó nén nhịn, không cữ động.
Cái đầu của
nó chầm chậm xoay chuyển, ánh mắt long lanh lướt nhìn cành cây nhỏ và đất tuyết
dưới cành cây tia sáng ảm đạm.
Sau khoảng
khắc này, dưới một lùm cây bên mình nó, vang lên một tiếng “bụp”
Âm thanh
này giống như cái gì chọc rách vậy. Tiểu Linh Miêu nhìn thấy đến rồi, đất tuyết
bên lùm cây nhỏ đó, giống như xuất hiện ra một cái hố đen nhỏ nhỏ.
“Vừa rồi
không có cái hang này mà?”
Nó chần chừ
nhìn cái hang nhỏ một cách nghi hoặc.
“Bụp”, lại
một tiếng động nhẹ nhàng cách mặt đất tuyết một cái nhảy rất gần hố đen nhỏ, lại
xuất hiện một cái hố đen nhỏ nhỏ.
Lần này,
Tiểu Linh Miêu nhìn thấy rõ. Nó trơ mắt ra, gần như là đã quên mình đang làm
gì.
Trong cảnh
sắc ban đêm, hố đen nhỏ lả lướt lộ ra từng sợi từng sợi khói nóng.
Gió thổi
qua mắt tuyết, thổi đến khí nóng, Tiểu Linh Miêu bị mùi vị của chim đa đa bao
vây rồi.
“Chim đa
đa ở dưới tuyết sao? Chim đa đa sao có thể ở dưới tuyết vậy?”
Đây có thể
là một phát hiện trong đời!
Nhưng Tiểu
Linh Miêu sao mà cũng không tin phát hiện này của mình.
Loài chim
thông thường đều sinh sống ở trên cây, ở trên đất ngủ qua đêm đều rất ít thấy,
còn có loài chim đến dưới đất ngủ sao? Nó lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận hướng về hố
đen nhỏ lần mò đi đến.
Chân của
nó có chút tê cứng, giẫm ở trên tuyết, vang lên một tiếng “bụp chít”.
Trong đêm
tối, hai cái hố nhỏ cạnh rễ cây nhỏ thoát cái dần dần mất hút.
Mặt tuyết ảm
đạm, chớp mắt lại là liền một khối.
Tiểu Linh
Miêu chớp chớp mắt. Mặt tuyết cạnh rễ cây nhỏ yên tĩnh, giống như trước giờ
chưa từng xãy ra việc gì khác lạ.
Cái mùi vị
quen thuộc đó cũng lại bị gió thổi đi rồi, không khí lạnh trong lành, giống như
không có gì khác.
Tiểu Linh
Miêu đứng hết một hồi, lại bước đi một cách kiên quyết.
“Dưới tuyết
nhất định có vật sống, nếu không thì không thể quái lạ thế này?” nó vững tin.
“Bụp chít,
bụp chít” tuyết tích lại dày dày ở dưới chân nó kêu lên một cách nhẹ nhàng. Nó
đi thật cẩn thận nhưng rất vững tin. Dựa vào ký ức, nó lần mò đến nơi xuất hiện
hố đen nhỏ.
Tiểu Linh
Miêu đứng dừng lại.
Gió vẫn
đang thổi, cành cây nhỏ vẫn đang lắc lư.
Mặt tuyết ảm
đạm quả thực lộ ra không thật bình thường. Tiểu Linh Miêu chỉ dừng một chốc
lát, hướng xuống dưới tuyết một cách gọn gàng thò móng chân ra.
Trong lùm
cây nhỏ lập tức loạn lên như một cơn gió bão.
Trời long,
đất lỡ rồi, bóng đen đếm không xuể đang kêu lớn “gu gu ga ga”, từ dưới tuyết
xông ra ngoài, xông lên bầu trời đêm. Những bóng đen này đang vỗ mạnh cánh, đem
bột tuyết vỗ đến bay đầy trời, bao phủ khắp nơi.
Tiểu Linh
Miêu sợ hết vía, lăn lông lóc hết một vòng, ngã đến một bên…, nó còn chưa có
nghĩ đến dưới tuyết sẽ có vật sống nhiều như thế này, đồng thời có thể tạo
thành âm thanh thế lớn thế này. Bột tuyết lạnh ngắt bổ nhào lên khắp người nó,
một cái cánh to thiếu chút nữa quạt đến trên mặt.
Lúc vừa
móc xuống, nó cảm thấy đến vỗ vào cái gì đó.
Quả nhiên,
nó vừa lăn đến một bên, bên mình lại nhảy ra một cái bóng đen.
Cái bóng
này mang theo một đám bột tuyết, kéo dài giọng la lớn. Do cách quá gần, vốn
nghe không rõ bóng đen kêu cái gì.
Bóng đen lảo
đảo bay lên, giống như phân biệt không được đông tây nam bắc, “soạt”, lại một đầu
quấn vào trong cành cây nhỏ chi chít.
Bóng đen
bay không được, nhưng nó vẫn vỗ cánh loạn xạ “phạch phạch phạch phạch”.
Cành cây
nhỏ tụ họp lại với nhau, biến thành một bức hàng rào tre kiên cố. Cuối cùng, bóng
đen giống như nắm cỏ tranh rơi ở bên gốc cây nhỏ.
Tiểu Linh
Miêu chớp chớp mắt, chăm chú nhìn vào bóng đen đầu óc u mê, nhảy lên một cách
đúng lúc, bổ nhào đến dưới gốc cây. Đây là một con chim đa đa, vẫn đang kêu lớn
“gu gu ga ga” một cách điên cuồng.
Các con
chim đa đa xông lên bầu trời đêm cũng còn đang kêu, cũng là ù ù cạc cạc. Chúng
nó tụm năm tụm ba, bay qua bay lại, đụng chạm vào nhau loạn xạ. Qua một giây
phút sau, các con chim đa đa mới bay đến với nhau, thống nhất phương hướng, dần
dần mất hút ở trong cảnh sắc ban đêm màu xanh đen. Trên bầu trời khe núi chỉ có
tiếng kêu gu ga phảng phất lượn vòng.
Tiểu Linh
Miêu cúi đầu xuống, chép chép miệng, nhổ ra lông chim đa đa đang dính bên mép
miệng, ra sức rung thân hình.
Thật vui
quá đi, ở đêm đông lạnh thấu trời đất này, nó lại có thể bắt được một con chim đa
đa vừa mập vừa to! Đêm nay, không có uổng công ở trong lùm cây nhỏ này chịu lạnh,
đáng chứ!
Càng đặc
biệt hơn là, nó đã làm rõ một điều bí mật. Ở giữa đêm băng giá có gió tuyết,
các con chim đa đa không có biến mất, chúng nó chui vào trong tuyết, trốn ở
trong tuyết ngủ.
Ở dưới lớp
tuyết dày dày, vừa an toàn, lại ấm áp.
Chim đa đa xem ra không có ngốc, rất có đầu
óc. Muốn bắt chim đa đa, thì phải tìm lùm cỏ cây nhỏ nơi trốn gió tuyết. Ở đây
không lạnh, tuyết tích lại vừa dày vừa xốp.
Lúc bắt
chim đa đa bước đi bắt buột nhẹ nhàng. Nếu như đem tuyết tích lại giẫm đến vang
lên “bụp chit bụp chit”, chim đa đa sẽ có thể thoáng cái che kín cái hố nhỏ dùng
để hít thở, làm cho bạn tìm không được nó.
Ha ha, Tiểu
Linh Miêu vừa học xong cách bắt chim đa đa! Mùa đông, con vật nhỏ này đã có thêm
nguồn thức ăn rồi.
“Ú…ú…ngao…”
Gió bắt
gào thét, đem tiếng sói tru từ nơi xa thổi vào trong khe núi.
Tiểu Linh
Miêu ngẩng đầu lên, lắc lắc cái tai, Sau giây phút này, nó ngậm chim đa đa lên
chạy đi.
Ở một nơi
ai cũng không biết, con vật nhỏ ăn xong chim đa đa, chôn xong đầu chôn xong
móng, liếm sạch vết máu trước ngực một cách hả hê.
Trời đã thấp
thoáng ánh sáng rồi, gió hình như yếu đi rồi.
Đang liếm,
nó ngẩng đầu lên, con mắt lim dim rồi, cái tai cũng lay động trước sau một cách
không yên. Như thế qua đi một hồi, nó nhảy một cái, ở trên tuyết chạy đi một
cách nhẹ nhàng.
Nó đang rất
phấn khởi. Chỉ là nhớ lại một giấc mơ của ngày hôm qua, trong lòng nỗi lên một
phần xúc động.
Nó phải đi
thăm Râu Rậm, thăm ông ta xem thế nào rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn