Nợ tình ba bên
Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016
“Đô
đốc, đô đốc.”
Lỗ
Túc hớn hở chạy vào.
Chu
Du liền hỏi: “Bánh trên trời rơi xuống hả?”
Lỗ
Túc nói: “Không có bánh rơi xuống ngoài trời có tuyết rơi! Đã lâu lắm rồi không
có tuyết rơi.”
Chu
Du và Lỗ Túc đi ra ngoài xem tuyết rơi.
Hoa
tuyết bay như bướm trắng, rất là đẹp. Chu Du trong lòng có cảm hứng âm nhạc, liền
rên khe khẽ: “Ta muốn sáng tác một ca khúc.”
Lỗ
Túc nói: “Vậy thì đặt tên là ‘Bài Thánh ca Tuyết’”.
Chu
Du nói: “Bài hát này từ rên trong tuyết mà ra nên đặt tên cho nó là ‘Rên trong
tuyết’”.
Bài
hát “Rên Trong Tuyết” sáng tác xong rồi, Chu Du lại nói: “Ta mong tuyết rơi nhiều
hơn, để chúng ta có thể làm một người tuyết”.
Cơn
bão tuyết rất biết nghe lời, quả nhiên rơi xuống rất nhiều tuyết, Chu Du và Lỗ
Túc liền dùng tuyết rơi gom lại đắp thành người tuyết.
Chu
Du nói với Lỗ Túc: “Tử Kính, người tuyết này nên đắp giống ai?”
Lỗ
Túc nói: “Giống ông.”
“Không
đúng.”
“Vậy
giống tôi.”
“Cũng
không đúng.” Chu Du nói tiếp: “Phải giống Gia Cát Lượng”.
Thế
là hai người họ liền gom tuyết lại chất thành một người tuyết rất giống Gia Cát
Lượng.
Người
tuyết đắp xong rồi Chu Du lại bảo Lỗ Túc nặn một số quả cầu tuyết.
Chu
Du nhặt lấy một quả cầu tuyết ném về phía người tuyết. Bởi vì ông ta hận Gia
Cát Lượng, ném vào người tuyết làm cho ông ta hả cơn giận. Đáng tiếc, ông ta có
bệnh mắt cận thị, cho nên có rất nhiều quả cầu tuyết ném vào người của Lỗ Túc.
Khi
họ đang nặn và ném người tuyết, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều.
Nữa
người của Chu Du và Lỗ Túc đều bị chôn ở trong tuyết, bọn họ đã trở thành người
tuyết…
Tại
nước Thục
Gia
Cát Lượng tinh thông thiên văn địa lý, lúc này vẽ mặt rất là nghiêm túc, nói với
Trương Phi: “Ngô quốc khí hậu bất thường, xãy ra trận bão tuyết xưa nay chưa từng
có, sẽ nhấn chìm tất cả mọi thứ vào trong tuyết”.
Trương
Phi hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
“Tam
tướng quân, ông phải lái Gà bay bay đến Ngô quốc…”
Trương
Phi lập tức xuất phát.
Gà
bay vượt qua biên giới, tiến vào không phận của Ngô quốc.
Trương
Phi nhớ lại dặn dò của quân sư: “Nhiệt độ không khí trong đó rất thấp, chú ý đừng
va vào mây, nếu không Gà bay sẽ cùng với mây đông lại vào nhau”.
Trên
mình Gà bay chất lên một số bột màu đen, đây là chất xúc tác có ích.
Lúc
này cơn bão tuyết đã phủ đầy trên mình của Chu Du và Lỗ Túc, trên mặt tuyết chỉ
còn nhìn thấy hai cái đầu đang trò chuyện.
Lỗ
Túc nói: “Gà bay của Thục quốc bay đến”.
Chu
Du nói: “Đang rắc bột gì xuống vậy, ta mong rằng nó ném bánh bao xuống”.
Trương
Phi rắc bột đen lên trên đám mây, gây ra phản ứng hóa học bên trong đám mây.
“Việc
gì nữa đây?” Chu Du hét lên: “Tuyết đã thành tai họa rồi, còn mưa nữa sao?”
“Có
điều kì lạ là” Lỗ Túc nói “nước mưa này nóng đấy”.
Nước
mưa nóng rơi xuống đất, làm cho tuyết tan từ từ …
Khi
Lỗ Túc xoay chuyển được thân hình, ông ta nói với Chu Du: “Đô đốc ngài nhìn
xem, trong tuyết có hai cái tai”.
Chu
Du nhìn tấy đó là cái tai của động vật: “Là tai thỏ chăng!”
LộLỗ
Túc nói: “Hình như là tai Lừa”.
Tuyết
lại tan thêm một tí, lộ ra vầng trán cao của chủ nhân con lừa.
Lỗ
Túc ngạc nhiên kêu lên: “Ồ, là Tưởng Can”.
Chu
Du liền vẫy tay gọi Tưởng Can: “Tử Dực huynh, sao huynh lại đến đây vậy?”
Tưởng
Can nói: “Tôi thừa lệnh của Tào thừa tướng, trước tiên là để cầu viện, không ngờ
bị cơn bão tuyết ập đến vùi thân dưới tuyết”.
Chu
Du nói: “Bản thân chúng tôi còn chưa thoát khỏi tuyết phủ, sao có thể viện trợ
cho các ông được đây? Bên các ông bị sao vậy?”
“Phương
bắc lại hạn hán nữa rồi” Tưởng Can than thở nói tiếp “hoa màu không có nước
không thể lớn được, muốn đến Ngô quốc khơi nguồn thủy lợi”.
Nếu
như lúc bình thường gặp phải tình huống này, Chu Du sẽ phải cùng với Ngụy quốc
trao đổi điều kiện. Nhưng lúc này đây Chu Du chỉ mong có người khơi thông nguồn
nước quá nhiều của Ngô quốc.
Chu
Du và Lỗ Túc liền cùng nhau giúp Tưởng Can kéo con lừa ra khỏi tuyết. Chu Du
nói với Tưởng Can: “Chúng ta mau khơi thông nguồn nước. Nhớ đấy, lần này chúng
tôi không thu tiền của mấy ông, nhưng mấy ông nợ chúng tôi một khoản nợ tình
người lớn đấy”.
Thế
là, nước tuyết tan của Ngô quốc đã cứu sống được hoa màu của Ngụy quốc.
Một
hôm, Tưởng Can vừa ăn khoai tây nướng, vừa nhìn về phía vật thể bay từ nơi chân
trời.
Thục
tướng Trương Phi từ trong Gà bay hạ xuống bước ra.
Tưởng
Can hỏi: “Trương tướng quân đến có việc gì thế?”
Trương
Phi nhìn thẳng vào củ khoai tây nướng trong tay Tưởng Can nói: “Củ khoai tây
này thơm quá”.
Tưởng
Can liền đưa củ khoai tây đang ăn dỡ dang đưa cho Trương Phi.
Trương
Phi nói: “Tôi muốn khoai tây của ông, nhưng nữa cũ này không đủ”…
Hóa
ra, Thục quốc gần đây xuất hiện một loại bệnh lạ, gọi là “Bệnh khoai tây”, người
mắc bệnh cho dù là nam hay nữ, nhanh chóng rụng tóc, sau cùng cái đầu trống bóc
như cũ khoai tây. Có điều, không phải là khoai tây của nước Thục. Có thể chữa
trị “Bệnh khoai tây” chỉ có khoai tây của Ngụy quốc.
Cho
nên Trương Phi mới đến nước Ngụy tìm mua khoai tây.
Tưởng
Can vừa nghe xong sự tình, vội vàng dẫn dắt Trương Phi đi gặp Tào Tháo.
Tào
Tháo bảo Trương Phi cởi nón ra, nhìn kỹ vào cái đầu của Trương Phi.
Tào
Tháo kêu Trương Phi đội nón lên, rồi vội vàng làm một bài thơ:
Đầu người Thục quốc giống khoai tây,
Khoai tây Ngụy quốc chữa đầu người.
Đầu người cần phải giống đầu người,
Đầu người không nên giống khoai tây.
Tào
Tháo nói với Trương Phi: “Năm nay hạn hán, khoai tây bỏ mặc sắp thu không đủ,
may nhờ Ngô quốc đưa nước đến không vị lợi, hoa màu mới giữ lại được tất cả.
Cho nên khoai tây của Ngụy quốc cũng sẽ chi viện vô tư cho Thục quốc, không thu
một đồng nào”.
Trương
Phi không ngớt lời cảm ơn.
Tào
Tháo sai người chất khoai tây lên Gà bay, còn nói “không đủ lần sau đến chất tiếp…”
Đầu
tóc của người nước Thục đã mọc giống hoa màu của Ngụy quốc.
Một
năm đã đi qua, lại sắp đến mùa xuân.
Tào
Tháo nói với Tưởng Can: “Nước Ngô chi viện cho chúng ta, đã sắp đến tết rồi,
chúng ta phải tặng chút lễ vật gì đó bày tỏ thành ý chứ”.
Tưởng
Can nói: “Cần phải thế”.
Tào
Tháo nói: “Thế ông nói xem, tặng lễ vật gì đây?”
Tưởng
Can vỗ trán suy ngẫm.
Tào
Tháo nói: “Vỗ mạnh lên”.
Tưởng
Can vỗ mạnh một cái, liền nghĩ ngay ra cách, “Thừa tướng, năm nay chúng ta sáng
chế được một số vũ khí sinh học, có thể tặng một loại cho Ngô quốc”.
“Tặng
loại nào đây?”
“Tặng
loại Bò cạp nhảy múa đi”.
Loại
bò cạp này không chỉ biết nhảy múa, mà còn làm cho người bị nó chích phải, tay
chân sẽ không ngừng nhảy múa.
Tào
Tháo liền đồng ý, ông ta cho rằng con bò cạp này sẽ mang đến cho Ngô quốc nhiều
niềm vui.
Tưởng
Can liền lên lừa sang Ngô quốc tặng bò cạp.
Tin
Ngụy quốc tặng bò cạp cho Ngô quốc truyền đến Thục quốc.
Lưu Bị nét mặt khó chịu hỏi thám tử, “Thế, Ngô
quốc có đón nhận lễ vật của Ngụy quốc không?”
Thám
tử trả lời: “Dạ nhận rồi”.
Lưu
Bị rất tức giận nói “Ngô quốc đón nhận vũ khí sinh học xấu xa này là muốn đối
phó với ai đây? Loại vũ khí này do Ngụy quốc tặng, không lẽ nào lại dùng để đối
phó với Ngụy quốc?”
Quan
Vũ và Trương Phi cùng nói: “Không có đâu”.
“Như
vậy là muốn đối phó với Thục quốc chúng ta rồi. Khi đất nước Ngô quốc bị chìm
trong bão tuyết, chúng ta đã giúp họ qua cơn hoạn nạn, bọn họ lại dùng bò cạp để
đối phó chúng ta, có đúng tình không?”
“Qua
cầu rút ván”
“Lấy
oán trả ơn”.
Lưu
Bị nói: “Ngô quốc đã xem chúng ta là kẽ địch, chúng ta cũng nên có chút phòng bị,
con vật nào ăn bò cạp đây…?”
Bấy
giờ, Ngô quốc cũng đang nghĩ đến chuyện tặng lễ vật.
Chu
Du nói với Lỗ Túc: “Chúng ta nợ Thục quốc món nợ tình người, nếu như không trả
thật đáng cho người cười chê”.
Lỗ
Túc nói: “Đúng là phải trả”.
Chu
Du nói: “Ngụy quốc tặng chúng ta con bò cạp biết nhảy múa, chúng ta nên tặng
cho Thục quốc món gì đây? Năm nay chúng ta gây giống được loại dưa địa lôi, lúc
còn xanh hái xuống, từ từ thay đổi thành màu vàng, đến lúc chín muồi sẽ nổ
tung, ầm một cái dính chặt vào người bị bắn phải, rất vui đúng không?”
“Không
vui chút nào”.
“Cho
dù có vui hay không cũng kệ, đây xem như là một tấm lòng, sau này không còn phải
mắc nợ họ nữa”.
Tào
Tháo nghe nói Ngô quốc tặng dưa địa lôi cho Thục quốc, rất là không vui.
“Thục
quốc muốn gây chiến cùng chúng ta sao” Tào Tháo nói với Tưởng Can: “Đầu của họ
không còn giống củ khoai tây nữa, thì đã quên đi củ khoai tây của chúng ta tặng
rồi sao? Lại muốn đem dưa địa lôi ném sang chúng ta, để cho chúng ta khắp mặt nở
hoa chăng?”
Tưởng
Can nói: “Hiện giờ dưa địa lôi còn chưa chín, đợi lúc chín rồi mới có thể nổ được”.
Tào
Tháo nói: “Vậy thì chúng ta phải tranh thủ lúc dưa địa lôi còn chưa chin tấn
công Thục quốc, giành thế chủ động, tránh họa về sau”.
Mùi
thuốc súng giữa ba nước càng lúc càng đậm, chiến tranh đã sắp xãy ra.
Gia
Cát Lượng nói với Lưu Bị: “Chúa công, khoai tây của Ngụy quốc đã chữa khỏi chứng
bệnh đầu khoai tây của chúng ta, năm mới sắp đến rồi, chúng ta nên có chút tấm lòng
bày tỏ biết ơn với người ta”.
Lưu
Bị nói: “Tặng lễ vật gì đây? Hay là đem dưa địa lôi của Ngô quốc tặng tặng cho
Ngụy quốc?”
Gia
Cát Lượng nói: “Không cần đâu, tôi đã chuẩn bị một chút lễ vật tinh thần, chúa
công thấy thế nào?”
“Cái
gì là lễ vật tinh thần chứ?”
“Tôi
đổi lời ca khúc “Rên Trong Tuyết” của Chu Du sáng tác, tặng cho Ngụy quốc chúa
công thấy thế nào?”
“Tiên
sinh mau hát nghe thử xem”.
Lưu
Bị vỗ tay, Gia Cát Lượng liền khe khẽ hát:
Múa đao chặt thịt viên,
Tiếng pháo mừng năm mới.
Đánh trống không đánh trận,
Bạn ổn tôi cũng yên.
Bài
hát này về sau truyền khắp Ngụy, Thục, Ngô, giữa ba nước cả năm không có chiến
tranh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn