Bí mật
Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014
Thời tiết thay đổi từng
ngày từng ngày, mùa vụ cứ thế trong cuộc sống nhỡn nhơ từng ngày
từng ngày chuyển vào cuối thu.
Tiêu Hoán tuân thủ lời
hứa cùng tôi, cũng không còn ép tôi uống thuốc ngừa thai nữa, cũng
thường xuyên triệu tôi hầu tẩm, số lần gặp nhau của chúng tôi ở trong
khoảng thời gian này liên tục trước giờ chưa từng có, còn tôi lại có
thể ở trong khoảng thời gian mơ màng ngẫu nhiên này, gần như nhớ không
được khuôn mặt của hắn rốt cuộc là như thế nào.
Trong khoảng thời gian
này, tai hoạ của Giang Hoài nhờ vào thu hoạch lương thực vụ thu mà
dần dần lắng dịu, chiến sự của phương bắc tuy rằng cảm thấy như cũ,
nhưng các nhà chính trị chủ yếu của đế quốc dựa vào mùa thu hoạch
vu thu nộp lên, các kho lương thảo đầy kho, mạnh dạn đem 36 vệ quân bảo
vệ kinh đô, gần 20 vạn quân điều đến tiền tuyến Sơn Hải Quan, chuẩn
bị trước lúc vào đông đồng loạt đánh tan đại quân của Khố Mạc Nhĩ,
đem người Nữ Chân một lần nữa đuổi trở về trong rừng già thâm sơn
của Trường Bạch Sơn.
Cũng tương ứng với tiền
triều, hậu cung cũng là một cảnh tượng yên bình, ngày 19 tháng 7
trong cung tổ chức lễ thánh thọ của thái hậu, các vị phi tần tự
mình xem xét mang theo quà để chúc thọ thái hậu, kỳ lạc dung dung,
hoà mục phi thường.
Tôi biết đây chỉ là biểu
tượng, đám người con gái đó cùng cực vô biên vẫn đang chờ đợi tranh
đấu lẫn nhau, có điều cuộc sống của tôi trước giờ là một kẽ lười
biếng, chỉ cần không có người đụng đến trên đầu tôi, tôi sẽ sống
nhỡn nhơ tạm bợ được sao hay vậy.
Ngày hôm nay màu trời âm
u, ngồi ở dưới tấm màn cửa sổ sợi bông màu ngọc bích trong ngách
điện đọc sách, đã cảm thấy đến tay chân có chút phát lạnh, tôi đang
suy nghĩ xem có nên gọi người đi đốt lò sưởi để ở trong phòng, Kiều
Nghiên đã từ bên ngoài vui mừng chạy vào.
Chóp mũi của cô ấy lạnh
đến đỏ đỏ, hưng phấn chạy đến trước mặt tôi, chớp chớp mắt một
cách thần bí:
“Hoàng Hậu nương nương,
người đoán xem tôi đã gặp được chuyện vui gì?”
“Hả? Ngươi đã ở ngư
thiện phòng trộm được món ngon gì vậy?”
Tiểu Sơn đang ở một bên
thêu túi hương của cô ấy, chỏ miệng vào nói, con nha đầu này bản thân
tham ăn, cứ cho rằng việc tốt nhất trên đời này không gì bằng là nấu
được món ăn ngon nào đó.
“Không đúng, chị Tiểu Sơn
chỉ có biết ăn.”
Kiều Nghiên không khách
sáo cắt ngang lời nói của Tiểu Sơn, Kiều Nghiên sống cùng tôi đã lâu
ngày rồi, cũng giống như Tiểu Sơn, có chút luông tuồng bừa bãi, Tiểu
Sơn dù sao cũng là quản sự cung nữ của Trữ Tú Cung, cô ta cũng không
để ý đến thể diện.
“Thế thì, đó là gì?”
Tiểu Sơn cảm thấy ngạc
nhiên, nhướng to mắt hỏi.
“Hoàng Hậu nương nương
đoán xem.”
Kiều Nghiên cười híp mắt.
Tôi nhìn thấy bộ dáng cô
ấy vui như thế, liền cảm thấy có hứng, buông quyển sách trên tay
xuống để qua một bên chống cằm suy nghĩ:
“Mẹ ngươi gởi thư đến
đúng không?”
Khuôn mặt tươi cười của
Kiều Nghiên lập tức sụp xuống, nhìn vào đầu ngón chân nói:
“Năm nay loạn lạc, nào ai
có biết mẹ tôi sống như thế nào?”
“Không phải việc này?”
Tôi lắc lắc đầu:
“Vậy thì ta nghĩ không ra
rồi.”
“Đã biết ngay là Hoàng Hậu
nương nương cũng đoán không được mà.”
Trong chớp mắt, Kiều
Nghiên lại cười lên một cách đắc ý, niềm vui và nỗi buồn của tiểu
nha đầu này thật đơn giản quá.
“Rốt cuộc là gì?”
Tôi và Tiểu Sơn cùng lúc
hét lớn lên.
“Tôi bái được sư phụ
rồi.”
Kiều Nghiên nhìn thấy
chúng tôi ngơ ngác, đắc ý vén ra lời giải câu đố.
“Sư phụ?”
Tôi hỏi.
“Đúng vậy, nương nương
không phải là đã nói kiếm thuật của tôi quá kém, cho dù có đến gần
thân thể của vạn tuế cũng vô dụng đúng không? Cho nên tôi đã bái một
vị cao nhân khác làm thầy đấy. Kiều Nghiên trả lời.
“Cao nhân?”
Tôi suy nghĩ kỹ lại ở
trong cung này còn có ai là cao nhân, có thể dạy cho Kiều Nghiên điều
gì, một mặt vừa suy nghĩ, mặt khác đã rõ Kiều Nghiên tuy rằng ngoài
miệng không nói, trong lòng vẫn là quyết tâm phải thích sát Tiêu
Hoán, đành cười cười nói:
“Thế sư phụ ngươi sẽ dạy
cho ngươi điều gì?”
“Chế tạo hương.”
Kiều Nghiên vừa nói, bổng
nhiên từ trong ống tay áo lấy ra một lọ nhỏ, mở nắp đậy miệng lọ,
một làn khói mỏng màu phấn nhạt mềm mại bốc lên, giống như còn
sống ở trong không trung ngưng tụ thành hình dáng một đoá hoa tường
vi, tinh xảo thanh thoát, như thật như ảo, cùng lúc này, trong phòng đã
tràn đầy một mùi hương hoa tường vi tươi mới, hương hoa tự nhiên thanh
nhã, làm cho con người giữa lúc bừng tĩnh lại giống như đang đứng ở
giữa vườn hoa tường vi sau cơn mưa, đang đối diện cánh hoa sầm uất mang
đầy hơi sương.
Kiều Nghiên đưa tay vẫy
tan sương mù, đậy nắp lọ lại, hương hoa trong nháy mắt tan đi, tôi và
Tiểu Sơn có chút ngây người ra, không biết vừa rồi có phải là đang
nằm mơ.
“Thấy thế nào? Có lợi
hại không?”
Kiều Nghiên càng thêm đắc
ý.
“Đây chỉ là mùi hương
của sư phụ tôi tiện tay làm để xông phòng ngủ, sư phụ tôi nói, mùi
hương không chỉ có thể dùng để khữ mùi hôi, mà còn có thể dùng để
làm mê hoặc tinh thần con người, thao túng khống chế thần trí, thậm
chí giết người cứu người, đều là việc dễ như trở bàn tay.”
“Vị sư phụ này của
ngươi, ở nơi đâu? Tên gọi là gì?”
Kiều Nghiên vừa nói đến
giết người cứu người, từ lâu không phải là đã có người bậc thầy về
hương liệu đã làm được việc này rồi sao, nếu tôi đoán không sai,
người này nhất định là cao thủ tinh thông độc mê, không ngờ ở trong
thâm cung này, còn ẩn giấu con người như thế.
“Ờ, sư phụ tôi ở tại Anh
Hoa Điện, tôi là lúc không cẩn thận bị lạc đường, xông vào đó mới
gặp được sư phụ.”
Kiều Nghiên đối với tôi
cũng không che dấu, nói một cách sảng khoái.
Anh Hoa Điện ở tại góc
bắc thành tây, ở tiền triều trước là nơi để tượng Phật, dành để cho
hậu phi lễ Phật, đến bổn triều vì Mạc Hoàng Hậu không tin quỷ thần,
để trở thành hoang phế, ngày thường dấu chân người hiếm đến. Phía
trước Anh Hoa Điện chính là Thọ An Cung được gọi là lãnh cung, người
này ở tại Anh Hoa Điện lẽ nào là phi tần tiên đế bị biếm thứ chăng?
Tôi đang suy nghĩ, có
chút hiếu kỳ, liền nói với Kiều Nghiên:
“Kiều Nghiên ngươi có thể
đưa ta đi gặp sư phụ ngươi không?”
“Được chứ,”
Có chút ra ngoài dự
đoán của tôi, Kiều Nghiên trả lời một cách dứt khoát:
“Tôi đã nói cùng sư phụ
Hoàng Hậu nương nương đãi nhân thân hậu, là người tốt nhất thiên hạ,
sư phụ còn nói rất muốn gặt mặt nương nương đấy.”
“Vậy sao?”
Có việc đáng làm đây,
tôi trong thoáng chốc hưng phấn lên, nhảy xuống khỏi nhuyễn tháp:
“Dù sao ngày hôm nay cũng
không có việc gì làm, rất buồn chán, chúng ta đi ngay đi, được không?”
“Hay đấy, hay đấy.”
Tiểu Sơn sợ nhất nằm ở
nhà, liền vội vàng vỗ tay phụ hoạ theo.
“Ngươi không cần phải đi,
ở lại giữ cửa.”
Tôi cố ý trêu chọc Tiểu
Sơn, vỗ vỗ y phục trên người, cũng không để cho Tiểu Sơn tìm áo khoác
ngoài để khoác, đã kéo lấy Kiều Nghiên chạy ra khỏi cửa.
Tiểu Sơn ở trong phòng
dậm đất kêu trời, tôi và Kiều Nghiên từ lâu đã chạy xa rồi.
Xuyên qua mấy con đường
hành lang hẹp, tiến vào Anh Hoa môn, quảng trường trước Anh Hoa Điện
trống trãi đã bày ra ở trước mắt.
Trên khoảng đất trống
rộng lớn kỳ hoa dị thảo mọc lên như rừng, dị hương không biết tên đang
bao phủ. Trong không khí một cơn gió thu thổi đến, đám hoa anh túc xanh
tốt ở dưới chân tôi theo gió nhẹ nhàng lay động. Nếu như không phải
là biết rõ nơi đây là Anh Hoa Điện, tôi nhất định không thể cho rằng
nơi này lại có thể là ở trong Tử Cấm Thành đấy.
“Sư phụ, sư phụ, tôi đưa
Hoàng Hậu nương nương đến thăm người đây.”
Kiều Nghiên đi trước men
theo con đường đá xanh giữa lớp hoa cỏ chạy đến trước cửa điện đang
mở phân nữa, lớn tiếng kêu lên, sau đó hướng về tôi vẫy tay:
“Hoàng Hậu nương nương, mau
đến đây.”
Tôi ừ một tiếng, lặng
lẽ ấn chặt cán kiếm giữa lưng, chầm chậm đi đến.
Đi đến trước cửa điện,
từ chổ cánh cửa điện đang mở nhìn vào trong, tôi bất giác ngẩng
người ra, người đứng ở trong điện trước bàn đá đang bày cối đá,
không giống như tôi tưởng tượng, là một bà lão đầu tóc đốm bạc mặt
đầy nét phong sương, mà lại là một bạch y thiếu nữ.
Thiếu nữ đó chỉ vào
khoảng chừng 14, 15 tuổi, mái tóc đen xõa thẳng đến ngay thắt lưng, bù
xù ở trên vai, đen sáng như gương, tay cô ấy đang cầm cái chày đồng
óng ánh như ngọc, từ trên lổ thủng miếng giấy dán cửa sổ ánh sáng
nhợt nhạt dọi vào trong điện chiếu lên trên mặt cô ấy, phản chiếu ra
quầng sáng giống như đồ sứ Bạc Thai, khuôn mặt của cô ấy thanh tú như
tranh, lại có chút vết tích quen thuộc.
Người con gái này thật là
giống như em bé lưu ly, ngay cả tiếng nói lớn cũng e rằng sẽ làm cô
ấy chấn động vỡ nát.
Nhìn thấy tôi, cô ấy chỉ
nhẹ nhàng xoay người lại, dùng đôi mắt thờ ơ nhìn, chiếc chày đồng
trong tay không ngừng giã.
“Chào.”
Tôi cũng không biết nên
gọi cô ấy là cô nương hay nên gọi gì khác đây, đành cười cười.
“Người là Hoàng Hậu?”
Người thiếu nừ đó bổng
nhiên mở miệng, giọng nói của cô ấy rất giòn giã đáng yêu, giọng
nói giòn giã đáng yêu thế này, nghe ra lại có hàm ý băng lạnh va
đập vào nhau.
“Đúng, tôi là Hoàng Hậu.”
Tôi gật đầu trả lời.
“Sư phụ, đây chính là Hoàng
Hậu nương nương, tôi đã nói qua với người, con người rất tốt, tôi
thích nhất Hoàng Hậu nương nương.”
Kiều Nghiên đứng ở một
bên ríu ra ríu rít nói.
“Hoàng Hậu, có phải là
người con gái của hoàng đế yêu thích không?”
Thiếu nữ đó nhìn thẳng
vào mắt tôi rồi hỏi.
“Hoàng Hậu là vợ của
hoàng đế.”
Tôi đã nhận ra cô ấy
không phải là kẽ ăn nói bừa bãi vô lễ, mà là vốn không hiểu nhân
tình thế thái, liền hoà dịu giọng nói nói.
“Vợ, không phải là người
con gái của người chồng yêu thích sao?”
Người thiếu nữ hỏi không
đâu vào đâu.
“Có lúc đúng, có lúc
không.”
Tôi cũng không biết nên
trả lời như thế nào, người thiếu nữ này giống như là bất thực nhân
gian yên hoả vậy, liền cười cười nói:
“Người trước giờ vẫn
một mình sống ở nơi đây sao? Không sợ sao?”
“Có lúc đúng, có lúc
không, thật phức tạp.”
Người thiếu nữ đó đối
với câu hỏi của tôi như không nghe thấy, cô ấy giống như đối với vấn
đề tôi có phải là người con gái của Tiêu Hoán yêu thương hay không rất
có hứng thú, sau khi nhắc lại lần nữa, ngẩng đầu lên lại hỏi: “Thế
ngươi có phải là?”
“Điều này phải đi hỏi
Hoàng Đế mới rõ.”
Tôi cười nói, hướng về
cô ấy bước lên hai bước, nhìn rõ trên bàn đá trước mặt cô ấy bày
đầy đủ các loại hương liệu màu sắc rực rỡ, hình dáng cũng không
giống nhau, có một lọ lưu ly trong suốt bên trong đang nuôi một đàn côn
trùng nhỏ óng ánh phát ra ánh sáng màu lam, những con côn trùng đang
ở trên vách lọ chầm chậm bò ngoằn ngoèo, thò ra xúc giác nho nhỏ khẽ
chạm vào nhau.
“Đó là băng tằm, đừng
thấy nó nhỏ, một đàn có thể sản xuất một lạng tơ đấy.”
Người thiếu nữ đứng ở
một bên nói, nhắc đến con vật của mình nuôi, trong giọng nói lạnh
băng của cô ấy nhìn chung là có chút tinh thần.
“Băng tằm? Trong ‘Tam Hải
Kinh’ nêu ra là cái này sao? Có thật là có loài vật này sao?”
Tôi có chút kinh ngạc.
“Này,”
Người thiếu nữ đó tiện
tay chỉ chỉ vào một đám hoa thảo ngoài điện:
“Đó là cây đỗ hoành,
rất khó trồng, tôi đã trồng liên tiếp 3 năm mới trồng được đấy.”
Tôi bấy giờ mới nhớ đến
việc quan sát thiết kế trong điện, trong đại điện rộng lớn khắp nơi
đều để hủ to hủ nhỏ đủ loại màu sắc, trên tượng Phật trong điện
treo đầy lá cây rơm cỏ phơi khô, tiện mồm hỏi:
“Thật là có những vật
này sao?”
“Đương nhiên là thật, ta
lại không giống như các ngươi, chỉ thích nói lời giả dối.”
Người thiếu nữ trả lời
lạnh băng, thò tay yêu thương vuốt vuốt cái lọ có nuôi băng tằm:
“Ta nuôi chúng đã mười
năm rồi, tơ tằm thu được ngay lập tức có thể dệt một chiếc áo bào
chống lửa đấy.”
“Sư phụ, người cần áo
chống lửa để làm gì?”
Kiều Nghiên mãi không tìm
được cơ hội nói chuyện, bấy giờ vội vàng nói leo vào.
“Truyền nhân của nhánh Tiêu
Thị Chu Tước này không phải là giỏi nhất điều khiển lửa đó sao?”
Người thiếu nữ nói, lại
lần nữa ngẩng đầu cẩn thận nhìn tôi:
“Có đúng không người con
gái của hoàng đế yêu thích?”
Lần này chúng tôi cách
nhau rất gần, tôi nhìn vào đôi mắt sáng đến kinh ngạc lại là đôi con
ngươi sâu thẳm, trong lòng rung lên, hỏi:
“Ngươi tên gọi là gì?”
“Tên của ta?”
Người thiếu nữ nhẹ
nhàng cười, lần đầu tiên lộ ra vẽ e thẹn của người thiếu nữ:
“Ta tên Huỳnh.”
“Huỳnh?”
Trong đầu tôi lập tức
hiện ra rõ ràng chuyện xưa ở trong cung mười mấy năm trước.
Tiên đế thời đó chuyên
sủng Liễu Phi, do con trai nối dõi gầy yếu, con cái chỉ mong Liễu Phi
đương thời, Thái Hậu hiện tại chỉ sinh hoàng tử Tiêu Hoán, ngay cả
một công chúa cũng không có. Quay về mười một năm trước, một người
cung nữ được tiên đế sau một bữa tiệc rượu ngẫu nhiên sủng thân được
phát hiện có thai, nhưng Liễu Phi đắc sủng cũng là thiện đố có
tiếng, chấp nhận không được bên cạnh tiên đế có người con gái khác,
người cung nữ đó được ban tặng là một tài nhân, phân đến ở trong một
cung điện hoang vu.
Về sau, người cung nữ đó
hạ sinh một bé gái, kỳ lạ là không có ghi vào tôn phả, cũng không
có phong hiệu, giống như đây chính là một đứa con hoang vậy.
Lại trãi qua nhiều năm,
người cung nữ đó đã tự thắt cổ chết, về sau tiên đế gía băng, Liễu
Phi làm thái hậu, hậu cung trở thành thiên hạ của bà ấy, đứa bé
gái đó cũng không còn tin tức gì nữa.
Đại Võ Tiêu Thị từ sau
Thái Tông hoàng đế đến nay, kế thừa theo một nhánh chu tước của
hoàng vị, mỗi đời con nối dõi tiên đường cho dù nam hay nữ, đều lớn
lên có một đôi mắt sâu thẵm như để nhận biết, mà lại còn bất luận
là nam hay nữ, trong cái tên sẽ có chữ hoả làm bộ thủ.
Người thiếu nữ này tên
Huỳnh, lại có một đôi mắt sâu, xem ra chính là do người cung nữ năm
đó sinh ra đây, cô ấy tuy rằng nhận được danh phận của một nhánh chu
tước Tiêu Thị, nhưng lại ở trong Anh Hoa Điện nhìn không thấy ánh mặt
trời cô độc lớn lên.
Nghĩ đến đây, tôi đi đến
kéo lấy cánh tay của cô ấy, muốn ôm lấy cô ấy, cầm lấy bàn tay bé
nhỏ ở trong tay giống như ngọc thạch lạnh băng.
Hiện tại là thời tiết
cuối mùa thu, khí lạnh của phương bắc đã rất nặng, cô ấy vẫn chỉ
là mặc một chiếc áo phong phanh ngay cả một lớp sợi bông cũng không
có, tôi bóp chặt bờ vai gầy yếu của cô ấy, châu mày hỏi:
“Lẽ nào họ không có đưa
đến cho người áo mùa đông sao?”
“Áo mùa đông? Là cái
gì?”
Lông mi của Huỳnh lấp
lánh long lanh như cánh bướm, hỏi.
“Kiều Nghiên, chút nữa
trở về, ngươi đem mấy chiếc áo lông và áo bông của ta đưa đến cho sư
phụ ngươi, cũng xem như là ngươi hiếu kính sư phụ.” Tôi quay đầu dặn
dò Kiều Nghiên.
Kiều Nghiên vui mừng đồng
ý.
Huỳnh đến dựa đầu lên
trên vai tôi, mơ màng khép lại đôi mắt:
“Thật ấm áp quá, có
thật ngươi không phải là người con gái của hắn yêu thương đúng không?”
Tôi vỗ nhẹ lên bờ vai
của cô ấy, nhìn chung quanh gian phòng chất đầy đủ loại hương liệu và
lò hương, ngay cả chiếc giường cũng không có. Nói cho cùng, tôi chỉ
có thể giúp đở cung cấp cho cô ấy điều này thôi.
“Tôi thích người, tôi
thật không muốn người là người con gái của hắn yêu thương.”
Sau cùng, Huỳnh ôm lấy
tôi nói lên câu nói này.
Trò chuyện cùng Huỳnh,
tôi không thể nào để ở trong lòng. Buổi chiều cùng Kiều Nghiên cùng
nhau từ Anh Hoa Điện trở về, còn chưa đến tối, Tiêu Hoán đã phái
người đến kêu tôi đến Dưỡng Tâm Điện cùng hắn dùng vãn thiện.
Tôi bấy giờ mới nhớ đến
ngày hôm nay là ngày tôi hầu tẩm, vội vàng thay đổi y phục đi cùng
tiểu thái giám dẫn đường.
Sau khi đến nơi nhìn thấy
Tiêu Hoán từ lâu đã cho người dọn xong rượu và thức ăn đang ngồi ở
trước bàn chờ đợi tôi, thời tiết lạnh rồi, bên cạnh bàn đang để một
cái lò đất đỏ nhỏ, phía trên lò đang để một cái mâm đồng, nước bên
trong trong vắt đang hâm nóng một bầu rượu, ngữi mùi vị là Trúc Diệp
Thanh của Tiêu Hoán thích uống nhất.
Tôi hành lễ xong ngồi
xuống ở trước bàn, cười nói:
“Vạn tuế, ngày hôm nay
sao lại muốn thần thiếp đến dùng cơm vậy?”
Hắn cũng cười, đưa ánh
mắt từ chổ hơi nóng trong mâm đồng toả ra quay trở lại:
“Hoàng hậu, ngày hôm nay
người đến Anh Hoa Điện rồi đúng không?”
Tôi gật đầu, nhếch nhếch
mép:
“Vừa mới từ nơi đó về
đây không có bao lâu, vạn tuế đã biết rồi sao?”
Hắn không để ý đến lời
nói châm biếm của tôi, thò tay, kéo lấy ống tay áo của tôi, xe xe
miếng vải của ống tay áo, đưa lên chóp mũi ngữi ngữi, rồi cười cười
nói:
“Trì dạ hương và nhuyễn
trà mị, hoàng hậu, người đã đi qua quỷ môn quan rồi đấy.”
Tôi ngây người ra, có
chút không hiểu ý của hắn:
“Cái gì?”
Hắn cười, xách lên bình
rượu trong mâm đồng trên lò lửa, đổ vào trong ly rượu trên bàn, sau đó
dùng ngón tay để vào trong ly rượu chấm chút rượu, búng nhẹ vào
không trung một cái, trong chớp mắt trong không trung bắn lên một đoá
hoa lửa, trong hoả quang một làn khói tím trước tiên là ngưng tụ
thành một đoá dạ lai hương, sau đó biến thành hình dáng như một gốc
cây hoa cao vút, rất nhanh tan biến đi.
Tôi trước giờ chưa thấy
Tiêu Hoán ở trước mặt tôi để lộ ra loại công phu này, nhịn không được
hỏi:
“Đây là gì vậy?”
“Cách đốt lửa hoá độc,”
Hắn cười thu tay về:
“Khi nàng ở Anh Hoa Điện,
Huỳnh đầu tiên là thả độc trì dạ hương cho nàng, sau đó lại dùng độc
nhuyễn trà mị hai loại độc tính trung hoà khắc chế lẫn nhau, nhưng
độc tính rốt cuộc vẫn còn lưu lại ở trên người. Huỳnh chỉ biết
cách học chế độc, trước giờ không biết học làm thế nào hoá giải
độc.”
Tôi nhếch mày nói:
“Xem ra là người rất hiểu
biết cách hoá giải độc?”
Hắn cười cười, nữa như
nói đùa:
“Huỳnh cách mấy ngày đã
phải chế ra một loại độc để dùng trên người ta, nếu như ngay cả đều
này cũng không biết, e rằng từ lâu rồi hoàng hậu đã không còn nhìn
thấy ta nữa.”
Hai huynh muội họ quả
thật lạ, ca ca đem muội muội nhốt ở trong ngách điện mười mấy năm,
muội muội thì lại muốn dùng hết cách hạ độc ca ca, tôi hừ lên một
tiếng, nói thì thầm: “Người muốn giết ngươi quả thật không ít.”
Nói xong rồi cảm thấy
đã lỡ lời, liền vội vàng ho nhẹ một tiếng che giấu sai lầm, chỉ
vào thức ăn trên bàn nói: “Vạn tuế, thức ăn đã nguội rồi, mau dùng
thiện đi.”
Tiêu Hoán giống như không có
nghe tiếng thì thầm của tôi chút nào, cười cười nói: “Hoàng Hậu mời.”
Tôi có chút chột dạ, không
có nói gì thêm, vội vàng âm thầm ăn cơm, món rau ngày hôm nay thật quả là hợp
khẩu vị, vừa đúng lúc tôi cũng đã đói rồi, ăn ngấu ăn nghiến không lịch sự chút
nào, cứ ăn đến cái bụng phát đau.
Tiêu Hoán ngược lại không ăn
gì, chỉ có xoay xoay ly rượu, đem bình rượu Trúc Diệp Thanh chầm chậm uống hết
sạch.
Cơm nước xong, Tiêu Hoán chống
vào bàn ăn đứng dậu, rồi hướng về tôi cười nói: “Hoàng Hậu có thể về cung được
rồi.”
Tôi có chút kinh ngạc: “Vạn
tuế không phải là gọi thần thiếp đến hầu tẩm sao?”
“Buổi tối còn phải bàn việc
quân Sơn Hải Quan, có lẽ lại phải kéo đến rất muộn, Hoàng Hậu hay là quay về
cung trước đi.” Tiêu Hoán cười cười, quay mình lại muốn bỏ đi.
“Vạn tuế,” ngày hôm nay tôi
không biết vì sao, cứ muốn nán lại ở Dưỡng Tâm Điện, liền đứng dậy nói: “Thần
thiếp chờ vạn tuế nhé.”
Tiêu Hoán quay đầu lại có
chút ngạc nhiên, nhướng mày cười cười: “Cũng được, nếu đợi không được, thì ngủ
trước đi.”
Tôi gật đầu, sau đó nhớ lại,
vội vàng hành lễ: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Tiêu Hoán lại cười, không
nói gì, quay đầu bỏ đi.
Ăn cơm xong không có việc
gì, tôi tắm rữa xong liền đi đến giường nằm xuống vừa chờ đợi Tiêu Hoán vừa ngủ
gật.
Màn đêm dần dần thẫm đi,
trong phòng cũng càng lúc càng lạnh, tôi chờ đợi rất lâu, cuối cùng rồi vẫn ở
trong tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ tây dương ngủ thiếp đi.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng
hồ cứ mãi vang lên suốt cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau tôi mở mắt ra, ánh mặt
trời đã rắc đầy nữa bên nền nhà, giường chiếu bên mình vẫn còn bỏ không như cũ,
gối và chăn đệm lại có chút mất trật tự, Tiêu Hoán đã đến rồi lại đi.
Trong đầu tôi đột nhiên tuôn
ra một suy nghĩ, không chừng cả tối như thế này, cũng hay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn