HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2007
Thứ tư ngày 23 tháng 6, trời nắng.
Tôi vốn dự định ngày hôm nay ngũ một giấc cho đã, để bù lại cho những cơn ngũ gật do thiếu ngũ từ năm thứ nhất đến năm thứ sáu , nhưng chưa đến 7 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Má tôi đem điện thoại không dây đến trong phòng ngũ của tôi.
“ Ngô Miến, điện thoại của con.”
Tôi cho rằng nếu không phải là Tinh Đậu Đậu, thì cũng là Cổ Long Phi hẹn tôi đi chơi, cho nên kéo tấm mền lông lên che kín đầu rồi nói: “ Má nói với nó, con muốn ngũ !”
“ Đây là điện thoại của Ba con.”
Điện thoại của Ba là phải nhận thôi. Hơn nữa, hiện tại tôi không biết Ba tôi đang ở đâu, Ba tôi là một nhiếp ảnh gia, cả ngày mang vác máy chụp ảnh và một số ống kính dài ngắn, di chuyển khắp thế giới.
“ A lô, Ba à, bây giờ Ba đang ở đâu vậy?”
“ Ba đang ở La sa ( Thành phố La sa, Thủ phủ của Tây Tạng-ND), trưa ngày hôm nay sẽ bay về .”
Giọng nói của Ba tôi là giọng nam trầm, trong điện thoại ngay cả tiếng gió của Ba cũng nghe rất rõ, không giống như đang ở Tây Tạng xa típ, mà giống như đang nói chuyện cùng tôi ở trước mặt vậy, làm cho tôi bổng nhiên thật nhớ đến Ba.
“ Ba …..”
“ Con trai, chúng ta hôm nay gặp nhau, con thấy thế nào?”
“ Dạ được ạ. Con đi đến phi trường đón Ba đây.”
Gát xong điện thoại, nhìn lại, Má tôi không biết khi nào đã đi ra khỏi phòng của tôi. Mỗi lần tôi cùng Ba nói chuyện điện thoại, Má tôi đều tránh đi nơi khác.
Tôi vừa ngáp, vừa mang giầy, rồi vừa đi vừa chép môi “ chắt chắt, chắt chắt” đi đến trong nhà bếp, Má tôi đang cắt trứng gà.
“ Má, trưa ngày hôm nay Ba từ La Sa về đến, con muốn đi đến phi trường đón Ba, má có muốn đi không ?”
“ Hay là Má không đi vậy, con và Ba hai người đàn ông ở bên nhau, nhất định sẽ có nhiều điều muốn nói.”
Không biết từ khi nào, Má vẫn cứ gọi Tôi và Ba Là “ Hai người đàn ông”. Tuy rằng Má và Ba đã ly hôn nhiều năm rồi, nhưng tôi vẫn chưa nghe Má nói xấu Ba một lời, còn Ba cũng vậy chưa có một lời nói xấu về Má. Trong lòng của tôi, Ba Má giống như một đôi bạn tốt.
“ Ngô Miến, con từ trước đến giờ chưa bao giờ đi đến phi trường , hay để Má gọi điện thoại cho Cậu, để Cậu con phái xe hơi đến, đưa con đi ?”
“ Không cần đâu Má” tôi nói, “ Con đi xe ca hàng không được rồi.”
Ba tôi đi chuyến bay buổi trưa khoảng 11:40 đáp xuống. Lúc 10 giờ, tôi đến phòng bán vé hàng không bên cạnh quảng trường , bước lên xe ca đi phi trường.
Trên xe thật đông người, gần như chạy mấy mét đã phải dừng lại. Trên đường không biết người ở đâu ra mà đông thế, những đứa trẻ lớn giống như tôi đặc biệt đông, có lẽ là vì hôm qua đã thi xong, hôm nay đều tuôn ra đường.
Xe hơi xếp hàng dài giống như là côn trùng giáp sắt vậy, tại khu vực thành phố phồn hoa từ từ nhít trên đường. Nhìn xem, đã gần 11 giờ rồi, chuyến bay của Ba tôi sắp đáp xuống rồi, còn tôi đang ở giữa đường. Tôi nôn nóng quá, trên xe có mấy người đang vội lên phi cơ cũng nôn nóng như tôi.
“ Đừng nôn nóng !” Tài xế xe là một thanh niên đầu hớt cao, Anh ta chả có chút gì vội vàng. “ Cần chịu đựng một chút, chỉ cần đến đường cao tốc, là sẽ đến thôi.”
Xe hơi rồi cũng đến đường cao tốc đi về hướng phi trường, trên đường thật thông suốt. Đúng như lời nói của người tài xế đầu hớt cao, như một làn gió đã đến phi trường.
Vừa xuống xe, tôi liền chạy thẳng đến nơi cửa ra của hành khách.
“ Đinh đông !” một tràng tiếng chuông vang lên, nghe đến tiếng âm thanh lãnh lót của phát thanh viên: “ Chuyến bay hàng không thứ 4375 từ phi trường La sa đã đến…..”
Đến sớm còn hơn đến muộn.
Tôi xếp hàng trong đám người đón khách, gắng sức mở to đôi mắt, chỉ lo Ba tôi trong giữa khoảng thời gian tôi chớp mắt , sẽ đi qua ngay trước mắt tôi.
Một luồng hơi dê phả đến, Ba tôi hòa lẫn trong giòng người dân tộc nhanh nhẹn xuất hiện . Tóc của Ba tôi dài muốn chấm đến bờ vai, râu rất lâu chưa cạo đến, khuôn mặt chữ điền vuông vuông vừa đỏ vừa đen, vừa nhìn đã biết là bị tia tử ngoại cao nguyên đốt cháy. Trên lưng của Ba đang mang một cái hành lý da Dê nhìn không ra màu sắc, trên vai đang đeo một túi máy ảnh giống như túi thuốc nổ vậy, chân mang một đôi giầy da to đầu, thật đáng là “khí phách anh hùng của người con trai đi khắp bốn phương.
“Ba, Ba!”
“ Con trai!”
Ba tôi bước mạnh chân đi đến, còn tôi nhãy vội lên, đôi chân rời khỏi mặt đất, đeo lên trên cổ của Ba.
Vừa rồi, còn có nhiều điều muốn nói với Ba, nhưng khi gặp mặt Ba rồi thì một lời cũng không thốt nên thành lời, chỉ cảm thấy cái bụng đói rồi.
“ Ba, bụng con đói rồi.
Ba tôi mở miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết nói : “ Được thôi, chúng ta đi ăn món nướng miền Tây.”
Xe taxi đưa chúng tôi chạy thẳng đến khu món nướng miền Tây. Ở đây là quán ăn tự chọn, Ba tôi đặt xuống túi hành lý và túi máy ảnh, liền đi chọn lấy một dĩa thịt Bò to đem đến.
Ba gấp lấy một miếng to bằng bàn tay, miếng thịt bò có màu đỏ trắng xen kẽ, bỏ vào lò dầu rán.
“ Đến nơi này, cần phải ăn nhiều thịt Bò béo.”
Ba tôi vừa nói, vừa ngó vào cái ly của mình rồi ngó vào chai bia.
“ Con nghĩ sao, uống một chút bia được không ?”
Tôi có một chút do dự, rồi gật gật đầu.
Ba tôi rót vào trong ly của tôi nữa ly bia, bọt trắng của bia đã trào lên đầy ly, tôi vội vàng hớp lấy một ngụm.
Ba tôi lại mở miệng cười, rồi giơ ly lên nói: “ Nào, con trai, Ba chúc mừng con!”
“ Đừng chúc mừng con.” Tôi nói, “ Hôm qua vừa mới thi xong, còn chưa biết kết quả cuộc thi như thế nào mà !”
“ Hôm nay, chúng ta không nói về chuyện thi cữ, Ba chỉ chút mừng con tốt nghiệp tiểu học!”
Chuyện này thì được đây.
Tôi nâng ly lên, cùng Ba cụng một cái, xem nào Ba tôi ngước đầu uống một hơi cạn bia trong ly, sau đó đưa đáy ly sạch trơn về phía tôi, tôi cũng ngữa đầu uống một hơi bia trong ly, sau đó đưa đáy ly sạch bia về phía Ba.
Ba tôi đưa tay qua, dùng sức vỗ vỗ trên vai của tôi rồi nói : “ Con mập đấy!”
Ba tôi lại rót đầy bia vào ly của mình, rồi nói với nhân viên phục vụ, cho tôi một lon coca cola. Ba tôi châm một điếu thuốc, ngồi nhìn tôi ăn đĩa thịt bò ngon lành một cách đắc ý .
“ Đúng đấy, nam tử hán cần phải ăn nhiều thịt vào !”
“ Ba, lần nầy Ba từ Tây Tạng trở về, có còn đi nữa không ?” Miếng thịt bò trong miệng của tôi còn chưa nhai xong, lời nói như dính chặt vào nhau.
“ Đi chứ, Tây Tạng là một nơi thật đẹp, chỉ tiết là vật dụng đã quá nhiều rồi.” Ba tôi ngồi thẳng thân hình, hai mặt ngó thẳng vào hai mắt tôi, như có chuyện gì rất quan trọng muốn nói với tôi.
“Con trai, Ba lần này trở về, tất cả là vì con, con có muốn đi Tây Tạng không ?”
“Điều tôi nghĩ, Ba cũng biết.” Tôi hỏi ngay không cần suy nghĩ, “ Chúng ta khi nào lên đường?”
“ Bây giờ có hai phương án đi đến Tây Tạng, hoàn toàn do con lựa chọn.” Khuôn mặt của Ba biểu lộ rất nghiêm túc, “ Phương án thứ nhất rất đơn giản, chúng ta đi phi cơ không đến ba giờ đã có thể bay đến Tây Tạng; Phương án thứ hai chúng ta đi cùng xe chở quân của bộ đội, cần mất khoảng một tuần mới đến được Tây Tạng. Trong dọc đường đi, có lẽ trãi qua rất nhiều chuyện mạo hiểm.”
Vừa nghe nói đến chuyện trãi qua mạo hiểm, tôi không cần suy nghĩ liền chọn ngay phương án thứ hai.
“ Chúng ta đi cùng xe chở quân.”
“ Ngô Miến !”
Lần nầy Ba tôi không kêu “ Con trai”, mà gọi ngay tên của tôi, giống như hai người nam tử hán, mặt đối mặt cùng nhau bàn chuyện quan trọng.
“ Ngô Miến, con cần suy nghĩ kỹ, đi xe chở quân đến Tây Tạng, trên đường đi có nhiều khó khăn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng…..”
“ Con không cần suy nghĩ đâu, đi xe chở quân thôi.”
Điều mà tôi đã quyết định, rất khó mà thay đổi.
“ Thế nầy vậy, Ngô Miến !”Ba tôi đứng dậy, uống cạn bia trong ly rồi nói. “ Con về thương lượng cùng Má, tốt nhất nghe theo ý kiến của Má.”
Từ trong khu món nướng miền Tây đi ra, đã hai giờ trưa rồi. Ba tôi đưa tôi đến dưới lầu nơi tôi và Má ngụ. Khi sắp chia tay, Ba lấy từ trong túi hành lý ra một chiếc tạp dề phỏng theo cách của người con gái dân tộc Tây tạng mặc.
“ Đây là tặng Má con, Má con thích sưu tầm y phục người dân tộc.”
Tôi đón lấy chiếc tạp dề , vừa giũ ra xem: “ Má nhất định sẽ thích đây. Sao Ba không đích thân đưa tặng Má?”
Trên khuôn mặt Ba tôi hiện ra một cách cười không tự nhiên: “ Ba rất vội, nhờ con đưa giúp vậy !”
Về đến trong nhà, tôi liền gọi điện thoại cho Má : “ Má, chiều nay nhớ về sớm, con có chuyện quan trọng muốn bàn với Má, lại còn có điều đặc biệt cho Má.”
Chưa đến 5 giờ, Má đã vội vội vàng vàng trở về nhà. Má vừa vào đến nhà đã mở ngay tủ lạnh lấy nước lạnh ra uống. Tôi lấy nước đậu ép tươi còn hơi âm ấm đưa Má uống , đây là chuẩn bị riêng của tôi dành cho Má.
“ Má, Má, con muốn cùng Ba đi Tây Tạng.”
“ Được đấy !” Má uống một hơi nước đậu ép, “ Tây Tạng là một nơi rất đẹp, con và Ba đi chuyến bay ngày nào ?”
“ Ba và con không đi máy bay, Ba và con sẽ đi xe chở quân.”
“ Đi chuyến xuyên Tây Tạng phải không ?” Đôi mắt của Má tôi ngó thẳng vào tôi hỏi, “ Đây nhất định là ý của Ba con có phải không ?” Ba con cả đời này đều thích chuyện mạo hiểm.”
Tôi nói: “ Là ý của con.”
“ Ba con đưa con đi qua con đường thật nguy hiểm sao?”
“ Đúng vậy.” Tôi nói, “ Ba đưa ra hai phương án để con lựa chọn, cũng có thể đi máy bay. Đi cùng tuyến xe chở quân xuyên qua Tây Tạng là do con chọn.”
Má tôi không nói một lời, âm thầm lặng lẽ, hớp từng hớp nước đậu ép. Mãi đến khi uống hết ly nước đậu ép, mới nhẹ nhàng nói:“Nếu như là do con chọn, thì Má tôn trọng sự lựa chọn của con.”
“ Hoan hô Má !”
“ Hoan hô lý lẽ”
Tôi giơ cao tay hoan hô hai lần.
Má tôi bật cười, đưa bàn tay về phía tôi: “Không phải con nói, còn có điều đặc biệt dành cho Má sao?”
“ Không phải là của con cho Má, mà là của Ba cho Má.” Tôi lấy ra chiếc tạp dề dân tộc Tây Tạng, “Thế nào?”
“ Ồ !”
Má tôi thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, hai mắt sáng lấp lánh.
“ Đây là hàng thủ công được làm từ thảm lông Dê. Xem nào, màu sắc phối hợp sao mà tuyệt diệu thế! Chỉ có thiên tài mới có thể phối hợp màu sắc đẹp như thế này.”
Má tôi lại đóng lên tường cây đinh sắt. Trên tường nhà của chúng tôi, treo đầy trang phục dân tộc của các nước do Má tôi thu thập về, có áo lót nhỏ của cô nương dân tộc Uygua (TQ)mặc; Có cái váy 100 nếp gấp của cô nương dân tộc Di mặc; Có cái váy ống dài của cô nương dân tộc Thái ( TQ ) mặc…..”
Má tôi vừa treo chiếc tạp dề dân tộc Tạng lên tường, vừa nói: “Cảm giác nghệ thuật của Ba con thật là khá, con xem chiếc tạp dề này của Ba con chọn, thật quá chất lượng….”
Tôi nói: “Ba tốt như thế, sao Má lại cùng Ba ly hôn?”
Má tôi không có chút gì né tránh câu hỏi của tôi .
“ Má và Ba con chỉ có thể là bạn, không thể là vợ chồng. Lúc trước còn sống cùng nhau, cứ cãi nhau ầm ĩ. Bây giờ đã chia tay rồi, dù sao tình cảm cũng hòa thuận. con nói xem như thế không tốt sao?”
Lẽ nào tôi có thể nói không tốt sao ?
Chỉ cần hai người cảm thất tốt, thì tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn