HOA TIÊN NỮ
Thứ Năm, 31 tháng 5, 2007
Nói nhỏ :
Tại sao mùa xuân hoa lại nở, cỏ lại xanh? Đó là vì Hoa tiên nữ xinh đẹp lương thiện ở trên nhân gian gieo rắc vô số hạt giống yêu thương, là sự dâng hiến vô tư của cô ấy đổi lấy mùa xuân ấm áp của nhân gian, hoa nở 1 lần lại 1 lần........
HOA TIÊN NỮ
Trước đây rất lâu rất lâu, mặt đất bổng nhiên chịu một trận tai hoạ tuyết trước kia chưa từng có, khắp nơi đều là một dãy màu trắng mênh mông, gió lạnh rét thấu xương, đem hoa tuyết thổi bay phủ khắp trời. Bổng nhiên, một luồng gió mạnh thổi trúng Hoa tiên nữ đang ở trong vườn hoa Thiên quốc thổi đến nhân gian.
Trước đây rất sớm Hoa tiên nữ đã nghe cha nói qua, nhân gian là xinh đẹp như thế nào, nơi đó có nước hồ xanh lam, bông hoa xinh đẹp.......nhưng bây giờ sao lại là hình dáng thế này vậy?
Hoa tiên nữ đang suy nghĩ, bổng nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt: "Có ai đến cứu, cứu tôi không, tôi sắp bị tuyết đè chết rồi." Hoa tiên nữ đi theo âm thanh vọng lại, thì ra là một cái cây, nó đang bị tuyết đè đến hơi thở thoi thóp. Hoa tiên nữ vội vàng lấy ra lông chim thiên nga, biến thành một cây quạt, gắng sức quạt tuyết đọng lại trên cây. Không bao lâu, từng cây từng cây đều đứng thẳng lưng lên, lung lay cành cây hướng về Hoa tiên nữ tỏ lời nói cảm ơn.
Hoa tiên nữ lau lau giọt mồ hôi trên đầu, lại nghe thấy dưới chân truyền đến một giọng nói, "Hoa tiên nữ, xin chị cũng cứu, cứu các con của tôi nhé! Chúng nó đều sắp chết cóng cả rồi." Hoa tiên nữ cúi đầu xuống, thì ra là mẹ hoa núi, cánh hoa xinh đẹp của nó đã bị đông đến sắp khô héo rồi. Hoa tiên nữ vội vàng lấy xuống mũ hoa đội trên đầu, đem cánh hoa trên mũ rắc lên trên đất.
Những bông hoa tàn héo đó lập tức lại hồi phục hình dáng đẹp đẻ ban đầu. Chúng nó tay nắm tay, lớn tiếng gọi nói: "cám ơn chị , Hoa tiên nữ!"
Hoa tiên nữ đi đến bờ sông nhỏ, thấy trên mặt sông đã kết thành một lớp băng dày dày, đàn cá dưới lớp băng bị đông đến đang run rẩy phát rét. "Con cá thật tội nghiệp quá!" thế là cô ấy nằm trên mặt băng, dùng thân nhiệt của mình làm cho băng từ từ tan chảy ra. Đàn cá đã được cứu, nhưng Hoa tiên nữ lại bị đông cứng rồi. Mọi người đều rất buồn, đem Hoa tiên nữ để tại trên đồng cỏ mềm mại. Mẹ Hoa núi bón cho cô ấy hạt sương ngọt, đàn chim nhỏ ở bên mình cô ấy hát bài hát hay nhất, đàn cá vì cô ấy nhãy điệu múa đẹp nhất......
Hoa tiên nữ cuối cùng đã tỉnh lại, cô ấy đứng dậy, hướng về mọi người cúi mình một cái nói một cách sâu sắc: "cám ơn các bạn, bạn tốt của tôi. Tôi bắt buộc đi rồi, có điều thời gian này mỗi năm tôi sẽ lại về thăm các bạn. Tạm biệt!" Nói xong, cô ấy liền ngồi trên thuyền bay của lông chim thiên nga biến thành hướng về Thiên quốc.
Cứ như thế, mỗi năm xuân về, là lúc Hoa tiên nữ đến thăm nhân gian, băng tan rồi, cỏ xanh tươi, mọi người đều vì một cảnh tượng mới chào đón Hoa tiên nữ đến. Vì thế mọi người lại đem Hoa tiên nữ gọi là "Cô nàng xuân".
Tại sao mùa xuân hoa lại nở, cỏ lại xanh? Đó là vì Hoa tiên nữ xinh đẹp lương thiện ở trên nhân gian gieo rắc vô số hạt giống yêu thương, là sự dâng hiến vô tư của cô ấy đổi lấy mùa xuân ấm áp của nhân gian, hoa nở 1 lần lại 1 lần........
HOA TIÊN NỮ
Trước đây rất lâu rất lâu, mặt đất bổng nhiên chịu một trận tai hoạ tuyết trước kia chưa từng có, khắp nơi đều là một dãy màu trắng mênh mông, gió lạnh rét thấu xương, đem hoa tuyết thổi bay phủ khắp trời. Bổng nhiên, một luồng gió mạnh thổi trúng Hoa tiên nữ đang ở trong vườn hoa Thiên quốc thổi đến nhân gian.
Trước đây rất sớm Hoa tiên nữ đã nghe cha nói qua, nhân gian là xinh đẹp như thế nào, nơi đó có nước hồ xanh lam, bông hoa xinh đẹp.......nhưng bây giờ sao lại là hình dáng thế này vậy?
Hoa tiên nữ đang suy nghĩ, bổng nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt: "Có ai đến cứu, cứu tôi không, tôi sắp bị tuyết đè chết rồi." Hoa tiên nữ đi theo âm thanh vọng lại, thì ra là một cái cây, nó đang bị tuyết đè đến hơi thở thoi thóp. Hoa tiên nữ vội vàng lấy ra lông chim thiên nga, biến thành một cây quạt, gắng sức quạt tuyết đọng lại trên cây. Không bao lâu, từng cây từng cây đều đứng thẳng lưng lên, lung lay cành cây hướng về Hoa tiên nữ tỏ lời nói cảm ơn.
Hoa tiên nữ lau lau giọt mồ hôi trên đầu, lại nghe thấy dưới chân truyền đến một giọng nói, "Hoa tiên nữ, xin chị cũng cứu, cứu các con của tôi nhé! Chúng nó đều sắp chết cóng cả rồi." Hoa tiên nữ cúi đầu xuống, thì ra là mẹ hoa núi, cánh hoa xinh đẹp của nó đã bị đông đến sắp khô héo rồi. Hoa tiên nữ vội vàng lấy xuống mũ hoa đội trên đầu, đem cánh hoa trên mũ rắc lên trên đất.
Những bông hoa tàn héo đó lập tức lại hồi phục hình dáng đẹp đẻ ban đầu. Chúng nó tay nắm tay, lớn tiếng gọi nói: "cám ơn chị , Hoa tiên nữ!"
Hoa tiên nữ đi đến bờ sông nhỏ, thấy trên mặt sông đã kết thành một lớp băng dày dày, đàn cá dưới lớp băng bị đông đến đang run rẩy phát rét. "Con cá thật tội nghiệp quá!" thế là cô ấy nằm trên mặt băng, dùng thân nhiệt của mình làm cho băng từ từ tan chảy ra. Đàn cá đã được cứu, nhưng Hoa tiên nữ lại bị đông cứng rồi. Mọi người đều rất buồn, đem Hoa tiên nữ để tại trên đồng cỏ mềm mại. Mẹ Hoa núi bón cho cô ấy hạt sương ngọt, đàn chim nhỏ ở bên mình cô ấy hát bài hát hay nhất, đàn cá vì cô ấy nhãy điệu múa đẹp nhất......
Hoa tiên nữ cuối cùng đã tỉnh lại, cô ấy đứng dậy, hướng về mọi người cúi mình một cái nói một cách sâu sắc: "cám ơn các bạn, bạn tốt của tôi. Tôi bắt buộc đi rồi, có điều thời gian này mỗi năm tôi sẽ lại về thăm các bạn. Tạm biệt!" Nói xong, cô ấy liền ngồi trên thuyền bay của lông chim thiên nga biến thành hướng về Thiên quốc.
Cứ như thế, mỗi năm xuân về, là lúc Hoa tiên nữ đến thăm nhân gian, băng tan rồi, cỏ xanh tươi, mọi người đều vì một cảnh tượng mới chào đón Hoa tiên nữ đến. Vì thế mọi người lại đem Hoa tiên nữ gọi là "Cô nàng xuân".