Thai Hung Chú Bé Hạt Đậu - Ebookdich

Chú Bé Hạt Đậu

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2007


Ngày xưa, có một đôi vợ chồng già hiền lành lương thiện, ông lão sống có được 100 tuổi rồi, còn tuổi của bà lão cũng xấp xỉ ngang bằng ông lão. Đôi vợ chồng già này trắng giống như tuyết, sầu muộn giống như đêm đen. Các bạn có biết tại sao vậy không? Vì họ không có con, không có con đến vây quanh họ cười vui ca hát; Bây giờ họ già cả rồi, không có con đến giúp đở họ làm việc, không có con đến leo trèo lên trên đùi của họ, vừa cùng họ ôm hôn.
Có một buổi chiều hoàng hôn mùa đông, cả hai đang bốc đậu tằm (đậu răng ngựa), chuẩn bị cho bửa cơm của ngày mai. Hai người họ mặt đối mặt nhau ngồi ổ hai bên bàn, bốc quả đậu, đem đậu bốc xong rồi bỏ vào trong một cái đĩa. Bốc được một lúc, bà lão đến gần ngó vào trong đĩa, nhìn xem đã bốc được bao nhiêu đậu.
Bà lão thở dài nói: “Ôi, nếu như những hạt đậu này là con trẻ, thì hay quá!”
Lập tức, tất cả hạt đậu đều biến thành trẻ nhỏ, những hạt đậu trắng đều biến thành bé trai nhỏ, những hạt đậu có màu thì biến thành bé gái nhỏ,. Những đứa bé này đều nhảy ra khỏi đĩa, đi đến trên bàn, đang vây lấy nhau, nhào lộn, chơi đùa, đánh nhau. Có một số trẻ nhỏ còn men theo chân bàn tuột xuống đất, ở trên phiến đá chạy đuổi nhau, thế là bốn phương tám hướng đều nghe thấy tiếng kêu la:
“Mẹ ơi, con đói rồi, cho con một miếng bánh mì mứt đi.”
“Ba ơi, con khát nước rồi, cho con chút gì uống đi.”
“Anh kéo tóc con.”
“Chị đánh con.”
“Lau cho con đi, mũi con dơ rồi.”
“Con muốn bình nước đó.”
“Con muốn cái này, con muốn cái đó.”
Hừ! Cả một dãy âm thanh ồn ào náo nhiệt….
Hai ông bà lão bị làm ồn đến bên tai không nghe gì cả.
Cả hai nói: “chúng ta làm thế nào chăm sóc những đứa trẻ này đây? Nếu như chúng nó có thể biến thành lại hạt đậu thì hay quá.”
Lập tức, tất cả những đứa bé ở trên bàn, đều nhảy vào trong đĩa, biến trở lại thành hạt đậu. Nhưng , những đứa bé ở trên phiến đá trèo không nổi lên trên bàn, mà còn nói như thế này, tất cả chúng tôi không muốn biến trở lại thành hạt đậu, vì chúng nó cho rằng làm một đứa bé ham chơi so với làm hạt đậu bị người nấu chín vui hơn nhiều. Ông lão và bà lão làm sao đây? Chúng nó trốn ở trong xó xỉnh khắp nơi, trốn ở gầm giường, chui ở đáy chạn, trốn ở trong guốc gổ và trong dép lê. Ông lão và bà lão đi tìm kiếm chúng nó một cách vội vàng, dùng chổi lông gà phủi quét ở dưới đáy các đồ dùng gia đình, chụp nâng chụp nâng, đem chúng nó bỏ vào trong đĩa, chúng nó liền biến trở lại thành hạt đậu, không bao lâu sau, ông lão và bà lão cũng không còn tìm thấy đứa bé nào nữa.
Hai ông bà lại tiếp tục bốc võ đậu, chuẩn bị cho bửa ăn ngày mai. Cả hai mặt đối mặt nhau ngồi ở hai bên bàn, vừa bốc võ đậu, vừa đem đậu đã bốc xong bỏ vào trong đĩa. Cách đi một lúc, bà lão lại đến gần trên đĩa nhìn xem đã bốc được bao nhiêu đậu.
Bà lão nói: “Ôi, bốc được quá chậm, vừa rồi chúng ta thật ngốc. Nếu như chúng ta giữ lại một đứa, chỉ cần một đứa…..thân hình chúng nó nhỏ như thế, không thể đem đến cho chúng ta phiền muộn gì, mà nó còn có thể giúp chúng ta bốc võ đậu nữa.”
Thế là, cả hai nghe đến một tiếng nói rất nhỏ:
“Má, má đừng buồn phiền, vẫn còn lại một đứa đây.”
“Con ở đâu vậy?”
“Con rất muốn nói cho má biết, nhưng, trước tiên má phải đồng ý không đem con bỏ vào trong đĩa đậu.”
“Má đồng ý con.”
“Con, con đang ở trong hang chuột dưới chân tường.”
Nói rồi, chú bé liền từ trong chổ núp đi ra, xuất hiện trước mặt hai ông bà lão. Hai ông bà lão đều rất vui, đem chú bé đặt ở trên bàn, để giữa hai người. Đứa bé này bắt đầu bốc võ đậu một cách rất nhanh, nhanh chóng đem số đậu bốc xong bỏ vào trong đĩa, chú bé làm rất nhanh, hạt đậu giống như mưa đá rơi xuống. tốc tốc tốc, tốc tốc tốc, trong chớp mắt đĩa đã đầy hạt đậu đã bốc xong.
Hai ông bà lão có một đứa con như thế rất là vui, họ liền kêu chú bé là Đậu Ước Chữ.
Đậu Ước Chữ là một bé trai nhỏ, thân hình lớn giống như hạt đậu. Nó không thể dừng ở một chổ, nó hoạt động cả ngày. Nó bắt buộc chơi đùa hoặc là làm việc. Trong mùa đông, chú bé thay thế ông bà lão làm việc nhà, nhóm lửa, nấu ăn, chăm sóc bò cái.
Sau khi tuyết tan, chú bé liền đi ra ngoài mua thức ăn, lần thứ nhất chú bé đến tiệm bán bánh mì mua bánh mì, lúc giao tiền cho chủ tiệm nói:
“Bà chủ, xin bán cho tôi 3 ổ bánh mì to hình tròn.”
Bà chủ tiệm nhướng nhướng đôi mắt nói: “rõ ràng ta nghe có tiếng nói, rõ ràng nhìn thấy tiền lay động, sao lại không thấy người vậy cà!”
Bà ấy cuối cùng cũng nhìn thấy chú bé, giao cho chú 3 ổ bánh mì hình tròn. Đậu Ước Chữ là một đứa trẻ thích cười đùa, chú bé lợi dụng cơ hội mang bánh mì về nhà, lấy bánh mì làm thành vòng gỗ chơi, lăn từng cái nối tiếp nhau đi về nhà.
Người trong thôn nhìn thấy, đều hỏi một cách kinh ngạc:
“Những ổ bánh mì này sao lại có thể biết tự mình lăn đến nhà ông bà lão vậy cà!”
Lúc ngày nắng đẹp, ông lão nói:
“Hôm nay, tôi phải đi cày ruộng.
Đậu Ước chữ rất muốn thay thế ông lão làm việc, nhưng ông lão không tán thành, ông ta nói:
“Đi đến nơi đó phải đi qua một cánh rừng và một con suối nhỏ, dã thú trong rừng sẽ ăn thịt con, hoặc là con sẽ chìm chết trong con suối nhỏ.”
Vậy mà, Đậu Ước Chữ vẫn chịu không nỗi sự ngồi yên. Lúc bà lão chuẩn bị mang cơm trưa đến cho ông lão, chú bé kiên quyết muốn đi thế cho bà lão.
Chú bé trên mỗi tay khoát lên một cái giỏ, bắt đầu xuất phát. Chú bé đi đến trước con suối nhỏ, làm thế nào đi qua đây? Chú bé nhìn thấy kế bên có một trẻ chăn cừu, liền kêu lớn nói.
“Này! Anh chăn cừu ơi, giúp em qua con suối này với.”
Đứa trẻ chăn cừu đi đến gần chú bé nói: “ai đang nói vậy? tôi nhìn không thấy người.”
“Là em đây, lẽ nào anh không thấy em sao? Đậu Ước chữ vừa nói vừa ráng vươn thân hình bé nhỏ của nó lên.
Nhưng chú bé chỉ phí sức vô ích, đứa trẻ chăn cừu vẫn không nhìn thấy nó.
“Tôi rõ ràng nhìn thấy hai cái giỏ, nhưng tôi không thấy người mang giỏ.
Thế là, Đậu Ước Chữ đứng lên trên một cái giỏ, để cho đứa trẻ chăn cừu nhìn thấy nó, đứa trẻ chăn cừu liền giúp nó đi qua con suối nhỏ.
Đậu Ước Chữ đi đến bên ruộng, gọi ba của nó ăn cơm. Ba nó đang ở bên cạnh một cái cây nhỏ dưới bóng râm làm việc.
Đậu Ước Chữ nói: “lúc ba ăm cơm, con tiếp tục cày ruộng. Ba đặt con ở trong lỗ tai ngựa, đem roi ngựa để ở trong tay con.”
Thế là chú bé bắt đầu hô lớn: “hu….hoắc……jia!....” bên tai ngựa, vung roi ngựa chỉ hướng, thế là, ngựa đi về phía trước, tuân theo sự chỉ huy của chú bé bắt đầu làm việc.
Có mấy kẽ trộm đang ở trên đường đi ngang qua, nhìn thấy con ngựa này một mình đang cày ruộng, roi ngựa đang vung vẫy theo tiếng hét.
Bọn chúng nói: “hừ, đây quả thật là một con ngựa hay, chúng ta bắt nó đi vậy.”
Bọn họ đi đến gần ngựa, muốn bắt nó đi. Đậu Ước Chữ nói lớn với chúng:
“Không nên đến gần, nếu không tôi phải dùng roi ngựa đánh rách mặt các ngươi.”
Chú bé lại kêu ba: “ba, ba có trộm….”
Ông lã chạy đến. Kẽ trộm nhìn thấy rất kỳ lạ, thì hỏi ông lão ai đang nói vậy, thế là ông lão đem Đậu Ước Chữ giới thiệu cho họ biết. Đậu Ước Chữ vẫn là đang giương roi ngựa, nắm lại nắm tay hù doạ họ.
Mấy tên trộm nói: “Xin ông cho chúng tôi mượn chú bé mấy ngày, chú bé có thể giúp chúng tôi làm một số việc.
Ông lão không đồng ý, thế là mấy tên kẽ trộm đó không cần xin nữa, bọn họ người đông, khí thế hừng hực.
Đậu Ước Chữ nghịch ngợm nói nhỏ với ba: “để cho con đi cùng, con sẽ cho chúng một trận.”
Mấy tên trộm mang chú bé đi, đem sự việc chúng nó làm nói với chú bé:
“Tối hôm nay chúng ta sẽ đến một căn nhà giàu có trộm đồ. Ngươi người nhỏ, có thể chui qua ổ khoá đi vào trong. Ngươi đi đến trong nhà, thì lấy những vật có giá trị, quăng qua cửa sổ cho chúng ta.”
Đậu Ước Chữ trả lời nói: “được”
Đến buổi tối, mấy tên trộm rón rén đi đến một điền trang, người trong làng đều ngủ cả. Chúng nó sai Đậu Ước Chữ chui vào trong ổ khoá. Đậu Ước Chữ đến trong phòng, đem rèm cửa sổ nhẹ nhàng kéo nữa đóng nữa mở, sau đó hướng về phía bọn trộm ra sức nói lớn lên.
“Ở đây có vàng, có bạc, có ngọc
Mấy tên trộm, nói cho ta biết, các ngươi muốn lấy vật nào.”
Mấy tên trộm nói: “đừng nói lớn như thế! Đừng nói lớn như thế! Mi sắp làm cho chúng ta sắp bị người bắt rồi.”
Đậu Ước Chữ nói càng lớn hơn:
“Ở đây có vàng, có bạc, có ngọc
Mấy tên trộm, nói cho ta biết, các ngươi muốn lấy vật nào!”
Tiếng hét lớn làm cho người trong điền trang đều thức tỉnh cả. Trang chủ thì la lớn “bắt cướp!” Tôi tớ trong trang trại đều cầm lấy cây xiên to chạy đến, mấy tên trộm chỉ đành bỏ chạy thật nhanh.
Đậu Ước Chữ tự mình suy nghĩ: “bây giờ ta phải làm thế nào đây? Nếu như họ tìm gặp ta, xem ta là kẽ trộm bắt nhốt ta thì sao!”
Chú bé liền chạy ngay ra ngoài, chạy đến trong nhà kho trốn vào trong đống rơm. Chú bé bận rộn cả ngày, đã rất mệt, liền ở trong đống rơm ngủ luôn.
Đến sang sớm, tiểu nha đầu trong trang đến cho bò cái ăn, cô ấy ôm đống rơm đó trong nhà kho bỏ vào trong máng ăn, con bó cái đó liền đem rơm cùng Đậu Ước Chữ nuốt vào trong bụng.
Lúc Đậu Ước Chữ ở trong bụng bò thức dậy,cảm thấy thật khó chịu.
Chú bé nói: “nếu như người ta lại cho bò ăn cỏ , ta sẽ bị thức ăn đè chết.”
Thế là, chú bé nói lớn lên:
“Không căn rơm nữa, ta không đói.”
Tiểu nha đầu giật mình nói: “bò cái của ta sao lại biết nói vậy!”
Nhưng bò lại không nói nữa, cô ấy liền bình tỉnh trở lại.
Cô ấy nói: “cho dù thế nào, ta vẫn phải cho nó uống chút nước.”
Cô ấy đi đến bên gie61ng, múc lên một thùng nước. Đậu Ước chữ nghe thấy cô ấy trở lại liền tự nhũ:
“Nếu như con bò này uống hết thùng nước, ta sẽ bị dìm chết thôi.”
Thế là, chú bé lại ra sức hét lớn:
“Ta không cần uống nước, nước quá nhiều rồi.”
Lần này, tiểu nha đầu sợ quá, té ngã xuống đất, đánh đổ luôn thùng nước.
Cô ấy vội vàng bò dậy, chạy về báo cáo cho chủ nhân.
“Bò cái của chúng ta biết nói chuyện! Bò cái của chúng ta biết nói chuyện!”
Cô ấy đem toàn bộ sự việc xãy ra nói lại cho chủ nhân nghe.
Trang chủ vội vàng chạy đến xem, ông ta còn muốn lấy rơm cho bò ăn, ông ta lại nghe:
“Không ăn rơm nữa, ta không đói.”
Trang chủ nói: “nó quả thực biết nói, nó thành quỷ rồi, chúng ta phải giết chết nó.”
Thế là bọn họ liền ngay trong ngày đem bò cái giết chết đi, lấy bao tử có Đậu Ước Chữ đang ở bên trong vứt ra ngoài.
Một con sói đang đói đang ở trong điền trang đi tìm thức ăn, nó tìm đến bao tử bò, đem nó nuốt vào bụng, bây giờ Đậu Ước chữ đã ở trong bụng của sói. Chú bé lúc này thật không dễ chịu chút nào so với ở trong bụng bò.
Chú bé tự nói một mình: “nếu như sói lại ăn thêm thức ăn, ta sẽ bị đè chết. Ta bắt buộc ngăn không cho nó ăn thêm nữa.”
Con sói đi đến gần bên đàn cừu, lúc nó chuẩn bị ăn cừu con, Đậu Ước Chữ liền la lớn lên:
“Trẻ chăn cừu, trẻ chăn cừu, mau thả chó ra.
Sói to đến rồi, sói to đến rồi.”
Các trẻ chăn cừu lập tức thả chó ra, còn chuẩn bị vũ khí chạy đến, sói chỉ đành mau mau bỏ chạy.
Con sói đi đến một điền trang, thò cổ dài đang chuẩn bị bắt một con gà hoặc ngổng, Đậu ước Chữ lại kêu to lên:

“Trang chủ ơi trang chủ, thả chó ra mau
Có sói lớn đến rồi, có sói lớn đến rồi!”
Con sói đi trộm vật gì đều không được, vật gì cũng không được ăn, nó liền ốm đi, ốm đi….
Nó đi đến tìm cáo người bạn của nó, van nài cáo giúp nó
“Bạn đi đến trong rừng cây, tìm một cây có chạc cây đan xen nhau, bạn dùng sức chen vào giữa hai chạc cây, chen một cách hết sức, thế là anh bạn đó sẽ đi ra thôi.”
Sói liền đến trước cây gỗ có chạc cây, đem thân hình đặt vào giữa chạc cây đan chéo, rên hừ hừ ra sức chen vào, Đậu Ước Chữ bị bóp ra ngoài, rơi trên đất. Các bạn nhất định tưởng tượng ra, trên mình chú bé dơ như thế nào. Chú bé đến một ao nước tắm rữa, bổng nhiên có tiếng bước chân, chú bé liền vội vàng trốn dưới một chạc cây nhỏ.
Đi đến, là một bà lão, trên lưng đang gùi một cái giỏ, đang đi tìm cũi về nhóm lửa. bà lão nhặt lấy chạc cây nhỏ có Đậu Ước Chữ đang trốn bên dưới, nhanh chóng ném vào trong giỏ.
Bà lão nhặt đủ cũi, liền đi về nhà. Đậu Ước Chữ từ trong lổ nhỏ nhìn ra ngoài, nhìn thấy bà lão đi qua gần nhà mình, chú bé liền nói lớn lên:
“Bà lão tốt, tốc tốc tốc!
Trong giỏ của bà có một con quỷ.”
Bà lão cho rằng mình đang nghe quỷ nói, sợ quá đem cái giỏ quăng xuống đất rồi bỏ chạy đi.
Đậu Ước chữ vui mừng đi ra khỏi chổ núp, về đến nhà cha mẹ. Ban đầu cho rằng chú bé đã mất rồi, bây giờ nhìn thấy chú bé trở về, rất là vui vẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA