MAI TIỂU NHA KHÔNG ĐẾN
Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2007
Thứ hai, ngày 1 tháng 9, trời râm có mưa nhỏ.
Hôm nay là ngày khai trường.
Mặc lên bộ đồng phục học sinh, tôi mới phát hiện trãi qua một mùa hè, tôi lại cao lên rất nhiều. Chiếc áo lót trằng vừa ngắn vừa nhỏ, sợi dây thắt lưng trên mình căng thật chặt, chiếc váy màu xanh cũng đã ngắn qua khỏi đùi rồi. Mắc cở quá đi, cố gắng hít lấy mấy hơi can đảm, mới đi ra khỏi cửa.
Đến cửa trường, gặp được Mạc Hân, Nam Kha Mộng và Lưu Dương Huệ Tử, thì giống như một thế kỷ qua đã chưa được gặp mặt, điên cuồng ôm lấy nhau cười hì hì hà hà. Nhìn bộ dạng họ mặc đồng phục học sinh cũng gần giống như tôi, trong lòng lập tức nhẹ nhõm đi rất nhiều. Các bạn học nam lại gần như không có thay đổi gì, cấp lớp năm tiểu học như thế nào, bây giờ vẫn là như thế đó, thảo nào Tinh Đậu Đậu vừa ốm vừa nhỏ con lại cười chế nhạo nhăn nhở nữ sinh chúng tôi mắc bệnh “người khổng lồ”. Có mấy bạn nam sinh đáng ghét còn nhắm mắt lại, nói chúng tôi mặc váy ngắn, họ nhìn không quen. Tôi đang tìm Mai Tiểu Nha khắp nơi, Cổ Long Phi ở bên đường đang hét lớn “tin tức đặc biệt đây” chạy vào trong phòng học, tất cả nam sinh, nữ sinh đều đi đến vây lấy hắn.
“Tin tức gì, nói mau đi!”
Cổ Long Phi lại không nói, ngồi lên trên bàn học, giơ lên hai chân, mắt nhắm lại, đang thưởng thức bộ dáng lo lắng chờ đợi của chúng tôi, hắn cảm thấy rất vui.
“Tôi đếm đến 3, bạn không nói, chúng tôi sẽ đi.” Nam Kha Mộng kéo dài giọng nói đếm “ một____hai____”
“Tôi nói, tôi nói!” Cổ Long Phi từ trên bàn học nhãy xuống, “Các bạn có biết, đổi thầy giáo dạy số học rồi chưa?”
Đây quả thực là một “tin tức đặc biệt”, nhưng điều chúng tôi quan tâm nhất là ai đến dạy chúng tôi? Cổ Long Phi nói là thầy giáo Thư đến dạy chúng tôi.
“ Thầy giáo Thư nào?”
“ Lại còn thầy giáo Thư nào? Chính là thầy giáo Thư Ngang Bối dạy số học năm tốt nghiệp cuối cấp lớp năm đấy mà!”
“Ôi____” Lưu Dương Huệ Tử kêu lên một tiếng kêu lãnh lót.
“Bạn kêu cái gì vậy?” Nam Kha Mộng trừng mắt nhìn Lưu Dương Huệ Tử.
Lưu Dương Huệ Tử nhỏ tiếng nói: “Thầy ấy rất đẹp trai đấy!”
Chúng tôi đều biết Thầy giáo Thư Ngang rất đẹp trai, thầy ấy đẹp như Tô Hữu Bằng Ngũ A Ca trong “Hoàn Châu Cách Cách”, “Hổ Ngoan ngoãn” trong đội tiểu Hổ Đài Loan được rất nhiều Nữ sinh si mê. Lúc đang học năm cấp lớp năm, nữ sinh chúng tôi đã chú ý đến thầy ấy rồi, sau lưng gọi thầy ấy là “anh chàng đẹp trai”, còn bàn luận qua một cách nhẹ nhàng, lúc chúng tôi học năm cuối cấp, “anh đẹp trai” không biết có đến dạy cho chúng tôi không?
Các bạn nam sinh nhìn thấy trên mặt nữ sinh chúng tôi đều đang không che giấu được sự vui mừng, liền muốn dùng lời lẽ để đã kích chúng tôi, có người nói chúng tôi phí tâm, có người nói chúng tôi là không kiên định. Tinh Đậu Đậu càng đáng cười, anh ta bổng nhiên nhãy đến trước mặt chúng tôi: “Nói đi, các bạn rốt cuộc thích Thầy giáo Thư, hay là thích cô giáo La?”
Ngay lúc này, cô giáo La mặc trên người bộ váy dài bông nhỏ, nhanh nhẹn bước vào phòng.
“Các bạn đang nói gì về tôi vậy?”
“Các bạn nữ sinh không kiên cường, thật không kiên cường!” Cổ Long Phi làm ra bộ dáng bầm gan tím ruột, “biết tin thầy giáo Thư sắp đến dạy cho chúng em, các bạn gái đã vui thành như thế này!”
Cô giáo La cất lên tiếng cười “khì khì”. Cô ấy còn vỗ lên trên đầu của Cổ Long Phi một cái, nói: “Thầy Thư Ngang rất giỏi, cô khẳng định sau này các em sẽ càng thích thầy ấy hơn các bạn nữ sinh đấy.”
“Ơ, em____”
Các bạn nam sinh giọng nói lạ kỳ, mà còn làm ra khuôn mặt quỹ đủ loại đũ kiểu.
Báo xong phần ghi tên, nam sinh nữ sinh đều tản ra đi hết rồi. Tôi còn chưa đi về nhà, tôi đang đợi Mai Tiểu Nha, cô ấy sao mà còn chưa đến vậy?
Tôi đứng đợi ở trước cửa trường một hồi, trong lòng nghĩ Mai Tiểu Nha không đến ghi tên, khả năng lớn nhất là má cô ấy không có tiền lo cho cô ấy đóng tiền học phí và tiền sách vở đây. Lúc cô ấy còn rất nhỏ, Ba Má cô ấy đã ly hôn rồi, cô ấy sống cùng Má. Mà Má cô ấy năm rồi lại vừa rời khỏi chổ công tác. Chính trong khoảng thời gian đó, Mai Tiểu Nha đã thay đổi như một người lớn vậy, cô ấy thay đổi không thích nói, không thích cười, một bộ dạng tâm sự chồng chất. Cũng chính trong thời gian đó, tôi cùng Mai Tiểu Nha trở thành đôi bạn thân nhất.
Nếu như nguyên nhân quả thực là tiền, tôi nghĩ tôi có thể giúp đở Tiểu Nha.
Về đến nhà, tôi đếm lại tiền mừng tuổi còn cất giữ lại, vẫn còn 300 đồng, tiền học phí tiền sách vở chỉ cần 100 đồng đã đủ rồi, tôi đếm ra 150 đồng để vào trong một phong thư, rồi chạy đi về phía nhà Mai Tiểu Nha.
Nhà của Mai Tiểu Nha ở trong một căn nhà gạch đỏ rất xưa. Tôi gõ lên cửa nhà của cô ấy, không có người trả lời. Tôi hỏi hàng xóm của nhà cô ấy, một bà lão già khuôn mặt hiền lành nói, Tiểu Nha sáng sớm đã cùng Má cô ấy ra khỏi nhà rồi, còn vác theo cặp sách.
Trên lưng còn vác theo cặp sách? Nhưng Tiểu Nha thật không có đến trường học mà!
Tiểu Nha, bạn sẽ đến đâu đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn