1/Cái Bụng Biết hát
Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008
Chú Heo mập ăn no rồi, ở trong nhà ca hát ầm ĩ. Ngày mai nó sắp tham gia cuộc thi hát, bây giờ đang ra sức luyện tập đấy!
“Này, tiếng hát thật vang đấy!” Ngoài cửa vọng vào tiếng nói the thé.
Chú Heo mập nhìn thấy, là Cáo con đã đến. Heo mập hỏi: “này Cáo, ngươi nói xem ta hát có hay không?”
“Hay thì có hay,” Con Cáo đảo mắt một vòng, “có điều, so với tiếng hát trong bụng ta, còn kém xa.”
“Cái gì, bụng của ngươi cũng biết hát sao?” Chú Heo mập cảm thấy kỳ lạ.
“Không tin thì ngươi nghe đi,” Con Cáo chỉ chỉ vào cái bụng của nó, nói: “hiện tại đang hát rất hăng say đấy!”
Chú Heo mập đi đến trước mặt Cáo, để lỗ tai áp sát vào trên bụng của Cáo lắng nghe:đúng vậy, trong bụng Cáo đang có tiếng hát “lộc cộc lộc cộc” thật lớn. Heo mập hỏi Cáo: “đây là bài hát gì vậy?”
“Ơ ơ, là bài hát hay nhất trên thế gian này đấy!” Con Cáo chớp chớp mắt, rồi nói, “chỉ có cái bụng của ta biết hát bài hát này mà thôi.
Chú Heo mập suy nghĩ trong lòng: “nếu như ta học được bài hát này, ngày mai đi thi hát có thể đạt được hạng nhất đấy!” Nó quay người lại đem đến một chiếc máy ghi âm, nói với Cáo: “để cho ta thâu lại bài hát trong bụng ngươi, học hát có được không?”
“Như thế thì không được rồi!” Con Cáo lắc lắc đầu, nói, “cái bụng chỉ có thể dạy cho cái bụng hát. Thế này vậy, để bụng của ta dạy cho bụng ngươi hát, cái bụng của ngươi sẽ biết hát thôi. Khi ngày mai đi thi hát, trong miệng ngươi ngậm một cái loa, tiếng hát trong bụng sẽ phát ra từ loa, nhất định vừa vang, vừa hay.”
“Đúng cách này quá hay!” Chú Heo mập gật đầu lia lịa, rồi hỏi “thế, cách dạy như thế nào đây?”
“Việc này rất dễ.” Con Cáo chỉ chỉ vào bụng của mình, rồi chỉ chỉ vào bụng của chú Heo mập, nói: “chúng ta ôm nhau nhảy múa, bụng đụng bụng, thì có thể dạy được rồi.”
“Được đấy, thế thì chúng ta mau cùng nhau nhảy múa đi!” Chú Heo mập nôn nóng nói. “Bây giờ thì không được.” Con Cáo nói, “ngươi xem, bụng của ta xẹp lép, phải ăn chút gì đã, mới có thể phồng lên áp sáp vào bụng của ngươi được.”
Chú heo mập nghĩ nghĩ cũng đúng, liền nói: “ta cho ngươi ăn chút bánh nhé!” Heo mập đi vào nhà bếp, bê lên một đĩa bánh ngô to, cho Cáo ăn. Con Cáo ăn một cái rồi lại một cái, ăn đến sạch cả đĩa, rồi sờ sờ vào cái bụng, nói: “vẫn chưa to, phải ăn thêm chút gì nữa.”
“Được thôi!” Chú Heo mập lại từ trong nhà bếp bê lên một đĩa bánh đậu to, cho Cáo ăn. Con Cáo ăn xong đĩa bánh, chùi mép nói: “lần này tàm tạm đây.”
Thế là, con Cáo kéo lấy chú Heo mập bụng áp vào bụng, bắt đầu nhảy múa, ở trong nhà quay một vòng rồi lại một vòng.
Nhảy múa một hồi, chú Heo mập sờ sờ vào cái bụng của mình, hỏi: “này, cái bụng của ta sao chưa hát vậy?”
“Đừng lo lắng.” Con Cáo nói, “làm sao mà vừa mới học lại có thể hát lớn lên được? Đợi đến lúc trời tối, nhất định sẽ biết hát thôi.”
Nhảy múa xong, con Cáo lại nói với chú Heo mập: “phải nhớ, cái bụng của ngươi vừa mới học hát, đừng ăn bất cứ gì vào bụng. Nếu không, cái bụng giật mình, sẽ quên hết bài hát đấy.” Nói xong, nó bỏ đi một cách khệnh khạng.
Chú Heo mập ngơ ngác ngồi ở trong nhà, chờ đợi cái bụng cất tiếng hát. Cái gì nó cũng không ăn, ngay cả nước cũng không uống , cứ chờ đợi cho đến trời tối. Bổng nhiên, nó nghe thấy trong bụng có tiếng “cục cục”, liền nói: “ha ha, cái bụng của ta bắt đầu hát lên rồi đấy!”
Trời càng lúc càng tối, trong bụng chú Heo mập càng hát càng vang. Cả một đêm, chú Heo mập không ngũ, trong bụng của nó đang cất tiếng hát “lộc cộc lộc cộc” một cách không ngừng.
Trời sáng dần, chú Heo mập vừa mõi mệt vừa chán chường, toàn thân mềm nhũng, không có một chút sức lực. Đương nhiên, nó không có cách gì bò dậy đi tham gia cuộc thi hát được!
“Này, tiếng hát thật vang đấy!” Ngoài cửa vọng vào tiếng nói the thé.
Chú Heo mập nhìn thấy, là Cáo con đã đến. Heo mập hỏi: “này Cáo, ngươi nói xem ta hát có hay không?”
“Hay thì có hay,” Con Cáo đảo mắt một vòng, “có điều, so với tiếng hát trong bụng ta, còn kém xa.”
“Cái gì, bụng của ngươi cũng biết hát sao?” Chú Heo mập cảm thấy kỳ lạ.
“Không tin thì ngươi nghe đi,” Con Cáo chỉ chỉ vào cái bụng của nó, nói: “hiện tại đang hát rất hăng say đấy!”
Chú Heo mập đi đến trước mặt Cáo, để lỗ tai áp sát vào trên bụng của Cáo lắng nghe:đúng vậy, trong bụng Cáo đang có tiếng hát “lộc cộc lộc cộc” thật lớn. Heo mập hỏi Cáo: “đây là bài hát gì vậy?”
“Ơ ơ, là bài hát hay nhất trên thế gian này đấy!” Con Cáo chớp chớp mắt, rồi nói, “chỉ có cái bụng của ta biết hát bài hát này mà thôi.
Chú Heo mập suy nghĩ trong lòng: “nếu như ta học được bài hát này, ngày mai đi thi hát có thể đạt được hạng nhất đấy!” Nó quay người lại đem đến một chiếc máy ghi âm, nói với Cáo: “để cho ta thâu lại bài hát trong bụng ngươi, học hát có được không?”
“Như thế thì không được rồi!” Con Cáo lắc lắc đầu, nói, “cái bụng chỉ có thể dạy cho cái bụng hát. Thế này vậy, để bụng của ta dạy cho bụng ngươi hát, cái bụng của ngươi sẽ biết hát thôi. Khi ngày mai đi thi hát, trong miệng ngươi ngậm một cái loa, tiếng hát trong bụng sẽ phát ra từ loa, nhất định vừa vang, vừa hay.”
“Đúng cách này quá hay!” Chú Heo mập gật đầu lia lịa, rồi hỏi “thế, cách dạy như thế nào đây?”
“Việc này rất dễ.” Con Cáo chỉ chỉ vào bụng của mình, rồi chỉ chỉ vào bụng của chú Heo mập, nói: “chúng ta ôm nhau nhảy múa, bụng đụng bụng, thì có thể dạy được rồi.”
“Được đấy, thế thì chúng ta mau cùng nhau nhảy múa đi!” Chú Heo mập nôn nóng nói. “Bây giờ thì không được.” Con Cáo nói, “ngươi xem, bụng của ta xẹp lép, phải ăn chút gì đã, mới có thể phồng lên áp sáp vào bụng của ngươi được.”
Chú heo mập nghĩ nghĩ cũng đúng, liền nói: “ta cho ngươi ăn chút bánh nhé!” Heo mập đi vào nhà bếp, bê lên một đĩa bánh ngô to, cho Cáo ăn. Con Cáo ăn một cái rồi lại một cái, ăn đến sạch cả đĩa, rồi sờ sờ vào cái bụng, nói: “vẫn chưa to, phải ăn thêm chút gì nữa.”
“Được thôi!” Chú Heo mập lại từ trong nhà bếp bê lên một đĩa bánh đậu to, cho Cáo ăn. Con Cáo ăn xong đĩa bánh, chùi mép nói: “lần này tàm tạm đây.”
Thế là, con Cáo kéo lấy chú Heo mập bụng áp vào bụng, bắt đầu nhảy múa, ở trong nhà quay một vòng rồi lại một vòng.
Nhảy múa một hồi, chú Heo mập sờ sờ vào cái bụng của mình, hỏi: “này, cái bụng của ta sao chưa hát vậy?”
“Đừng lo lắng.” Con Cáo nói, “làm sao mà vừa mới học lại có thể hát lớn lên được? Đợi đến lúc trời tối, nhất định sẽ biết hát thôi.”
Nhảy múa xong, con Cáo lại nói với chú Heo mập: “phải nhớ, cái bụng của ngươi vừa mới học hát, đừng ăn bất cứ gì vào bụng. Nếu không, cái bụng giật mình, sẽ quên hết bài hát đấy.” Nói xong, nó bỏ đi một cách khệnh khạng.
Chú Heo mập ngơ ngác ngồi ở trong nhà, chờ đợi cái bụng cất tiếng hát. Cái gì nó cũng không ăn, ngay cả nước cũng không uống , cứ chờ đợi cho đến trời tối. Bổng nhiên, nó nghe thấy trong bụng có tiếng “cục cục”, liền nói: “ha ha, cái bụng của ta bắt đầu hát lên rồi đấy!”
Trời càng lúc càng tối, trong bụng chú Heo mập càng hát càng vang. Cả một đêm, chú Heo mập không ngũ, trong bụng của nó đang cất tiếng hát “lộc cộc lộc cộc” một cách không ngừng.
Trời sáng dần, chú Heo mập vừa mõi mệt vừa chán chường, toàn thân mềm nhũng, không có một chút sức lực. Đương nhiên, nó không có cách gì bò dậy đi tham gia cuộc thi hát được!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn