17/Chú chó Nạc Nạc uống sửa Dê.
Thứ Tư, 23 tháng 7, 2008
Chú chó Nạc Nạc vừa sinh ra đời, mẹ nó đã bị bệnh rồi, Nạc Nạc đành phải đi uống sữa Dê.
Nạc Nạc thân hình rất gầy yếu, rất nhút nhát. Nhìn thấy con của người ta lớn lên chắc khỏe, mẹ của nó thường than thở, nói: “uống sửa Dê mà lớn, làm sao mà không gầy yếu, không nhát gan?”
Gần nhà Nạc Nạc, thường có bóng hình của Sói. Mỗi khi Sói đến, rất nhiều chó đều đi chạy đuổi, chỉ có Nạc Nạc sợ quá co rút thân hình thành một vòng.
Lần đó Sói đến, Nạc Nạc sợ quá co mình núp ở sau cửa, một con chuột đi tìm thức ăn đi ngang qua đây, muốn nhìn xem vật gì nằm chắn ngang đường đi, bò lên trên mình Nạc Nạc. Nạc Nạc run lẩy bẩy thân hình xin tha. Con chuột vừa muốn chạy thoát thân hiểu, đây là một con chó chết nhát, liền nói: “ta để lại một kỉ niệm vậy!” liền cắn vào tai của Nạc Nạc một cái lổ, rồi bỏ đi.
Từ đấy, Nạc Nạc đi đến đâu, mọi người đều gọi nó là “lổ tai thủng.”
Một hôm, mẹ nó đi đến nhà bà ngoại, để Nạc Nạc lại ở nhà giữ nhà, Nạc Nạc đem cửa sân cài lại thật chặt.
Sói xám nhìn qua khe cửa thấy trong nhà chỉ có Nạc Nạc ở nhà, liền nhảy qua tường vào trong sân, lục lọi khắp nơi, làm cho Nạc Nạc sợ quá trốn ở sau bàn, không dám hé răng.
Sói xám lục đến trước bàn, Nạc Nạc sợ quá rên lên, toàn thân run rẩy một cách mãnh liệt. Cái lổ tai thủng khi run, giống như một con mắt to kỳ lạ, làm cho Sói xám giật cả mình, vội vàng quay người nhảy qua tường bỏ chạy.
Mẹ nó về đến nhà, nhìn thấy sân nhà bị Sói xám lục tung, nhìn thấy Nạc Nạc đang sợ hãi, ôm lấy nó nói một cách đau lòng: “uống sữa Dê mà lớn, sao mà không nhát gan?”
Nạc Nạc cứ thế này làm sao được đây, mẹ nó muốn rèn luyện nó mạnh dạn lên.
Mẹ nó dẫn nó lên máy bay, khi máy bay bay lên dìu dắt nó nhảy dù, luyện tập tinh thần dũng cảm. Nhưng Nạc Nạc sợ quá ôm chặt lấy máy bay không buông tay ra, không đồng ý nhảy dù.
Mẹ nó lại dẫn nó đi xe quay, luyện tập tinh thần gan dạ. Nhưng Nạc Nạc lại ra sức vùi đầu vào trong ngực mẹ, không dám ngẩng đầu lên. Khí xe quay hướng đầu xuống dưới, Nạc Nạc sợ quá thét lớn lên, làm cho mẹ nó càng ôm chặt hơn.
Xe quay dừng lại, mẹ nó cảm thấy cái ghế bị ướt, nhìn lại, quần của Nạc Nạc đang nhỏ nước.
Mẹ nó xoa xoa đầu của Nạc Nạc, nói một cách phát rầu: “đứa trẻ uống sửa Dê mà lớn, sửa tật nhút nhát, thật không dễ!”
Dê mẹ lại sinh con, Cọp mẹ cũng sinh Cọp con. Gấu đen chạy đến đề nghị mẹ Nạc Nạc: “uống sữa Cọp, chắc hẳn hết nhát gan.”
Mẹ Nạc Nạc cảm thấy ý của Gấu đen hay, liền đi nhờ bác Voi tìm cho Nạc Nạc bình sữa Cọp. Còn dặn dò nói: “nhớ đấy, phải sữa Cọp, không phải sữa Dê.”
Bác Voi làm việc rất nghiêm túc, vội vàng đi tìm Sư Tử, nhờ ông ta đi tìm bình sữa Cọp. Còn dặn dò nói: “đừng làm sai, phải là sữa Cọp, không phải sữa Dê.”
Sư Tử đối nhân xữ thế rất nhiệt tình, nhưng lại có chút hấp tấp, ông ta vẫn là đem sữa Cọp nhớ thành sữa Dê, lấy được sữa Dê, giao cho bác Voi.
Bác Voi lại đem sữa Dê giao cho mẹ Nạc Nạc. Mẹ Nạc Nạc đưa cho Nạc Nạc uống: “uống xong sữa Cọp, có thể hết nhút nhát.”
Quả nhiên, Nạc Nạc sau khi uống xong “sữa Cọp”, tự mình dám cất bước đi ra đường, mà còn, sau này khi Sói đến, các bạn chạy ở phía trước, nó cũng đuổi theo ở phía sau.
Mẹ nó nhìn thấy sự dũng cảm của Nạc Nạc từng ngày từng ngày lớn lên, chạy đi cảm ơn bác Voi: “cảm ơn bác giúp tôi tìm được sữa Cọp.”
Bác Voi nhận được sự cảm ơn, liền đi tìm cám ơn Sư Tử: “cám ơn bạn, đã giúp tôi tìm được sữa Cọp.”
Sư Tử sau khi nghe xong, ngạc nhiên hỏi: “cái gì mà sữa Cọp?”
Bác Voi nói: “đúng vậy, sau khi tìm được sữa Cọp, Nạc Nạc uống xong, lòng dũng cảm đã tăng lên!”
Sư Tử vội vàng nói: “cái tôi tìm được là sữa Dê! Không tin bạn đi tìm Dê mẹ hỏi xem.”
Bác Voi nghe xong, lo lắng nói: “vậy thì chúng ta mau đi nói cho Nạc Nạc và mẹ của nó biết.”
Cả hai đang nói chuyện, Nạc Nạc bổng nhiên từ phía sau người họ chạy qua, trong miệng còn ngậm cái chân Sói.
Sư Tử vội kéo bác Voi, nói nhỏ: “không nên nói cho Nạc Nạc và mẹ nó biết.”
Nạc Nạc thân hình rất gầy yếu, rất nhút nhát. Nhìn thấy con của người ta lớn lên chắc khỏe, mẹ của nó thường than thở, nói: “uống sửa Dê mà lớn, làm sao mà không gầy yếu, không nhát gan?”
Gần nhà Nạc Nạc, thường có bóng hình của Sói. Mỗi khi Sói đến, rất nhiều chó đều đi chạy đuổi, chỉ có Nạc Nạc sợ quá co rút thân hình thành một vòng.
Lần đó Sói đến, Nạc Nạc sợ quá co mình núp ở sau cửa, một con chuột đi tìm thức ăn đi ngang qua đây, muốn nhìn xem vật gì nằm chắn ngang đường đi, bò lên trên mình Nạc Nạc. Nạc Nạc run lẩy bẩy thân hình xin tha. Con chuột vừa muốn chạy thoát thân hiểu, đây là một con chó chết nhát, liền nói: “ta để lại một kỉ niệm vậy!” liền cắn vào tai của Nạc Nạc một cái lổ, rồi bỏ đi.
Từ đấy, Nạc Nạc đi đến đâu, mọi người đều gọi nó là “lổ tai thủng.”
Một hôm, mẹ nó đi đến nhà bà ngoại, để Nạc Nạc lại ở nhà giữ nhà, Nạc Nạc đem cửa sân cài lại thật chặt.
Sói xám nhìn qua khe cửa thấy trong nhà chỉ có Nạc Nạc ở nhà, liền nhảy qua tường vào trong sân, lục lọi khắp nơi, làm cho Nạc Nạc sợ quá trốn ở sau bàn, không dám hé răng.
Sói xám lục đến trước bàn, Nạc Nạc sợ quá rên lên, toàn thân run rẩy một cách mãnh liệt. Cái lổ tai thủng khi run, giống như một con mắt to kỳ lạ, làm cho Sói xám giật cả mình, vội vàng quay người nhảy qua tường bỏ chạy.
Mẹ nó về đến nhà, nhìn thấy sân nhà bị Sói xám lục tung, nhìn thấy Nạc Nạc đang sợ hãi, ôm lấy nó nói một cách đau lòng: “uống sữa Dê mà lớn, sao mà không nhát gan?”
Nạc Nạc cứ thế này làm sao được đây, mẹ nó muốn rèn luyện nó mạnh dạn lên.
Mẹ nó dẫn nó lên máy bay, khi máy bay bay lên dìu dắt nó nhảy dù, luyện tập tinh thần dũng cảm. Nhưng Nạc Nạc sợ quá ôm chặt lấy máy bay không buông tay ra, không đồng ý nhảy dù.
Mẹ nó lại dẫn nó đi xe quay, luyện tập tinh thần gan dạ. Nhưng Nạc Nạc lại ra sức vùi đầu vào trong ngực mẹ, không dám ngẩng đầu lên. Khí xe quay hướng đầu xuống dưới, Nạc Nạc sợ quá thét lớn lên, làm cho mẹ nó càng ôm chặt hơn.
Xe quay dừng lại, mẹ nó cảm thấy cái ghế bị ướt, nhìn lại, quần của Nạc Nạc đang nhỏ nước.
Mẹ nó xoa xoa đầu của Nạc Nạc, nói một cách phát rầu: “đứa trẻ uống sửa Dê mà lớn, sửa tật nhút nhát, thật không dễ!”
Dê mẹ lại sinh con, Cọp mẹ cũng sinh Cọp con. Gấu đen chạy đến đề nghị mẹ Nạc Nạc: “uống sữa Cọp, chắc hẳn hết nhát gan.”
Mẹ Nạc Nạc cảm thấy ý của Gấu đen hay, liền đi nhờ bác Voi tìm cho Nạc Nạc bình sữa Cọp. Còn dặn dò nói: “nhớ đấy, phải sữa Cọp, không phải sữa Dê.”
Bác Voi làm việc rất nghiêm túc, vội vàng đi tìm Sư Tử, nhờ ông ta đi tìm bình sữa Cọp. Còn dặn dò nói: “đừng làm sai, phải là sữa Cọp, không phải sữa Dê.”
Sư Tử đối nhân xữ thế rất nhiệt tình, nhưng lại có chút hấp tấp, ông ta vẫn là đem sữa Cọp nhớ thành sữa Dê, lấy được sữa Dê, giao cho bác Voi.
Bác Voi lại đem sữa Dê giao cho mẹ Nạc Nạc. Mẹ Nạc Nạc đưa cho Nạc Nạc uống: “uống xong sữa Cọp, có thể hết nhút nhát.”
Quả nhiên, Nạc Nạc sau khi uống xong “sữa Cọp”, tự mình dám cất bước đi ra đường, mà còn, sau này khi Sói đến, các bạn chạy ở phía trước, nó cũng đuổi theo ở phía sau.
Mẹ nó nhìn thấy sự dũng cảm của Nạc Nạc từng ngày từng ngày lớn lên, chạy đi cảm ơn bác Voi: “cảm ơn bác giúp tôi tìm được sữa Cọp.”
Bác Voi nhận được sự cảm ơn, liền đi tìm cám ơn Sư Tử: “cám ơn bạn, đã giúp tôi tìm được sữa Cọp.”
Sư Tử sau khi nghe xong, ngạc nhiên hỏi: “cái gì mà sữa Cọp?”
Bác Voi nói: “đúng vậy, sau khi tìm được sữa Cọp, Nạc Nạc uống xong, lòng dũng cảm đã tăng lên!”
Sư Tử vội vàng nói: “cái tôi tìm được là sữa Dê! Không tin bạn đi tìm Dê mẹ hỏi xem.”
Bác Voi nghe xong, lo lắng nói: “vậy thì chúng ta mau đi nói cho Nạc Nạc và mẹ của nó biết.”
Cả hai đang nói chuyện, Nạc Nạc bổng nhiên từ phía sau người họ chạy qua, trong miệng còn ngậm cái chân Sói.
Sư Tử vội kéo bác Voi, nói nhỏ: “không nên nói cho Nạc Nạc và mẹ nó biết.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn