18/Chú Cáo nhỏ mừng sinh nhật.
Thứ Ba, 29 tháng 7, 2008
Chú Cáo nhỏ ở trong rừng sâu là một nhân vật nỗi tiếng lừng lẫy. Nó vẫn thường sống theo cách riêng của mình trêu chọc người khác, còn mình lại không đồng ý chịu thiệt. Mọi người đều sợ giao thiệp cùng hắn. Mỗi lần hắn xuất hiện, mọi người đều nói: “Cáo đến rồi, chú ý đấy!”
Còn Cáo lại cảm thấy việc này không có gì kỳ lạ. Nó nghĩ, mọi người sợ nó, điều này nói rõ ta có tài, ai biểu ta thông minh như thế.
Chú Cáo nhỏ thật tình không để ý đến việc mình có bạn hay không. Thời gian sau, chú Cáo nhỏ thật sự không có người bạn nào rồi.
Nhưng, một hôm, chú Cáo nhỏ thật sự sốt ruột, vì chỉ còn có mấy ngày nữa là đến ngày sinh nhật của mình rồi. Xem nào, người tài giỏi phải tổ chức sinh nhật thật vui, đó mới là oách. Chú Cáo nhỏ quyết tâm phải tổ chức sinh nhật của mình thật long trọng.
Nhưng, cho dù Cáo mời cách nào, mọi người vẫn không đồng ý đến dự
Gấu con nói: “tôi rất bận.”
Khỉ con nói: “tôi không có rãnh.”
Thỏ con nói: “tôi có việc rồi.”
Sóc con nói: “người tôi không khỏe.”
Chim Gõ kiến nói : “tôi phải chữa bệnh cho cây.”
……..
Những điều này làm cho chú Cáo nhỏ lo lắng: không có ai đến chúc mừng sinh nhật của mình, phải làm sao đây, phải làm sao đây!
Đúng lúc đó, bà ngoại Cáo gởi đến cho Cáo một phong thư.
Bà ngoại của chú Cáo nhỏ ở tại một cánh rừng khác. Bà đã nhiều năm không gặp được chú Cáo nhỏ. Bà nói, bà muốn đến chúc mừng sinh nhật của chú Cáo nhỏ. Nhưng vì đã nhiều năm không gặp, bà không còn nhận ra được đứa cháu ngoại nữa, bà kêu Cáo gởi cho bà một tấm hình, để bà dễ dàng nhận ra Cáo khi đến nơi.
Chú Cáo nhỏ nhận được thư của bà ngoại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cám ơn trời cám ơn đất, lần này vẫn có người đến chúc mừng sinh nhật của ta rồi.
Chú Cáo nhỏ lập tức lấy từ trong rương ra bộ y phục đẹp nhất mặc lên người, chạy thẳng đến cửa hàng chụp ảnh.
Chú Cáo nhỏ trước tiên đến đứng trước một tấm kính. Trong kính hiện lên cái mõ Cáo nhọn nhọn, đôi mắt ti hí, cái hàm gầy gầy, sống mũi dẹp lép. Chú Cáo nhỏ nghĩ: hừ, chỉ có kẽ ngốc mới chụp hình thế này gởi cho bà xem.
Tiếp đến, chú Cáo nhỏ lại lựa chọn mấy tấm kính khác. Kết quả, nó đều không vừa ý. Vì những hình Cáo ở trong mấy tấm kính này, không phải mập như một gốc cây, thì là ốm như cây trúc, không phải lệch đầu, thì cũng cong chân vẹo lưng vẹo tay.
Sau cùng, chú Cáo nhỏ cuối cùng cũng đã tìm được một tấm kính, khỏi phải nói là nó vui mừng bao nhiêu. Này nhé, cái mõ nhọn nhọn đổi thành tròn rồi, đôi mắt ti hí đổi thành to rồi, cái quai hàm gầy gầy biến thành đẩy đà rồi, sống mũi dẹp lép biến thành cao rồi.
Người thợ chụp ảnh liền chụp lại ảnh Cáo ở trong kính “kà chách kà chách”
Thật nhanh bà ngoại Cáo đã nhận được ảnh của đứa cháu ngoại gởi đến. Bà ngoại Cáo nhìn thấy đứa cháu ngoại sau nhiều năm không gặp, bây giờ lớn lên đẹp thế này, tuấn tú thế này, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Bà ngoại Cáo cầm theo tấm hình của đứa cháu ngoại, lòng phơi phới đi đến khu rừng của chú Cáo nhỏ ở.
Nhưng bà ngoại Cáo tìm khắp cánh rừng cũng tìm không ra đứa cháu ngoại của mình. Bà ngoại Cáo đang bồn chồn lo lắng, thì phát hiện ở nơi không xa có người đang tổ chức mừng sinh nhật. Bà ngoại Cáo nghĩ, có lẽ nơi đó là nhà của cháu ngoại bà.
Bà ngoại Cáo cầm theo tấm ảnh đi đến.
“Bà tìm ai?” Chú Cáo nhỏ nhìn thấy có người đi đến liền hỏi.
“Bà đi tìm chú Cáo nhỏ cháu ngoại của bà.” Bà ngoại Cáo nhìn nhìn chú Cáo nhỏ đứng ở trước mặt, thất vọng nói: “đây, chính là đứa trẻ ở trong tấm hình này.”
“A, bà là bà ngoại!” Chú Cáo nhỏ vui mừng reo lên: “cháu chính là cháu ngoại của bà đây!”
“Cái gì? Bà ngoại Cáo giật mình, “cháu là cháu của bà? Đùa gì kỳ vậy? Cháu của bà không phải như cháu đâu! Mõ nhọn, mắt hí, cằm gầy, sống mũi dẹp lép. Cháu của bà là một bé trai xinh đẹp mà!”
“Bà ngoại,” chú Cáo nhỏ sốt ruột rồi, “cháu thật sự là cháu ngoại của bà đây! Cháu ngoại của bà không phải ngày hôm nay tổ chức mừng sinh nhật sao?”
“Đừng khua môi múa mép nữa!” Bà ngoại Cáo tức giận nói, “cháu của ta là đang mừng sinh nhật, nhưng không phải là ngươi! Được rồi, ta không có thời gian cùng ngươi tranh luận nữa, ta phải đi tìm cháu ngoại của ta thôi!”
Bà ngoại Cáo bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Chú Cáo nhỏ đờ đẫn đứng nhìn theo bà ngoại đi xa rồi, trong lòng buồn quá đi. Một ngày sinh nhật vui vẻ, lại không có một người bạn đến tham gia, ngay cả bà ngoại của mình cũng không nhận ra mình! Chú Cáo nhỏ biết, đây đều là vì mình không thành thật, quá thích lừa người.
Chú Cáo nhỏ không chịu nỗi đau buồn khóc lên
Hu hu hu hu, hu hu hu hu
Chú Cáo nhỏ khóc đến thật thương tâm.
Còn Cáo lại cảm thấy việc này không có gì kỳ lạ. Nó nghĩ, mọi người sợ nó, điều này nói rõ ta có tài, ai biểu ta thông minh như thế.
Chú Cáo nhỏ thật tình không để ý đến việc mình có bạn hay không. Thời gian sau, chú Cáo nhỏ thật sự không có người bạn nào rồi.
Nhưng, một hôm, chú Cáo nhỏ thật sự sốt ruột, vì chỉ còn có mấy ngày nữa là đến ngày sinh nhật của mình rồi. Xem nào, người tài giỏi phải tổ chức sinh nhật thật vui, đó mới là oách. Chú Cáo nhỏ quyết tâm phải tổ chức sinh nhật của mình thật long trọng.
Nhưng, cho dù Cáo mời cách nào, mọi người vẫn không đồng ý đến dự
Gấu con nói: “tôi rất bận.”
Khỉ con nói: “tôi không có rãnh.”
Thỏ con nói: “tôi có việc rồi.”
Sóc con nói: “người tôi không khỏe.”
Chim Gõ kiến nói : “tôi phải chữa bệnh cho cây.”
……..
Những điều này làm cho chú Cáo nhỏ lo lắng: không có ai đến chúc mừng sinh nhật của mình, phải làm sao đây, phải làm sao đây!
Đúng lúc đó, bà ngoại Cáo gởi đến cho Cáo một phong thư.
Bà ngoại của chú Cáo nhỏ ở tại một cánh rừng khác. Bà đã nhiều năm không gặp được chú Cáo nhỏ. Bà nói, bà muốn đến chúc mừng sinh nhật của chú Cáo nhỏ. Nhưng vì đã nhiều năm không gặp, bà không còn nhận ra được đứa cháu ngoại nữa, bà kêu Cáo gởi cho bà một tấm hình, để bà dễ dàng nhận ra Cáo khi đến nơi.
Chú Cáo nhỏ nhận được thư của bà ngoại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cám ơn trời cám ơn đất, lần này vẫn có người đến chúc mừng sinh nhật của ta rồi.
Chú Cáo nhỏ lập tức lấy từ trong rương ra bộ y phục đẹp nhất mặc lên người, chạy thẳng đến cửa hàng chụp ảnh.
Chú Cáo nhỏ trước tiên đến đứng trước một tấm kính. Trong kính hiện lên cái mõ Cáo nhọn nhọn, đôi mắt ti hí, cái hàm gầy gầy, sống mũi dẹp lép. Chú Cáo nhỏ nghĩ: hừ, chỉ có kẽ ngốc mới chụp hình thế này gởi cho bà xem.
Tiếp đến, chú Cáo nhỏ lại lựa chọn mấy tấm kính khác. Kết quả, nó đều không vừa ý. Vì những hình Cáo ở trong mấy tấm kính này, không phải mập như một gốc cây, thì là ốm như cây trúc, không phải lệch đầu, thì cũng cong chân vẹo lưng vẹo tay.
Sau cùng, chú Cáo nhỏ cuối cùng cũng đã tìm được một tấm kính, khỏi phải nói là nó vui mừng bao nhiêu. Này nhé, cái mõ nhọn nhọn đổi thành tròn rồi, đôi mắt ti hí đổi thành to rồi, cái quai hàm gầy gầy biến thành đẩy đà rồi, sống mũi dẹp lép biến thành cao rồi.
Người thợ chụp ảnh liền chụp lại ảnh Cáo ở trong kính “kà chách kà chách”
Thật nhanh bà ngoại Cáo đã nhận được ảnh của đứa cháu ngoại gởi đến. Bà ngoại Cáo nhìn thấy đứa cháu ngoại sau nhiều năm không gặp, bây giờ lớn lên đẹp thế này, tuấn tú thế này, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Bà ngoại Cáo cầm theo tấm hình của đứa cháu ngoại, lòng phơi phới đi đến khu rừng của chú Cáo nhỏ ở.
Nhưng bà ngoại Cáo tìm khắp cánh rừng cũng tìm không ra đứa cháu ngoại của mình. Bà ngoại Cáo đang bồn chồn lo lắng, thì phát hiện ở nơi không xa có người đang tổ chức mừng sinh nhật. Bà ngoại Cáo nghĩ, có lẽ nơi đó là nhà của cháu ngoại bà.
Bà ngoại Cáo cầm theo tấm ảnh đi đến.
“Bà tìm ai?” Chú Cáo nhỏ nhìn thấy có người đi đến liền hỏi.
“Bà đi tìm chú Cáo nhỏ cháu ngoại của bà.” Bà ngoại Cáo nhìn nhìn chú Cáo nhỏ đứng ở trước mặt, thất vọng nói: “đây, chính là đứa trẻ ở trong tấm hình này.”
“A, bà là bà ngoại!” Chú Cáo nhỏ vui mừng reo lên: “cháu chính là cháu ngoại của bà đây!”
“Cái gì? Bà ngoại Cáo giật mình, “cháu là cháu của bà? Đùa gì kỳ vậy? Cháu của bà không phải như cháu đâu! Mõ nhọn, mắt hí, cằm gầy, sống mũi dẹp lép. Cháu của bà là một bé trai xinh đẹp mà!”
“Bà ngoại,” chú Cáo nhỏ sốt ruột rồi, “cháu thật sự là cháu ngoại của bà đây! Cháu ngoại của bà không phải ngày hôm nay tổ chức mừng sinh nhật sao?”
“Đừng khua môi múa mép nữa!” Bà ngoại Cáo tức giận nói, “cháu của ta là đang mừng sinh nhật, nhưng không phải là ngươi! Được rồi, ta không có thời gian cùng ngươi tranh luận nữa, ta phải đi tìm cháu ngoại của ta thôi!”
Bà ngoại Cáo bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Chú Cáo nhỏ đờ đẫn đứng nhìn theo bà ngoại đi xa rồi, trong lòng buồn quá đi. Một ngày sinh nhật vui vẻ, lại không có một người bạn đến tham gia, ngay cả bà ngoại của mình cũng không nhận ra mình! Chú Cáo nhỏ biết, đây đều là vì mình không thành thật, quá thích lừa người.
Chú Cáo nhỏ không chịu nỗi đau buồn khóc lên
Hu hu hu hu, hu hu hu hu
Chú Cáo nhỏ khóc đến thật thương tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn