23/ Chú Mèo Đậu Đậu dạo chơi rừng sâu(1)Lục Cảnh Lâm
Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2008
Chú Mèo Đậu Đậu, vừa lùn vừa lười vừa nhát, thường ngày nhìn thấy Chó sợ đến mặt trắng bệch, gặp phải sâu sợ đến kêu mẹ. Cơm bưng đến miệng, áo mặc đến tay, cái gì cũng không biết làm, mặc áo rữa mặt đều phải mẹ làm cho.
Mèo mẹ nghĩ, chú Mèo Đậu Đậu cần phải đi nhà trẻ rồi, nhúc nhát, cái gì cũng không biết làm, sau này làm sao sống tự lập đây? Cần phải để cho nó đi ra ngoài rèn luyện rèn luyện thêm.
Một hôm, Mèo mẹ nói với Đậu Đậu: “Đậu Đậu, hôm nay chúng ta đi vào rừng chơi.” Chú Mèo Đậu Đậu ở trên tivi nhìn thấy rừng sâu rộng lớn rồi, nơi đó có cây xanh, hoa đỏ, còn có Bướm, Ong và rất nhiều động vật khác, liền nói một cách vui mừng: “hay quá!”
Ăn xong cơm sáng, Mèo mẹ thay cho Đậu Đậu chiếc áo mới, sau đó cầm tay Đậu Đậu đi về hướng rừng sâu, đi qua con đường quanh co khúc khuỷu rất xa rất xa, đi đến một cánh rừng Liễu. Đang là tháng 3 mùa xuân, cây Liễu đang ra lá, trong màu xanh biếc đang lộ chút vàng nhạt, trong rừng cây cỏ xanh như thảm, bông hoa đua nở,có đỏ, có vàng, có tím, có xanh, đủ màu đủ sắc. Đàn chim nhỏ đang ở trên cành cây ca hát ríu rít, Ong, Bướm đang ở trong bụi hoa bay qua bay lại, xinh đẹp quá. Chú Mèo Đậu Đậu hái một bông hoa, để dưới mũi ngữi, rồi nói: “thơm quá! Thơm quá!”
Họ đang đi, bổng nhiên nhìn thấy một chú thỏ bạch nhỏ, đang ngồi trong bụi hoa ăn lá non, chỉ thấy chú thỏ toàn thân lông trắng như tuyết,cái tai dài dài,đôi mắt đỏ đỏ, 3 mép môi chụm lại, bộ dáng rất khiến cho người ta yêu thích. Nó một chốc lại vểnh tai lên lắng nghe, không phát hiện có tiếng động nào khác, lại sái chân ngồi xuống ăn lá non. Có lẽ là nó đang ăn quá say mê, nên không có phát hiện được trong bầu trời đang có một con chim ưng đang nhìn theo nó. Khi chim Ưng lao về phía Thỏ Bạch một cách dũng mãnh, chú Mèo Đậu Đậu sợ qua kêu Á lên một tiếng, mặt trắng bệch, tay cũng run run, thật là lo tha cho chú Thỏ Bạch. Bấy giờ, Thỏ Bạch cũng đã nghe thấy tiếng gió, biết rằng kẽ địch đã tới, muốn nhảy lên bỏ chạy đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy nó nhanh chóng nằm ngữa ra, dùng miệng ngậm một cánh Liễu to như ngón tay cái, làm thành một hình cung, hai chân sau hướng lên trên dẫm lên, giống như hai cây kiếm ngắn dựng đứng. Lúc chim Ưng sắp vồ đến mình Thỏ, Thỏ liền mở miệng, buông chân, cành Liễu bắt vọt lên, bắn vào đầu chim Ưng, làm cho chim Ưng sợ hãi bay trở lên, Thỏ Bạch thừa cơ hội này chạy trốn chạy vào trong lùm cây, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng hình nữa. Chim Ưng ở trong không trung bay lượn một hồi rồi bay bỏ đi một cách tức tối.
Chú Mèo Đậu Đậu thở ra một hơi, nói với mẹ: “mẹ, Thỏ Bạch thật là dũng cảm, thông minh, tài giỏi.” Mèo mẹ nói: “đây gọi là Thỏ đạp chim Ưng. Ở trước mặt kẽ địch hùng mạnh, không được hoang mang, phải dựa vào trí tuệ và sự dũng cảm của mình để chiến thắng kẽ địch. Tinh thần của Thỏ Bạch đáng để cho con học tập đấy!” Chú Mèo Đậu Đậu sau khi nghe xong, tự nói một mình: “gia tộc nhà Thỏ có lẽ đều là dũng cảm thế này, nếu như mình là gia tộc nhà Thỏ thì hay quá!”
Mèo mẹ nói: “gia tộc họ Mèo nhà ta cũng có lịch sử vinh quang đấy, tổ tiên chúng ta còn chiến thắng cả Hổ đấy.”
Chú Mèo Đậu Đậu vừa nghe đến Hổ sợ quá nhảy lên, lòng nghĩ đến Hổ vừa to vừa dũng mãnh, loài Mèo chúng ta nhỏ thế này, làm sao chiến thắng đây? Nó van nài mẹ kể cho nó nghe. Mèo mẹ nói: “ngày xưa, loài Hổ đầu óc ngu đần không biết làm gì cả, liền bái tổ tiên chúng ta làm thầy, học chạy, học nhảy, học bắt mồi, học khả năng chiến đấu với kẽ thù. Sau khi học thành tài, Hổ vong ân bội nghĩa, muốn ăn thịt tổ tiên chúng ta, tổ tiên chúng ta nhìn thấy Hổ trở mặt vô tình, cười nhạt một tiếng, rồi trèo lên cây một cách nhanh nhẹn, Hổ đờ đẫn cả mặt, rồi lại van nài tổ tiên chúng ta dạy nó leo cây. Tổ tiên chúng ta nói: “ta đã dự đoán trước thủ đoạn này của ngươi, nên phải giữ lại một chiêu. Kẽ bội nghĩ vong ân như ngươi, thì cả đời chỉ ở trên đất thôi! Hổ đành phải bỏ đi một cách ảo não. Chú Mèo Đậu Đậu nghe xong, vỗ tay nói : “tài quá! Tài quá!”
Mèo mẹ nghĩ, chú Mèo Đậu Đậu cần phải đi nhà trẻ rồi, nhúc nhát, cái gì cũng không biết làm, sau này làm sao sống tự lập đây? Cần phải để cho nó đi ra ngoài rèn luyện rèn luyện thêm.
Một hôm, Mèo mẹ nói với Đậu Đậu: “Đậu Đậu, hôm nay chúng ta đi vào rừng chơi.” Chú Mèo Đậu Đậu ở trên tivi nhìn thấy rừng sâu rộng lớn rồi, nơi đó có cây xanh, hoa đỏ, còn có Bướm, Ong và rất nhiều động vật khác, liền nói một cách vui mừng: “hay quá!”
Ăn xong cơm sáng, Mèo mẹ thay cho Đậu Đậu chiếc áo mới, sau đó cầm tay Đậu Đậu đi về hướng rừng sâu, đi qua con đường quanh co khúc khuỷu rất xa rất xa, đi đến một cánh rừng Liễu. Đang là tháng 3 mùa xuân, cây Liễu đang ra lá, trong màu xanh biếc đang lộ chút vàng nhạt, trong rừng cây cỏ xanh như thảm, bông hoa đua nở,có đỏ, có vàng, có tím, có xanh, đủ màu đủ sắc. Đàn chim nhỏ đang ở trên cành cây ca hát ríu rít, Ong, Bướm đang ở trong bụi hoa bay qua bay lại, xinh đẹp quá. Chú Mèo Đậu Đậu hái một bông hoa, để dưới mũi ngữi, rồi nói: “thơm quá! Thơm quá!”
Họ đang đi, bổng nhiên nhìn thấy một chú thỏ bạch nhỏ, đang ngồi trong bụi hoa ăn lá non, chỉ thấy chú thỏ toàn thân lông trắng như tuyết,cái tai dài dài,đôi mắt đỏ đỏ, 3 mép môi chụm lại, bộ dáng rất khiến cho người ta yêu thích. Nó một chốc lại vểnh tai lên lắng nghe, không phát hiện có tiếng động nào khác, lại sái chân ngồi xuống ăn lá non. Có lẽ là nó đang ăn quá say mê, nên không có phát hiện được trong bầu trời đang có một con chim ưng đang nhìn theo nó. Khi chim Ưng lao về phía Thỏ Bạch một cách dũng mãnh, chú Mèo Đậu Đậu sợ qua kêu Á lên một tiếng, mặt trắng bệch, tay cũng run run, thật là lo tha cho chú Thỏ Bạch. Bấy giờ, Thỏ Bạch cũng đã nghe thấy tiếng gió, biết rằng kẽ địch đã tới, muốn nhảy lên bỏ chạy đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy nó nhanh chóng nằm ngữa ra, dùng miệng ngậm một cánh Liễu to như ngón tay cái, làm thành một hình cung, hai chân sau hướng lên trên dẫm lên, giống như hai cây kiếm ngắn dựng đứng. Lúc chim Ưng sắp vồ đến mình Thỏ, Thỏ liền mở miệng, buông chân, cành Liễu bắt vọt lên, bắn vào đầu chim Ưng, làm cho chim Ưng sợ hãi bay trở lên, Thỏ Bạch thừa cơ hội này chạy trốn chạy vào trong lùm cây, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng hình nữa. Chim Ưng ở trong không trung bay lượn một hồi rồi bay bỏ đi một cách tức tối.
Chú Mèo Đậu Đậu thở ra một hơi, nói với mẹ: “mẹ, Thỏ Bạch thật là dũng cảm, thông minh, tài giỏi.” Mèo mẹ nói: “đây gọi là Thỏ đạp chim Ưng. Ở trước mặt kẽ địch hùng mạnh, không được hoang mang, phải dựa vào trí tuệ và sự dũng cảm của mình để chiến thắng kẽ địch. Tinh thần của Thỏ Bạch đáng để cho con học tập đấy!” Chú Mèo Đậu Đậu sau khi nghe xong, tự nói một mình: “gia tộc nhà Thỏ có lẽ đều là dũng cảm thế này, nếu như mình là gia tộc nhà Thỏ thì hay quá!”
Mèo mẹ nói: “gia tộc họ Mèo nhà ta cũng có lịch sử vinh quang đấy, tổ tiên chúng ta còn chiến thắng cả Hổ đấy.”
Chú Mèo Đậu Đậu vừa nghe đến Hổ sợ quá nhảy lên, lòng nghĩ đến Hổ vừa to vừa dũng mãnh, loài Mèo chúng ta nhỏ thế này, làm sao chiến thắng đây? Nó van nài mẹ kể cho nó nghe. Mèo mẹ nói: “ngày xưa, loài Hổ đầu óc ngu đần không biết làm gì cả, liền bái tổ tiên chúng ta làm thầy, học chạy, học nhảy, học bắt mồi, học khả năng chiến đấu với kẽ thù. Sau khi học thành tài, Hổ vong ân bội nghĩa, muốn ăn thịt tổ tiên chúng ta, tổ tiên chúng ta nhìn thấy Hổ trở mặt vô tình, cười nhạt một tiếng, rồi trèo lên cây một cách nhanh nhẹn, Hổ đờ đẫn cả mặt, rồi lại van nài tổ tiên chúng ta dạy nó leo cây. Tổ tiên chúng ta nói: “ta đã dự đoán trước thủ đoạn này của ngươi, nên phải giữ lại một chiêu. Kẽ bội nghĩ vong ân như ngươi, thì cả đời chỉ ở trên đất thôi! Hổ đành phải bỏ đi một cách ảo não. Chú Mèo Đậu Đậu nghe xong, vỗ tay nói : “tài quá! Tài quá!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn