26/Không học gà mẹ kêu cục cục.
Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008
“Mẹ! Mẹ! Con muốn dùng tiền mừng tuổi của bà ngoại cho hôm tết!” Đông Đông chạy vào nhà, nói liền một mạch. Trong tháng giêng năm nay, Đông Đông cùng ba mẹ đến nhà ngoại chúc tết, bà ngoại cho nó 10 đồng tiền mừng tuổi, còn nhấn mạnh nói với ba mẹ: “10 đồng này phải để cho Đông Đông tự mình tiêu xài, mua đồ chơi cũng được, mua quà vặt cũng được, mua học phẩm cũng được, Đông Đông thích tiêu xài cho việc gì thì chi tiêu cho việc đó, các con không được phép can thiệp vào, càng không được phép dùng vào việc khác và cắt xén!” Tiền mừng tuổi này vẫn cất ở chổ mẹ đã hơn nữa năm rồi, Đông Đông vẫn chưa dùng đến.
“ Hôm nay sao lại muốn tiêu tiền mừng tuổi vậy?” Mẹ ở trong nhà bếp hỏi.
Đông Đông nói: “việc này….việc này….con muốn mua bánh kem!”
Mẹ nói: “bánh kem trong tủ thức ăn có đấy, con tự lấy mà ăn!”
Đông Đông nói: “không, không! Con muốn tự mình mua về ăn!”
Mẹ hết cách, đành phải lấy ra 10 đồng giữ giùm. “mẹ đổi cho con tiền lẽ nhé!” Mẹ nói.
Đông Đông đón lấy 10 đồng nói: “không cần đâu!” Nói xong quay mình bỏ chạy đi.
“Muốn ăn bao nhiêu, mua bấy nhiêu, đừng có lãng phí! Tiền thối lại đừng làm mất đấy!” Mẹ nói với theo.
“Con biết rồi!” Đông Đông cũng nói một cách không quay đầu lại.
Không bao lâu sau, Đông Đông trở về. Mẹ hỏi: “Đông Đông, tiền còn thừa lại bao nhiêu? Đem ra đây mẹ cất giùm cho.”
Đông Đông nói một cách nhẹ nhàng: “tiêu hết rồi!”
Mẹ giật cả mình: “con mua gì vậy?”
Đông Đông nói: “mua ….mua….mua hết bánh kem rồi.”
Mẹ hỏi: “bánh kem đâu?”
Đông Đông nói một cách úp úp mở mở: “ăn….ăn hết rồi.”
“Ăn hết cả rồi sao?”
“Ăn hết…ăn hết cả rồi.”
“Mấy người ăn?”
“Một mình….một mình con ăn.”
“Một mình con trong chốc lát có thể ăn hết nhiều vậy sao?” Mẹ đang thăm dò Đông Đông một cách không tin, Đông Đông mặt đỏ lên, tỏ ra lúng túng.
“Con làm mất tiền rồi phải không?”
“Không, không có!”
Mẹ tức giận nói: “nhìn xem sắc mặt con đều thay đổi rồi đấy, nói dối cũng không biết cách!”
Đông Đông cúi đầu, một đầu mũi chân đang chà mạnh trên đất.
Mẹ thở ra một hơi thở nhẹ hỏi: “Đông Đông, con có muốn làm một đứa trẻ thành thực không?”
Đông Đông gật gật đầu.
Mẹ nói: “đứa trẻ thành thực không nói dối, nói dối thì không phải là đứa trẻ thành thực. Nói cho mẹ biết, 10 đồng đó con làm thế nào mà trong chốc lát đã tiêu hết vậy?”
Đông Đông mí mắt rũ xuống nói: “Anh tiểu Long và chi Tiểu Anh nhà kế bên, đem tiền mừng tuổi của mình gởi cho các bạn nhỏ vùng bị thiên tai, anh chị hỏi con có muốn gởi không, con nói gởi, liền đem 10 đồng đó gởi cho 2 người đó rồi.”
Mẹ vừa nghe liền vui mừng nói: “Đông Đông, đây là việc làm tốt mà, sao không nói sớm?”
Đông Đông nói một cách rất nghiêm túc: “anh Tiểu Long và chị Tiểu Anh nói, chúng ta không học theo gà mẹ kêu cục cục, đối với ai cũng không nói! Khoản người gởi ghi là: 3 người bạn nhỏ. Nhưng….” Đông Đông nói một cách khó xữ, “nhưng không nói ra, lại trở thành đứa trẻ không thành thực! Đều tại mẹ, cứ hỏi mãi, hại con biến thành gà mẹ kêu cục cục rồi!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn