Gà bay và Vịt bay
Thứ Ba, 10 tháng 3, 2009
Ngày hôm nay phải đi đến vùng ngoại ô diễn tập, Quan Vũ và Trương Phi từ sớm đã đến trước chờ đợi Lưu Bị.
“Sao chưa thấy đại ca đến vậy cà?” Quan Vũ lầm bầm nói.
Trương Phi nói: “vẫn còn ngủ nướng mà.”
Trong sân vườn bổng nhiên náo nhiệt lên: “Ò…! Ò….!”
“Ủa sao đại ca lại nuôi bò vậy cà?”
“Đây là bò không ăn cỏ!” Bấy giờ Lưu Bị đang cưỡi “bò” đi ra một cách hăm hở. Thì ra là hai bánh xe hình dáng con bò của hai miếng gổ làm ra, hai chiếc sừng trên đầu bò chính là tay cầm xe.
“Tam đệ, đệ ấn vào đây thử xem.” Lưu Bị chỉ vào nút nhấn trên đầu bò nói với Trương Phi, nút nhấn giống như một cái cục u phù lên.
Nút nhấn này khi nhấn vào sẽ phát ra tiếng “ò……!ò…..!”, rất vui.
Quân sư Gia Cát Lượng đang cưỡi con ngựa không ăn cỏ xuất hiện. Con ngựa không ăn cỏ cũng giống như con bò không ăn cỏ, chỉ là đầu ngựa và đầu bò không giống nhau. Nhà phát minh Gia Cát Lượng hướng về Quan Vũ, Trương Phi giới thiệu phát minh mới của ông ta, “đây là xe trâu gổ cải tiến, gọi là xe ngựa kéo, xe bò kéo.”
Trương Phi liền thương lượng cùng Lưu Bị: “đại ca, có thể cho đệ mượn cưỡi chiếc xe bò được không?”
Lưu Bị nói: “anh em chúng ta nghĩa nặng như núi, đừng nói cưỡi xe, cưỡi ta còn được mà!”
“Đa tạ đại ca.” Trương Phi cưỡi lên chiếc xe bò, chuyển động sừng bò, trong ngực bò lập tức phát ra tiếng “kà tưng kà tưng”, chiếc xe bò chạy lên.
Mọi người đi đường đều tránh qua một bên, bàn tán, Trương Phi ở trên chiếc xe bò vênh vang đắc ý.
Nhưng bổng nhiên Trương Phi thắng xe lại, thở ra một hơi.
Một đàn bò thật đang mở to mắt đứng nhìn giữa đường.
Con bò A nói: “sao lại có bò hai chân vậy cà?”
Con bò B nói: “mà cái chân này mọc thật kỳ lạ…..”
Con bò C nói: “thật là làm mất mặt bò!”
“Phải dạy, dạy cho con bò kỳ lạ này!” Đàn bò dồn sức xông lên, đụng vào chiếc xe bò một cái “ ầm”, Trương Phi bị bắn bay lên rất cao.
“Chỉ còn lại chút này sao…..” Trương Phi cầm một cặp sừng bò quay người về phía Lưu Bị, Gia Cát Lượng một cách ủ dột báo cáo.
Lưu Bị nói: “không phải lo, nhờ quân sư chế tạo lại một chiếc khác là được rồi.”
“Hay nhất,” Trương Phi đang tưởng tượng chiếc xe bò kéo mới, “lúc gặp lại mấy con bò đó, có thể rời khỏi mặt đất bay lên giống như thiên mã hành không… …”
“Bay lên? Đây quả là một ý hay… …” Gia Cát Lượng vuốt râu, như đang suy nghĩ.
Có điều, kết cấu thân hình của bò quả là không thích hợp để bay, Gia Cát Lượng vẽ hết mấy tờ giấy, đều bỏ đi hết….hừ, không thể nói không có chút chổ dùng, tất cả đều được Gia Cát Lượng lau mồ hôi đấy.
Đêm tối rồi, Gia Cát Lượng vẫn đang nổ lực. Chiếc ghế chống ngủ gật của ông ta phát minh sẽ vào lúc ông ta ngủ gật một cái đem ông ta lắc lư lên 3 cái thật mạnh để ông ta tỉnh ngủ.
Nhưng liên tục chịu đựng đến tiếng gà kêu, Gia Cát Lượng vẫn chưa thiết kế ra được con bò có thể bay lên trên trời. Có điều từ trong tiếng gà kêu ông ta bổng nhiên nhận được gợi ý. “Gà? Đúng rồi, bò không thể bay được, gà có thể bay được mà!”
Gia Cát Lương thật nhanh vẽ ra bản vẽ gà bay.
Trong ba ngày sau đó, Gia Cát Lượng chỉ huy thợ mộc chế ra chiếc gà bay thật to.
Lúc mọi người đi đến tham quan, Lưu Bị hỏi: “quân sư, làm thế nào để gà bay bay lên được vậy?”
Gia Cát Lượng nói: “nó như cánh diều, không có gió là không được.”
Lúc nào có gió, Gia Cát Lượng vừa tính thì biết ngay. Đợi cho Gia Cát Lượng từ từ leo lên gà bay, ngồi vào chổ cột xong dây an toàn, vừa vặn gió thổi đến.
Gà bay của Gia Cát Lượng cưỡi gió bay lên, bay thốc thẳng lên, lúc thì bay lên cao, lúc thì lượn xuống thấp. Có một lần lúc lướt qua đỉnh đầu mọi người, Gia Cát Lượng thuận tay đánh một cái đáy biển mò trăng, đem cái nón của Trương Phi cầm lấy đi. Mọi người đồng thanh hò reo.
Đợi cho gà bay hạ xuống ổn định, Trương Phi là người đầu tiên tranh lên trước, chiếm vào chổ ngồi lái. “Lão Trương ta cũng mê bầu trời đấy!”
Nhưng không còn có gió nữa. Trương Phi ở trên gà bay khổ sở chờ đợi, đợi đến bao tử kêu lên cục cục.
“Tam đệ mau xuống đi,” Lưu Bị đang gỏ vào bát cơm nói, “quân sư nói, nội trong 7 ngày không thể có gió đâu.”
“Thằng cha này sao không nói sớm!”
Lại nói về Tào Tháo của nước Ngụy, được gọi là “võ tướng như rừng, mưu sĩ như mưa”, ông ta vẫn cho rằng diệt đi nước Thục và nước Ngô không có gì là khó. Một hôm Tào Tháo để cho các mưu sĩ biểu quyết xem: trước tiên là đánh nước Thục, hay là trước tiên đánh nước Ngô hay hơn? Kết quả một trăm vị mưu sĩ tán thành trước tiên nên đánh nước Thục, một trăm vị mưu sĩ khác tán thành trước tiên đánh nước Ngô. Vừa may Tào Tháo có 201 mưu sĩ, ánh mắt của Tào Tháo hiện tại đang dừng lại vào người mưu sĩ thứ 201, ông ta tên Tưởng Can.
Tưởng Can mỗi lần đều kéo dài đến lời phát biểu sau cùng, như thế có thể tỏ ra ông ta là người rất quan trọng. Trong cuộc sống của Tào Tháo, loại biểu quyết này thường được cử hành, ví dụ như: trọng lượng cơ thể của Tào Tháo hiện tại là 300 cân, nên giảm béo hay là tăng béo? Phải biểu quyết. Nếu như chọn giảm béo, thường ngày thực phẩm lấy rau là chính hay là trái cây là chính? Phải biểu quyết. Nếu như chọn trái cây, lúc ăn táo phải gọt vỏ hay là không gọt vỏ? Vẫn phải biểu quyết. Có điều sau hai lần “nếu như” thực ra không tồn tại, Tưởng Can đã lợi dụng một phiếu chủ chốt này của ông ta giúp Tào Tháo lựa chọn tăng béo, vì Tưởng Can rất ốm, ông ta bản thân không có thịt, nhìn người khác có thịt cũng thấy thích.
Lần này Tưởng Can lựa chọn trước tiên đánh nước Thục, ông ta và Chu Du của nước Ngô lúc nhỏ ngồi cùng một bàn học, ông ta phải chiếu cố bạn học cũ.
“Tưởng Can,” Tào Tháo hỏi ông ta, “ngươi nói xem chúng ta lần này sẽ thắng hay bại?”
Tưởng Can trả lời Tào Tháo một cách dứt khoát: “đến lượt thắng thì không bại, đến lượt bại thì không thắng!”
Tào Tháo liền làm hai câu thơ (ông ta là thi nhân không thể không làm thơ, chính là giống như người bệnh sốt rét không phát run). Thơ rằng:
Tiên công Thục hậu công Ngô hề thắng bại như hà?
Thính Tưởng Can thuyết tí thoại hề khốc tiếu bất đắc!
Tin tức truyền đến nước Thục, Lưu Bị vội vã thỉnh giáo Gia Cát Lượng: “quân Tào sắp đến xâm phạm, tiên sinh có chiến lượt gì không?”
“Tri đã tri bỉ, bách chiến bách thắng, cần đi nắm rõ tình hình kẽ địch.” Gia Cát Lượng quay về hướng Trương Phi, “tam tướng quân không phải là muốn ngồi gà bay sao? Có muốn đi một vòng trinh sát trên bầu trời Tào doanh không?”
Trương Phi thích thú vô cùng: “lão Trương tình nguyện đi!”
Đến sáng sớm ngày thứ 8, Gia Cát Lượng tặng cho Trương Phi một cái lò hương nhỏ, trong lò đang cắm một cây hương.
Gia Cát Lượng dặn dò nói: “tam tướng quân, đợi cây hương này cháy hết, đã có thể bay theo gió tây nam bay thẳng đến Tào doanh…..”
“Tôi biết rồi.”
Trương Phi châm lửa cây nhang, nhìn theo khói nhang lượn lờ, trong lòng nghi ngờ: quân sư tính toán chuẩn như vậy sao?
Ông ta đi ra khỏi nhà, nhìn thấy lá cờ to trước cửa đang cụp xuống. Trên không có một đám mây đang dừng tại đó, giống như một chiếc thuyền chờ đợi lữ khách.
Bổng nhiên, “chiếc thuyền” lắc lư lên một cái, bắt đầu chầm chậm thay đổi vị trí. Góc lá cờ cũng từng chút từng chút nhúc nhích.
Gió tây nam đến thật rồi! Không bao lâu sao, lá cờ to có chữ “Trương” phất phới tung bay ào ào, Trương Phi quá vui mừng, vội vàng leo lên gà bay, theo gió bay về nước Ngụy ở hướng đông bắc…..
Gia Cát Lượng biết tin Trương Phi đã lên đường, vội vàng chạy đến nơi Trương Phi ở. Nhìn thấy trong lò hương trên bàn, cây hương vẫn còn một nữa. “ Hắn bay sớm quá rồi!”
Gia Cát Lượng nói cho Lưu Bị, Quan Vũ biết: “tôi đã tính toán trước cho tam tướng quân thay đổi của hướng gió, nhưng hắn không nghe theo sự sắp xếp của tôi, đã không còn thuận lợi trở về nữa rồi…..”
Lại nói về Trương Phi ngồi trên gà bay, cưỡi gió bay đến trên bầu trời nước Ngụy.
“Ha, ha, binh mã Tào doanh, nhìn qua thấy ngay!” Trương Phi lấy ra bút và giấy một cách vui mừng, vẽ lại bản đồ bố trí Tào doanh.
Tưởng Can đúng lúc ra ngoài tản bộ, nhìn thấy có một bóng đen thật to đang bay qua bay lại trên đất. Ông ta thị lực kém, hỏi binh sĩ: “đây là một con gà phải không?” binh sĩ nói với ông ta: “đây là bóng của một con gà.” “Chỉ có bóng thôi sao? Thế con gà đó đi đâu rồi?” “Gà ở trên bầu trời, trên mình gà còn có một người, đang nhìn xuống dưới vẽ, có lẽ là cũng đang vẽ ngài đó.”
Tưởng Can vội vàng đi báo cáo Tào Tháo: “thừa tướng, trên trời gian tế đã đến, mau hạ lệnh bắn tên!”
Tào Tháo nói: “gian tế đến từ trên trời? Đây ngược lại là việc mới, có thể viết một bài thơ đây.”
Nhưng Tào Tháo là thi nhân kiêm nhà quân sự, quân sự gia Tào Tháo nhắc nhỡ thi nhân Tào Tháo: nếu như đợi đến viết xong thơ rồi mới bắn tên, thì cái gì cũng bắn không đến.
Tào Tháo đành phải bỏ đi viết thơ, hạ lệnh bắn tên.
Các cung tiễn thủ cùng bắn ra vạn tên. Có rất nhiều mũi tên rơi trở lại, số tên bay tới thì rơi xuống lưu lại ở trên gà bay.
“Gà bay trúng tên rồi!” Trương Phi thoạt đầu có hơi hoảng, nhưng về sau phát hiện không việc gì, gà bay không rơi xuống, ông ta vui trở lại, còn nhạy cảm một chút: “ha ha, lần trước quân sư dùng thuyền cỏ mượn tên, ngày hôm nay ta cũng đến mượn một lần nữa!”
Các cung tiễn thủ nhặt tên rơi trên đất lên rồi lại bắn, bắn đến nỗi đã đem một vạn mũi tên bắn lên gà bay rồi.
Không bao lâu sau gió đã đổi hướng, gà bay rời khỏi Tào doanh. Trương Phi vẫn không quên hành lễ một cái: “đa tạ tên của Tào thừa tướng!”
Tào Tháo tâm tình nôn nóng, vội vàng làm bài thơ: “Tưởng Can ngu ngốc hề lại tặng người ta rất nhiều tên…..”
Tưởng Can giải thích nói: “không phải tặng, là mượn.” Ông ta thay Tào Tháo làm ra câu thơ thứ hai, “không cần phải lo hề họ sẽ bắn trở lại mà!”
Còn Trương Phi mặt đầy hớn hở quay về đường cũ. Nhưng hướng gió có chút thay đổi, về nước Thục cần cưỡi theo gió đông bắc, bây giờ lại lộn xộn là gió tây bắc.
“Phía dưới không giống như là nước Thục….” Trương Phi ở trên gà bay nhìn xuống một cách ngờ vực.
Còn sức gió bắt đầu yếu đi, gà bay sắp hạ xuống rồi. Trương Phi suy nghĩ một cách hốt hoảng, “có lẽ là vì những mũi tên này quá nặng.” Ông ta vội vàng đến nhặt tên, nhưng đã không còn kịp nữa….
Gà bay nặng nề ngã trên đất. Trương Phi bị té lộn nhào, ông ta nhìn thấy người đang đi về phía ông ta có 4 cánh tay 4 cái chân.
Trương Phi hỏi người ta: “đây là nơi nào?”
“Đây là nước Ngô,” Một người hình dáng to lớn trả lời, “ta là Lỗ Túc người ba phải.”
Trương Phi bấy giờ có chút yên tâm, đợi bốn cánh tay của Lỗ Túc biến thành hai cánh tay, liền chịu tội đi tiếp kiến Chu Du đại đô đốc nước Ngô.
Chu Du hỏi: Trương tướng quân vì sao lại ghé thăm tệ quốc vậy?”
Trương Phi thầm nghĩ: “ta nếu như nói thực ra, há không phải là để lộ điều cơ mật của quốc gia sao?” liền nói: “tôi vâng lệnh quân sư, dùng gà bay đến Tào doanh mượn tên, tặng cho quý quốc.”
Trương Phi dẫn
Lỗ Túc vội nói: “không vấn đề gì, tôi lập tức đưa người đến nhổ tên….”
Chu Du ngấm ngầm kéo Lỗ Túc một cái, rồi lại nói với Trương Phi: “Trương tướng quân vất vả nhiều rồi, ở lại đây nghĩ ngơi một đêm, ngày mai hãy đi vậy.”
Đêm đó, Chu Du dẫn theo Lỗ Túc lặng lẽ đến bên cạnh gà bay. Lỗ Túc xách đèn lồng, Chu Du tỉ mỉ đồ lại bản vẻ của gà bay.
Chu Du vừa đồ, vừa lẩm bẩm: “hừ, ta không tin Chu Du ta làm không được gà bay….”
Lỗ Túc đứng ở bên cạnh trong lòng nghĩ: “theo quả bầu vẽ cái gáo, thì có tài gì.”
Ngày hôm sau, gió đông nổi lên, Lỗ Túc dẫn người đến vội vàng nhổ tên. Lúc nhổ đến cây tên sau cùng, gà bay bay lên.
Trương Phi cuối cùng về đến nước Thục. Gia Cát Lượng từ lâu đã xữ lý ra một miếng đất trống gọi là bãi gà, chào đón gà bay hạ xuống.
Nghe xong báo cáo của Trương Phi, Gia Cát Lượng nói: “Chu Du giữ người ở lại một đêm, nhất định là để bắt chước gà bay….”
Qua một số ngày sau, binh sĩ mật thám báo tin về: “Chu Du làm ra một con gà bay, đang ở nước Ngô khoe khoang khoác lác.”
Gia Cát Lượng cười mĩm nói: “được đấy, sẽ lấy con gà bay đó giao cho ta có chổ dùng.”
Mấy ngày sau, Lỗ Túc cầm một phong thư đến gặp Chu Du, “đô đốc, thư Gia Cát Lượng gởi cho ngài.”
Chu Du vừa nghe cái tên này thì có chút co rút người: “ngươi đọc đi.”
Lỗ Túc đọc nói: “chúc mừng gà bay độc đáo, hoan nghinh lái gà đến thăm. Nếu như không có chắc chắn, nhất định không thể miễn cưỡng!”
“Ta quyết không thể để cho Gia Cát Lượng xem thường ta!” Chu Du cắn răng nghiến lợi.
Cưỡi theo gió đông mạnh, gà bay bay đi.
Lúc hạ xuống nước Thục, Chu Du vênh vang lên mặt nói với Gia Cát Lượng đến đón ở trước: “nhìn xem gà bay của tôi, không kém so với gà bay của người chứ?”
Gia Cát Lượng cười nói: “đô đốc cũng tính là kỳ tài đấy, có điều, đô đốc ngồi gà bay đến còn tính ngồi nó đi về sao?”
“Việc này còn phải hỏi sao?” Chu Du trừng to mắt: “ta tính trước rồi buổi chiều có gió tây, đúng lúc đi về.”
Gia Cát Lượng nhắc nhở Chu Du: “khí hậu mấy ngày nay rất phức tạp, rất dễ tính sai đấy, đô đốc tính lại đi.”
Chu Du đờ người ra, liền lấy giấy viết tính lại. Hỏng bét, thật là đã tính sai rồi, buổi chiều ngày hôm nay chỉ có gió tây nam, không có gió tây, tính chệch đi một chút rồi!
Thực ra, lúc Gia Cát Lượng đang viết bức thư đó, đã tính đúng phản ứng của Chu Du, tính được ông ta sẽ tính sai.
Gia Cát Lượng cho Chu Du một gian phòng nhỏ và một xấp giấy nháp to, Chu Du ở lì trong phòng kiên trì tính toán lúc nào sẽ có gió tây…
Đang tính đến hăng say, Trương Phi đến nói với Chu Du: “
Cưỡi theo gió tây nam mãnh liệt, gà bay bay đến trên bầu trời Tào doanh. Trên gà bay chứa đầy thuốc nổ của Gia Cát Lượng chuẩn bị cho, thế là một trận hỏa hoạn siêu cấp không thể tránh khỏi rồi.
Tào doanh một màn lửa bừng bừng, một dãy hổn loạn, cảnh tượng rất hùng vĩ. Tào Tháo theo thường lệ sắp làm thơ, vừa làm được nữa câu: “rừng rực biển lửa hề….” thì râu của ông ta đã bị đốt cháy, Tưởng Can vội vàng hắt về phía ông ta một thùng nước, thi nhân trở thành “ẩm nhân”.
Gia Cát Lượng nói với Chu Du: “chúng ta gây một chút rối loạn cho Tào Tháo, ông ta sẽ không chú ý đến gây rối chúng ta.”
“Thế tôi làm thế nào đi về đây?” Chu Du hỏi một cách không biết làm sao được.
Gia Cát Lượng dặn dò Trương Phi: “tam tướng quân, người dùng xe ngựa, tiễn đưa
“Tuân lệnh.”
Kà tưng kà tưng, Trương Phi đang lái chiếc xe ngựa kéo. Chu Du ngồi ở phía sau, trên đường cuốn lên bụi vàng cuồn cuộn.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn