Thai Hung Từ mũi tên phản bội đến kim gây tê. - Ebookdich

Từ mũi tên phản bội đến kim gây tê.

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009

Chu Du vẫn là không thể chịu được Gia Cát Lượng thông minh hơn ông ta.

Gia Cát Lượng phát minh gà bay bay trên bầu trời, xe bò kéo và xe ngựa kéo chạy trên mặt đất, còn có ghế chống ngủ gật gì gì đó. Chu Du nghĩ: “để ta phát minh ra một vật mà Gia Cát Lượng chưa phát minh ra được….”

Ông ta suy nghĩ suy nghĩ, bộ óc sữ dụng quá nhiều sẽ dễ dẫn đến thiếu oxy, ông ta hoa mắt chóng mặt rồi.

“Phải tìm chút chất bổ, không bồi bổ không được.” Ông ta vừa tự nói với mình vừa đi ra cửa.

Trên đường lộ, Chu Du nhìn thấy đứa con trai ngốc của công chúa Tôn Quyền vừa kéo nước mũi vỗ vào bàn tay, vừa đọc câu ca dao.

Một đi hai ba dặm, bốn nơi có nhà nhà,

Năm sáu bảy gốc cây, tám chín mười bông hoa.

Chu Du rụng rời tay chân: “thằng nhóc này trước giờ không đếm được đến năm, ngày hôm nay thật kỳ lạ!”

Ngốc tiểu từ Tôn Lượng nói với Chu Du: “vừa rồi có một đại thúc, cho cháu ăn một cục kẹo đắng quá.”

Thuận theo hướng của Tôn Lượng chỉ, Chu Du vội vàng đuổi theo.

Trông theo bóng hình tiên phong đạo cốt, Chu Du gọi to: “tiên sinh xin dừng bước!”

Người đàn ông đó quay đầu lại, thì ra là thần y Hoa Đà.

Chu Du hướng về Hoa Đà hành lễ, “xin hỏi vừa rồi tiên sinh cho thằng bé đó uống thuốc gì vậy?”

Hoa Đà cười, từ giữa thắt lưng cởi ra bình hồ lô thuốc, đổ ra một viên thuốc ở trong lòng bàn tay, “đây là ta nghiên cứu chế tạo đấy ‘trí nhớ hiệu số 1’, có thể nâng cao mức phát triễn trí tuệ rõ rệt.”

Nhìn thấy Chu Du nhặt lấy viên thuốc ở trong lòng bàn tay một cách vui mừng, Hoa Đà nhắc nhở ông ta: “Chu đô đốc đã quá thông minh rồi, không thích hợp dùng thuốc này đâu.”

Nhưng Chu Du đã đem viên thuốc bỏ vào trong miệng một cách không chờ đợi.

Hoa Đà than thở nói: “này, chỉ sợ thông minh ngược lại bị thông minh sai đấy!”

Chu Du hỏi Hoa Đà: “ngài còn phải đi đến đâu vậy?”

“Đi đến nước Ngụy,” Hoa Đà chỉ về hướng bắc, “Tào Tháo có không ít tâm bệnh chờ ta đến chữa trị.”

Chu Du yên tâm trở lại, “chỉ cần không đi đến nước Thục là tốt, mức phát triễn trí tuệ của thằng cha Gia Cát Lượng không thể cao hơn nữa….”

Chu Du uống xong ‘Trí nhớ hiệu số 1’, ngồi ở trước bàn cảm thấy tốt đẹp, “a, cái đầu thật là tỉnh táo, chỉ chờ đợi linh cảm đến là phát minh thôi.”

Không ngờ, bổng nhiên một mũi tên sắc nhọn từ bên ngoài cửa sổ bay vào! Chu Du co rút người lại một cách kinh hoàng, mũi tên bay sát qua đầu ông ta, ghim vào tường một cái “đùng”.

Chu Du hét lớn với bên ngoài: “ai làm vậy?!”

Một tiểu binh Đầu Mắt Gà vội vàng chạy vào xin lỗi: “xin lỗi ngài, là tôi để mũi tên bắn ngược.”

“Đây đúng là phản bội…..” Chu Du đang lẩm bẩm, nhưng bổng nhiên ông ta cảm thấy linh cảm đến rồi, “khoan đã, có lẽ là ta có thể phát minh một loại mũi tên làm cho kẽ địch phản bội lại?”

Ông ta ôm lấy Đầu Mắt Gà đã cho ông ta linh cảm, hôn lên chùn chụt, “ta sẽ thưởng cho ngươi!”

Chu Du nghĩ, “mũi tên phản bội” không thể bắn chết người, phải làm gọn lại một chút. Cán tên không chỉ phải ngắn, còn phải rỗng ruột, dễ rót vào nước thuốc có thể làm cho con người phản bội lại.

Mũi tên phản bội đầu tiên được làm ra, phải thử nghiệm một chút, Chu Du đem nó giao cho Đầu Mắt Gà, nói: “ta tin ngươi, ngươi đem nó bắn vào mông của quân Thục.”

“Tuân lệnh!”

Đầu Mắt Gà đến bờ sông biên giới kề bên nước Thục, nhìn thấy Trương Phi đang dẫn mấy binh sĩ ở bờ bên kia đi tuần tra.

Đầu Mắt Gà nghĩ: “nếu như có thể làm cho Trương Phi phản bội lại, ta có thể lập được công to rồi!”

Hắn đem mũi tên phản bội lắp vào cung, ngắm thẳng vào mông của Trương Phi.

Nhưng con mắt của hắn có vấn đề, trong tầm nhìn của hắn, Trương Phi có 2 cái mông, hắn ngắm không chuẩn tiêu cự.

Cự li gần một chút mới dễ bắn…..Đầu Mắt Gà nhảy xuống sông biên giới, bơi ào ào ào ào đến bờ đối diện.

Hắn cầm mũi tên phản bội thương lượng cùng Trương Phi: “xin kéo quần xuống, để tôi hoàn thành nhiệm vụ, đâm một cái nhẹ nhàng, không đau đâu.”

Nhưng Trương Phi không đồng ý cởi quần, ông ta đưa Đầu Mắt Gà dẫn đi gặp quân sư.

“Quân sư, hắn muốn dùng tên đâm tôi!”

Gia Cát Lượng đem mũi tên nho nhỏ này lật qua lật lại xem qua một lần, hỏi Đầu Mắt Gà: “nhà ngươi tại sao muốn dùng mũi tên này đâm người vậy?”

Đầu Mắt Gà nói: “đây là cơ mật quân sự của chúng tôi, đầu rơi xuống rồi cũng không thể nói với người!”

Gia Cát Lượng liền dặn dò Trương Phi: “tam tướng quân, thế thì ngài dùng mũi tên này đâm hắn một cái xem sao.”

“Tuân lệnh!”

Trương Phi nói với Đầu Mắt Gà: “đâm một cái nhẹ nhàng, không đau đâu.” Ông ta một tay kéo quần của Đầu Mắt Gà xuống, một tay đem mũi tên nhỏ đâm vào mông của Đầu Mắt Gà một cách mạnh bạo. Đầu Mắt Gà đau quá cứ mãi kêu ba. Trương Phi nói hắn nếu như có đau nhất định sẽ phải kêu mẹ. Nhưng Đầu Mắt Gà là vì không có mẹ, nên mới kêu ba.

Dược tính phát tác rất nhanh. Da mặt của Đầu Mắt Gà đầu tiên đổi thành màu vàng, rồi lại xám, rồi lại xanh, đợi đến lúc màu sắc của da mặt gần như màu lòng heo, hắn liền đem điều cơ mật quân sự của mũi tên phản bội cung cấp cho Gia Cát Lượng một cách nguyên xi.

Gia Cát Lượng lấy ra một cuốn sách dày dày cho Đầu Mắt Gà xem, “ngươi đi về nói với Chu Du, dựa vào đồ chơi loại mũi tên phản bội này là đuổi theo không kịp quyển sách <Đại Toàn Phát Minh Thế giới> này đâu.”

Nhưng Đầu Mắt Gà nói: “tôi không về đâu, tôi đã phản bội rồi. Cần nghe tôi nói không? Tôi có một bụng tin vui của Đông Ngô….”

“Nhưng ta không cần người như ngươi.”

Vì không để cho đầu Mắt Gà dựa vào nước Thục, Gia Cát Lượng kêu Trương Phi giúp đầu Mắt Gà phản bội một lần nữa.

Trương Phi liền lại kéo quần của Đầu Mắt Gà xuống, rồi đem mũi tên nhỏ đâm vào mông của hắn.

Đầu Mắt Gà hai lần phản bội lại róc ra róc rách bơi qua sông biên giới, hướng về Chu Du hồi báo tình hình của nước Thục.

Chu Du tức giận: “Gia Cát Lượng nói ta theo không kịp quyển <Đại Toàn Phát Minh thế Giới>, thật tức chết đi!”

Có điều Đầu Mắt Gà dùng thân thể của mình làm vật thí nghiệm, chứng minh mũi tên phản bội đã có công hiệu, bấy giờ Chu Du ít nhiều có chút an ủi.

Đi nước Thục xem ra chiếm không được tiện nghi gì rồi, Chu Du để cho Đầu Mắt Gà mang theo mũi tên phản bội lại đi về nước Ngụy thử xem.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đầu Mắt Gà lại đến bờ sông biên giới của nước Ngô và nước Ngụy, hắn ta nhìn thấy đại thần Lỗ Túc đang ở bên bờ sông tập đi ngược. Lỗ túc vừa đi vừa lẩm nhẩm: “ngày ngày đi ngược lại, sống đến chín mươi chín..”

Bên bờ sông bên kia, mưu sĩ của nước Ngụy Tưởng Can, vừa tản bộ vừa đọc thuộc lòng 36 kế một cách lắc đầu lắc cổ. “Bịp bợm ngấm ngầm, giương đông kích tây, lạt mềm buột chặt, mượn đao giết người…”

Đầu Mắt Gà nghĩ: “lần này cho dù có nắm chắc hay không, bắn tên đi rồi hãy nói.” Hắn nhìn thấy Tưởng Can có hai cái mông, liền nhắm vào khoảng giữa hai cái mông bắn ra một mũi tên. “Vù….”

Nhưng trời có sự thay đổi bất thường, bổng nhiên gió bắc nổi lên, mũi tên đó ở trong gió vừa quay đầu, bị thổi ngược trở về. Vừa đúng lúc lưng của Lỗ Túc đang ở bờ sông biên giới đi ngược đến, mũi tên phản bội lúc bay ngược lại bắn đúng vào ông ta, phần mông của Lổ Túc xui xẻo bị trúng tên.

Lỗ Túc ngây người lên một chút, trên da mặt màu sắc biến đổi rất nhanh, đợi đến lúc biến thành màu lòng heo, ông ta nhổ chân liền chạy về hướng bờ sông đối diện, vừa chạy vừa lầm bầm, “không khí của nước Ngô quá lạnh con người ngạt thở, ta phải đi đến nước Ngụy!”

“Ngài không thể đi!” Đầu Mắt Gà vội vàng đuổi theo.

Nhưng Lỗ Túc đã xuống sông rồi, vì trong họ của Lỗ Túc có một chữ “cá”, cho nên ông ta bơi lội rất giỏi. Đầu Mắt Gà cứ mãi giậm chân, mắt mở trừng trừng nhìn theo một đại thần quan trọng phản bội.

“Thật hay quá,” Tưởng Can ở bờ đối diện rất là vui, ông ta từ dưới sông kéo Lỗ Túc lên: “chúc mừng ông trở thành vị mưu sĩ thứ 202 của Tào Tháo!”

Họ cùng nhau đi gặp mặt Tào Tháo, thật là làm cho Tào Tháo vui quá đi. “Hoan nghênh Lỗ tiên sinh cải tà qui chính, còn đem theo thành quả khoa học kỷ thuật mới nhất của nước Ngô.” Tào Tháo vừa bắt tay cùng Lỗ Túc, vừa tỉ mỉ xem xét mũi tên như cái đuôi ở sau người Lỗ Túc.

Tào Tháo khi vui mừng, theo thường lệ làm một câu thơ:

Lỗ Túc cái đuôi hề vểnh lên cao cao,

tình hình rất tốt hề không phải là tốt!

Từ đấy Lỗ Túc bắt đầu tham gia vào hàng ngũ mưu sĩ biểu quyết mỗi ngày.

Ví dụ như: mưu sĩ A đề ra đề tài thảo luận là: “Tào thừa tướng mỗi buổi sáng cần phải trước tiên uống sữa đậu nành hay là trước tiên ăn bánh quẩy?”

Mưu sĩ đồng ý trước tiên uống sữa đậu nành có 100 vị.

Phái bánh quẩy cũng có 100 phiếu.

Ban đầu chỉ cần Tưởng Can thêm một phiếu thì có thể một búa định âm rồi. Tưởng Can nói: “trước tiên uống sữa đậu nành súc rữa ruột, có lợi cho tiêu hóa.”

Nhưng hiện tại còn phải xem ý kiến của Lỗ Túc. Lỗ Túc nói: “bụng rỗng uống sữa đậu nành không hay lắm? Cần phải trước tiên ăn bánh quẩy.”

Kết quả 101:101 bằng nhau.

Thế là Tào Tháo đành thở dài: “xem ra ta đành phải dứt khoát không ăn sáng rồi. Bánh quẩy cũng không thể ăn, sữa đậu nành cũng không thể uống.”

Tiếp theo mưu sĩ B đề ra đề tài thảo luận thứ 2: “Tào thừa tướng có phải là đem quần ngắn mặc ở bên ngoài quần dài càng đẹp không?”

Có 100 vị mưu sĩ kiên trì cách mặc tuyền thống.

Ngoài ra có 100 vị tán thành chạy theo mốt.

Tào Tháo vội vàng ngăn Tưởng Can, Lỗ Túc: “hai người các vị không cần phát biểu ý kiến nữa.”

“Tại sao vậy?”

“Nếu như các người lại bằng nhau, ta chỉ đành phải không mặc quần rồi!”

Lại nói về thần y Hoa Đà đi đến nước Ngụy, muốn xem bệnh cho Tào Tháo thật là khó. Vẫn không phải là bệnh của Tào Tháo đặc biệt khó trị, mà là con người Tào Tháo này đặc biệt ngoan cố bảo thủ.

Hoa Đà nói: “tầm mắt của ông mơ hồ, phải đem con ngươi của ông lấy ra rữa sạch lại.”

Tào Tháo lập tức khoát tay, “quá nguy hiểm, miễn bàn, miễn bàn.”

Hoa Đà nói: “lòng dạ của ông hẹp hòi, ta có thể làm phẩu thuật mở rộng tâm nhĩ cho ông.”

“Thế thì phải dùng đến đao rồi?” Tào Tháo nói lớn: “ta sợ lắm!”

Hoa Đà nhìn thấy Lỗ Túc vị mưu sĩ thứ 202 của Tào Tháo, nói với ông ta: “nhìn nét mặt của ngươi, ngươi không phải là kẽ tự nhiên phản bội.

Vị danh sư chữa bệnh này, nhanh chóng nghiên cứu chế ra thuốc nước phản bội ngược lại, dùng mũi tên được ông ta cải tiến đến càng nhỏ hơn tiêm cho Lỗ Túc

Màu lòng heo trên mặt Lỗ Túc rất nhanh biến xanh, rồi xám rồi lại đổi thành màu vàng, sau cùng đổi lại màu sắc ban đầu, ông ta liền ra khỏi Tào doanh đầu cũng không quay lại, đi trở về tổ quốc báo ơn.

Tào Tháo cũng nhìn chung nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức hạ lệnh các mưu sĩ biểu quyết lại về đề tài bánh quẩy và sữa đậu nành, cho dù kết quả là việc trước tiên ăn bánh quẩy hay là trước tiên uống sữa đậu nành, ông ta lại có thể được ăn sáng rồi.

“Hoa thầy thuốc,” Tào Tháo nói với Hoa Đà: “mũi tên phản bội này rất có giá trị quân sự, tôi ra tiền, người thay ta nghiên cứu chế tạo sản xuất…..”

Nhưng Hoa Đà chỉ có hứng đối với y học, ông ta dùng đầu tư của Tào tháo đem mũi tên phản bội phát triễn thành kim thuốc tê. Chỉ cần ấn một cái vào đít kim, đầu kim sẽ có thể phun nước thuốc ra.

Hoa Đà đem kim thuốc tê lắp vào trên chiếc nỏ cứng, ngắm vào một con tuấn mã đang chạy như bay.

Vù! Kim thuốc tê bắn trúng vào mông ngựa. Con ngựa ngáp một cái nằm xuống ngủ say.

Kim thuốc tê đã chế tạo thành công.

Đợi cho con ngựa tỉnh lại, Hoa Đà cưỡi lên mình ngựa rời khỏi Tào doanh, đi đến nước Thục.

Tào Tháo dẫn theo đoàn tùy tùng đuổi theo: “Hoa thầy thuốc, Tào mổ đối đãi với ông không bạc, tại sao lại bỏ đi?”

Tôi chỉ thích chữa bệnh cứu người,” Hoa Đà ngựa không dừng móng, “nhưng ông có bệnh không muốn ta chữa.”

Tào Tháo chỉ thị các tướng bên cạnh, “đi chặn hắn lại, ta không muốn để cho hắn đi nơi khác nói ta nhát gan sợ làm phẩu thuật.”

“Tuân lệnh.”

Các tướng vỗ ngựa đuổi theo.

Trước mắt đã sắp đuổi kịp rồi.

Hoa Đà quay đầu lại cười nói: “vừa rồi chỉ làm thử nghiệm động vật, bây giờ sắp đến thử trên con người đây.”

Ông ta bắn kim thuốc tê ra, trúng vào tướng Ngụy đuổi gần đến. Tướng Ngụy lậy tức ôm lấy đầu ngựa ngáy.

Hoa Đà lại bắn liền 2 kim nữa, lại có 2 tướng Ngụy ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Số người còn lại không dám đuổi theo nữa.

Tào Tháo than thở nói: “Hoa Đà đi rồi, ta đau lòng quá, trở về ta nhất định có thể viết ra một bài thơ đau buồn đây.”

Hoa Đà hướng về Tào Tháo hét lớn: “lúc nào người muốn làm phẩu thuật, ta đến chích thuốc tê cho ngươi, chích thuốc tê rồi, làm phẩu thuật không đau đâu!”

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA