Ngũ hành mưa sao băng.(tamquochaihuoc phần 8)
Thứ Hai, 23 tháng 3, 2009
Thời Gia Cát Lượng, thiết bị học thiên văn vẫn còn rất sơ sài, ông ta đành phải leo lên đỉnh núi, cuộn một quyển sách lại làm thành viễn vọng kính, còn phải đem một con mắt nhắm kín lại, cứ như thế quan sát bầu trời sao.
Nhưng Gia Cát Lượng vẫn là thường có gặt hái, chỉ cần nghe đến trên đỉnh núi gào lên một tiếng “hay quá”, Trương Phi liền biết rằng quân sư lại có phát hiện mới. Lần này khi Trương Phi nghe tiếng chạy đến, Gia Cát Lượng nói với ông ta: “theo ta dự đoán, 3 ngày sau sẽ xuất hiện mưa sao băng rộng lớn…..”
Tin tức này rất nhanh truyền đến Ngô quốc, Lỗ Túc báo cáo
Nhưng Chu Du thầm nghĩ: “chỉ mong một cái cũng không có, ta đã có thể làm bẽ mặt Gia Cát Lượng rồi.”
Tin tức cũng truyền đến Nguỵ quốc, Tưởng Can đến gặp Tào Tháo: “Gia Cát Lượng nói, đến lúc đó sẽ có một số thiên thạch rơi xuống.”
Tào Tháo giật mình, “hay nhất là tất cả đều rơi vào Ngô quốc hoặc là Thục quốc.”
“Nhưng những vật đó là khoáng sản quý hiếm từ ngoài tinh cầu đến đấy..” Tưởng Can nhắc nhở Tào Tháo.
“Vậy sao?” Tào Tháo lập tức thay đổi bộ mặt tham lam, “thế thì toàn bộ đều rơi vào Nguỵ quốc của chúng ta thì hay quá.”
Buổi tối 3 ngày sau.
Trương Phi và Gia Cát Lượng đang ngồi ở dưới bầu trời, họ vừa chờ đợi vừa trò chuyện.
Trương Phi nói: “quân sư, nghe nói nhìn vào sao băng cầu nguyện rất linh đấy.”
Vút…….! Đến rồi, ngôi sao băng đầu tiên xẹt xuống.
Trương Phi vẫn chưa lấy vợ bắt đầu cầu xin: “con cầu xin, xin cho trí tuệ của con trai con có thể thông minh hơn con.”
Tại Ngô quốc cách xa ngìn dặm, Chu Du cũng nhìn thấy sao băng, ước nguyện của ông ta là: “cầu mong con trai của Gia Cát Lượng không thông minh bằng con trai của ta.”
Sao băng liên tiếp xuất hiện, càng lúc càng nhiều. Tại Nguỵ quốc, Tưởng Can vừa muốn ước nguyện, Tào Tháo nói: “đối diện sao băng xinh đẹp thế này, cần phải làm thơ đây.”
Tào thi nhân xuất khẩu thành chương:
“Một sao hai sao ba bốn sao,
năm sao sáu sao bảy tám sao…..”
Thế là Tưởng Can cũng học theo làm thơ:
“chín sao mười sao mười một sao,
mười hai mười ba mười bốn sao!”
Cả hai lúc la lắc lư cái đầu, làm thơ làm đến mê say, bổng nhiên Tưởng Can nhìn thấy một quả cầu lửa đang hướng vào đỉnh đầu Tào Tháo rơi xuống, còn Tào Tháo vẫn đang chìm đắm trong thơ của ông ta, hoàn toàn không có chút mãy may nào phát giác.
Nói thời gian chậm, thì thời gian lại nhanh, một tiếng vang thật lớn, bụi mù dày đặc, Tưởng Can không còn nhìn thấy Tào Tháo nữa..
Đợi cho bụi mù dần dần tan đi, Tào Tháo lại từ từ hiện ra, mặt mũi của ông ta tuy rằng rất dơ, lại vẫn còn sống, nhưng giữa Tưởng Can và Tào Tháo xuất hiện một cái hố to, một cái hố rất sâu.
Tưởng Can ngẩn người một hồi, rồi bổng nhiên hét lớn lên: “là thiên thạch.”
Ông ta vội vàng kêu một số binh sĩ đến xuống hố đào thiên thạch.
Tưởng Can trông coi ở bên hố, liên tục hét xuống phía dưới: “đào đến rồi chưa?”
Phía dưới vẫn là tiếng trả lời lại: “đào đến rồi….”
Thực ra đây đều là tiếng vọng trở lại, không thể kể đến.
Tưởng Can vẫn rất kiên trì, liên tục hét nói: “đào đến rồi chưa?”
“Đào đến rồi….”
“Đây vẫn là tiếng vọng sao?”
“Lần này là không phải.”
Các binh sĩ đã đào đến thiên thạch rồi, là một viên đá màu xám ngoài mặt láng bóng to như cái mặt bàn.
Tưởng Can hăm hở đi kêu Tào Tháo đến xem thiên thạch. Nhưng khi họ đến hiện trường, một cái hố đã biến thành hai cái hố.
Tưởng Can hỏi các binh sĩ: “các ngươi lại đào hố nữa sao?”
“Không phải,” Các binh sĩ trả lời nói: “là sao băng lại rơi xuống đấy.”
Các binh sĩ lại đem viên thiên thạch thứ hai đào lên, viên thiên thạch này nhỏ hơi một chút, là màu đen.
“Đây chính là khoáng sản quý hiếm đến từ ngoài tinh cầu sao?”
Tào Tháo hỏi Tưởng Can, “đây là khoáng sản gì vậy? Có tác dụng gì?”
Việc này cần phải có kiến thức am hiểu tài nguyên vũ trụ học, Tưởng Can chưa học qua, đành phải lắc đầu.
Hai trăm mưu sĩ khác của Tào Tháo cũng thần sắc uể oải, họ đếu hoàn toàn không biết gì đối với thiên thạch.
“Muốn nhận biết nó, chỉ có tìm Gia Cát Lượng.” Tưởng Can nói.
Cũng buổi tối này, Ngô quốc cũng rơi xuống 2 viên thiên thạch.
Lỗ Túc nói với Chu Du: “nghe nói có một viên thiên thạch rơi xuống Thục quốc.”
“Ha ha, chúng ta nhiều hơn một viên,” Chu Du quá đắc ý, “thiên thạch rốt cuộc thay Ngô quốc không chịu thua kém đây.”
Nhưng không chịu thua kém chính là, kiến thức của người Ngô quốc đối với thiên thạch và người Nguỵ quốc giống như nhau. Họ đành phải lấy mẫu thiên thạch, đem về Thục quốc nhờ Gia Cát Lượng giám định. Quá trình lấy mẫu rất tốn sức, vì tìm không được công cụ cứng hơn so với thiên thạch, sau cùng dùng đến bảo kiếm tổ truyền của Tôn Quyền, mới từ trên thiên thạch đục xuống được hai mãnh vụn nho nhỏ, chia ra để vào trong hộp.
Khi Lỗ Túc cưỡi ngựa đi đến Thục quốc, đúng lúc gặp phải Tưởng Can đang từ trên con lừa của ông ta nhảy xuống.
Bây giờ, bốn loại thiên thạch của hai nước Nguỵ, Ngô đang bày ở trước mặt Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng mở cái hộp thứ nhất ra, bên trong là thiên thạch màu xám của Nguỵ quốc đưa đến.
“Thiên thạch chia làm ngũ hành kim , mộc, thuỷ, hoả, thổ, đây là kim thiên thạch.” Gia Cát Lượng giảng giải cho mọi người nói: “thiên thạch thuộc về kim có từ tính mạnh nhất, có thể hút tất cả đồ sắt vào đây…..”
Gia Cát Lượng vừa mới cầm kim thiên thạch lên, một người lính mặc áo giáp đã từ ngoài cửa bay vào.
Gia Cát Lượng lại cầm lên thiên thạch màu đen, nói: “thiên thạch này thuộc về mộc, là loại than đá năng lượng cao, có thể sản sinh khí đốt.”
Ông ta liền đem mộc thiên thạch bỏ vào một cái lon, nấu mì tại chổ trên lon khí đốt. Tưởng Can và Lỗ Túc ăn mì nóng rất kinh ngạc.
Chuyển đến giám định hai viên thiên thạch của Ngô quốc, Gia Cát Lượng dùng đũa gấp mì vừa rồi, kẹp lên một viên thiên thạch trong suốt, giới thiệu nói: “loại thuỷ thiên thạch này là băng không tan, có thể dùng hạ nhiệt độ.
Quả nhiên thuỷ thiên thạch toả phát ra từng cơn từng cơn hàn khí, làm cho mọi người bị lạnh đến phát run.
“Mau, mau đem nó….thu về đi!” Tưởng Can gầy nhất sợ lạnh nhất.
Gia Cát Lượng thu về thuỷ thiên thạch, mọi người không còn run nữa, nhưng ông ta lại lấy ra hoả thiên thạch, đây chính là lửa chất rắn, lại làm cho mọi người toàn thân đầy mồ hôi.
Lỗ Túc cảm thấy kỳ lạ: “tại sao lúc ở Ngô quốc không cảm thấy đến hai viên đá lạnh chết người nóng chết người vậy cà?”
“Rất đơn giản,” Gia Cát Lượng giải thích nói: “thuỷ thiên thạch và hoả thiên thạch khi cùng lúc phơi bày ra, cái lạnh và cái nóng của chúng nó phát ra bù trừ cho nhau rồi.”
Tưởng Can hỏi Gia Cát Lượng: “không biết thổ thiên thạch trong ngũ hành ở nơi đâu?”
Gia Cát Lượng liền dẫn Tưởng Can và Lỗ Túc đi xem một cục đất to: “đây chính là thổ thiên thạch rơi ở Thục quốc.”
Tưởng Can dùng tay thử xem độ cứng của thổ thiên thạch, “hừ, cũng như đất thông thường không có gì khác.”
“Tam tướng quân, Gia Cát Lượng vẫy tay về phía Trương Phi, “xin cho ta mượn một cọng râu.”
Trương Phi lầu bầu nói: “ông tự mình cũng có râu mà.”
Gia Cát Lượng nói: “chủng loại không giống nhau, râu của ông thích hợp trồng trọt.”
Nhưng râu của Trương Phi vừa to vừa cứng, nhổ rất là đau. Trương Phi đành phải chịu đau nhổ đi một cọng râu giao cho Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng đem cọng râu này cắm vào thổ thiên thạch.
Không bao lâu sau, cọng râu mọc ra giống như thảm cỏ.
Gia Cát Lượng thu hoạch số râu, làm thành bàn chải, đưa cho Trương Phi, “trả cho ông nguồn lợi này đủ hậu hỉnh chưa.”
Lỗ Túc ngây người ra: “nói như vậy, trồng cái gì sẽ mọc ra cái đó sao?”
Tưởng Can cũng muốn thử xem, ông ta ở trên thổ thiên thạch đào một cái hố nhỏ, cỡi một chiếc vớ của mình trồng xuống.
Không bao lâu sau mọc ra một cây non, Tưởng Can híc híc mũi nói, “ao, một mùi hương kỳ lạ!”
“Hừ, chẳng qua là chân thối mà thôi, ô nhiễm môi trường!” Lỗ Túc chạy đi ra xa.
Nhưng cái cây non này đã trưởng thành thành một cây bít tất, mỗi một cành đều treo một chiếc vớ.
Lỗ Túc về Ngô quốc báo cáo với Chu Du.
Chu Du nghĩ: “trồng cái gì thì mọc cái nấy, xem ra thiên thạch của Thục quốc có tác dụng hơn, có thể trồng ra vớ, thì nhất định cũng có thể trồng ra vàng ra bạc….”
Chu Du dặn dò Lỗ Túc: “ông lại đi Thục quốc một chuyến vậy, đem hai viên thiên thạch của chúng ta đổi lấy một viên của họ.”
Lỗ Túc chạy đến Thục quốc đổi thiên thạch.
Gia Cát Lượng nói: “xin lỗi, chúng tôi không đổi, chúng tôi không phải kẽ ngốc.”
Lỗ Túc đạp phải cái đinh, đau khổ đằng sau quay. Nhưng Gia Cát Lượng kêu ông ta lại: “có điều, ông chạy đi chạy lại quá phí giầy, ta giúp ông chút giầy vậy.”
Lỗ Túc liền cỡi ra một chiếc giầy để cho Gia Cát Lượng trồng ra rất nhiều giầy.
Lỗ Túc vui mừng vác một túi giầy to đi về gặp Chu Du. Chu Du lại không vui mừng như thế, ông ta viết một phong thư giao cho Lỗ Túc, “ông có nhiều giầy, ông hãy chạy đi Nguỵ quốc một chuyến vậy.”
Lỗ Túc lại chạy đến Nguỵ quốc, đem thư đưa đến tay Tào Tháo.
Chu Du biết Tào Tháo thích thơ, liền làm bài thơ đưa cho ông ta.
Thơ như thế này:
“Nguỵ, Ngô cùng nhau làm,
Khai chiến đối với Nguỵ.
Đoạt về thổ thiên thạch,
mỗi bên chia một nữa.”
Nhưng Tào Tháo trước giờ không thích người khác hoa chân múa tay với ông ta, ông ta rất tức giận. Nhưng lúc ông ta tức giận cũng có thể làm thơ được:
“Chu Du là cái chi?
Tào Tháo không nghe ông.
Muốn ta về hướng đông,
ta sẽ về hướng tây.”
Tào Tháo lại để cho Tưởng Can đem thư của Chu Du viết cho ông ta đưa đến Thục quốc.
Gia Cát Lượng mĩm cười đọc bức thư, Tưởng Can ở một bên giải thích: “vì Ngô quốc muốn cùng Nguỵ quốc chúng tôi cùng nhau đánh Thục, Nguỵ quốc chúng ta có chí khí không thể cùng Ngô quốc cùng nhau đánh Thục, ngược lại còn muốn cùng Thục quốc cùng nhau đánh Ngô…..”
“Xin chuyển lời nói với thừa tướng các người, ta có kế này….” Gia Cát Lượng nói nhỏ bên tai Tưởng Can, Tưởng Can ra về một cách vui vẻ.
Trương Phi ngạc nhiên nói: “chúng ta thật sự muốn giúp Nguỵ quốc sao?”
Gia Cát Lượng thật không có hồ đồ: “Ngô quốc bị tiêu diệt, Nguỵ quốc sẽ đánh Thục quốc, ta tự có cách.”
Tưởng Can đem kế sách của Gia Cát Lượng về Nguỵ quốc.
“Gia Cát Lượng nói, có thể dùng số lượng lớn kim thiên thạch của chúng ta hút tên của phía địch.” Tưởng Can nói với Tào Tháo.
Tào Tháo nói: “thế thì thử xem vậy.”
Tưởng Can liền kêu người đem kim thiên thạch có từ lực siêu cường khảm lên trên tấm bia.
Sau đó tìm đến bốn cung tiễn thủ, Tưởng Can hạ lệnh: “các ngươi lui về sau 10 dặm!”
Ngoài 10 dặm, bốn tay cung tiễn thủ hướng về bốn phía cùng bắn tên của họ ra.
Dưới sức hút của kim thiên thạch, không chỉ mũi tên bay trước mặt bắn trúng đích hồng tâm, mà hai mũi tên bay ra ở hai bên trái và phải cũng đang ở trong không trung thay đổi đường ray hướng rề tấm bia.
“Tỉ lệ thành công 75% đã là khá rồi.” Tưởng Can vừa tự nói một cách đắc ý, vừa thò tay đi nhổ 3 mũi tên trên tấm bia. Nhưng đánh giá của Tưởng Can chưa thật đầy đủ, nói thời gian chậm thì thời gian nhanh, mũi tên thứ 4 bắn ở phía sau cũng đang bay trở lại, đang cắm trong kẽ hở ngón tay của Tưởng Can.
Quân Nguỵ bắt đầu tiến công.
Một hàng chiến thuyền to vượt sóng đi đến, một chiếc thuyền chính giữa đang cắm lá cờ chữ “Tào”, đỉnh đầu thuyền cắm một tấm bia.
Tại bờ nam Chu Du đốc chiến mệnh lệnh cho các cung tiễn thủ:
“Mau cùng bắn vạn tên!”
Tất cả mũi tên, cho dù lúc bắn ra ở hướng về phương nào, sau cùng đều bị hút lên trên tấm bia từ lực kim thiên thạch này.
Tào Tháo đang ở trên thuyền ăn lẩu mộc thiên thạch, vừa ăn vừa hỏi Tưởng Can: “thu được bao nhiêu mũi tên?”
Tưởng Can báo cáo: “tổng cộng 9999 cây.”
Vì có một cung thủ động tác chậm, cho nên quân Ngô còn thừa lại một cây.
Trước mắt thuyền địch chạy đến, Chu Du vô kế khả thi. “Xong rồi!”
Bổng nhiên Lỗ Túc chỉ lên bầu trời kêu lớn: “gà bay của Thục quốc!”
Chu Du cho rằng gà bay là đến giúp Nguỵ quốc ném bom, trong lòng vừa lo, trước mắt một màu đen, hôn mê ngay tại chổ.
Trương Phi từ trên gà bay ném xuống một cuộn giấy, Lỗ Túc vội vàng thò tay đến đón.
Thì ra là một cuộn giấy cuộn cùng một cây diêm của Gia Cát Lượng chế tạo ra (diêm thời đó dài hơn một thước đấy.”
Trên mãnh giấy viết:
“Hay là dùng lửa,
đưa Tào Tháo về nước.”
Thế là Lỗ Túc đem cây diêm đó cọ xát vào đầu một binh sĩ, sau đó cột ở trên mũi tên sau cùng bắn đi, cây tên này trở thành hoả tiễn.
“Không xong rồi!” Tào tháo mắt nhìn thấy hoả tiễn từ xa xa bay đến, vội vành mệnh lệnh cho quân sĩ: “mau kéo buồm né tránh!”
Cánh buồm kéo lên, đầu thuyền tránh ra rồi, nhưng tấm bia kim thiên thạch vẫn đang hút lấy hoả tiển.
Hoả tiễn quẹo một khúc cua, vẫn là tìm đến tấm bia, tấm bia lập tức bốc hoả.
Trong ngọn lửa lượn lờ mãnh liệt, nồi lẩu mộc thiên thạch nổ tung.
Trong hoàn cảnh nào người đều có thể làm thơ đó mới là thi nhân chân chính. Tào Tháo tuy rằng lại bị đốt đến mặt mày đen nhẻm, trên chòm râu thưa ngọn lửa đang cắt xén, nhưng ông ta cùng Tưởng Can đang đối đáp thơ một cách không chịu thua.
Tào Tháo: “Lại làm một lần vịt quay,”
Tưởng Can: “chất lượng thiên thạch quá kém.”
Bên quân Ngô, Lỗ Túc không biết làm thế nào cứu tỉnh Chu Du, ông ta đang cầm hai cái hộp lầu bầu nói: “nên dùng thuỷ thiên thạch ướp ông ta? Hay là dùng hoả thiên thạch nướng ông ta?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn