Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2009
Cuộc chiến Kỳ Lân.(Tam quốc hài hước phần 7)
Thời tiết quá nóng, ngay cả Tưởng Can con người gầy ốm cũng chịu không nỗi nữa.
Khi ông ta nhảy vào dòng sông mát mẽ, ở nơi này ông ta gặp phải đại thần Lỗ Túc của nước Ngô. Họ lập tức đánh nhau, đánh nhau đây là đánh trận thuỷ chiến.
Đang đùa nghịch phấn chấn, Lỗ Túc giật mình chỉ: “ông nhìn xem đó là cái gì?”
Tưởng Can quay đầu lại, nhìn thấy ở mặt nước ở cách nơi không xa hiện ra một động vật, cái đầu giống rồng, cái đuôi giống hươu, trên mình bọc vẫy và mai.
Tưởng Can hét lớn lên: “quái thú!”
Động tác của Lỗ Túc nhanh, ông ta vội vàng leo lên bờ.
Tưởng Can nhắc nhỡ ông ta: “bên đó là Nguỵ quốc, ông muốn phản quốc sao?”
“Xin lỗi, tôi chọn sai phương hướng…..” Lỗ Túc quay người lại nhảy xuống nước lần nữa.
Lỗ Túc bỏ chạy rồi, nhưng cái chân của Tưởng Can đang bị chuột rút…… “Cứu mạng!”
Rất nhanh, Tưởng Can đã không còn cách gì kêu “cứu mạng” nữa, toàn thân ông ta chìm xuống dưới, miệng chỉ có thể nhổ ra bông bóng ùm ục ùm ục.
Nhưng bổng nhiên ông ta được nâng lên khỏi mặt nước.
Ông ta sờ đến vẫy và mai trơn bóng….là cái đầu quái thú đã đỡ ông ta, còn thồ cho ông ta đi lên bờ.
Tưởng Can dần dần không còn sợ nữa, ông ta hét to: “đi về phía trước, chắt chắt jia!”
Cứ như thế, Tưởng tiên sinh mình trần cưỡi quái thú đại du hành trong Tào doanh thiên quân vạn mã. Sau cùng ông ta nhảy xuống, dặn dò các binh sĩ: “cột nó lại!”
Quái thú bị xích khoá lại ở trên cây cột sắt, rơi chảy nước mắt.
“Nó mà cũng biết chảy nước mắt sao?” Tưởng Can quan sát quái thú một cách không cùng tình cảm, “cũng hay!”
Tưởng Can đi dẫn Tào Tháo đến, “thừa tướng, người nhất định lại có thể làm một bài thơ đấy.”
“Quả thực lạ kỳ!” Tào Tháo nhìn ngó quái thú hỏi Tưởng Can: “đây là động vật gì?”
“Không biết.”
“Không biết là gì, làm sao ta làm thơ đây? Lập tức tìm hiểu rõ cho ta!”
“Tuân mệnh!”
Tưởng Can vội vàng chui vào đống sách cổ bụi bám dày đặc.
Cuối cùng rồi cũng tìm được. Tưởng Can đem một quyển sách bẩn thỉu đến gặp Tào Tháo một cách hăm hở, “thừa tướng, quái thú này gọi là ‘Kỳ Lân’. Nghe nói, Kỳ Lân là loài thú điềm lành, Nguỵ quốc chúng ta sắp đến vận may rồi.”
Tào Tháo đón lấy quyển sách, vừa lật vừa lẩm nhẩm, “trong sách nói, con đực là con ‘Kỳ’, con cái là con ‘Lân’…., trên đầu con Kỳ có sừng, có Lân biết chảy nước mắt…..”
Tào Tháo nói cùng Tưởng Can: “phải chi ta được con Kỳ nữa, thành cặp thành đôi mới tốt đây.”
Lại nói về Lỗ Túc, chạy thoát về lập tức đem hình dáng của quái thú miêu tả lại cho Chu Du nghe.
Chu Du suy cho cùng cũng có lúc so với Lỗ Túc, Tưởng Can thậm chí so với Tào Tháo vẫn có chút kiến thức hơn, ông ta lập tức kêu lên: “đấy là Kỳ Lân đấy, động vật quý hiếm!”
“Cần phải bảo vệ đúng không?”
“Không, mau đi bắt về cho ta!”
Lỗ Túc liền lập tức lãnh binh xuất phát.
Con Kỳ đó là đi tìm thức ăn cho con Lân. Nó đi lên núi, tìm đến một cây đào hoang có nhiều quả, dùng miệng kéo đứt cành đào. Nhưng lúc con Kỳ quay trở về tìm không thấy con Lân nữa. Nó nhìn thấy dấu chân của con Lân rời khỏi bờ sông.
Con Kỳ theo dấu chân chạy nhanh đi. Nhưng bấy giờ Tưởng Can cưỡi lừa dẫn binh lính đón đầu xông đến: “ha ha, đang muốn đi tìm ngươi, ngươi lại dẫn xác đến!”
Con Kỳ vội vàng quay người chạy thoát thân, bọn người Tưởng Can vội vàng đuổi theo, lại đuổi đến bờ sông.
Con Kỳ liền nhảy xuống sông.
Không ngờ nó vừa qua bờ sông bên này thì bị binh lính của Lỗ Túc đến bắt.
Cách nhau bờ sông biên giới, Tưởng Can cùng Lỗ Túc thương lượng điều đình: “Lỗ tiên sinh, đây là con Lân của Nguỵ quốc, nhất định phải giao trả cho Nguỵ quốc.”
Lỗ Túc cũng không chịu tỏ ra thua kém: “Tưởng tiên sinh, chính vì Ngô quốc càng thích hợp với Kỳ Lân, nên nó mới chạy trốn qua bên này.”
Lỗ Túc đem con Kỳ cột lên dây cương ngựa, dắt đến trước mặt Chu Du, “đô đốc, rốt cuộc cũng bắt được rồi!”
Chu Du quá vui mừng, nhưng con người của ông ta rất tham lam, “có điều, chỉ có con đực, không có con cái, không có cách gì biến thành đàn….”
Lỗ Túc đành phải lại đi về bờ sông cùng Tưởng Can đối thoại.
“Chúng tôi muốn mượn con Lân của các người.” Lỗ Túc nói.
“Tôi phải thỉnh thị lại.” Tưởng Can trả lời.
Nhưng Tào Tháo không đồng ý, ông ta dặn dò Tưởng Can: “ông đi nói với họ, hay là đem con Kỳ của họ cho chúng ta mượn trước, nếu không ….thì…..”
Thế là dòng sông này không còn là nơi bơi lội, tắm rữa nữa, binh lính hai bờ giương cung lắp tên, ngắm thẳng vào nhau.
Trương Phi đến báo cáo với Gia Cát Lượng: “quân sư, Nguỵ, Ngô lại sắp đánh nhau rồi!”
Gia Cát Lượng không vội vàng gì liền viết một bức thư, rồi lại viết một bức thư, sau đó nói với Trương Phi: “tam tướng quân, xin đem giúp hai bức thư này đưa đến Nguỵ quốc và Ngô quốc!”
Trương Phi lập tức lái gà bay.
Bay đến không phận của nước Nguỵ, Trương Phi đem một bức thư ném xuống.
Phía dưới Tưởng Can đón được thư, bóc ra xem, “là một bài thơ, Tào thừa tướng là thích thơ đây..”
Tưởng Can liền đem thư đến cho Tào Tháo, Tào Tháo liền đọc bài thơ này một cách lắc la lắc lư cái đầu:
“Có phải là Kỳ thật?
Hay đó là Lân giả?
Thật giả phải làm rõ.
Rõ rồi hãy động binh.”
“Có lý,” Tào Tháo nói, “trước tiên mời Gia Cát Lượng đến giám định một chút, là Kỳ thật hay là Lân giả.”
Bên Ngô quốc cũng nhận được bài thơ như thế, cũng đồng ý để cho Gia Cát Lượng đến xem thế nào.
Gia Cát Lượng liền trước tiên lên đường đi Ngô quốc.
Lỗ Túc dẫn Gia Cát Lượng đi đến chuồng ngựa, Chu Du cũng cùng đi theo. Sau đó Gia Cát Lượng nhìn thấy, con Kỳ cùng các con ngựa bị cột ở bên máng ngựa.
Gia Cát Lượng lắc lắc đầu, sau đó ở trên mông của con Kỳ nhổ đi một cọng lông.
“Ông đang làm gì vậy?” Chu Du không hiểu.
Gia Cát Lượng nói: “đem về để nghiên cứu.”
Gia Cát Lượng lại đến Nguỵ quốc, ông ta nói với Tưởng Can: “xin lấy cho tôi một chút phân của con Lân.”
“Ông để làm gì vậy?”
“Đem về để hoá nghiệm.”
Không bao lâu sau, Chu Du nghe đến tiếng gà bay vang lên vù vù, Trương Phi đem đến báo cáo nghiên cứu cho Ngô quốc.
Chu Du cầm báo cáo quá thất vọng, “chỉ là một loài hươu biến đổi sao?”
Trương Phi lại đưa đến kết quả hoá nghiệm cho Nguỵ quốc.
“Gia Cát Lượng nói, chúng ta bắt được là họ hàng của Kỳ Lân, không phải là Kỳ Lân.” Tưởng Can hồi báo Tào Tháo, “Gia Cát Lượng còn nói, muốn có Kỳ Lân thật, Thục quốc có…..”
Thế là Kỳ Lân giả được thả ra. Kỳ và Lân vội vàng cùng nhau nhảy xuống nước, tụ họp lại với nhau.
Lỗ Túc tự chúc mừng nói: “lần này không còn đánh trận rồi.”
“Nhưng Gia Cát Lượng nói năng phải giữ lời,” Chu Du lệnh cho Lỗ Túc, “ông đi đến họ tìm một đôi Kỳ Lân thật về đây!”
Trên đường đi đến Thục quốc, Lỗ Túc nghe tiếng lừa kêu, ông ta gặp lại Tưởng Can cũng là đi về phía Gia Cát Lượng tìm Kỳ Lân thật.
Lại nói về Gia Cát Lượng, một tay bê bát phân con Lân, một tay cầm sợi lông con Kỳ, vừa về đến liền đi vào công trường bí mật của ông ta.
Trương Phi hiếu kỳ muốn cùng đi vào, “ping” cánh cửa nặng nề đóng lại thiếu chút nữa đụng bẹp lỗ mũi của ông ta.
Trong công trường bí mật vang ra âm thanh kỳ quặc….xì khạc xì khạc! Xịt xà xịt xà! Róc rách róc rách!
Ba ngày sau, Gia Cát Lượng từ trong khe cửa thò đầu ra, “tam tướng quân, đi tìm một con heo mẹ về đây.”
Trương Phi cú ngơ ngác, ông ta không hiểu tí nào, heo mẹ thì có thể dùng vào việc gì đây. Nhưng ông ta vẫn là phục tùng mệnh lệnh, cầm cây đuổi một con heo mẹ vào công trường bí mật.
Lúc này Lỗ Túc và Tưởng Can đuổi đến rồi.
Trương Phi nói với hai người họ: “quân sư mời hai người kiên nhẫn chờ đợi, ông ta đang đỡ đẽ cho Kỳ Lân.”
Đợi thì đợi, Lỗ Túc và Tưởng Can đành chờ đợi, đợi liền 3 tháng.
“Kỳ Lân sinh con khó thế sao?”
“Thảo nào không trở thành động vật quý hiếm.”
Hai người họ vừa buồn chán đánh cờ vừa bàn luận.
Trong công trường bí mật, Gia Cát Lượng đem cọng lông con Kỳ và phân con Lân chiết xuất ra gien, đây là việc không dễ. Ông ta dùng quạt lông ngỗng quạt lửa lò luyện đơn, mặt của ông ta bị khói lửa hun đến đen xì.
Nhưng Chu Du chờ đợi không nỗi nữa, ông ta hướng về phương xa chưỡi: “Gia Cát Lượng là đồ lừa bịp!”
Tào Tháo cũng không còn kiên nhẫn nữa, ông ta dặn dò một người lính, “đi kêu Tưởng Can về, ta sắp liên hợp Ngô quốc đánh Thục rồi!”
Quân đội của Nguỵ quốc và Ngô quốc bắt đầu tập kết, cờ hiệu hai nước cùng nhau bay phấp phới.
Bấy giờ, gien Kỳ Lân của Gia Cát Lượng chiết xuất ra đã ở trong bụng heo mẹ nãy mầm kết trái.
Ngoài cửa công trường bí mật, Tưởng Can nín thở lắng nghe, “hình như có động tĩnh rồi.”
Cánh cửa mở ra, Gia Cát Lượng dắt theo một đàn Kỳ Lân con tung tăng chạy ra.
“Ha ha,” Tưởng Can nhìn thấy miệng và đuôi của Kỳ Lân con rất giống heo, vỗ tay cười nói, “Kỳ Lân thật quả là có khác!”
Tưởng Can, Lỗ Túc mỗi người ẵm hai con Kỳ Lân nhỏ vui mừng quay về nước báo cáo công tác.
“Quân sư, tin tốt đây!” Trương Phi lại đến báo cáo Gia Cát Lượng.
Con Kỳ và con Lân chạy đến, vì chỉ có Thục quốc an toàn nhất.
Gia Cát Lượng để cho Trương Phi dựng lên tấm bảng gổ: “Khu Bảo Hộ Kỳ Lân.”
Không bao lâu sau, quả thực là Kỳ Lân khắp nơi.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn