Thai Hung Nguỵ Ngô đại chiến máy trò chơi. - Ebookdich

Nguỵ Ngô đại chiến máy trò chơi.

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2009

Buổi tối ngày hôm nay, Tào Tháo dẫn các mưu sĩ đi ngâm thơ thưởng trăng, ông ta vừa nghĩ ra một câu hay, “đều là hoạ của mặt trăng ra…..”

Tưởng Can không biết có hứng chi bổng nhiên cắt ngang lời của Tào Tháo, “thừa tướng, ngài có biết hôm nay là ngày gì không?”

Tào Tháo nói: “hôm nay là sinh nhật ông? Hay là sinh nhật mẹ ông?”

Tưởng Can cười nói: “không đúng.”

Mưu sĩ Giáp đoán: “là ngày kỷ niệm bài thơ đầu tiên của Tào thừa tướng làm ra đúng không?”

Mưu sĩ Ất đoán: “là ngày Tào thừa tướng lên làm thừa tướng đúng không?”

“Đồ đần! Ngày hôm nay là tròn 3 năm trận chiến Xích Bích, ngày quan trọng thế này đều quên cả rồi sao?” Tưởng Can cất tiếng cười ha ha.

Tào Tháo tức giận nói: “ta ghét nhất kẽ nào nhắc đến trận chiến Xích Bích, đây là mối nhục lớn nhất của ta! Ngươi phơi bày vết sẹo của ta, ta phải……”

Tưởng Can sợ quá, “muốn cắt đầu của tôi? !”

Tào Tháo nói: “phạt ngươi đi đưa chiến thư, ta nhất định diệt sạch Ngô quốc, rữa sạch sĩ nhục này!”

“Tuân lệnh!”

Thế là Tưởng Can cưỡi lên con lừa của ông ta, vội vàng đi vào con đường lắc lư Ngô quốc, “ôi, lần sau cũng không dám nói bậy nữa, đổi lấy việc cực khổ thế này….”

Tưởng Can đi đến Đông Ngô, đại thần Lỗ Túc để cho ông ta nghĩ ngơi một lát, rồi đón lấy chiến thư đi giao cho đại đô đốc Chu Du.

Chu Du mở chiến thư ra xem, cười nhạt lên một tiếng, “ta đã học được phép mượn gió đông, đang muốn tìm cơ hội hoả thiêu Xích Bích một lần nữa đây.”

Tưởng Can lúc vừa bước vào cửa, nhìn thấy ở góc tường có một người cỏ đang đứng, liền hỏi Chu Du: “này bạn, đây là cái gì?”

Người cỏ này đang mặc quần áo rách nát bị hoả thiêu, chính là áo mũ của Tào Tháo mặc trong trận chiến Xích Bích.

Chu Du ôm lấy người cỏ giao cho Tưởng Can, “ông tiện đường đem nó về đi, lần trước Tào Tháo vứt cả áo mủ, cũng nên để cho vật về với chủ.”

Tưởng Can mang theo người cỏ cưỡi lên lưng lừa, lại lắc lư lắc lư trở về Nguỵ quốc. Khi Tưởng Can vừa ngủ gật, con lừa liền quay đầu lại đem người cỏ kéo xé đến tan tành.

Về đến Nguỵ quốc, Tào Tháo nhìn thấy người cỏ rối bời này, tay run run chỉ vào Tưởng Can: “hay cho Tưởng Can, ngươi đem vật này về chọc tức ta, ngươi không biết ta có bệnh cao huyết áp sao?”

Tào Tháo lập tức khởi binh, tiến công nam hạ.

“Đánh nhau rồi,” một người Thục binh đến báo cáo Lưu Bị, “Nguỵ quốc và Ngô quốc sắp đánh nhau rồi!”

Lưu Bị liền nói: “mọi người nói xem, lần này chúng ta nên giúp ai?”

Trương Phi nói: “lần này giúp Nguỵ quốc đi, thằng cha Chu Du bụng dạ hẹp hòi, thường hay làm khó dễ quân sư chúng ta!”

Nhưng Quan Vũ nói: “tình cảm của Tào Tháo đầu tư tôi đã trã hết rồi, ông ta nếu như lại đi vào Hoa Dung Đạo đừng mong tôi thả ông ta lần nữa.”

Bấy giờ mọi người đều chăm chú nhìn vào Gia Cát Lượng, muốn nghe cao kiến của quân sư.

“Tôi nghĩ.” Gia Cát Lượng chầm chậm phe phẩy cây quạt lông ngổng, “nếu như Tào Tháo và Chu Du đánh nhau, hay nhất đừng để cho họ đánh nhau trên chiến trường…….”

Câu nói này quá kỳ lạ, không đánh nhau trên chiến trường, còn có thể đánh nhau ở đâu đây?

Gia Cát Lượng bắt đầu chiêu mộ công nhân.

Trương Phi, Quan Vũ âm thầm để ý, chỉ thấy thợ mộc đem cưa, thợ nề cầm xoa vữa, thợ sắt vác búa tạ, thợ may cổ treo thước da, từng người từng người đi vào công trường cơ mật của Gia Cát Lượng. Hai tướng Quan Trương muốn cùng đi vào xem, lại bị Gia Cát Lượng chặn lại: “xin lỗi, xin miễn vào thăm.”

Cánh cổng công trường khép chặt lại, âm thanh bên trong vọng ra ngoài một cách hừng hực khí thế: đùng đùng đùng! Keng keng keng! Kẽo kẹt kẽo kẹt!

Không bao lâu sau, quân Nguỵ đã đến bờ sông.

Bổng nhiên trên không có tiếng động, lách cách lách cách, càng lúc càng vang, Tưởng Can ngẩng đầu lên xem, “gà bay đến rồi!”

Lái gà đến là Trương Phi, ông ta được Gia Cát Lượng sai đến.

Gà bay bay đi rồi, trong không trung rơi xuống một mãnh giấy nhỏ.

Tưởng Can nhặt mãnh giấy lên đưa cho Tào Tháo, “thừa tướng, ngài xem.”

Trên mãnh giấy viết:

Gia Cát Du Hí Cung

Phiếu Tặng Vận May

Bỏ qua cơ hội, uổn phí cuộc đời.

Tưởng Can không muốn sống phí, nói với Tào Tháo: “tôi muốn xin phép đi chơi một ngày.”

Tào Tháo suy nghĩ rồi nói, “hay là tôi xin phép ông vậy.” Ông ta cũng là một người rất khó chống lại sự mê hoặc. Có điều trong quân đội không có thống soái là không nên, ông ta bắt buộc đi sớm về sớm. Xích Thố Mã của ông ta đã tặng cho Quan Vũ, nhưng con của Xích Thố Mã cũng có thể “ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm”, có thể bảo đảm ông ta nội trong ngày trở về giữa Nguỵ Thục.

Tưởng Can liền ở trên chiến thuyền treo cao tấm biển “Đình chiến một ngày.”

Trương Phi cũng tặng cho Ngô quốc một phiếu. Chu Du cầm lấy tấm phiếu nhìn qua nhìn lại, rồi nói với Lỗ Túc: “lão Gia Cát Lượng này lại đang khoe khang cái gì mới của ông ta đây?....”

Lại nói về Tào Tháo, tiểu Xích Thố Mã đưa ông ta đến trước “Gia Cát Du Hí Cung”

“Hoan nghênh quý khách!” Người tiểu thư phụ vụ trước cửa cúi mình chào Tào Tháo.

Sau khi bước vào cửa, vị tiểu thư chỉ vào một đống mặt nạ đủ loại biểu hiện nói với Tào Tháo: “người chơi trò chơi bắt buộc phải đeo mặt nạ trò chơi, xin mời lựa chọn.”

Tào Tháo liền đeo lên một cái mặt nạ khuôn mặt cười.

Chu Du cũng đến.

“Hoan nghênh quý khách!” Vị tiểu thư cũng để cho Chu Du lựa chọn một cái mặt nạ.

“Chơi trò chơi của chúng tôi không thể không có bạn…..!” Vị tiểu thư dẫn Chu Du đeo mặt nạ giới thiệu cho Tào Tháo đeo mặt nạ.

Tào Tháo nói: “tôi tên A Man”

Chu Du nói: “ tôi tên Du Nhi.”

Đôi bạn cùng chơi bắt tay nhau.

Vị tiểu thư dẫn họ đến Lục chiến cung.

Chỉ thấy trong chiến trường mô phỏng kiểu hình ao, hai hàng kỵ binh gổ xếp hàng ngay ngắn, mỗi bên đều có đánh dấu cờ hiệu Nguỵ, Ngô. Hai bên bờ ao có một hàng tay cầm điều khiển, tay cầm này có thể đẩy, kéo, xoay tròn. Vị tiểu thư làm mẫu cho khách xem, ngón tay cô ấy vừa nhích một cái, một người kỵ binh gổ vung cây đại đao cán dài lên, két, đem một cánh tay của kỵ binh đối phương chém đứt rời ra.

“Wa, hấp dẫn đấy!” Chu Du quá kinh ngạc.

Thế là họ bắt đầu so tài.

Tào Tháo đẩy tay điều khiển một cách phấn chấn. Tướng Nguỵ trong ao lập tức xông về tướng Ngô, dùng trường thương đâm xuyên thấu đối phương, còn chọc cho lá cờ tướng rơi xuống ngựa.

Trận thứ nhất Nguỵ quốc chiếm thượng phong.

Chu Du ra sức lắc tay cầm, vội vàng đến nỗi xuất cả mồ hôi. Bấy giờ phía sau người ông ta nhẹ nhàng mở ra một cánh cửa sổ nhỏ, khuôn mặt Gia Cát Lượng mĩm cười đang ở sau cửa sổ nhìn trộm.

Phía sau này là gian mật thất, Gia Cát Lượng quay đầu nói với Lưu Quan Trương: “họ bắt đầu ra sức đây.”

Sau một trăm hiệp đại chiến, trên chiến trường mô phỏng nằm rãi rác kỵ binh gổ và ngựa gổ vở nát. Chỉ còn lại thống soái của 2 bên. Tào Tháo gổ và Chu Du gổ dựng ngựa đối thế, họ đều đang cầm kiếm trong tay.

Gia Cát dặn dò vị tiểu thư “nàng đi nói với họ thế này thế này…..”

Vị tiểu thư liền đi đề nghị với khách: “các vị có thể đổi vị trí cho nhau .”

“Được thôi.” Tào Tháo cảm thấy rất mới.

Chu Du cũng đồng ý: “dù sao cũng là trò chơi.”

Bây giờ, Chu Du điều khiểu Tào Tháo gổ, Tào Tháo điều khiển Chu Du gổ.

Hai con rối gổ cưỡi ngựa giơ kiếm đi đến gần nhau, leng keng leng keng, song kiếm giao nhau.

Nhưng Tào Tháo không nở để cho Chu Du gổ làm hại Tào Tháo gổ, Chu Du cũng không nở để cho Tào Tháo gổ làm hại Chu Du gổ….

Trương Phi ở trong mật thất dần dần mất kiên nhẫn, “đánh nhau kiểu này cũng không phân được thắng bại!”

Gia Cát Lượng nói: “ta chính là muốn để cho họ kéo dài một cách không xong…….”

Cuối cùng Chu Du cảm thấy chơi đã quá lâu rồi, Tào Tháo đành tuyên bố đình chiến một ngày, sáng sớm ngày mai phải khai chiến rồi. Chu Du nói: “tôi không thể không đi về.”

Tào Tháo nói: “tôi cũng phải đi rồi.”

Vị tiểu thơ nhắc nhở họ: “còn có Hải chiến cung, Không chiến cung quý vị còn chưa chơi qua đấy.”

Lần sau đến nữa!”

Hai người vội vàng đi ra cửa, vừa cởi dây cột ngựa của mình, vừa nói lời nói từ biệt.

“Chơi cùng bạn vui quá.”

“Hẹn lần sau gặp lại!”

Cả hai ở trong đêm tối cởi mặt nạ ra, sau đó mỗi bên đi một ngã, ai đi đường nấy.

Lúc Tào Tháo chạy về đến bờ sông, gà đã gáy đầu canh, bình minh đã ló dạng.

Trời đã sáng tõ, Tưởng Can thu về miễn chiến bài, đến kêu Tào Tháo đang ngủ say: “thừa tướng, sắp đánh trận rồi, mau hạ lệnh đi.”

Tưởng Can kêu không đủ lớn tiếng, ông ta liền để cho con lừa của ông ta đến kêu, cuối cùng đánh thức được Tào Tháo.

Tào Tháo mắt nhắm mắt mở, ngồi dậy lầu bầu nói: “để cho Chu Du động thủ trước đi, chúng nó sao chưa đánh qua vậy?”

Tào Tháo khoát khoát tay, rồi lại nằm xuống.

Chu Du ở bờ sông bên kia cũng ngủ không đủ giấc.

Lỗ Túc thúc giục nói: “đô đốc, mau thức dậy mượn gió đông.”

Chu Du cũng không mở mắt, “để Tào Tháo đánh qua trước đi, ông ta sao lười thế!”

Cứ như thế, bên này không đánh qua, bên kia không đánh lại, lại có một ngày thái bình vô sự.

Ngày thứ 3, Tào Tháo ngủ đủ giấc rồi nhớ lại Gia Cát Du Hí Cung.

“Quả thực, chiến trường mô phỏng so với chiến trường thật thích hơn….” Tào Tháo nói với Tưởng Can.

Chu Du cũng nói với Lỗ Túc: “đánh trận thật, không bằng dùng máy trò chơi đánh trận càng đã hơn….”

Thế là, họ lại đến Du Hí Cung gặp mặt, đương nhiên phải theo quy luật cũng đeo mặt nạ lên.

Lần này họ chơi trò chơi Hải chiến.

Trong hồ của Hải chiến cũng có nước, mỗi bên đều có một hàng thuyền buồm. Nhà chơi mỗi bên dùng ống thổi khống chế hướng gió và sức gió.

Tào Tháo bắt đầu kéo ống thổi qua trái qua phải một cách “hò dô ta”, thổi một chiếc thuyền buồm xung kích vào phía quân địch.

Nhưng Chu Du để cho thuyền của ông ta rẽ vào một khúc cua một cách khéo léo, rồi từ mặt bên đem thuyền của Tào Tháo đụng lật nhào. “Ha ha ha, ta được điểm rồi!”….

Lưu, Quan, Trương từ trong cửa sổ nhỏ của mật thất nhìn ra ngoài, từng người trố mắt đờ ra.

Trương Phi nói: “bọn họ đã 3 ngày 3 đêm không ăn không ngủ rồi, thật là đồ điên!”

Gia Cát Lượng vẫn là có tính toán trước, “ta chính là muốn có kết quả này.”

Tưởng Can chạy đến tìm Tào Tháo: “thừa tướng, người vẫn chưa về, trận chiến này đánh hay không đánh đây?”

Tào Tháo vừa chú tâm kéo ống thỏi, vừa trả lời không quay đầu lại: “thế thì không đánh nữa, các người đi về Nguỵ quốc trước đi…..”

Chu Du cũng hướng dẫn Lỗ Túc: “các người không đánh, tôi còn đánh một trận nữa….”

Họ lại đến Không chiến cung đánh gà bay.

Hai con gà bay có viết chữ “Nguỵ”, chữ “Ngô” đang ở dưới nóc nhà cao bay qua bay lại, Tào Tháo và Chu Du đem pháo lắp vào nõ nhắm vào gà bay đối phương mà bắn.

Đáng tiếc Chu Du có chút cận thị, pháo của ông ta oanh tạc vào cánh của gà nhà.

Tào Tháo chế diễu Chu Du: “đây gọi là ‘tự bài ô long’!”

Chu Du lại bắn một quả pháo, quả pháo này nổ ngay trước mặt Tào Tháo, đốt cháy mặt nạ của ông ta.

Tào Tháo vất bỏ mặt nạ đi, Chu Du hết cả hồn: “hả? Là ngươi?”

Chu Du cũng đem mặt nạ của mình kéo xuống.

Trong cửa sổ nhỏ phía sau hai người họ, Trương Phi đang nghĩ: “lần này trò chơi sắp kết thúc rồi.”

Không ngờ Chu Du lại hỏi Tào Tháo: “ông có muốn đến chơi lần nữa không?”

Tào Tháo nhanh chóng trả lời: “đồng ý.”

Chỉ vào đôi bạn quá mê chơi này, Gia Cát Lượng nói: “đây là dùng ‘chiến tranh’ đổi lấy ‘hoà bình’.”

Lưu Quan Trương giơ ngón tay cái lên, “tiên sinh quá cao minh.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA