Máy ngừng đập tim của Chu Du.
Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009
“Nếu như trên thế gian này không có Gia Cát Lượng thì hay quá….?” Vấn đề này mãi mãi làm phiền Chu Du người thông minh thứ hai.
Chu Du liền cùng Lỗ Túc ba phải thương lượng: “có cách gì có thể lừa Gia Cát Lượng đến Đông Ngô, sau đó đem ông ta giam giữ lại.”
Lỗ Túc nói: “trừ phi người chết đi, Gia Cát Lượng sẽ đến phúng điếu, ông ta là người rất có tình đấy.”
“Cái gì?” Chu Du tức đến đầu tóc dựng đứng.
Có điều, đến lúc những sợi tóc từ từ yên ổn trở lại, Chu Du đã có chủ định: “được thôi, không rời con trẻ không bắt được cáo, ta sẽ chết một lần vậy.”
“Cái gì!” lần này chuyển đến Lỗ Túc ngẫn tò te.
Chu Du đóng cửa lại đi qua đi lại 3 ngày 3 đêm.
Đến ngày thứ 4 Chu Du mở cửa ra, kêu Lỗ Túc đi vào nói nhỏ: “ngươi phải theo kế sách của ta hành sự…..”
Lỗ Túc lập tức leo lên đài cao công bố tin tức: “
Các thầy thuốc rất nhanh ở trước cửa nhà bệnh nhân xếp thành hàng dài, giống như lúc trước người bệnh xếp hàng ở cửa nhà thầy thuốc vậy.
Vị thầy thuốc thứ nhất đang cùng Lỗ Túc đi vào cửa, đi đến trước giường Chu Du, chỉ thấy hai mắt Chu Du khép chặt, không một chút nhúc nhích.
Thầy thuốc đưa ra hai ngón tay bắc mạch cho Chu Du, không khỏi giật mình, “mạch không nhảy nữa, việc này có chút phiền rồi đây!”
Thầy thuốc cho Lỗ Túc xem móng tay dài của ông ta, bên trong đang dấu một con sâu gáo thất tinh. Thầy thuốc nói: “đây là con sâu gáo trở thủ của tôi nuôi, có thể giúp tôi xem bệnh nhân có chữa được hay không, có phải là giả chết hay không.”
Thầy thuốc đem sâu gáo bỏ lên trên mặt của Chu Du, con sâu gáo bò bò, bò vào trong lỗ mũi của Chu Du.
Lỗ Túc nhìn thấy tình huống này, lập tức cảm thấy bên trong lổ mũi của mình bất ngờ ngứa ngái khó chịu. Thầy thuốc nói với Lỗ Túc: “nếu như là giả chết, người bệnh sẽ phải hắt hơi.”
Nhưng họ chờ đợi một khoảng thời gian rất lâu, mãi đến khi con sâu gáo từ trong lỗ tai của
Thầy thuốc đành phải tuyên bố không biết làm sao được: “hết cứu rồi.”
Mấy mươi vị thầy thuốc đi vào rồi lại đi ra. Trợ thủ họ nuôi đủ loại đủ kiểu, có người nuôi con muỗi mỏ dài, nhưng đốt không tỉnh Chu Du; Có người nuôi chồn hôi biết đánh rắm, cũng xông không tỉnh Chu Du; Có người để cho một con rắn to quấn trên cổ Chu Du, muốn bắt buộc ông ta tỉnh lại, cũng không thành công……
Sau cùng ngay cả thần y Hoa Đà cũng bất lực. Hoa Đà đem đến một con vẹt biết hát. Vẹt biết hát thì không có gì lạ, nhưng con vẹt này khi hát lên từng câu chữ đều rất lạc giọng, hát rất là chói tai, không có người nào không bịt tai lại. Nhưng Chu Du vẫn nằm ở đó một cách yên tỉnh, không chỉ không bịt tai lại, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại một cái.
“Đáng tiếc, còn trẻ thế này đã…..” Hoa Đà lắc đầu. Người được xưng là “thần y” rất ít khi lắc đầu.
Cứ như thế, mọi người đều tin là Chu Du đã chết thật rồi.
“Hoa Đà cũng không cứu được ông ta sao?” Binh Thục ở bờ sông biên giới hỏi thăm binh Ngô.
“Đúng vậy đó.”
Binh Thục liền đi báo cáo cho Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng lập tức xin phép Lưu Bị, “Chu Du chết rồi tôi phải đi Đông Ngô viếng tang.”
Trương Phi không cho là thế, “chết thì đã chết rồi, ông ta lại không phải là ba ông!”
Gia Cát Lượng nói: “nhưng thiên hạ chỉ còn lại một người thông minh, quả thực cảm thấy rất buồn tẻ.”
Gia Cát Lượng leo lên gà bay, chuẩn bị bay đi.
“Gia Cát tiên sinh,” Lưu Bị ở phía dưới khuyên can nói, “quá nguy hiểm, đừng đi!”
Tiên sinh đã có tính toán rồi, “tôi sẽ xem tình thế mà làm, không cần phải lo.”
Gia Cát Lượng hướng về mọi người vẫy tay chào, gà bay bay lên bầu trời. Con gà này là kiểu cải tiến, có thể điều khiển trực tiếp, so với gà bay kiểu cánh diều ban đầu dễ dàng hơn nhiều, mỗi lần bay lên không còn cần phải tính toán hướng gió và sức gió nữa.
Bên nước Ngô, Lỗ Túc ba phải nhìn thấy ga bay bay đến giật hết cả mình: “Gia Cát Lượng quả nhiên đã đến, thật là đổ mồ hôi thay cho ông ta…..”
Gia Cát Lượng vừa xuống gà bay đã gào to: “
Trước cửa có 2 người tướng quân giữ cửa.
Tướng quân Giáp nói với tướng quân Ất: “đô đốc có lệnh, đợi cho ông ta vào cửa thì đem ông ta trói lại.”
“Rõ.”
Gia Cát Lượng bước vào cửa, rão quanh thi thể của Chu Du buông tiếng khóc to: “lão đối thủ của ta, lão bằng hữu, người ngay cả một câu chào hỏi cũng không chào đã đi rồi sao?”
Nước mắt của Gia Cát Lượng giống như nước suối phun bắn đi khắp nơi, hai người tướng quân chạy đến sắp bắt được Gia Cát Lượng, bị nước mắt của ông ta bắn vào, bất giác cũng bật khóc.
“Không ngờ nước mắt của Gia Cát Lượng lại truyền nhiễm……”
Tướng quân Giáp vừa khóc vừa lầu bầu.
Tướng quân Ất nói: “tôi sao cũng không nhẫn tâm bắt ông ta vậy cà?”
Thế là bất kể văn thần võ tướng, tất cả mọi người đều khóc thành một đội hình.
Nhân lúc hổn loạn, Gia Cát Lượng ở trên phần ngực Chu Du mò đến một vật cứng cứng, lấy ra xem, là một cái hộp nhỏ dẹp dẹp.
“Đây là cái gì?”
Gia Cát Lượng đang xem xét, Lỗ Túc đờ đẫn cả người, tướng quân Giáp vội vàng vung kiếm, tướng quân Ất một tay giật lấy cái hộp nhỏ: “đây là cơ mật quốc gia của chúng tôi!”
Không ngờ tướng quân Ất dùng sức đoạt lấy cái hộp đúng lúc va vào kiếm của tướng quân Giáp đang phát ra, cái hộp vỡ nát, các linh kiện nhỏ bên trong rơi vãi ở trên đất.
“Hỏng rồi,” Lỗ Túc kinh hoàng nói, “đây là máy ngừng đập tim của đô đốc dùng giả chết, làm hư rồi, đô đốc sẽ hết cách đế sống lại đấy!”
Tướng quân Giáp nói: “đáng trách Gia Cát Lượng, chúng ta phải giết hắn, báo thù cho đô đốc!”
“Khoan hãy động thủ!” Lỗ Túc chặn lại bảo kiếm của 2 vị tướng quân, quay đầu hỏi Gia Cát Lượng: “Gia Cát tiên sinh, người biết sửa cái máy này không?”
Gia Cát Lượng lau sạch nước mắt trên mặt một cách không từ từ, nói: “để tôi thử xem vậy.”
Ông ta kêu Lỗ Túc đem bản vẽ đến, đếm xem cái máy ngừng đập tim này có bao nhiêu linh kiện. Ông ta lại bảo 2 vị tướng quân hạ bảo kiếm xuống, giúp ông ta đi nhặt linh kiện rơi rớt tìm về cho đủ. Hai vị tướng quân liền bò lăn trên đất tìm kiếm linh kiện. Hai vị tướng quân há hốc miệng đứng ở một bên đờ đẫn nhìn. Gia Cát Lượng xem xét bản vẽ, rồi lại nhìn vào miệng của tướng quân Giáp, phát hiện trong miệng tướng quân Giáp có một cái răng sâu hình dáng kỳ lạ rất giống cái linh kiện bị thiếu. Vì để cứu mạng của đô đốc, tướng quân Giáp chịu đau để cho tướng quân Ất nhổ đi cái răng sâu của ông ta, rồi để cho Gia Cát Lượng đem cái răng sâu này lắp vào trong máy.
Máy ngừng đập tim sửa xong rồi, nhưng Gia Cát Lượng dặn dò Lỗ Túc: “đợi ta đi rồi hãy dùng.”
Lỗ Túc đờ đẫn nhìn theo Gia Cát Lượng ngồi lên Gà bay bay đi rồi.
Về đến trước giường, Lỗ Túc đem máy ngừng đập tim đã sửa xong áp sát vào lồng ngực Chu Du, bấm nút trên hộp.
Tim của Chu Du một lần nữa lại nhảy “bùm…. Bụp….”, ông ta thoắt cái ngồi bật dậy.
Chu Du cảm thấy trước ngực lạnh buốt, vạt áo trước bị ướt hết một vùng, “là ai đem quần áo của ta làm cho ẩm ướt vậy?”
Lỗ Túc trả lời nói: “là Gia Cát Lượng.”
“Sao không bắt ông ta lại?” Chu Du nổi cáu với Lỗ Túc.
Lỗ Túc thầm nghĩ: “vẫn là Gia Cát Lượng thông minh hơn, may mà ông ta đã đi sớm một bước.”
Gia Cát Lượng về đến nước Thục, đem máy ngừng đập tim sửa thành máy đập tim, tặng cho thần y Hoa Đà.
Đây có thể là tin vui của người mắc bệnh tim. Người nhà bệnh nhân cõng trên lưng, vác trên vai đưa người bệnh đến, làm cho Hoa Đà bận rộn suốt.
Tin tức truyền đến nước Ngô.
Chu Du tức giận đùng đùng nói với Lỗ Túc: “Gia Cát Lượng quả là biết nhặt cái sẳn có, ta đây mới là người phát minh ra máy đập tim!”
Lỗ Túc nhắc nhỡ Chu Du: “đô đốc người phát minh ra là máy ngừng đập tim……”
“Ta không cần biết, ta phải để cho mọi người biết, ta là chính tông, ông ta là hàng giả!”
Lại nói về Tào Tháo của Nguỵ quốc, vị thi nhân cao sản này không thể một ngày không làm thơ. Ngày hôm nay ông ta nói với mưu sĩ Tưởng Can: “Tưởng Can này, ta nhìn thấy cái đầu của ông, thì lấy vật này làm đầu đề bài thơ.”
Tưởng Can nói: “rất vinh hạnh.”
Tào Tháo liền nói ra thành văn: “nhìn xa là quả cầu, nhìn gần là cái đầu. Là đầu hay là cầu…..”
Tưởng Can suy nghĩ một cách hoang mang: “chỉ mong câu sau không phải là ‘chặt xuống để nghiên cứu’!”
Cũng may tim của Tào Tháo bổng nhiên có vấn đề, ông ta ôm chặt lồng ngực nói: “tim của ta đâp quá chậm, khó chịu quá, thơ để sau làm vậy.”
Tưởng Can vội vàng vò đầu một cách vui mừng, cũng dùng cái đầu này nghĩ ra một cách hay: “nghe nói, Gia Cát Lượng chế ra được máy đập tim, tôi đi nghĩ cách đem về, để làm cho thừa tướng hài lòng, yên tâm.”
“Thế thì đi mau đi.”
Tưởng Can liền lập tức lên đường.
Ông ta cưỡi lừa đi, nhìn thấy trên biển giao thông viết:
“Đến Thục quốc còn có 50 dặm.”
Nhưng đồng thời ông ta lại nhìn thấy quảng cáo máy đập tim của nước Ngô. Trên tấm biển quảng cáo to, Chu Du tay cầm hộp nhỏ đang toét miệng cười cùng người đi đường.
“ Để tim bạn đập, Ngô quốc chính tông!”
Tưởng Can ngẫm nghĩ: “Chu Du từng cùng ta học chung trường 10 năm, tin vào bạn học vẫn là hay hơn.”
Thế là ông ta cùng con lừa đi vào một nhánh đường khác, trên biển giao thông viết:
“Đến Ngô quốc, còn có 5 trăm dặm.”
Bệnh tình của Tào thừa tướng kéo dài không được, Tưởng Can bất chấp tất cả giơ roi thúc lừa.
Con lừa đáng thương chảy mồ hôi, thở phì phì, nó cố gắng chạy đến trước cửa nhà Chu Du, ngã xuống một cái “ùm”
Tưởng Can nhìn thấy con lừa của ông ta hai mắt khép chặt, miệng sùi bọt trắng, lo lắng không biết làm sao.
“Đừng lo, ta đến cấp cứu.” Chu Du cầm cái hộp nhỏ từ trong nhà chạy ra.
Ông ta đem máy đập tim áp sát vào phần ngực con lừa, vừa bấm công tắc, con lừa co giật một hồi, rồi từ dưới đất bắn mình lên!
“Thật là linh nghiệm!” Tưởng Can quá vui mừng. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu lại nghi hoặc bức rứt, “tại sao nó nhảy cà tưng không dứt vậy?”
Chu Du nói: “nhập gia tuỳ tục, đây là nó đang nhảy điệu múa thổ phong Ngô quốc đấy.”
Tưởng Can liền đặt mua máy đập tim của Chu Du. Chu Du nói: “nhìn mặt ông là bạn học cũ, giảm cho ông 9% chiết khấu đấy.”
Trên đường trở về, con lừa cứ nhảy cà tưng cà tưng như một con thỏ, điệu múa thổ phong Ngô quốc này đã làm cho Tưởng Can lắc lư quá chừng. Nhưng nhìn chung có thể để cho thừa tướng “hài lòng”, Tưởng Can cho rằng vẫn là nên.
Đem hộp bảo bối nhỏ cột ở trên ngực Tào Tháo, Tưởng Can hỏi Tào Tháo: “ngài cảm thấy thế nào?”
Hơi thở của Tào Tháo dần dần nhanh lên: “tim của ta nhanh….đang đập nhanh…..”
Theo tiết tấu của nhịp tim, Tào Tháo cũng nhảy người theo.
Tưởng Can vổ tay cười nói: “ha ha, đây là điệu múa thổ phong Ngô quốc!”
Nhưng một lát sau, tiết tấu nhanh lại biến thành tiết tấu chậm.
“Sao lại giống như là đang đánh……thái cực quyền vậy cà?” Một chân của Tào Tháo bước đi, cả buổi trời chưa dẫm được ở trên đất.
Tào Tháo tức giận nói, “lúc nhanh lúc chậm, thật không chịu nổi, Gia Cát Lượng sao lại chế tạo ra cái vật quỷ quái này!” Ông ta giựt cái hộp nhỏ trên người ném xuống đất một cách tức giận.
Tưởng Can đi mua hàng sai, bấy giờ không dám lên tiếng. Ông ta nhìn mãnh vỡ trên đất rất sợ hãi.
Nhưng Gia Cát Lượng lại không thể chịu được bình luận của Tào Tháo, ông ta đem máy đập tim của Thục quốc chế tạo giao cho Trương Phi, “tam tướng quân, vì danh dự của ta, nhờ người đem cái máy này tiếp tế đến Nguỵ quốc.”
“Được thôi.”
Trương Phi liền cưỡi gà bay bay đến bầu trời nước Nguỵ.
Một Nguỵ binh ngẩng đầu nhìn thấy quái vật khổng lồ bổ nhào xuống, bất ngờ giật mình thất sắc. Đây là một Đảm Tiểu Quỷ, lập tức bị hù cho ngã xuống hôn mê.
Trương Phi từ trên gà bay ném xuống một cái hộp nhỏ.
Tào Tháo nói: “để ta đích thân thử xem….”
Ông ta đem cái hộp nhỏ áp sát vào lồng ngực của Đảm Tiểu Quỷ.
Đảm Tiểu Quỷ ngồi dậy nói lớn: “trái tim kiên cường quá nhảy thình thình, không gì có thể hù ngã ta nữa!”
Tào Tháo vội vàng tán thưởng: “thơ hay!”
Bấy giờ Trương Phi ở trên gà bay cũng hét ra hai câu: “hàng hoá
“Cũng là thơ hay!” Tào Tháo vểnh ngón tay cái lên bầu trời.
Tưởng Can đứng bên cạnh cứ mãi lau mồ hôi lạnh toát.
Ba ngày sau, Lỗ Túc đến báo cáo Chu Du: “đô đốc, có một bài thơ đã truyền khắp thiên hạ, ‘hàng hoá Chu Lang thối thối thối……’”
Chu Du lập tức tức quá ngã ra hôn mê.
Nhưng máy đập tim của Chu Du chế tạo cũng không cứu tỉnh được Chu Du, Lổ Túc lo lắng đến khắp đầu đầy mồ hôi: “than ôi, cái đồ chơi hỏng này, vẫn là phải nhờ Gia Cát Lượng đến sửa !”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn