Triển lãm lưu động ngọc tỉ truyền quốc.
Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009
Chu Du bước đi ra cửa, nhìn thấy một con heo. Con heo này không có gì khác với các con heo khác, nhưng Chu Du bước đi theo sát con heo này, nhướng mắt nhìn vào mông của nó.
Thì ra, trên mông của heo có đóng một dấu ấn hình vuông, chữ viết:
Thụ mệnh vu thiên, kí thọ vĩnh xương.
Chu Du giật mình, “đây là chữ được khắc trên ngọc tỉ truyền quốc, sao lại xuất hiện trên mông của heo vậy cà?”
Chỉ có Hoàng Đế mới có thể dùng ngọc tỉ, dùng nó để đóng dấu trên chiếu thư. Ngọc tỉ này đã được truyền lại từ đời Tần Thuỷ Hoàng, truyền đã được hơn 300 năm rồi. Về sau được ba của Tôn Quyền Tôn Kiên phát hiện từ trong một đáy giếng, đem đi về nhà.
Chu Du không hiểu quốc bảo này và heo có liên hệ gì với nhau, liền đi theo sát dấu chân heo ở phía sau, muốn làm một cuộc điều tra cho rõ.
Chu Du cuối cùng cũng đã phát hiện được, là đứa con trai ngốc của Tôn Quyền, Tôn Lượng cầm ngọc tỉ đi ra ngoài chơi. Nó không chỉ đóng dấu lên mặt mình “Thụ mệnh vu thiên, kí thọ vĩnh xương”, còn đang cười ngây ngô đè chặt một cô bé gái nhỏ muốn đóng dấu lên mặt cô bé.
Chu Du dễ dàng lừa lấy lại ngọc tỉ từ trong tay Tôn Lượng, đem nó giao trả lại cho Tôn Quyền, nói: “Chúa công, quốc bảo phải chú ý bảo quản đấy.”
“Tuy rằng nói là quốc bảo, nhưng ta không có cảm giác nào nó là của cải có tác dụng.”
Khi Chu Du đi ra cửa, đờ đẩn suy nghĩ về câu nói này của Tôn Quyền….Làm sao để ngọc tỉ có tác dụng đây?
Ở tại Nguỵ quốc, Tào Tháo cũng đang cùng các mưu sĩ thương lượng: “trước giờ ngọc tỉ truyền quốc ở tại Ngô quốc, cũng nên đến lúc chuyển đến Nguỵ quốc rồi đúng không?”
Mưu sĩ Giáp nói: “lấy thực lực quân sự của chúng ta, không lo lấy lại không được.”
Nhưng Tào Tháo không tán thành, “vì một miếng đá phát binh đánh nhau, giá thành quá cao.”
“Thừa tướng,” Tưởng Can ở bên tai Tào Tháo hiến kế nói, “theo tôi, chỉ cần phái một người, một người thông minh…..”
Thế là Tưởng Can tự tạo ra vẽ hăng hái dũng cảm làm kẽ thông minh này, ông ta cưỡi lừa xuất phát .
Đến Ngô quốc, Tưởng Can đi thăm hỏi Chu Du.
Chu Du vừa hành lễ cùng Tưởng Can, vừa cười nói: “lão bạn học đến tìm ta, chắc là lại có việc gì muốn để cho ta chịu thiệt đây.”
“Tuyệt đối không thể để cho ông bất lợi đâu!” Tưởng Can nói, “tôi đề nghị ông tổ chức một cuộc triển lãm lưu động ngọc tỉ truyền quốc, người dân các nước sẽ có thể xem thoả thích, các ông cũng có thể moi chút tiền .”
Chu Du liền suy nghĩ một cách cảm thán: “hai chúng ta là bạn học, nhưng có lúc ý hay, ngay chính ta học sinh giỏi không nghĩ đến, ngược lại được ông học sinh yếu suy nghĩ được!”
Chu Du liền đồng ý với Tưởng Can. Ngược lại Lỗ Túc rất lo âu, “nếu như quốc bảo bị cướp đi làm sao đây?”
Chu Du an ủi Lỗ Túc nói: “ta sẽ phái người theo bảo vệ.”
Chu Du muốn lựa chọn một vị đại tướng theo hộ báu.
Các vị tướng sĩ xếp thành một hàng, chờ đón sự lựa chọn của Chu Du, họ tất cả đều hùng dũng hiên ngang, chỉ có lão tướng Hoàng Cái tinh lực bất tề, ở trong hàng đang ngủ gật, nước miếng đang nhiễu xuống.
Chu Du tuyên bố: “ta quyết định đem trọng trách hộ báu giao cho tướng quân Hoàng Cái!”
“Có,” Hoàng Cái tỉnh thức, mơ màng lên tiếng nói, “trọng trách gì? Lại sắp thực hiện khổ nhục kế để ta bị đánh đúng không?”
Mọi người bật cười.
Lỗ Túc đến gần Chu Du nói nhỏ một cách lo âu: “Hoàng Cái tướng quân tuổi nay đã lớn…”
“Yên tâm đi,” Chu Du rất chắc chắn, “ông ta có tướng tốt đấy.”
Nhưng vẫn có một số đại thần lòng còn lo lắng.
Đại thần Ất nói: “đem quốc bảo đưa đến Nguỵ quốc, thật là lấy bánh bao thịt ném chó.”
Đại thần Bính nói: “tôi dám cá 1000 lượng bạc, nếu như ‘bánh bao thịt’ có thể quay trở về!”
“Khẩu thiệt vô bằng….” Chu Du cứ tưởng là cười.
“Lập giấy biên nhận!” Đại thần Bính dũng dạc hùng hồn nói.
Lập xong giấy biên nhận, sau cùng còn in dấu tay lên một cách mạnh bạo.
Chu Du nhìn giấy biên nhận vui vô kể, “ha ha, 1000 lượng, kẽ ngốc này!”
“Nhưng,” Đại thần Bính nhắc nhỡ Chu Du, “nếu như quốc bảo bị mất cắp, thì đến ngài lấy ra 1000 lượng đấy.”
“Điều đó…là lẽ đương nhiên!”
“Ngài cũng phải in dấu tay đấy!”
Hai đại thần cứng rắn lôi kéo Chu Du cũng ở trên giấy biên nhận in lên dấu tay.
Thế là quyết định, triển lãm lưu động trước tiên đến Thục quốc, rồi đến Nguỵ quốc. Đầu tiên đem quảng cáo đi dán trước.
Trên tờ quảng cáo vẽ hình ngọc tỉ, còn có viết:
Đương trường cái ấn lưu niệm Cơ bất khả thất.
Nhất địa chỉ triển tam thiên Thời bất tái lai.
Quảng cáo dán đến Thục quốc, Trương Phi nói: “Chu Du dám đem quốc bảo ra ngoài triển lãm, gan không nhỏ đây.”
Gia Cát Lượng cười nói: “nếu như quốc bảo này là hàng phục chế, thì không cần gan to đâu.”
Gia Cát Lượng thật là đoán trúng như thần, Chu Du thật là đã mời thợ sắt đến phục chế ngọc tỉ.
Muốn phục chế ngọc tỉ này việc không phải dễ. 5 con rồng uốn lượn trên ngọc tỉ điêu khắc rất là tỉ mỉ, trong miệng rồng còn có ngậm long châu, những long châu này có thể xoay tròn được, nhưng lại không có cách gì lấy ra được. Nhưng người thợ sắt của Chu Du mời đến kỹ thuật tay nghề cao siêu, là chuyên gia dựa vào hàng giả làm thật kiếm ăn.
Người thợ sắt này tay nghề chạm trỗ khéo léo, cuối cùng đem một viên đá biến thành ngọc tỉ.
“Hay quá, quả thật giống y như thật!” Chu Du đang kinh ngạc cầm ngọc tỉ thật so sánh.
Nhưng người thợ sắt nói: “còn phải sửa chữa thêm một chút xíu.”
Nói xong, ông ta cầm lại hàng phục chế ở trong tay Chu Du, rồi bổng nhiên ném mạnh xuống đất! Một tiếng keng, mãnh vụn bay bắn tung toé, ngọc tỉ giả vỡ mất một góc.
“Ngươi điên rồi sao?” Chu Du hoảng hồn, “hàng d9e4p thế này bị ngươi làm vỡ mất rồi!”
Người thợ nói: “ngài nhìn xem, tôi là vì để mô phổng góc khuyết của ngọc tỉ.”
Chu Du nhìn kỹ lại phía dưới ngọc tỉ, quả nhiên có một góc khuyết. Muốn đem góc khuyết này mô phổng cho thật giống, thì bắt buộc lực ném không mạnh cũng không nhẹ, thật là thủ đoạn tuyệt chiêu.
Chu Du chuyển giận thành vui, rót ly rượu ngon, “nào, vì hàng giả như thật của ngươi, chúng ta cạn ly!”
Ly thanh đồng tửu trong tay 2 người đụng vào nhau.
Người thợ ngữa cổ uống cạn, Chu Du lại cầm ly không uống.
“Xin lỗi,” Chu Du nhìn người thợ sắt uống say nằm trên đất bất tỉnh nhân sự nói, “ly rượu ‘say một tháng’ này là để bảo mật, đúng lúc kết thúc triển lãm lưu động ngươi sẽ tỉnh lại.”
Chu Du để cho người vợ Tiểu Kiều mở hộp trang điểm ra, ông ta đem ngọc tỉ thật cất vào trong đấy.
Cái gọi là “triển lãm lưu động ngọc tỉ truyền quốc” sắp xuất phát rồi.
Thuyền quan dừng ở bờ sông, Hoàng Cái lọm khọm đang ôm hộp báu đi ở phía trước, ông ta đạp lên ván cầu một cách hùng dũng hiên ngang……
Bấy giờ, ở tại Nguỵ quốc, Tào Tháo đã có chuẩn bị.
Hắc đại hiệp có tiếng được mời đến, Tào Tháo nét mặt đau khổ nói: “vì là quốc bảo của Ngô quốc, họ sẽ tăng cường canh giữ, nếu như người cảm thấy khó, ta cũng không ép.”
“Tôi quả thực cảm thấy rất khó,” Hắc đại hiệp nói một cách kiêu ngạo, “ngày nay, nhiệm vụ khó khăn tìm được đối với ta có chút hiếm!”
Tào Tháo khuyên nói: “đại hiệp không thể khinh địch, Ngô quốc phái đại tướng Hoàng Cái nổi tiếng ngáy vang nhất….”
Một tiếng hừ cất lên, Hắc đại hiệp đã vô hình vô bóng.
Tào Tháo cất tiếng cười lớn: “thật là mời tướng không bằng kích tướng!”
Vị đại hiệp ngày đêm đi không nghĩ đi nhanh đến Thục quốc.
Nhìn thấy bức băng ron “Triển lãm lưu động ngọc tỉ truyền quốc” treo cao ở cung triển lãm, Hắc đại hiệp liền đi đến nơi bán vé.
Ông ta hỏi người bán vé: “vé vào cửa bao nhiêu tiền?”
Người bán vé nói: “một trăm sáu mươi tám đồng, là một con số đẹp đấy.”
“Có gì mà đẹp?”
“Nhất lục bát! Nhất lộ phát!”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng mắc quá.” Hắc đại hiệp lầm bầm giao tiền, cầm được vé rồi, sau đó lại dùng thủ pháp phi nhanh ở trước mặt người bán vé thu “nhất lộ phát” trở về.
Khi Hắc đại hiệp cầm vé đi vào cửa phòng triển lãm, đối diện đi ra là một hàng khách tham quan. Hắc đại hiệp nhìn thấy trên mặt, trên cánh tay, trên quần áo của những người này đều có đóng dấu ngọc tỉ, trong đó có một người thiếu phụ đang ẳm một đứa bé trai mặc quần khoét đáy, trên mông của nó cũng có đóng dấu.
Hắc đại hiệp hỏi người phụ nữ ẳm con: “đóng dấu ở nơi nào?”
Người phụ nữ nói: “ở bên trong, còn phải giao tiền đấy.”
Trong phòng đại sảnh khu triển lãm, Chu Du đang duy trì trật tự, hét nói với mọi người: “xếp hàng, chuẩn bị tiền, một lượng một cái.” Một người đàn ông xếp ở đầu hàng, sau khi ném tiền vào thùng, liền cởi áo để lộ cái bụng, để cho Hoàng Cái đến đóng dấu.
Hắc đại hiệp thầm nghĩ: “xem tình thế này, không khó hạ thủ.”
Đúng lúc này, một bóng hình màu trắng đến sánh vai cùng Hắc đại hiệp.
“Bạch đại hiệp!” Hắc đại hiệp giật mình, “thằng cha này xưa nay đối lập với ta….”
“Ta ngữi đến một chút mùi vị nguy hiểm,” Bạch đại hiệp chặn trước đám đông tuyên bố, “có điều đã được Bạch đại hiệp ta ngữi đến, nguy hiểm sẽ không thể phát sinh được.”
Hắc đại hiệp quyết định tiếp nhận khiêu chiến. Mọi người cảm thấy bóng đen vừa chớp lên, Hoàng Cái đã là trong tay trống không!
Bạch đại hiệp vừa sắp phi thân cùng bóng hình Hắc đại hiệp.
Thì nghe có người nói nhỏ với ông ta: “ngọc tỉ đó là giả đấy.”
Bạch đại hiệp quay đầu lại: “gia Cát tiên sinh, làm sao ngài biết vậy?”
Gia Cát Lượng nói: “ta là dựa theo ghi chép của lịch sử….”
Tin tức ngọc tỉ bị cướp lập tức truyền về Ngô quốc, các đại thần bàn bạc tới tấp.
Đại thần Giáp bầm gan tím ruột nói: “tôi đã sớm lo rồi, trong lời nói không may của ta!”
Đại thần Ất vội vàng móc ra 2 viên bảo tâm đơn, để ngăn vui quá cơ tim tắc nghẽn, “ha ha, Chu Du cho ta một ngàn lượng!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Kiều đang ngồi trước cửa sổ chải đầu, một cánh diều hình cánh én xinh đẹp đang thu hút cô ấy.
Cánh diều bay bay, bổng nhiên cắm đầu rơi xuống.
Cánh diều vừa đúng rơi xuống bên ngoài cửa sổ nhà Chu Du, đợi cả buổi cũng không có ai đến nhặt, Tiểu Kiều liền đi ra cửa nhặt cánh diều đem về nhà.
Buổi chiều, Chu Du vừa về đến nhà liền nói với tiểu Kiều: “vợ yêu, đem hộp trang điểm cho ta xem.”
“Dạ,”
Tiểu Kiều bê hộp trang điểm ra.
Bấy giờ, người đòi nợ đến.
“Chu đô đốc,” Đại thần Ất tươi cười hớn hở chìa tay về phía Chu Du, “lần này chịu thua rồi chứ!”
Chu Du làm ra vẽ không hiểu, “chịu thua cái gì?”
“Bánh bao thịt bị chó gặm đi rồi, ngài còn chưa thua sao?”
“Nhưng, ta đuổi kịp chó, moi miệng nó ra, đem bánh bao thịt cứu ra rồi đấy!”
Đại thần Ất không tin, Chu Du liền chỉ vào hộp trang điểm trên bàn, “mở ra xem đi.”
Đại thần Ất mở nắp hộp một cách do dự. Ông ta đờ đẫn cả người, trong hộp đang để ngay ngắn ngọc tỉ truyền quốc.
“Thế nào?” Chu Du hỏi đại thần Ất, “một ngàn lượng của ông đem đến rồi chưa?”
Đúng lúc đại thần Ất đang lau mồ hôi, gia đinh đến báo: “đô đốc, Gia Cát tiên sinh đến thăm.”
Chu Du cảm thấy kỳ lạ: “ông ta đến làm chi vậy?”
“Chu đô đốc, tôi đến để nhắc nhở ông,” Gia Cát Lượng đi vào, đem ngọc tỉ ở trong hộp ngó một cái, rồi nói: “ngọc tỉ của các ông là giả đấy.”
Chu Du nổi cáu: “ông nói bậy, làm sao có thể được?”
Gia Cát Lượng nói: “xin đem quyển sách lịch sử đến.”
Chu Du liền ở trong tủ sách tìm đến quyển sách lịch sử đưa cho Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng liền lật đến ghi chép có liên quan đến ngọc tỉ truyền quốc, đọc cho mọi người nghe, “trong một trận đấu tranh cung đình, ngọc tỉ trở thành vũ khí ném người, đến nổi trên góc phải bị tổn hại.”
“Nhìn xem ngọc tỉ này,” Gia Cát Lượng để mọi người nhìn bốn góc của ấn văn, “trên góc phải không tổn hại chút nào, chổ khuyết lại là dưới góc trái, có thể thấy không phải hàng thật.”
Chu Du hoảng hồn thất sắc.
Đại thần Ất chỉ trích Chu Du: “nhất định là ông đã làm mất quốc bảo, liền làm hàng giả muốn lừa tiền của tôi!”
Chu Du gãi đầu nói: “ông có căn cứ gì nói tôi làm già, có lẽ nó từ lâu đã là hàng giả rồi.”
Hai người đang sắp cãi nhau, bổng nghe trong phòng vọng ra tiếng rên hừ hừ: “đầu ta đau quá, rượu này quá lợi hại!....”
Thì ra, người thợ sắt thay Chu Du làm giả đó đã tỉnh.
Người thợ sắt đi ra nói với Chu Du: “Chu đô đốc, tôi vì ông phục chế ngọc tỉ, ông còn chưa trả tiền công đấy.”
Chu Du quá thẹn, thầm nghĩ: “thằng cha này đã uống rượu ‘say một tháng’, sao mới có ½ tháng đã tỉnh lại rồi? Xem ra rượu này cũng là hàng giả.”
Chu Du đành phải ngoan ngoãn móc tiền, trả một ngàn lượng thua độ và tiền công làm giả.
Sau khi chủ nợ và người thợ sắt đi rồi, Gia Cát Lượng mới nói ra sự thật.
Thì ra, là Bạch đại hiệp đoạt lại ngọc tỉ giả của Hắc đại hiệp cướp đi, sau đó dùng cánh diều thu hút Tiểu Kiều ra, đổi đi ngọc tỉ thật trong hộp trang điểm.
Bây giờ, ở bên ngoài cung tiển lãm của Thục quốc xếp thành hàng dài, Bạch đại hiệp tiến hành triển lãm lưu động ngọc tỉ truyền quốc, để mọi người mở rộng tầm mắt, mà còn là miễn phí .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn