Thai Hung Khai phá chiến trường xưa. - Ebookdich

Khai phá chiến trường xưa.

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2009

 
Ngày hôm nay, Chu Du nói với Lỗ Túc: “gần đây không đánh nhau, buồn chán quá.”
Lỗ Túc đề nghị: “nhân cơ hội đình chiến, chúng ta đi du lịch một chuyến, thấy thế nào?”
“Được đấy.”
Hai người cưỡi ngựa xuất phát.
Hồi thứ nhất “Tam Quốc Diễn Nghĩa” đã là
“Yến đào viên hào kiệt tam kết nghĩa”, đào viên của Lưu Quan Trương kết nghĩa đã trở thành cảnh điểm nhân văn quan trọng, Chu Du và Lỗ Túc liền trước tiên đi đến Đào Viên. Khi họ xuống ngựa ở ngoài vườn, nhìn thấy trước cửa có một người canh giữ mặc chế phục màu đỏ.
“Ông là người bán vé vào cửa đúng không?” Chu Du hỏi người đó.
“Chức trách của tôi là đón khách.” Hồng y nhân tươi cười. Đây là một loại nụ cười có huấn luyện, đúng tiêu chuẩn, không thể quá mạnh, cũng không thể quá nhẹ, đúng nơi đúng chổ, “ở đây không thu vé vào cổng, mời 2 vị vào.”
Lỗ Túc liền thì thầm bên tai Chu Du: “đây chung quy là chổ chữ nghĩa đi đầu, không như loại chết vì tiền.”
“Bổn viện miễn phí người hướng dẫn.” Hồng y nhân đưa hai người du khách đến dưới một cây đào to quả sai trĩu cành. “Tam vị anh hùng ở dưới cây này cữ hành nghi thức kết nghĩa. Năm đó cũng vào mùa đào chín thế này, quả đào gần như muốn rời khỏi cành, như để minh chứng tình nồng ý sâu của 3 vị anh hùng. Mời du khách thưởng thức tận tình.” Hồng y nhân nói xong rồi đi khỏi.
Chu Du và Lỗ Túc ngẩng đầu thưởng thức quả đào trên cành. Càng thưởng thức càng cảm thấy cổ họng khát khô.
Chu Du nhịn không nỗi nữa vừa thò tay hái quả, vừa lầu bầu nói: “không biết có ngọt không đây.”
Lỗ Túc cũng cùng hái theo, cùng gặm….
Đợi cho hai người họ và đào trên cây thưởng thức đủ từ trong ra ngoài, Hồng y nhân quay lại.
“Xin lỗi,” Hồng y nhân nói, “ở đây có nhiều hạng mục miễn phí, quả đào lại không thể ăn không được.”
Chu Du nói: “chúng tôi trả tiền được chứ.”
Hồng y nhân liền báo giá: “một lượng bạc một quả đào.”
Lỗ Túc nói: “một lượng bạc có thể mua được mấy giỏ đào đấy!”
“Nhưng đây không phải là đào thường,” Hồng y nhân nói: “hàm lượng văn hoá bên trong không thể xem thường, khẩu vị của quý khách có cảm thấy chưa?”
Chu Du đành phải móc bạc ra một cách ngoan ngoãn.
Giao bạc xong, Chu Du nghe Lỗ Túc gọi ông ta, “đô đốc, trên cây đào còn có người đề thơ đấy.”
Thật vậy, trên cây có đề bốn câu thơ:
Đào tử y cá ngân y lượng,
Mại đào tử tượng cường đạo thương.
Bất thị đương niên tam kết nghĩa,
Mãn viên đào lan thuỳ lai thường.
Tào Mạnh Đức đề
“Thì ra Tào Tháo vừa đến đây.” Chu Du nói với Lỗ Túc.
Sợ Chu Du học theo, Hồng y nhân nói một cách cảnh cáo: “ông ta khắc chữ trên cây, bị tôi phạt nặng đấy!”
Cảnh điểm tiếp theo là nhà của Gia Cát Lượng “Tam cố mao lư xứ”.
Người quản lý căn nhà lá này mặc chế phục màu lam, anh ta chặn Chu Du, Lỗ Túc lại, “hai vị xin đợi cho, chiếc giường của Gia Cát tiên sinh ngâm thơ đã được du khách đến trước thuê rồi.”
Chính là chiếc giường năm xưa Gia Cát Lượng nằm ngủ nướng, bài thơ “Đại mộng thuỳ tiên giác, bình sinh ngã tự tri” mọi người đều đã biết từ lâu.
Chu Du hỏi Lam y nhân: “người nằm lên chiếc giường này nhất định biết ngâm thơ sao?”
“Đúng vậy, ngài đợi nghe đi.”
Chu Du đẩy cửa nhìn trộm, chỉ thấy người đó đang nằm úp mặt xuống giường, đưa cái mông to về phía ông ta.
Người đó đang nghêu ngao, rên ra một bài thơ:
Ngã thuỳ Gia Cát sàng,
Ngâm thi thanh lãng lãng.
Gai Cát ngâm thi bất yến tiền,
Ngã ngâm thi giao tam lượng.
Lỗ Túc giật cả mình: “ba lượng bạc ngâm một bài thơ, thật là phát điên rồi!”
Chu Du hỏi Lỗ Túc: “ông là nói người thu tiền phát điên, hay là người giao tiền phát điên vậy?”
“Tất cả đều đã phát điên!”
“Ôi, khó có được đáo thử nhất du, không thể thiếu được phải tốn chút tiền.”
Trước mắt người du khách đó xem như đã đủ vốn thơ, đi ra từ cửa sau, chuyển đến Chu Du từ cửa trước đi vào.
Chu Du nằm lên trên chiếc “giường thơ”, khép mắt chờ đợi linh cảm đến.
Lỗ Túc nói với Chu Du: “cảm giác thấy thế nào?”
“Cảm giác!” Chu Du làu bàu, “cảm giác ván giường quá cứng, đau lưng.”
Bộ dáng này không giống như có thể làm ra thơ, Lỗ Túc liền đề nghị Chu Du: “ngài ở trên giường lăn một vòng.”
Chu Du lăn qua, rồi lăn lại, một bài thơ cũng không lăn ra được.
Khi Chu Du ngồi dậy ở trên chiếc giường thơ một cách không có chút thu hoạch, Lam y nhân thò tay về phía Chu Du đòi 3 lượng bạc.
Chu Du không hiểu: “không làm thơ cũng phải giao tiền sao?”
Lam y nhân nói: “xin lỗi, đây là phí thấp nhất.”
Sau cùng họ đến nơi phát sinh sự việc “bắt thả Tào Tháo” nhà giam huyện Trung Mậu. Năm xưa Tào Tháo hành thích Đổng Trác, trốn đến đây bị huyện lệnh Trần Cung bắt được, may mà Trần Cung có cảm động chính nghĩa, Tào Tháo giống như một con cá bị câu lên, không có kho, cũng không có hầm, mà còn có thể trở về lại trong nước.
Hiện tại nhà lao huyện Trung Mậu vẫn có binh sĩ cầm giáo canh giữ, người hướng dẫn cải trang theo bộ dáng cai ngục, đưa Chu Du, Lỗ Túc dẫn vào trong lao.
Trong nhà lao tối âm u, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chu Du trách móc nói: “sao không có chút ánh đèn nào vậy?”
Chợt nghe trong bóng tối có người trả lời: “châm đèn thì không còn là nhà lao nữa, trở thành lữ quán rồi.”
Chu Du và Lỗ Túc dán mắt nhìn kỹ, phát hiện người đó chính là thi nhân Tào Tháo.
Lỗ Túc kinh hãi hỏi: “Tào thừa tướng sao lại khoác gông đeo xiềng vậy?”
“Các ông cũng không cản đi làm tù nhân đó sao, rất vui đấy.” Tào Tháo nói, “trên đường đi đã thưởng thức thơ của ta rồi chưa? Ta lại mới nghĩ ra một bài đây!”
Tào Tháo đọc ra tác phẩm mới một cách vui mừng:
Cựu địa trùng du,
Cựu lao trùng toạ.
Ngũ lượng y thứ,
Trực bất trực đắc.
Về đến Ngô quốc, Chu Du rất bị gợi ý, “xem ra công nghiệp du lịch rất có việc làm đây.” Ông ta lập tức lệnh cho Lỗ Túc tiến hành tính kế.
Mấy ngày sau, Lỗ Túc cầm cuộn bản vẽ đến gặp Chu Du, nói: “dãy chiến trường xưa Xích Bích có thể khai phá không ít cảnh điểm đấy.”
Chu Du mở cuộn giấy “Bản vẽ thiết kế cảnh điểm đại chiến Xích Bích” ra, trên bản vẽ đang vẽ sông và núi, được đánh dấu rất nhiều tên gọi cảnh điểm: địa điểm quần anh hội, thuyền cỏ mượn tên, nơi Hoàng Cái bị đánh, nơi Tưởng Can trộm thư, nơi núi Nam Bính Khổng Minh tế phong, nơi ô lâm Tào Tháo nhất tiếu, nơi Hồ lô khẩu Tào Tháo nhị tiếu, nơi Hoa dung đạo Tào Tháo tam tiếu, vân vân và vân vân….
“Hay quá,” Chu Du tinh thần phấn chấn, “tôi lập tức đi đến chúa công xin tiền đây!”
Tôn Quyền bị thuyết phục, Chu Du lập tức nghe đến một tràng tiếng leng keng leng keng, Tôn Quyền nói, “đây là chìa khoá quốc khố, người xem mà làm vậy.”
Thế là cổng chào to lớn xinh đẹp “Chiến trường Xích Bích” đựng dựng lên, tiền của Ngô quốc bắt đầu chảy róc rách……
Sau khi toàn bộ việc đã làm xong, Chu Du viết một đống to thiếp mời, quảng cáo doanh nhân bốn phương đến cổ vũ.
Gia Cát Lượng cũng nhận được thiếp mời, ông ta nói với Trương Phi: “tam tướng quân, chúng ta đi xem một chuyến vậy.”
Hai người ngồi lên gà bay bay về Ngô quốc.
Phía dưới chính là cánh cổng chào to lớn. Gà bay rão quanh cổng chào vòng vòng, một vòng rồi lại một vòng….Trương Phi lo lắng nói, “quân sư, du khách qua đông, chúng ta không cách gì hạ xuống?”
Gia Cát Lượng để cho Trương Phi đem gà bay đậu ở trên một cây to, hai người giống như con sóc từ trên cây trèo xuống.
Gia Cát Lượng, Trương Phi và các khách quý khác đang cùng Chu Du đến trước một ngôi nhà kiến trúc xa hoa.
Chu Du nói: “mời trước tiên tham quan địa điểm Quần Anh Hội.”
Các quý khách vào cửa vào chổ, bị sự bày biện của vàng son rực rỡ đầy khắp làm cho hoa cả mắt, Gia Cát lượng lẩm nhẩm nói: “năm xưa nào đâu có phòng yến hội xinh đẹp thế này?”
Chu Du nói: “không làm cho xinh đẹp một chút, làm sao có thể bán vé vào cửa giá cao được!”
Tiếp theo, các khách quý vừa nhấm trà vừa thưởng thức “điệu múa Chu lang phá trận”. Chu Du giới thiệu nói, “đây đều là diễn viên chuyên nghiệp cả đấy.”
Đến nơi thuyền cỏ mượn tên, chỉ thấy các du khách ở trên bờ xếp thành một hàng, nhắm vào hồng tâm người cỏ trên thuyền bắn tên.
Gia Cát Lượng nói: “đây ngược lại có chút ý mới.”
“Có điều quá đắt,” một vị du khách đang bắn tên nói, “một lượng bạc bắn một mũi tên đấy.”
Bấy giờ Trương Phi nhìn thấy một tấm biển chỉ đường “tại chổ này dẫn đến Hoàng Cái bị đánh.” Năm xưa Chu Du phái Hoàng Cái đi đến chổ Tào Tháo giả đầu hàng, sợ bị Tào Tháo không tin, liền dùng khổ nhục kế, đem Hoàng lão gia gia đánh cho mông đít nỡ hoa.
Trương Phi vò đầu bứt tai, “tôi nghĩ không ra, cảnh điểm bị dánh này có dính dáng gì?”
Nơi Hoàng Cái bị đánh có bày một miếng đá dài dài, trên miếng đá có 10 cái lổ nhỏ.
Chu Du giới thiệu nói: “chúng tôi nói cho các du khách biết, 10 cái lổ nhỏ trên miếng đá này chính là lúc Hoàng Cái bị đánh móc ra đấy.”
“Nói khoác quá!”
Có một vị du khách nằm lên trên miếng đá, đem ngón tay từng ngón từng ngón cắm vào trong lổ, như thế này đã có thể tưởng tượng mình trở thành Hoàng Cái, tưởng tượng mông đít của mình đau đến khó mà chịu đựng…..”
Trương Phi hỏi Chu Du: “học hỏi một chút kinh nghiệm thế này, cũng phải trả tiền sao?”
“Đương nhiên,” Chu Du nói: “nếu không sẽ uổng công đục 10 cái lổ sao.”
Trong đất bùn phía trước có một chiếc giầy, một nữa chìm vào trong bùn. Trương Phi đi đến, muốn nhặt chiếc giầy đó lên.
“Đừng đụng vào!” Chu Du lớn tiếng chặn lại.
Trương Phi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy tấm biển bên cạnh “nơi Tưởng Can trộm thư”. Năm xưa Tưởng Can qua sông muốn khuyên lão bạn học Chu du làm phản đồ, không ngờ ngược lại cho Chu Du cơ hội dùng kế, “mật thơ” của Tưởng Can trộm đi làm cho Tào Tháo bị mắc lừa.
“Nhưng,” Trương Phi vẫn là nghĩ không thông, “Tưởng Can trộm thư và giầy có liên hệ gì đây?”
Gia Cát Lượng cười nói: “đây là biểu hiện Tưởng Can vội vàng bỏ chạy, ngay cả giầy cũng không cần đấy.”
“Tôi phản đối!”
Mọi người nghe tiếng nói quay đầu lại, thì ra là Tưởng Can và Tào Tháo đến. Hai người họ cũng là quý khách được mời đến.
“Giầy này không phải của tôi!” Tưởng Can chỉ vào chiếc giầy trong bùn bào chữa một cách bực tức.
Vì để chứng minh lời nói của ông ta, Tưởng Can ở trước mặt mọi người xỏ lên chiếc giầy này, quả nhiên chân nhỏ giầy to không vừa số.
Thi nhân Tào Tháo lại làm thơ:
Đào bão tuy nhiên chân,
Du hài khước thị giả.
Tưởng Can tao phỉ bảng,
Cai bả quan ti đã.
Gia Cát Lượng liền đến làm trọng tài, ông ta nói với Chu Du: “chúng ta không có quyền đối với câu chuyện của người khác tiến hành sửa chữa và phát triễn…..”
Chu Du đành phải theo lời Gia Cát Lượng nói, tốn bạc mua quyền cải biên câu chuyện đối với “Tưởng Can trộm thư”. Tưởng Can nhận được bạc vui mừng vô kể, còn Chu Du nói nhỏ với Lỗ Túc: “giá thành lên cao rồi, phải bán vé vào cổng cao lên một tí.”
Chu Du nói với các quý khách: “ngày hôm nay các vị mệt rồi, về nghĩ thôi, ngày mai lại xem cảnh khu khác.”
Ngày hôm sau.
Đã hẹn tập họp dưới cổng chào to của “Chiến trường Xích Bích”, rất nhiều xe ngựa lộng lẫy chờ đợi ở nơi đây.
Các khách mời đã đến đủ, Chu Du nói: “xin đợi có thêm du khách đến, chúng ta cùng nhau lên núi Nam Bính.”
Điều kỳ lạ là, ngày hôm qua du khách như thuỷ triều, hôm nay lại lạnh lẽo im lìm.
Cái cổ của Chu Du càng đợi càng dài, khó khăn lắm mới có được một cặp du khách tình nhân đi đến.
“Chào các bạn,” Chu Du lộ ra nét mặt tươi cười chào đón, “các bạn nhất định có thể ở tại đây thu được ấn tượng hoàn toàn mới.”
“Không,” du khách nam nói, “ngày hôm qua, chúng tôi đã đến rồi.”
“Ha ha, đến rồi quay lại xem nữa!” lòng tin của Chu Du dâng cao.
Đôi tình nhân đó không chơi thuyền cỏ bắn tên, cũng không đi nghĩ ngơi để biết cảm giác Hoàng Cái bị đánh, mà là đi thẳng đến nơi Tưởng Can trộm thư. Người du khách nữ đến gần chiếc giầy trong bùn đất, không chỉ nhìn, còn thò tay đến rờ.
Chu Du hỏi người du khách nam: “cô ấy đối với chiếc giầy thối của Tưởng Can có hứng chi vậy?”
Người nữ du khách từ trong chiếc giầy mò ra một sợi dây chuyền nói: “ngày hôm qua rơi mất sợi dây chuyền, ngày hôm nay chúng tôi là đến tìm sợi dây chuyền đấy!”
Chu Du ngẩn tò te đứng nhìn đôi tình nhân đi khỏi cổng chào. Ông ta nghe thấy người du khách nam vừa đi vừa trách móc: “tất cả đều là lừa đảo, không có người nào lại đến làm kẽ khờ đâu!”
Lỗ Túc cầu khẩn Gia Cát Lượng: “Gia Cát tiên sinh, ông giúp chúng tôi nghĩ cách cho.”
Gia Cát Lượng liền hỏi Lỗ Túc: “còn gì để xem không?”
Lỗ Túc nói: “núi Nam Bính mới sửa lại thất tinh đàn, nơi năm xưa ngài ở đó mượn gió đông về.”
Thế là Lỗ Túc đưa các khách quý đi tham quan thất tinh đàn. Mọi người nhìn thấy, trên đào cao tầng 3 đang đứng rất nhiều người cải trang đạo sĩ, trong tay họ cờ phướn xinh đẹp rực rỡ.
Gia Cát Lượng đề nghị: “cần bố trí lại các nơi hết sức tự nhiên lí thú một chút.”
Lỗ Túc thỉnh giáo: “theo cao kiến của ngài là…?”
Gia Cát Lượng liền dặn dò đem người thật trên đàn đổi thành giáo áo chữ thật không có mặt, trang phục cà cờ phướn mới may được làm cho dơ cho cũ, tung bay theo gió một cách tồi tàn rách nát.
Giá Cát Lượng vuốt râu, “ừ, hiệu quả nhiều hơn rồi.”
Đến bên bờ sông, bước lên chiếc thuyền to dùng dây xích sắt khoá lại với nhau, Gia Cát Lượng lập tức nói: “liên hoàn chiến thuyền này quá xinh đẹp, cũng cần sửa lại một chút.
Bấy giờ Tào Tháo lại làm thơ:
Chiến thuyền đích thiết liệu a,
Thị ngã vĩnh viễn nan giải đích trầm thống tâm kết!
Gia Cát Lượng liền nói với Tào Tháo: “Tào thừa tướng, ông đang nắm nhìn người khác triển lãm sĩ nhục của ông đúng không?”
“Hừ,” Tào Tháo bị làm cho tức giận, “năm xưa Chu Du có thể đốt cháy chiến thuyền của ta, ta không thể đốt thuyền của hắn sao?!”
Ông ta rút kiếm ra chém mạnh vào dây xích sắt, lập tức toé ra đốm lửa, đốm lửa này toé ra bắn vào ngọn cờ, một góc cờ bốc cháy.
“Mau cứu hoả,” Lỗ túc vội vàng chỉ huy binh sĩ trên thuyền xách nước cứu hoả.
Nhưng Gia Cát Lượng nói một cách không vội vàng gì: “cứu hoả vẫn chưa đến lúc, trước tiên đem người trên thuyền toàn bộ dời hết đi.”
Quý khách và binh sĩ đều xuống khỏi thuyền.
Phong trợ hoả thế, một hàng cờ phướn đều bốc hoả.
Lỗ Túc hỏi Gia Cát Lượng một cách lo lắng: “còn chưa đến lúc sao?”
Gia Cát Lượng phe phẩy cây quạt: “xin chờ an vô táo.”
Rất nhanh, khoan thuyền cũng bắt lửa.
Chu Du ở dưới cổng chào chờ đợi du khách, từ xa xa nhìn bên sông lửa cháy bừng bừng, bất giác hoảng sợ!
Đợi cho tất cả thuyền đều cháy thành than, lượn lờ làn khói toát ra mùi khét, bấy giờ Gia Cát Lượng mới gật gật đầu nói, “bấy giờ đã đến lúc rồi.”
“Ôi,” Lỗ Túc than thở nói, “đã không cần cứu nữa.”
Chu Du chạy đến bờ sông một cách suy sụp thảm hại, đang gào thét: “nhất định là có kẽ phá hoại!”
“Đây là phá hoại sao?” Gia Cạ Lượng ở một bên mĩm cười.
Ánh lửa của Xích Bích đã thu hút một số lượng du khách đông đảo đến.
Đứng trước một hàng than cháy, du khách A ca tụng nói: “tối rất thích cái đẹp không đầy đủ của nó, cái đẹp của bi tráng.”
Du khách B nét mặt tỏ ra cảm động: “tính cảnh này làm cho tôi cảm khái, làm cho tôi nhớ lại…..”
Nghe bàn luận của du khách, Chu Du chuyển giận thành vui: “điều này ai nghĩ ra vậy? Ta sẽ có thưởng cho người đó.”
“Vé cào cổng nên thích nghi, đừng quá tham lam,” Gia Cát Lượng khuyên Chu Du, “nếu không, cảnh điểm có đẹp hơn nữa cũng bỏ không.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA