Thai Hung 14/ Chiên đen Lữ Bố. - Ebookdich

14/ Chiên đen Lữ Bố.

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2009


Lữ Bố từ nhỏ không đọc sách, đem thời gian đọc sách dành để luyện võ. Cho nên ông ta so với những người đọc sách từ nhỏ võ nghệ cao cường.
Một tiểu binh của ông ta đến hỏi ông ta:
 “Lữ tướng quân, người được gọi là ‘có vạn cái dũng của người đàn ông không có’, có thể chứng minh một chút không?”
Lữ Bố nói: “thế thì tìm một vạn người đến cùng ta kéo co xem.”
Một vạn người dễ tìm, nhưng muốn xe sợi dây dài thế này không dễ.
Khó khăn lắm chuẩn bị xong sợi dây, sắp bắt đầu kéo co rồi. Khi thi kéo co, khoảng cách chính giữa chính là một con sông, hai bên kéo dây ở hai bên bờ sông ra sức, để xem bên nào có thể đem bên nào kéo vào trong dòng sông.
Trọng tài đứng ở trên cầu, giơ lên cây cờ nhỏ: “chuẩn bị.”
Sợi dây thừng dài dài lập tức căng chặt.
“Bắt đầu!”
Một vạn người ở bờ đông đồng thanh gào thét, dùng hết sức lực uống sữa.
Lữ Bố ở bờ tây đem sợi dây thừng để ở trên vai, giống như kéo xe nhẹ nhàng cất bước đi. Bờ đông ở phía sau người ông ta, các đối thủ của ông ta bắt đầu bị ông ta kéo xuống sông ùm ùm.
Lữ Bố đã đi rất xa rồi, ông ta dặn dò một tiểu binh ở bên cạnh ông ta: “ngươi đi xem xem, tình trạng bờ đối diện như thế nào rồi?”
Tiểu binh chạy đi rồi lại chạy về nói: “ngài không cần kéo nữa, đã có 9 ngàn người rơi vào dòng sông rồi!”
Nhưng Lữ Bố làm việc rất chân thật, “không được, ta phải đem tất cả mọi người đều kéo xuống nước, nếu không người ta sẽ nói ta chỉ có ‘9 ngàn cái dũng của người đàn ông không làm’.”
Một hôm, Lữ Bố đang gối tay nằm ngủ trưa, bổng bị đánh thức.
Tùng, tùng, tùng, tùng, tùng, tùng!!! “Là tiếng trống trận! Kẽ địch đến rồi!”
Lữ Bố vội vàng cầm lên Phương Thiên Hoạch Kích, cưỡi lên Xích thố mã, không kịp mặc theo gì nữa.
Đến trên chiến trường, chỉ thấy hai đội người ngựa đang giết lẫn nhau. Một tướng quân ốm cầm thương, một tướng quân mập cầm đao, chém giết đến bụi bay đầy trời.
“Đợi một chút,” Lữ Bố nói, “nói cho ta biết là ai đánh ai? Tại sao đánh nhau?”
Sấu Tướng quân nói: “ngày nay thiên hạ đại loạn, mọi người đánh qua đánh lại, còn quãng ‘tại sao’ nữa sao?”
Bạng tướng quân nói: “tôi vâng lệnh của chúa công chúng tôi, xem ai không vừa mắt thì đánh, Lữ tướng quân, ông dự định giúp bên nào vậy?”
“Các người từ từ đánh,” Lữ Bố vừa dặn dò vừa chạy về đường cũ, “ta đi mặc quần áo, để tránh cảm mạo.”
Đợi Lữ Bố mặc xong y phục quay trở lại, cuộc chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
Bạng tướng quân vừa đổ mồ hôi khổ chiến, vừa lầu bầu nói: “thể lực tiêu hao quá nhiều, cần phải thay thế bổ sung rồi.”
Trên đường biên chiến trường, đôi bên tướng quân thay thế bổ sung trẻ tuổi đã bắt đầu cử động chạy nóng người.
Lữ Bố hét lớn: “hai bên đổi người!”
Thế là Bạng Sấu nhị tướng mỗi người quay đầu ngựa chạy ra. Người thay thế bổ sung của Bạng tướng quân tay cầm sáo mã cản, viễn sáo cận kính: thay thế bổ sung của Sấu tướng quân cầm 2 cây đại liêm đao, tả câu hữu khản, cả hai thể lực đang khoẻ, ý chí chiến đấu đang vượn, vừa gặt mặt đã quấn vào nhau, không ai nhường ai.
Lữ Bố xem đến phấn khởi, hét lớn lên một cách hoa chân múa tay: “Thằng Sáo tướng quân tất thắng! Thằng Sáo tường quân tất thắng!”
Thằng Sáo tướng quân nhận được ủng hộ, càng chiến đấu càng dũng mãnh. Nhưng Liên đao tướng quân không vui:
“Lữ tướng quân, sao ông ngã về một bên vậy?”
“Xin lỗi,” Lữ Bố lập tức chuyển hướng, “Liêm Đao tướng quân tất thắng! Liên Đao tướng quân tất thắng!”
Đến lúc bước ngoặt quan trọng, Lữ Bố vẫn nhịn không được thượng trường chỉ điểm.
Ông ta nói với Thằng Sáo tướng quân: “ông phải gắng sức từ phần lưng, dây thừng quăng ra mới có sức bật....”
Tiếp đến ông ta lại đưa tay chỉ về Liêm Đao tướng quân chỉ bảo: “muốn chặt đứt dây thừng của đối phương, phải chú ý động tác của cổ tay....”
Không bao lâu sau, Thằng Sáo tướng quân quăng dây thừng ra một cái “vù”, buột trúng một chân ngựa của Liêm Đao tướng quân. Ngựa bị kéo ngã, Liêm Đao tướng quân ngã xuống, Thằng Sáo tướng quân rút ra cây kiếm đeo muốn chém....
“Ngươi phạm quy rồi,” Lữ Bố cảnh cáo Thằng Sáo tướng quân: “chỉ có thể buột người không thể buột ngựa!”
Đôi bên lên ngựa, khai chiến trở lại.
Cuộc chiến đấu đang hăng say, một cây liêm đao của Liêm Đao tướng quân bổng nhiên thoát khỏi tay bay về Thằng Sáo tướng quân, Thằng Sáo tướng quân không kịp né tránh, liêm đao sắc bén chém vào cái mũ đội đầu, may mà cái mũ này có hai lớp.
Lữ Bố hỏi Liêm Đao tướng quân: “ngươi là cố ý hay là nhất thời lỡ tay?”
“Là cố ý đấy!”
“Thế thì ngươi phạm quy rồi, không thể đem liêm đao ném đi được.” Lữ Bố giơ lên cây hoạch kích tuyên bố một cách nghiêm túc: “ai phạm quy nữa, ta sẽ đánh kẽ đó!”
Liêm Đao tướng quân không phục: “vì đâu ông nói người nào phạm quy người đó phạm quy?”
Thằng Sáo tướng quân không hiểu: “những quy tắc này là do ai đặt ra vậy?”
Lữ Bố bị nghẹn rồi, ông ta vẫy tay: “đừng nói bừa nữa, ngày mai ta cho các người xem quy tắc.”
Về đến nhà, Lữ Bố nhờ người có học giúp đở, ông ta vừa suy nghĩ vừa đọc.
Lời văn đọc của Lữ Bố được viết trên một trang giấy dài dài.
Quy Tắc Giao Chiến
1/Không cho phép dùng ám khí tập kích đối phương, bao gồm đá, cát, mực, nước miếng và các loại rác.
2/Động thủ không động khẩu, không chưỡi người, thực sự muốn chưỡi cũng chỉ có thể chưỡi cá nhân đối phương, mà không nên chưỡi mẹ người ta.
3/Chiến trường giao chiến, an toàn trên hết, nghiêm cấm uống rượu ra trận.
...............
Ngày hôm sau, Lữ Bố đem giao cho hai vị tướng quân mỗi người một bản.
Liêm Đao tướng quân và Thằng Sáo tướng quân xem bản quy tắc vừa nhiều vừa dài kêu khổ:
“Trời ạ, có tới 100 điều lận!”
“Quả thực đau đầu!”
“Đem về cố gắng học tập,” Lữ Bố dặn đi dặn lại nói: “không học thuộc không thể lên chiến trường!”
Nhị tướng ôm đầu chạy tán loạn, muốn học thuộc quy tắc nhiều thế này thật khó quá, thế là hai người này từ đó không còn đánh nhau nữa.
Nhưng Lữ Bố làm trọng tài chiến trường cũng từ đó có tiếng, về sau nơi nào có đánh nhau vẫn mời ông ta đến. Từ đấy Lữ Bố chuyên môn chuẩn bị sẳn dụng cụ trọng tài. Thời đó trên chiến trường thường dùng gõ chiên để phát tín hiệu. “Chiên” của “khua chiên thu binh” chính là cái chiên này. Lúc đôi bên giằng co nhau, Lữ Bố sẽ từ từ cưỡi ngựa xách chiên đi đến chính giữa, tiếng chiên vừa vang lên, lập tức đấu võ, sau đó ông ta sẽ chú ý xem xét mỗi một động tác của hai bên giao chiến, vừa thấy phạm quy, lập tức gõ chiên.
Ngày hôm nay Bạch Bào tướng quân trước lúc khiêu chiến Hắc Bào tướng quân có chủ ý đến thỉnh giáo Lữ Bố: “trên chiến trường dùng khí công không phạm quy chứ?”
Lữ Bố gãi gãi đầu: “điều này....có lẽ....là không tính phạm quy.”
Thế là hai tướng phóng ngựa đi, bắt đầu giao chiến.
Khởi đầu bên đen chiếm thượng phong, Hắc Bào tướng quân mở rìu ra chém đến, đôi song câu đặc biệt của Bạch Bào tướng quân chỉ có thể miễn cưỡng chống đở.
Bạch Bào tướng quân vội vàng đem binh khí giao về tay trái, liền rãnh tay phải. Ông ta vừa thò tay phải ra hướng về đối phương phát công, trong miệng vừa lẩm nhẩm đọc: “thần công thôn thổ, kim xà cuồng vũ....”
Hắc Bào tướng quân quả nhiên toàn thân giống như con rắn vặn vẹo. Ông ta uốn éo đến nỗi ngay cả cây rìu to đã rời khỏi tay, Bạch Bào tướng quân nhân cơ hội tiến công.
“Choang!”
Thấy Lữ Bố đem chiên gõ vang một tiếng, hai tướng cùng nhau ngây người ra: “ai phạm quy vậy?”
“Ngươi,” Lữ Bố đang chỉ một cách nghiêm khắc vào Hắc Bào tướng quân, “cởi áo quần ra mau!”
Hắc Bào tướng quân không muốn cởi áo quần, nhưng ông ta sợ Lữ Bố, “được, tôi cởi đây.”
Hắc Bào tướng quân cởi đến chỉ còn lại một lớp áo sau cùng, mở ra lồng ngực, Lữ Bố xách cây hoạch kích lên hướng vào ông ta chọc đến.
“Á....!” Hắc Bào tướng quân nhắm mắt lại, lớn tiếng khóc than.
Lữ Bố kêu Hắc Bào tướng quân mở mắt ra: “ngươi xem đi.”
Lữ Bố cầm một con bọ chét đã bị ông ta chích chết đưa cho Hắc Bào tướng quân xem, chính là con vật nhỏ bé này cắn ngươi đến “kim xà cuồng vũ”.
Lữ Bố quay mặt lại vạch trần Bạch Bào tướng quân: “ngươi dùng bọ chét ngươi đã huấn luyện làm động tác nhỏ, đâu có thể giấu được con mắt của ta!”
Bạch Bào tướng quân quá kinh hoảng, trên đầu mồ hôi chảy ròng ròng.
Thì ra, Lữ Bố năm xưa lúc học bắn tên dùng sợi tóc cột bọ chét luyện nhãn lực, nhìn liên tục đến có thể đem bọ chét nhìn thành to như chiếc bánh xe.
Từ đấy, danh tiếng “chiên vàng Lữ Bố” truyền khắp thiên hạ.
Một hôm, một vị lão tướng đến tìm Lữ Bố: “Phụng Tiên, ngày mai có người muốn cùng ta đánh nhau, người phải giúp ta đấy.”
“Nhưng tôi là trọng tài mà.” Lữ Bố cảm thấy khó xữ.
“Người không chiếu cố tình hữu nghị nhiều năm của hai chúng ta sao?”
Lữ Bố tiễn người bạn cũ ra cửa, “người yên tâm, dựa vào tình hữu nghị cũ của hai chúng ta.....”
Lại một người đến tìm Lữ Bố: “Ôn Hầu, tôi là người bạn mới của người.”
Lữ Bố nói: “tôi không có chút gì nhớ được ông là bạn của tôi!”
Người này đưa đến một cái túi không to không nhỏ đến trước mặt Lữ Bố, lắc lắc, để cho nó phát ra tiếng kêu, nói: “chỉ cần ông cầm lấy vật lách cách lách cách trong túi, chúng ta sẽ là bạn rồi.”
Lữ Bố rất thích nghe tiếng lách cách lách cách, nhưng người cầm túi chính là người ngày mai muốn cùng so tài cùng người bạn cũ của Lữ Bố, việc này phải làm sao đây.”
Lữ Bố ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy đến cây hoạch kích trên giá binh khí, lập tức có ngay chủ ý.
Lữ Bố tiễn người bạn mới ra cửa: “người yên tâm, dựa vào giao tình mới của hai chúng ta....”
Ngay hôm sau, bạn cũ bạn mới của Lữ Bố đúng giờ đến.
Người bạn cũ nói với người bạn mới: “ngày hôm nay ngươi đừng nghĩ đến lợi thế.”
Người bạn mới nói với người bạn cũ: “ngày hôm nay ta có thể thắng chắc rồi.”
“Chúng ta để cho ông trời nói là được rồi. Các ông xem....” Lữ Bố chỉ về phía trước, ngoài một trăm năm mươi bước chân đang cắm cây phi thiên hoạch kích của Lữ Bố.
“Ta nếu như bắn trúng mũi kích, các ông sẽ bắt tay làm hoà. Bắn không trúng, các ông sẽ tự mình đi phân thắng bại vậy.” Lữ Bố vừa nói vừa giương cung lắp tên.
Người bạn cũ nghĩ: “nếu như bắn trúng thì hay quá.”
Người bạn mới nghĩ: “xa thế này, sao có thể bắn trúng được!”
Chỉ nghe một tiếng keng, mũi tên đã trúng ngay mũi kích, đốm lửa văng tung toé.
Lữ Bố gõ vang tiếng chiên: “ha ha, các ông không còn gì để nói rồi chứ?”
Người bạn cũ rất vui, không còn gì để nói. Người bạn mới rất nỗi cáu, cũng không dám nói gì.
Từ đấy về sau, hai quân đối trận, ai muốn nghĩ đến tấc thắng thì phải tăng cho Lữ Bố càng nhiều “phí bắn kích.”
Oải tướng quân tuy rằng thấp người hơn Cao tướng quân một cái đầu, nhưng ông ta vác túi vào nhà Lữ Bố càng có phân lượng.
Lữ Bố liền ở trên chiến trường tuyên bố: “ta nếu như bắn trúng mũi kích, Cao tướng quân sẽ thắng....”
Cung bắn như trăng tròn, mũi tên đi như sao băng. Lần này bắn là “hương tiêu tiễn”, đi hết một đường cung cong cong, sau cùng vang lên một tiếng keng, không có bắn trúng mũi kích, bắn đến trong khung vuông của hoạch kích.
“Rất đáng tiếc, ngươi thua rồi.” Lữ Bố đối diện Cao tướng quân gõ chiên một cái.
Cao tướng quân lại không phục thua, ông ta khua cây lang nha báng thẳng hướng về Oải tướng quân xông đến.
Lữ Bố nổi cáu: “ngươi dám không tôn kính trọng tài.” Ông ta phi ngựa vung kích, chỉ một cái hất, Cao tướng quân chống đến không trung, lại một cái quăng Cao tướng quân té ngã miệng đầy đất.
Lữ Bố vừa muốn gõ chiên tan hàng, chỉ thấy các binh sĩ Cao tướng quân giơ binh khí gầm lên giận dữ
“Chiên đen! Chiên đen! Chiên đen!.....”
Sau khi chiên vàng biến thành chiên đen, trước cửa nhà Lữ Bố dần dần lạnh lẽo buồn tẻ.
Lữ Bố đang nhìn ngó một cách ngạc nhiên: “sao mà mọi người đã không còn thích đánh nhau nữa?”
Ông ta nhìn thấy người bạn mới đi đến, vội vàng chào hỏi: “này, người bạn mới, không muốn phân thắng bại nữa sao?”
Người bạn mới không dừng bước: “đánh nhau đánh không được, phí bắn kích của ông quá cao.”
“Thế, tính cho ông 8 phần được không?”
Người bạn mới giống như không nghe thấy.
“7 phần vậy?” Lữ Bố sốt ruột, “ 6 phần vậy có được không?”
Người bạn mới đầu cũng không quay lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA