CÂY HOA TIỀN CỦA THẦN TOÁN TỬ.
Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010
Lạch tạch lạch tạch, bàn tính nhỏ còn đang gõ.
Đây là nhà của Thần Toán Tử Tưởng Kính.
Có người kêu: “xem ngươi chạy về đâu!”
Tưởng Kính bước ra cửa nhìn, chỉ thấy Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đang giương cung lắp tên, đang ngắm vào một con chim đang bay____
“Khoan,” Tưởng Kinh giơ tay chặn lại,”ông không thể ở đây bắn chim.”
Hoa Vinh rất quái lạ, Tưởng Kinh hoàn toàn không phải là hội viên hội bảo vệ động vật, vì tất cả hội muốn ông ta giao hội phí mà lại không cho ông ta lợi thế, ông ta là trước giờ không gia nhập.
Cho nên Hoa Vinh phải hỏi: “tại sao?”
“Ông xem,” Tưởng Kính chỉ chỉ vào sân vườn nhỏ trước cửa nhà ông ta dùng hàng rào tre vây lại, lại chỉ chỉ vào con chim trong bầu trời, “con chim này đã vào không phận của tôi, ông không thể tùy tiện bắn nó được.”
Thế là bắt đầu đàm phán.
Tưởng Kính nói: “ông nếu như bắt buộc muốn bắn, bắt buộc chí ra phí săn bắn vượt biên giới, tôi tính cho ông xem……”
Hoa Vinh ngớ người ra cùng con chim trong bầu trời nhìn Tưởng Kính gõ bàn tính.
Rất nhanh tính ra một con số.
Hoa Vinh lầu bầu nói: “phí tổn quá cao, vẫn không bằng mua thú rừng rẽ hơn.”
Hoa Vinh đành phải từ bỏ con chim này.
Mắt nhìn Hoa Vinh cưỡi ngựa đi ra, con chim được sống quá vui mừng.
“Ríu rít, ríu rít!”
Nó là nói: “đa tạ ân nhân!”
Nhưng người ân nhân này nói: “ta cứu ngươi, ngươi phải trả phí bảo vệ.”
Con chim đờ đẫn người ra, rồi hả họng, nôn ra một hạt giống.
Tưởng Kính nói: “thật bủn xỉn!”
Thế là Tưởng Kính đem hạt giống này trồng vào trong đất, lại tưới cho chút nước, trong miệng lại lầu bầu: “dùng hết sức lực, dùng hết nước, vẫn không biết mọc ra cái gì đây…..”
Một ngày đã nẩy mầm.
Hai ngày đã nở hoa.
Ai cũng chưa nhìn thấy qua loại bông hoa hình tiền đồng này, hàng xóm láng giềng đều đến xem hoa.
“Wa, đẹp quá đi!” Mẫu Đại Trùng Cố Đại Thẫm vỗ tay kêu lên.
Thông Tí Viên Hầu Kiện nói: “nếu như thêu ở trên vải, nhất định khác thường.
Tưởng Kính đi ra cửa: “mỗi người xin giao một lượng bạc phí thưởng thức.
Cố Đại Thẫm chưỡi nói: “thật là chết vì tiền!”
Hầu Kiện quả là người biêt nói chuyện: “hoa này khó mà nhìn thấy được, thêm chút phí cũng không xem là quá đáng.”
Phí thưởng thức, giao thì giao.
Qua hết một ngày, Hầu Kiện lại đi qua trước cửa Tưởng Kính.
Chỉ thấy bên hàng rào tre đang dựng cái thùng to, trên viết: “không người thu phí xin tự giác bỏ tiền vào”. Nhưng Thần Toán Tử lại ngồi ở trước cửa, chuẩn bị giám sát và đốc thúc người không tự giác.
Tưởng Kính hướng về Hầu Kiện chỉ chỉ thùng bỏ tiền.
Hầu Kiện lắc lắc tay: “hôm nay tôi không muốn thưởng thức hoa…..”
Tưởng Kính nói: “chỉ cần nhìn thấy hoa của tôi, thì không thể xem không được.”
Đây là một chút cũng không thể thông cảm được.
Mọi người sợ xuất tiền oan uổng, đành phải đi đường vòng.
Lại qua hết một ngày, bông hoa kỳ lạ này bắt đầu phát ra mùi hương.
Tưởng Kính liền đi la cà nhà hàng xóm.
“Cố Đại Thẩm, ngửi thấy mùi hương gì không?”
“Ngửi thấy rồi…..” Cổ Đại Thẫm tình cảm phóng khoáng vưa muốn bắt đầu ca ngợi, một mắt nhìn thấy đến bàn tính nhỏ trong tay Tưởng Kính, “ơ, lại muốn thu ‘phí ngửi mùi’ nữa sao?”….
Mùi hương của bông hoa lạ từng ngày từng ngày mạnh lên, phạm vi thu lấy của ‘phí ngửi mùi’ cũng đã từng ngày từng ngày mở rộng.
(h.3)
Các nhà hàng xóm vì tiết kiệm khoản chi phí, đành phải đóng cửa cái đóng cửa sổ, cách ly cùng mùi hương.
Nhưng vẫn không thể không ra khỏi cửa.
Con của Cố Đại Thẫm bịnh rồi, không thể không khám bệnh. Khách của Hầu Tái Phùng đến, không thể không làm buôn bán……
Thần Toán Tử đang thu phí ngửi mùi một cách từ từ.
Không ngờ, sáng sớm ngày hôm nay, Tưởng Kính đang chuẩn bị theo cùng hương hoa tiếp tục mở rộng thu phí khu vực, bổng nhiên cảm thấy không bình thường.
Nơi hôm qua còn có thể ngửi đến hương hoa, hôm nay ngửi không được.
Tưởng Kính hoài nghi cái mũi của mình đã có chuyện. Nhưng mời Thần Y An Đạo Toàn kiểm tra rồi, người ta nói ông ta không có bệnh cảm, khứu giác rất bình thường.
Đó chính là nói, nhất định là hương hoa yếu đi rồi.
Tưởng Kính rất không vui, hương hoa yếu hết một vòng, phạm vi thu phí cũng sẽ co nhỏ lại một vòng.
Nhưng không cần tiếp tục giao tiền, không còn tiếp tục đóng cửa lớn đóng cửa sổ nữa, các hàng xóm hoan hô lên: “ao, hết mùi rồi! Giải phóng rồi!”
Hương hoa từng ngày từng ngày yếu đi.
Cố Đại Thẫm an ủi con trai: “con ngoan, ráng chịu một đêm, đã có thể ra ngoài chơi rồi.”
Tưởng Kính đang đối diện bông hoa lạ của ông ta phát sầu: “trông chừng con đường của cải sắp đứt rồi, làm sao đây?”
Nghĩ đi nghĩ lại: “đúng đi thỉnh giáo Thái Viên Tử Trương Thanh, ông ta có thể là chuyên gia trồng trọt!”
Cầu xin người không tặng lễ là không được, mang theo hộp bánh Trung Thu của năm ngoái.
Tưởng Kính đến vườn rau của Trương Thanh.
Nhưng Trương Thanh nói: “tôi trồng rau là giỏi, đối với những cỏ lạ hoa hiếm này……ông hay là cầu người tài khác vậy.”
Tưởng Kính hỏi: “tiếp tục cầu xin ai đây?”
Trương Thanh giới thiệu: “chức vụ công tác của Thái Khánh là đao phủ, nhưng yêu thích nghiệp dư lại là trồng hoa.”
“Đúng, biệt hiệu của ông ta chính là gọi ‘Nhất Chi Hoa’!” Tưởng Kính vội vàng từ biệt Trương Thanh. “xin lỗi, ông không thể giúp tôi, bánh Trung Thu này tôi xách đi vậy.”
Khi hộp bánh Trung Thu để ở trên bàn Thái Khánh, Thái Khánh vội vàng nhường: “trước giờ chưa nghe nói Tưởng tiên sinh lịch sự như thế này……”
Nhưng Tưởng tiên sinh nhất định muốn lịch sự như thế.
Thái Khánh liền nói: “tôi cũng không có gì chiêu đãi ông, thì ăn bánh Trung Thu vậy.”
Thái Khánh không chú ý ngăn cản liều mạng của Tưởng Kính, cưỡng chế thi hành cởi sợi dây ra, chỉ thấy trong hộp to đang để một cái bánh Trung Thu không to.
“Hai chúng ta một người một nữa…..” Thái Khánh vung lên cây đại đao của đao phủ dùng, nhắm vào cái bánh Trung Thu chém xuống.
“Oàng!_____, wa, quá cứng!” kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ bị chấn động nứt ra, lưỡi dao cuốn lưỡi, bánh Trung Thu vẫn hoàn toàn không tổn hại.
Thái Khánh cầm bánh Trung Thu suy nghĩ: “cũng hay, thì đem nó làm đá mài dao của ta vậy.”
Thái Khánh tìm cho Tưởng Kính một quyển sách. Quyển sách này tên là.
Tưởng Kính lập tức bắt tay vào tra cứu…..
“Tìm đến rồi, chính là loại này!” Bông hoa hình tiền đồng một chút không sai.
Tưởng Kính đem sách mượn về nhà, chuyên tâm nghiên cứu.
Trong sách nói: “nếu muốn hương hoa không biến chất, cần phải trước tiên mài chế bột vàng, bột bạc, bột ngọc….”
Tưởng Kính thầm giật mình.
“……sau đó dùng nước ngọc trộn đều tưới hoa mười ngày, tiếp tục dung nước bạc tưới hoa mười ngày, lại dùng nước vàng……”
Tưởng Kính vội vàng gõ bàn tính của ông ta.
“Chiếu theo thế này làm,” ông ta nói với hoa, “ngươi có thể cho phép ta thiệt thòi tiền vốn rồi, ta mới không có ngốc đấy.”
Thế là ông ta tùy ý mùi hương hoa của ông ta, từng ngày từng ngày thay đổi đến yếu ớt……
Lại sáng sớm một hôm.
“Lão già,” Cố Đại Thẫm hỏi người chồng Tôn Lập, “bít tất của ông đã mấy ngày rồi chưa thay vậy?”
“Ai nói vậy, vừa mới thay mà!”
“Thế cái mùi thúi ở đâu đến vậy? Có phải có chuột chết không?”
Cố Đại Thẫm tìm đi tìm lại, thẳng hướng tìm đến ngoài cửa, mới làm rõ: “ồ, thì ra là cây hoa tiền của Thần Toán Tử đang phát mùi thối!”
Tưởng Kính cũng chạy ra xem hoa của ông ta______
“Hỏng rồi, thì ra đây chính là ‘hương hoa biến chất’!”
Càng thối càng ghê gớm, thế là đánh đến rất nhiều “Mông Diện Đại Đao” mang khẩu trang.
Tái Phùng Hầu Kiện dẫn đầu thương lượng điều đình: “đến lượt ông trả cho mọi người ‘phí ngửi mùi’ rồi.”
Tưởng Kính đem tất cả tiền trong thùng bỏ tiền đổ ra, vẫn không đủ……
Than ôi, Thần Toán Tử này xúi quẩy chính lại ở quá biết tính toán.
Đây là nhà của Thần Toán Tử Tưởng Kính.
Có người kêu: “xem ngươi chạy về đâu!”
Tưởng Kính bước ra cửa nhìn, chỉ thấy Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đang giương cung lắp tên, đang ngắm vào một con chim đang bay____
“Khoan,” Tưởng Kinh giơ tay chặn lại,”ông không thể ở đây bắn chim.”
Hoa Vinh rất quái lạ, Tưởng Kinh hoàn toàn không phải là hội viên hội bảo vệ động vật, vì tất cả hội muốn ông ta giao hội phí mà lại không cho ông ta lợi thế, ông ta là trước giờ không gia nhập.
Cho nên Hoa Vinh phải hỏi: “tại sao?”
“Ông xem,” Tưởng Kính chỉ chỉ vào sân vườn nhỏ trước cửa nhà ông ta dùng hàng rào tre vây lại, lại chỉ chỉ vào con chim trong bầu trời, “con chim này đã vào không phận của tôi, ông không thể tùy tiện bắn nó được.”
Thế là bắt đầu đàm phán.
Tưởng Kính nói: “ông nếu như bắt buộc muốn bắn, bắt buộc chí ra phí săn bắn vượt biên giới, tôi tính cho ông xem……”
Hoa Vinh ngớ người ra cùng con chim trong bầu trời nhìn Tưởng Kính gõ bàn tính.
Rất nhanh tính ra một con số.
Hoa Vinh lầu bầu nói: “phí tổn quá cao, vẫn không bằng mua thú rừng rẽ hơn.”
Hoa Vinh đành phải từ bỏ con chim này.
Mắt nhìn Hoa Vinh cưỡi ngựa đi ra, con chim được sống quá vui mừng.
“Ríu rít, ríu rít!”
Nó là nói: “đa tạ ân nhân!”
Nhưng người ân nhân này nói: “ta cứu ngươi, ngươi phải trả phí bảo vệ.”
Con chim đờ đẫn người ra, rồi hả họng, nôn ra một hạt giống.
Tưởng Kính nói: “thật bủn xỉn!”
Thế là Tưởng Kính đem hạt giống này trồng vào trong đất, lại tưới cho chút nước, trong miệng lại lầu bầu: “dùng hết sức lực, dùng hết nước, vẫn không biết mọc ra cái gì đây…..”
Một ngày đã nẩy mầm.
Hai ngày đã nở hoa.
Ai cũng chưa nhìn thấy qua loại bông hoa hình tiền đồng này, hàng xóm láng giềng đều đến xem hoa.
“Wa, đẹp quá đi!” Mẫu Đại Trùng Cố Đại Thẫm vỗ tay kêu lên.
Thông Tí Viên Hầu Kiện nói: “nếu như thêu ở trên vải, nhất định khác thường.
Tưởng Kính đi ra cửa: “mỗi người xin giao một lượng bạc phí thưởng thức.
Cố Đại Thẫm chưỡi nói: “thật là chết vì tiền!”
Hầu Kiện quả là người biêt nói chuyện: “hoa này khó mà nhìn thấy được, thêm chút phí cũng không xem là quá đáng.”
Phí thưởng thức, giao thì giao.
Qua hết một ngày, Hầu Kiện lại đi qua trước cửa Tưởng Kính.
Chỉ thấy bên hàng rào tre đang dựng cái thùng to, trên viết: “không người thu phí xin tự giác bỏ tiền vào”. Nhưng Thần Toán Tử lại ngồi ở trước cửa, chuẩn bị giám sát và đốc thúc người không tự giác.
Tưởng Kính hướng về Hầu Kiện chỉ chỉ thùng bỏ tiền.
Hầu Kiện lắc lắc tay: “hôm nay tôi không muốn thưởng thức hoa…..”
Tưởng Kính nói: “chỉ cần nhìn thấy hoa của tôi, thì không thể xem không được.”
Đây là một chút cũng không thể thông cảm được.
Mọi người sợ xuất tiền oan uổng, đành phải đi đường vòng.
Lại qua hết một ngày, bông hoa kỳ lạ này bắt đầu phát ra mùi hương.
Tưởng Kính liền đi la cà nhà hàng xóm.
“Cố Đại Thẩm, ngửi thấy mùi hương gì không?”
“Ngửi thấy rồi…..” Cổ Đại Thẫm tình cảm phóng khoáng vưa muốn bắt đầu ca ngợi, một mắt nhìn thấy đến bàn tính nhỏ trong tay Tưởng Kính, “ơ, lại muốn thu ‘phí ngửi mùi’ nữa sao?”….
Mùi hương của bông hoa lạ từng ngày từng ngày mạnh lên, phạm vi thu lấy của ‘phí ngửi mùi’ cũng đã từng ngày từng ngày mở rộng.
(h.3)
Các nhà hàng xóm vì tiết kiệm khoản chi phí, đành phải đóng cửa cái đóng cửa sổ, cách ly cùng mùi hương.
Nhưng vẫn không thể không ra khỏi cửa.
Con của Cố Đại Thẫm bịnh rồi, không thể không khám bệnh. Khách của Hầu Tái Phùng đến, không thể không làm buôn bán……
Thần Toán Tử đang thu phí ngửi mùi một cách từ từ.
Không ngờ, sáng sớm ngày hôm nay, Tưởng Kính đang chuẩn bị theo cùng hương hoa tiếp tục mở rộng thu phí khu vực, bổng nhiên cảm thấy không bình thường.
Nơi hôm qua còn có thể ngửi đến hương hoa, hôm nay ngửi không được.
Tưởng Kính hoài nghi cái mũi của mình đã có chuyện. Nhưng mời Thần Y An Đạo Toàn kiểm tra rồi, người ta nói ông ta không có bệnh cảm, khứu giác rất bình thường.
Đó chính là nói, nhất định là hương hoa yếu đi rồi.
Tưởng Kính rất không vui, hương hoa yếu hết một vòng, phạm vi thu phí cũng sẽ co nhỏ lại một vòng.
Nhưng không cần tiếp tục giao tiền, không còn tiếp tục đóng cửa lớn đóng cửa sổ nữa, các hàng xóm hoan hô lên: “ao, hết mùi rồi! Giải phóng rồi!”
Hương hoa từng ngày từng ngày yếu đi.
Cố Đại Thẫm an ủi con trai: “con ngoan, ráng chịu một đêm, đã có thể ra ngoài chơi rồi.”
Tưởng Kính đang đối diện bông hoa lạ của ông ta phát sầu: “trông chừng con đường của cải sắp đứt rồi, làm sao đây?”
Nghĩ đi nghĩ lại: “đúng đi thỉnh giáo Thái Viên Tử Trương Thanh, ông ta có thể là chuyên gia trồng trọt!”
Cầu xin người không tặng lễ là không được, mang theo hộp bánh Trung Thu của năm ngoái.
Tưởng Kính đến vườn rau của Trương Thanh.
Nhưng Trương Thanh nói: “tôi trồng rau là giỏi, đối với những cỏ lạ hoa hiếm này……ông hay là cầu người tài khác vậy.”
Tưởng Kính hỏi: “tiếp tục cầu xin ai đây?”
Trương Thanh giới thiệu: “chức vụ công tác của Thái Khánh là đao phủ, nhưng yêu thích nghiệp dư lại là trồng hoa.”
“Đúng, biệt hiệu của ông ta chính là gọi ‘Nhất Chi Hoa’!” Tưởng Kính vội vàng từ biệt Trương Thanh. “xin lỗi, ông không thể giúp tôi, bánh Trung Thu này tôi xách đi vậy.”
Khi hộp bánh Trung Thu để ở trên bàn Thái Khánh, Thái Khánh vội vàng nhường: “trước giờ chưa nghe nói Tưởng tiên sinh lịch sự như thế này……”
Nhưng Tưởng tiên sinh nhất định muốn lịch sự như thế.
Thái Khánh liền nói: “tôi cũng không có gì chiêu đãi ông, thì ăn bánh Trung Thu vậy.”
Thái Khánh không chú ý ngăn cản liều mạng của Tưởng Kính, cưỡng chế thi hành cởi sợi dây ra, chỉ thấy trong hộp to đang để một cái bánh Trung Thu không to.
“Hai chúng ta một người một nữa…..” Thái Khánh vung lên cây đại đao của đao phủ dùng, nhắm vào cái bánh Trung Thu chém xuống.
“Oàng!_____, wa, quá cứng!” kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ bị chấn động nứt ra, lưỡi dao cuốn lưỡi, bánh Trung Thu vẫn hoàn toàn không tổn hại.
Thái Khánh cầm bánh Trung Thu suy nghĩ: “cũng hay, thì đem nó làm đá mài dao của ta vậy.”
Thái Khánh tìm cho Tưởng Kính một quyển sách. Quyển sách này tên là
Tưởng Kính lập tức bắt tay vào tra cứu…..
“Tìm đến rồi, chính là loại này!” Bông hoa hình tiền đồng một chút không sai.
Tưởng Kính đem sách mượn về nhà, chuyên tâm nghiên cứu.
Trong sách nói: “nếu muốn hương hoa không biến chất, cần phải trước tiên mài chế bột vàng, bột bạc, bột ngọc….”
Tưởng Kính thầm giật mình.
“……sau đó dùng nước ngọc trộn đều tưới hoa mười ngày, tiếp tục dung nước bạc tưới hoa mười ngày, lại dùng nước vàng……”
Tưởng Kính vội vàng gõ bàn tính của ông ta.
“Chiếu theo thế này làm,” ông ta nói với hoa, “ngươi có thể cho phép ta thiệt thòi tiền vốn rồi, ta mới không có ngốc đấy.”
Thế là ông ta tùy ý mùi hương hoa của ông ta, từng ngày từng ngày thay đổi đến yếu ớt……
Lại sáng sớm một hôm.
“Lão già,” Cố Đại Thẫm hỏi người chồng Tôn Lập, “bít tất của ông đã mấy ngày rồi chưa thay vậy?”
“Ai nói vậy, vừa mới thay mà!”
“Thế cái mùi thúi ở đâu đến vậy? Có phải có chuột chết không?”
Cố Đại Thẫm tìm đi tìm lại, thẳng hướng tìm đến ngoài cửa, mới làm rõ: “ồ, thì ra là cây hoa tiền của Thần Toán Tử đang phát mùi thối!”
Tưởng Kính cũng chạy ra xem hoa của ông ta______
“Hỏng rồi, thì ra đây chính là ‘hương hoa biến chất’!”
Càng thối càng ghê gớm, thế là đánh đến rất nhiều “Mông Diện Đại Đao” mang khẩu trang.
Tái Phùng Hầu Kiện dẫn đầu thương lượng điều đình: “đến lượt ông trả cho mọi người ‘phí ngửi mùi’ rồi.”
Tưởng Kính đem tất cả tiền trong thùng bỏ tiền đổ ra, vẫn không đủ……
Than ôi, Thần Toán Tử này xúi quẩy chính lại ở quá biết tính toán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn