Thai Hung Điểu Vương (phần 1) - Ebookdich

Điểu Vương (phần 1)

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

“Đoàng_____” miệng súng của người bạn phun ra một vòng tròn ánh sáng lửa.

Đối diện trên sống núi, con sói già nhảy lên, tiếp theo, giống như viên đálăn xuống sườn núi lộc cộc cộc cộc.

Một con diều hâu nhảy lên, vỗ lên cánh chim to lớn như tấm ván cửa. Ánh sáng mặt trời lóa mắt đang chiếu trên cổ chim diều hâu màu vàng kim, làm cho lông chim trên mình nó đang lấp lánh phản chiếu ánh sáng kim loại màu nước chè khô. Không khí bị quấy mạnh lên,
 từng lùm từng lùm cây bắt đầu lắc lư, cùng lúc cỏ tranh ngang thắt lưng nằm phủ phục trên đất.

“Linh Linh!” người bạn đang vẫy gọi. Đây là một người đàn ông trung niên chắc khỏe, trên đầu đang quấn một chiếc khăn bông bẩn thỉu. Dưới chiếc khăn lông bông, là một cặp mắt nhỏ đang lấp lánh sóng ánh sáng sốt ruột lo lắng; trên mình chiếc áo rách dính nhiều dầu mở bị gió của cánh diều hâu vỗ cánh thổi bay lên, cây súng săn đang sách trong tay khói súng bốc ra, cũng bị gió thổi tản đi, tản thành từng sợi từng sợi.

Lông đuôi của diều hâu vểnh vểnh lên rồi, nhưng thân hình to lớn chưa có uốn cong trở lại, lông đuôi lại xếp bằng rồi. Người đàn ông tráng niên nhìn một cách trơ mắt ra, không biết làm sao được, đành phải theo sát xông xuống sườn núi.

Đây là một con diều hâu còn chưa có kinh nghiệm.

Ở trước một lùm cây nhỏ, trên ngực con sói lục bục lục bục bốc ra máu đỏ tươi, tứ chi mềm mềm đang co giật một cách chầm chậm. Nó nhìn thấy diều hâu bay đến, liền mở ra cái miệng to đáng sợ, vùng vẫy đứng lên.

“Sói không phải là bị bắn ngã rồi sao?” trong lòng Linh Linh lóe qua một chút nghi hoặc. Số lần nó cùng người bạn ra ngoài săn bắn tuy rằng không nhiều, lại cũng không phải là lần đầu tiên. Mọi khi, sau khi tiếng súng vang lên, sói đã đi đời rồi. Lần này, sói sao còn có thể đứng dậy được vậy? Linh Linh nhìn thấy cái miệng to của sói mở rộng ra, trong lòng bất giác cháy lên một sợi lửa giận, đè xuống cánh chim, bổ nhào đi xuống một cái “soạt”.

Chim ưng là vua trong các loài chim, kim điêu (diều hâu vàng) là loài chim lợi hại nhất trong loài chim ưng. Linh Linh tuy rằng mới hơn một tuổi, nhưng suy cho cùng cũng là kim điêu đấy, sao có thể chịu đựng sói ở trước mặt mình nhe răng há miệng chứ?

Thời tiết thật tốt, ánh sáng mặt trời đang chiếu sáng tỏ. Mây như bông hoa, ở trong bầu trời lợp ngói xanh bồng bềnh một cách thong thả nhởn nhơ.

“Vù…..” một đường chớp màu vàng hoe mang theo tiếng rít dài dài tiến về phía sói. “Ping” ánh chớp lướt qua sườn núi, con sói lại lần nữa ngã xuống rồi.

Diều hâu như ánh chớp vọt lên bầu trời, vẻ lên một vòng tròn. Một đôi mắt sắc bén như cái dùi, đang cẩn thận chăm chú nhìn vào sói xám to không đồng ý nhắm mắt……. Sói xám giẩy lên mấy cái, không có tiếp tục bò dậy nữa.

Lông chim của diều hâu ở trong luồng không khí rung rung vi vu, một loại hưng phấn của thắng lợi đang đốt cháy ở trên mình nó. Máu của Linh Linh sôi sục rồi, trong xương cốt cũng đang tràn đầy sức lực____chỉ cần con sói tiếp tục dám hướng về nó nhe răng, nó sẽ xông đi xuống. Nó cảm thấy, một chân nó sẽ có thể đem cái đầu của sói vỗ một cái vở vụn.

Nó còn chưa có bắt giết qua con sói to, người bạn cũng không cho phép nó như thế. Tuy rằng diều hâu vàng có khả năng bắt giết loài dã thú hung hãn này, nhưng phải trải qua thời gian dài huấn luyện. Nó hiện tại chỉ có thể giúp thu dọn sói nhỏ hoặc là từ trên không theo dõi chiều hướng của sói bị bắn bị thương.

Nhưng nó hiện tại đã đánh ngã sói già rồi.

Lúc tin tưởng vững chắc sói già đã đi đời rồi, linh linh từ không trung từ từ trượt xuống, ở trên sườn núi lúc lắc đi đến, nó quả thật đang đắc ý đây!

Bấy giờ, nó nghe đến một tràng bước chân dồn dập.

“Linh Linh, chạy mau! Bay đi_____” người bạn ở trên sống núi xuất hiện rồi. Người bạn vừa chạy, vừa nôn nóng vung vẫy cánh tay.

Diều hâu đờ đẫn ra. Nó không hiểu ngôn ngữ của con người, không hiểu ý của người bạn kêu. Hơn nữa, từ trước đến giờ cũng không có nghe đến âm thanh kinh hoàng của người bạn thế này. Nó tim nhảy tăng tốc độ rồi, nhưng nó vẫn muốn làm rõ đã xãy ra việc gì.

“Linh Linh, mau, mau đi!” trên sống núi, lại xuất hiện mấy người đội nón sắt, mặt quần áo màu vàng. Mấy người này đang đuổi theo người bạn.

Lòng của Linh Linh căng chặt bổng nhiên thả lỏng ra. Chỉ là còn có chút bồn chồn, mấy người ăn mặc lạ đời này, vừa rồi họ trốn ở đâu vậy?

Con mắt của diều hâu là rất sắc bén mà.

Thôn làng nhỏ, trong núi sâu nghèo nàn, lạc hậu, nhưng cũng ít bị đến náo động sóng gió hãi hùng của thế giới bên ngoài. Hết thế hệ này đến thế hệ khác, ở đây hòa bình, yên tĩnh, rất ít có đấu tranh liều sống liều chết giữa người và người. Linh Linh là một con chim, hơn nữa mới ở trên thế giới sống có mấy trăm ngày, nó làm sao có thể nhìn thấy ra việc không bình thường của ngày hôm nay chứ? Mọi người trong làng núi cũng thường truy đuổi đùa vui mà.

Linh Linh hai chân đạp một cái, đuổi theo người bạn bay thấp xuống.

“Linh Linh, mau, chạy mau đi!” nhìn thấy Linh Linh bay đến, hạ xuống ở trước mặt không xa, người bạn vừa lo vừa tức, mặt đều vặn nghiêng rồi.

“Mẹ mày, còn chạy nữa, ông bắn đây!” người đuổi theo phía sau hét.

Người bạn xông đến gần, Linh Linh nhảy lên, nhảy về phía trước một cách vụng về chạy ra mấy bước, tiếp theo quay đầu lại, cái đầu vừa co vừa duỗi, nhìn nhìn người bạn một cách rất có hứng thú, lại nhìn nhìn người đội nón sắt ở phía sau.

“Đoành! Đoành!” người đội nón sắt nổ súng rồi.

Viên đạn gào thét lướt qua đỉnh đầu, kéo theo âm thanh cuối dài dài. Linh Linh giật cả mình____Đây là việc gì vậy? Trong núi làng, có ai hướng về bạn bè nổ súng chứ? Nó “phạch phạch” vổ lên cánh chim to lớn, hướng về phía trước bay ra một đoạn đường nhỏ, lại hạ xuống đất. Nó muốn nhìn kết quả cuối cùng.

Người bạn chạy đến rồi, Linh Linh nhảy đi đến một cách ngây ngô. Một đôi mắt mê mẩn không biết gì nhìn nhìn người bạn, lại nhìn nhìn sau lưng người bạn.

“Ping!” người bạn một chân đá ở trên ngực của Linh Linh.

Một đá này thật nặng! Linh Linh lộc cộc lộc cộc lăn lộn lên. Đá sắc nhọn và cây cối có gai quấn lấy nó, kéo xé nó, nó rơi xuống rất nhiều lông chim. Trong lăn lộn, Linh Linh thoáng thấy, mặt của người bạn dữ tợn như thế.

Diều hâu giãy giụa bò dậy, loạng choạng loạng choạng đi ra mấy bước, nhảy một cái, bay lên bầu trời.

Nó gắng sức vỗ cánh, bên tai vang lên tiếng gió vù vù. Mây trắng ở bên mình, không khí trong lành mát lạnh trở lại, ánh sáng mặt trời thay đổi đến sáng tỏ chói mắt…… nó vẫn đang gắng sức vỗ cánh.

Không có quay đầu lại, cũng không có bay lượn vòng.

Trong lồng ngực diều hâu đang bốc cháy lửa giận cuồn cuộn.

Người bạn đây là làm gì đây?

Linh Linh có chổ nào đối với bạn không phải chứ?

Nó không lớn, nhưng nó là thế hệ sau vua trong loài chim, có tôn nghiêm của loài chim chứ!

Nó là người bạn từ nhỏ nuôi lớn lên, nhưng nó hoàn toàn không phải là nô bộc của con người loại động vật hai chân này. Nó bằng lòng vì bạn bè cống hiến, nhưng bạn bè cũng bắt buộc đem nó làm thành bạn chứ.

Căm tức như khói, như lửa, bực lội ở trong lòng, đang đốt, đang nướng……

Trên dốc núi, diều hâu bay cao rồi, đi xa rồi, dần dần giống như một chấm đen nhỏ, dần dần mất hút rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA