Thai Hung Điểu Vương (phần 2) - Ebookdich

Điểu Vương (phần 2)

Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Chim mệt mỏi từ ngoài trời trở về đến.
Linh Linh đói rồi.
Linh Linh đang chờ đợi người bạn, đang vỗ cánh to lớn, bay khắp nơi tìm kiếm người đàn ông trung niên chắc khỏe.
Căm giận trong lòng nó từ lâu đã tan thành mây khói rồi.
Đúng vậy, tình bạn cùng người bạn sâu xa như thế,
 chân thành như thế, sao có thể vì vô lễ nhất thời của bạn, mà canh cánh trong lòng chứ?
Có lúc, nó không phải là cũng làm cho người bạn tức giận đó sao?
Lúc đi săn, nó nín không được hơi thở, đem vật săn hù chạy rồi…..
Khi ở nhà, nó nổi cáu, đem cánh tay của người bạn cào đến toác da rách thịt….
Nó không biết cha mẹ của mình là ai, là người bạn từng chút từng chút bón cho nó lớn lên đấy!
Gió thổi mưa xuống, người bạn nhớ về nó, vội vàng chạy trở về nhà, đem nó đuổi vào nhà, không để cho nó thấm ướt thấm lạnh. Bắt được vật văn, người bạn cắt ra phần bụng, vẫn là để cho nó ăn trước, ăn cho no.
Hiện tại, Linh Linh ở bầu trời cao cao. Từng thấy người bạn lảo đảo một cái, ngã ở trên đất. Mấy người đội nón sắt cùng vây đến, kéo lấy ông ta, dùng dây thừng trói chặt lại, đẩy đi rồi.
Nếu là trò chơi, họ có thể đi đâu đây chứ?
Các con chim có tổ, bị gắn bó với tổ, vẫn là ở bên tổ bay đi bay về.
Tổ của con người không phải chính là thôn làng đó sao?
Linh Linh bay trên sườn núi đi săn, bay ở nơi người bạn thường dẫn nó đi săn. Bay qua bay lại, không có tìm được người bạn. Nó cho rằng, không cần lo lắng, người bạn không thể đi xa được.
Mặt trời buổi chiều hạ về tây, cái bụng của Linh Linh vang lên lộc cộc lộc cộc. Thu cánh lại, hướng về núi làng nhanh chóng bay đi.
Làng xóm thay đổi rồi. Chỉ mới vẻn vẹn thời gian hơn nữa ngày, thôn làng nhỏ đã bộ mặt khác hẳn.
Linh Linh nghi ngờ mình tìm sai chổ rồi.
Có rất nhiều căn nhà ngã xuống, trên đống đổ nát một dãy màu đen thui. Xà nhà nghiêng lệch cùng xà dọc rãi rác, còn đang bốc khói ẻo lã.
Mọi người đang khóc, đang chưởi.
“Ba nó ơi, ông đi lần này, bảo chúng tôi cô nhi quả phụ làm sao sống đây…..”
“Bọn thổ phỉ trời đánh, mấy người giết người cướp lương thực, không được chết tốt!”
“Ông trời ơi, ông mở to mắt ra, răn đe bọn thổ phỉ đó đi!”
Linh Linh không hiểu lời nói của con người, không hiểu về việc của con người, nhưng nó cảm nhận ra, thôn làng gặp phải cướp rồi, mọi người đều đang chìm vào trong đau lòng to lớn.
Đây là vì sao vậy?
Linh Linh rõ ràng nhớ được, lúc sáng sớm cùng người bạn ra khỏi thôn, mấy người hàng xóm có người đang gánh thùng nước đi gánh nước, có người đang đuổi đàn dê đi chăn thả. Một con gà trống đang dẫn dắt đàn gà mái, ở ven làng đi thủng thẳng an nhàn….. mọi người đều vui vẻ cả, làng núi một dãy yên bình. Hiện tại sao lại có thể xuất hiện cảnh tượng thê thảm thế này chứ?
“Người bạn đâu? Người bạn đâu?” Linh Linh có chút hoảng sợ.
Trời đã sắp tối rồi, Linh Linh thu lại cánh chim, rơi vào trong nhà người bạn.
Căn nhà cỏ nhỏ của người bạn ở ven thôn, cũng bị đốt rồi, chỉ còn lại bốn vách tường khói lửa ám đen.
Linh Linh đi ở trong sân nhỏ hẹp, ở đó xơ xác tiêu điều, một bóng người cũng không có. Trong mùi vị quen thuộc, đang xen lẫn từng tràng từng tràng mùi vị khét cháy của da lông bị đốt.
Cái tổ nhỏ của Linh Linh cũng bị đập phá rồi, đất và đá đổ sụp trên đất.
Linh Linh dựng đứng lông trên cổ một cách không yên, đứng ở trước cái tổ nhỏ, xem xét một cách thập thà thập thò.
Gió đêm thổi đến, trong sân một màn thê lương.
Người bạn là một người đàn ông độc thân, tuổi cao thế đó rồi, vẫn chưa có vợ con.
Các nhà hàng xóm cũng đều chìm vào ở trong đau lòng và bận rộn, không có ai đến chiếu cố cái sân nhỏ ven làng này.
“Ji er, Ji er_____!” Linh Linh ngẩng đầu lên, quay lại kêu. Nó cảm thấy có chút không hay, hy vọng người bạn có thể ứng đáp nó gấp.
Nhưng, nó không có nghe đến âm thanh quen thuộc đó.
Trong lòng Linh Linh cũng trống trãi rồi.
Nó thoáng cái nhảy lên một cái “vù”, ở trên bầu trời thôn làng bay qua bay lại như thoi đưa. Vừa bay, vừa kêu. Bay hết một hồi rồi, nó lại đột nhiên đâm quay về cái sân nhỏ đổ nát đó.
Trong sân vẫn như cũ không có bóng dáng của cái đầu quấn khăn lông bông đó, không có âm thanh thân thiết gọi nó ăn thức ăn.
Nó lại bay lên, ở trên bầu trời đám núi nhấp nhô tìm kiếm.
Màng the của đêm đang chầm chậm hạ xuống. Không có ánh sáng mặt trời, tất cả dưới màn the đều lờ mờ cả. Con mắt của Linh Linh có sắc bén hơn nữa, cũng nhìn không thấu bí mật bên dưới màn the này.
Linh Linh càng lúc càng nôn nóng, trước lúc châm đèn, lên lên xuống xuống, không biết bay hết bao nhiêu lần bay qua bay lại. Cuối cùng nó mệt mõi rồi, bay không nỗi nữa, hạ xuống trên một cây du cao cao bên ngoài sân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA