Điểu Vương (phần 4)
Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010
Linh Linh rất bi thương, nhưng nó vẫn phải sống. Phải sinh tồn là bản năng của tất cả sinh vật, đặc biệt là diều hâu loài chim kiên cường này.
Mất đi người thân rồi, lẽ nào chỉ cần buồn rầu sầu thảm, cảm thấy đất trời mù mịt, tất cả đều hết rồi sao?
Điều này cũng quả thật không có triển vọng.
Điều này cũng quả thật không có triển vọng.
Linh Linh lại bay cả ngày rồi.
Nó bay mệt rồi, hạ xuống ở trên một chổ vách núi cao cao.
Ánh mặt trời còn lại của nắng chiều, đang chiếu lên thân hình diều hâu đồ sộ. Gió núi mạnh, thổi loạn lên lông chim to khỏe của Linh Linh. Linh Linh loạng choạng loạng choạng hết mấy bước, ở bên vách núi đứng vững rồi.
Trong khe núi dưới chân cây rừng um tùm, bay lên mây mù mỏng nhạt.
Ngoài nơi xa, một con sông nhỏ nhấp nháy sóng vàng rời rạc, ở giữa dãy núi uốn lượn.
Cọng cỏ xanh xanh, không gian rộng rãi.
Diêu hâu bơ vơ, trong mắt bao la mờ mịt.
Người bạn không thấy rồi, tổ nhỏ sụp hỏng rồi, từ nay về sau làm thế nào đây?
Diều hâu là kẽ mạnh trong thiên nhiên, nhưng Linh Linh, lúc này đây lại vừa mới đi về phía thiên nhiên mà!
Linh Linh ở trên vách núi nhìn một cách thập thà thập thò, nhìn về bầu trời dài rộng lộ ra mây mù và ráng chiều lay động di chuyển khắp núi sông.
“Ji er____Ji er____” nó lại kêu rồi.
Tiếng kêu của loài chim kiên cường này, ở trên vách núi cao cao, ở giữa trời đất rối bời sương mù, vang vọng, bay đi…..
Lúc diều hâu chuẩn bị bay lên bầu trời một lần sau cùng, giữa lúc vô ý liếc đến giữa lưng vách núi có một vật gì đó đang ngoằn ngoèo.
Con mắt của Linh Linh mở tròn rồi, lông màu vàng kim trên cổ dựng đứng lên một cái “soạt”.
Đó là một con rắn đầu cái cuốc đuôi to!
Ở trên lưng chừng vách núi có một khe đá to, khe đá xiên một mạch đến đỉnh vách núi. Hiện tại, con rắn đó đang men theo khe đá trườn lên hướng trên, nó muốn trườn đến trên đỉnh vách núi đây.
Linh Linh nhìn thấy đến con mắt nhỏ của rắn, nhìn thấy đến lưỡi rắn như ngọn lửa đen nhả ra.
Trong chớp mắt, giống như một luồng không khí lạnh di chuyển khắp toàn thân, nó run run một hồi, bắp thịt của toàn thân co giật hết một hồi. Con rắn sắp đánh úp nó hả!
Không biết vì sao, nó từ nhỏ đã ghét rắn rồi.
Lúc này đây, cái con vật xấu xí trơn trợt, rối như dây thừng, còn dám đến tập kích nó sao!
Linh Linh quắc mắt mở to tròn, lông dựng đứng lên, từ khe đá vừa lùi về sau một bước, vừa thò ra cái đầu. Nó không muốn bay đi, căm giận của nó đang bùng cháy.
Diều hâu vốn giỏi về chiến đấu, không sợ hãi một con nào ở trước mặt khiêu chiến.
Mặt trời buổi chiều rơi xuống phía sau dãy núi phương xa. Từng luồng từng luồng sóng ánh sáng đỏ cam đang run run một cách không yên.
Đầu rắn hình tam giác lộ ra ngoài khe đá rồi. Nó không có cử động nữa, đem đầu giơ ở trên khe đá, chăm chú nhìn vào diều hâu một cách yên tĩnh, có lẽ chăm chú nhìn hết mười giây rồi.
Linh Linh nổi giận kêu “a___a___”, cũng không có cữ động. Nó hơi giương cánh chim, thò cái cổ ra, cẩn thận chăm chú nhìn vào mắt rắn.
Mắt rắn giống như hai viên thủy tinh màu xanh lá cây đen lạnh buốt. Bổng đột nhiên mạnh mẽ phóng lên một cái “phốc”. Không có bất kể chuẩn bị nào trước lúc khởi động, cũng không có bất kể dấu hiệu báo trước vồ nhảy nào. Tốc độ đó, tưởng như là một tia chớp trong khe đá bổng nhiên bùng nổ ra.
Nhìn chăm chú lâu rồi, làm cho Linh Linh có chút đờ đẫn. Nó sợ hết vía, vội vàng hướng về nhảy phía sau một cái. Nó không ngờ, loại động vật mềm như dây thừng, lại nhanh nhẹn và dũng cảm như thế này.
Cái đuôi còn ở trong khe đá, đầu nằm ở trên đất, căng thẳng chăm chú nhìn vào diều hâu, lại không cữ động, yên tĩnh, giống như là chết rồi. Không biết lúc nào, cái thân hình bố trí đầy hoa văn màu đỏ tối đó lại bắn lên một cách bất ngờ, mắt diều hâu còn chưa nhìn thấy rõ đường đến của kẽ tập kích, cái đầu rắn liền giống như cái búa táp xuống đến.
Linh Linh kêu “a a”, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi con rắn ưởn lên nữa thân hình, sẽ mổ vào cổ họng rắn. Nó chắc chắn một cái mổ đem cổ họng của rắn mổ nát vụn. Nhưng giữa lúc mơ hồ, chỉ cảm thấy thân hình rắn xê dịch một cái, phần gốc cánh chim của mình giống như bị cái gì đó đâm vào một cái, theo sau đó con rắn to giống như dây thừng đã treo ở trên thân mình.
Một số lông chim của diều hâu bị kéo xé xuống, để cho gió núi bốc lên tỏa ra, lượn vòng, hướng xuống dưới vách đá bay đi.
Linh Linh thường ngày theo người bạn ra ngoài đi săn, vật săn vẫn là trông thấy từ xa đã hoảng sợ bỏ chạy. Có lúc ngay cả ở trong truy kích gặp phải rắc rối, người bạn cũng sẽ lập tức đuổi theo đến. Giống như thế này bị động vật khác công kích, nó vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Linh Linh không biết phải làm thế nào mới hay, cùng với rắn ở trên đỉnh vách núi lăn lộn một cách không tài nào tự chủ được.
Cái miệng của rắn cắn chặt vào cánh chim diều hâu, thân hình như sợi dây da đang vặn vẹo, rất muốn quấn chặt ở trên mình diều hâu.
Đây là chiến thuật quen thuộc của rắn. Con rắn to này quấn chết qua sơn dương, quấn chết qua thỏ, thậm chí, còn quấn chết qua một con linh miêu.
Cánh chim to của Linh Linh vẫn đang đập phạch phạch, thân hình của rắn đành phải vặn bên trái vẹo bên phải, gắng sức lôi kéo, mổ diều hâu. Linh Linh muốn bay lên, nó biết ưu thế của mình là ở bầu trời. Nhưng nó đang bị rắn lôi kéo, đang mổ, ngã qua ngã lại, loạng choạng lảo đảo, vốn dĩ không có cơ hội bật nhảy bay lên.
Linh Linh có chút hoảng sợ, trong lúc giãy giụa, khi có cơ hội thì dùng cái mỏ như cái đục thép mổ rắn, dùng móng to khỏe kéo xé rắn, tiếc rằng đều vỗ đánh không chuẩn. Bổng nhiên, vừa không để ý, cái đuôi rắn đụng đến trên chân nó, “vù vù vù”, cái đuôi nhọn nhỏ đó lại như bay quấn đến giống như có mọc mắt vậy.
Con rắn to đắc ý rồi, vội vàng ghìm chặt thân hình như sợi da bông. Lông tơ trên chân Linh Linh cùng bắp thịt lõm xuống một cách đáng sợ, xương cốt đau nhừ gãy rời tê liệt. Còn nữa thân hình phía dưới của rắn, đang kéo căng chặt cánh của Linh Linh, điều này làm cho cánh chim của Linh Linh như nứt ra vậy, đau đến nó run lẩy bẩy, không dám vỗ cánh nữa.
Cứ thế này, cánh chim của Linh Linh là sẽ bị kéo tách ra, xé đứt rời. Linh Linh hoảng sợ rồi, nghiêng ngã đứng lên, trong mắt phun ra đốm lửa nhỏ màu vàng. Nó, một con diều hâu, đã sắp bại ở trước mặt con rắn xấu xí trơn trợt, ngay cả chân cũng không có thế này sao? Bất ngờ, nó lại ngã xuống. Nó đang nằm nghiêng, không tiếp tục giãy giụa lung tung nữa, mặc cho rắn đi thu chặt thân hình vào, còn mình thì cong đầu lại, ở trên cổ to của rắn mổ đánh.
Do đầu rắn vẫn treo ở trên gốc cánh, nó bắt buộc hướng về phía sau uốn cong cổ, như thế này sẽ mổ không được nhanh, sức lực cũng yếu. Nhưng nó rất trấn tĩnh, mổ đến rất chuẩn, giống như đang uống nước, từng cái từng cái, đều mổ cùng một chổ của rắn.
Điều này rất nguy hiểm, con rắn to sẽ vì đau càng dùng sức co lại. Cái chân của nó có thể vì thế mà gãy đứt, cánh chim cũng có khả năng kéo nứt ra. Nhưng nó hạ quyết tâm rồi, hoặc là mổ chết rắn, hoặc là cùng rắn cùng đến chổ chết.
Nó đường đường là điểu vương, phải sống thật oanh liệt, chết thật oanh liệt chứ!
Không có ai dạy nó như thế, nhưng tất cả diều hâu, từ nơi sâu trong tâm hồn đều giấu kín trong lòng ý thức như thế.
Da rắn bị mổ rách rồi, máu ào ào chảy xuống.
Vừa bắt đầu, con rắn không có cảm thấy đến đau đớn thấu xương, không để ý mổ đánh của diều hâu, đẩy mạnh buộc chặt thân hình. Dần dần, thịt trên cổ nó nát rồi, xương cốt từng chút từng chút lộ ra ngoài rồi. Mỏ diều hâu mổ ở trên xương cốt, cái con rắn này chịu không nổi nữa rồi. Đau đớn làm cho toàn thân nó run run, làm cho nó tinh thần hôn mê. Nó thả lỏng cái miệng ra, cái đầu ngẩng lên, vừa né tránh mổ đánh của diều hâu, vừa tìm kiếm cơ hội, muốn cắn chặt vào cổ diều hâu một cái.
Như thế, dây da kéo chặt giữa cánh và chân diều hâu thả lỏng ra một đầu, Linh Linh hơi dễ chịu một chút. Nhưng cái đầu rắn đã ở trước mặt, lưỡi rắn như ngọn lửa đen vẫn đang hướng về nó đưa qua đưa lại một cách hung ác. Nó mổ đến càng nhanh, cũng càng chuẩn.
Con rắn vốn dĩ không nghĩ đến thất bại. Nó từ lâu đã nhìn ra, cái con chim to trước mắt này tuy rằng mạnh mẽ, lại rất non nớt. Nhưng diều hâu không chú ý sống chết, như thế không xem là võ mỏ vàng cứng, “phốc phốc phốc phốc”, ở trên cổ nó một mực giống như cái cây kìm nhỏ mổ đánh. Bấy giờ lưỡi của rắn hoàn toàn mất rồi. “Vù”, nó thả lỏng thân hình ra, nhảy đến trên đất một cái “phạch”, liều mạng lắc lư qua lại.
Nó phải chạy trốn.
Linh Linh nhanh mắt nhanh chân, nhảy lên, một đầu chui vào khe đá.
Linh Linh cái gì cũng không nghĩ đến, tiếp theo bay xuống vách núi, đuổi theo đến phần đáy khe đá lưng chừng vách núi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn