Điểu Vương (phần 5)
Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010
Linh Linh cuối cùng đã giết chết con rắn tham lam rồi.
Linh Linh không thể bay về làng núi, liền ở trong khe đá sống qua một đêm.
Phần đáy khe đá rất rộng rãi, đủ để có một gian phòng nhỏ rộng.
Đây là xâm thực khác nhau tạo thành. Nham thạch không cùng chủng loại,
khả năng đề kháng phong hóa và dòng nước chảy hòa tan ăn mòn không giống nhau, rất nhiều vạn năm đi qua rồi, trong thế giới tự nhiên đã xuất hiện ra địa mạo đủ trò kỳ quái.
khả năng đề kháng phong hóa và dòng nước chảy hòa tan ăn mòn không giống nhau, rất nhiều vạn năm đi qua rồi, trong thế giới tự nhiên đã xuất hiện ra địa mạo đủ trò kỳ quái.
Linh Linh ở trong khe đá quay qua quay lại. Nó rất đói. Ba ngày qua, do đau thương và lo lắng, nó chưa có ăn qua một chút gì. Giờ đây trãi qua một trận đọ sức sống chết, nó càng cảm thấy đến khó chịu của cái đói.
“Thật muốn ăn chút gì đây.” Tinh thần của Linh Linh rất vô cùng phấn khởi. Nhưng, ở nơi đây, có gì có thể ăn chứ?
Trước đây, mỗi lần đi săn về, người bạn vẫn là tiện tay đem nội tạng của vật săn bắt cắt ra, bón cho nó ăn. Hiện tại, con rắn đó bên mình tuy rằng rất dài, rất giống nội tạng, nhưng nó biết, đó là rắn, không phải là nội tạng. Rắn cũng có thể ăn được sao?
Nó đang thở hổn hển, ở phần đáy khe đá đi qua đi lại một cách nôn nóng. Có mấy lần, nó đem con rắn lật qua lật lại, giũ giũ giũ giũ, rồi lại đi ra. Lúc nó thở đều hơi, lại một lần nữa đảo lộn con rắn, mùi máu tanh nồng nặc, làm cho nó không tự chủ được mổ một cái.
“A, ngon mềm quá!” lúc một miếng thịt rắn trượt vào thực quản, diều hâu kinh ngạc rồi. Trong bóng tối, Linh Linh chân kéo mỏ xé, vừa vung vừa vẫy, một thời gian sau, đem con rắn to đầu cuốc đuôi to ăn hết sạch sành sanh.
Nó ở trên viên đá lồi lõm không bằng phẳng cọ cọ mỏ, đem xương rắn đẩy xuống vách đá, sau đó xõa tung lông chim trên mình, gắng sức run lên. Đây là thói quen, nó muốn giũ vẩy hết thịt vụn bọt máu thấm bắn ở bên trên.
Nó rất vui mừng.
Nó không có ngờ đến, không có người bạn và cây súng săn, nó chỉ có một mình cũng chiến thắng được một con vật đáng sợ này. Nó không có ngờ đến, cái con vật xấu xí này, lại ăn ngon thế này.
Dạ dày ruột của nó đang cựa quậy một cách có sức, trên mình dần dần nóng lên rồi.
Lúc này đây, nó kêu lớn lên một tiếng.
Nó vừa run lông, phần gốc cánh chim như có vẻ đau.
Linh Linh vội vàng quay đầu lại, xung quanh đen xì, một cái bóng người cũng không có. Đây không phải là cái sân nhỏ ấm áp đó, mà là ở trong khe đá to. Ở đây có thể làm gì đây?
Hiện tại đã là đêm khuya. Còn nó cũng bị thương rồi.
Ở nơi xa xa, có một con vật nào đó đang kéo dài giọng kêu gào. Tiếng kêu đó, rất dài, lại rất dễ sợ.
Hết cách, nó chỉ có thể ở trong khe đá hoang vắng này trú qua đêm thôi.
Linh Linh nằm xuống, giống như một con chim bình thường, cong cái cổ lại, đem đầu giấu ở dưới cánh chim ……
Khi mặt trời màu vàng lại lần nữa thăng lên bầu trời, Linh Linh phát hiện, nó rời không khỏi khe đá rồi.
Nó phải cắn chặt răng mới đứng dậy được. Cái chân vừa cứng vừa nặng, vừa dùng sức đã đau.
Càng tồi tệ hơn, cánh chim sưng to đến càng lợi hại hơn. Lông bay dựa vào da sinh trưởng, thay đổi đến phồng lên căng chặt, vừa trắng vừa sáng, lông vũ dài có ngắn có giống như đang cắm ở trên mặt. Không cẩn thận chạm vào một cái, trên người càng giống như bị châm vào rất nhiều cây kim sắt.
Cánh chim hoàn toàn không vung vẩy được, không nên nghĩ tiếp tục bay rồi.
Linh Linh thò đầu thăm dò, nhìn về bầu trời ánh sáng vàng rực rỡ, nhìn về khe núi sức sống mạnh mẽ một cách lo buồn.
Ai có thể đến nhìn xem Linh Linh, nhìn xem điều hâu chứ?
Không ngờ, vừa rời khỏi người bạn, thế giới tự nhiên đã cho nó một bài học tàn khốc thế này.
Linh Linh rút cổ về, nằm xuống, xõa tung lông chim, ở trong khe đá chầm chậm khép lại con mắt.
Nó nhất định phải hoàn toàn dựa vào chính mình, dựa vào bản năng rồi.
Ở trong thế giới tự nhiên, động vật cũng có thể giống như con người bị thương, mắc bệnh. Chỉ là bị thương rồi, mắc bệnh rồi, không có ai đến điều trị cho chúng nó, chúng nó chỉ có thể dựa vào bản thân.
Rất nhiều vạn năm nay, loài vật phát hiện, phương pháp tự mình điều trị mình đơn giản dễ làm nhất, chính là hết mức giảm bớt đi hoạt động, nhắm mắt nghỉ ngơi, để cho hơi nóng sức sống trong thân thể tập trung lại, để chầm chậm chiến thắng chứng viêm và đau đớn.
Các loài chim xõa tung lông chim, rút về cái cổ, mục đích cũng là hết sức giảm bớt đi diện tích tản nhiệt thân thể, để cho hơi nóng của sức sống càng tập trung.
Có loại bệnh, các động vật sẽ như thế này gắng gượng đi qua, không trị tự khỏi. Có loại bệnh, các động vật gắng gượng không qua được, thì sẽ nhẹ nhàng ngã xuống, yên lặng chết đi.
Linh Linh đáng thương, nó sẽ như thế nào đây?
Thân thể của Linh Linh rất rắn chắc khỏe mạnh. Nó tuy rằng rất đau lòng, nhưng lại không có nghĩ đến cái chết. Nó mới hơn một tuổi một chút, hơi nóng của cuộc sống đang bùng cháy mạnh. Nó ở trong khe đá cuộn tròn, không ăn không uống, không cữ động, tùy ý mặc trời thăng lên, mặt trăng hạ xuống……nằm liền một lúc nằm hết bảy ngày bảy đêm.
Gió đang thổi, nước sông đang chảy, địa cầu ở trong vũ trụ đang chuyển động không ngừng.
Mấy ngày đầu, Linh Linh rất là cô đơn, rất là khó chịu. Hết cách, nó đành phải nuốt nước bọt một cách thình thịch thình thịch. Về sau, cảm thấy vết thương phù trên mình đang dần dần mất đi một cách từng chút từng chút, nó mới vui mừng trở lại.
7 ngày sau, Linh Linh lại lần nữa bay lên bầu trời.
Nhưng, nó lại bay quay về khe đá rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn