15/ Mạnh Hoạch Bát Cầm. (tiếp theo)
Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010
Bổng nhiên trong khe núi nhảy ra mấy con mãnh hổ, vây quanh Đầu To.
Mạnh Hoạch ở bên cạnh liền hướng về Đầu To giải thích: “tại sao hổ đối với ta không có hứng thú vậy? Ta điều tra qua rồi, hổ ở trong khe núi này là hổ ăn chay, chỉ thích ăn lá cây thôi.”
Đầu To mình trần trùi trụi đi ra không được khe núi rồi, đành phải quay lưng lại mặt đi cùng Mạnh Hoạch thương lượng, thỉnh cầu Mạnh Hoạch cho ông ta một lần cơ hội.
Lần thứ tư, Mạnh Hoạch huấn luyện xong một tổ ong vò vẽ, chuyên môn truy đuổi Đầu To.
Ong vò vẽ đem Đầu To đuổi chạy vào sơn động của Mạnh Hoạch, sau cùng ong chúa chích Đầu To một cái, đem ông ta tê ngã rồi….
Lần thứ năm, Đầu To dẫm đến võ chuối tiêu của Mạnh Hoạch đặt. Ông ta trượt ngã lộn nhào, đang ở trông không trung lầu bầu: “là ai ném rác bậy bạ vậy?” không ngờ lúc rơi xuống đất lại dẫm đến võ chuối tiêu thứ hai…..Võ chuối tiêu một miếng nối tiếp một miếng, Đầu To cứ thế lộn nhào đến trước mặt Mạnh Hoạch.
Mạnh Hoạch nói với Đầu To ngã đến bò dậy không nỗi: “ta là được gợi ý của Gia Cát Lượng chôn địa lôi, đây gọi là ‘liên hoàn võ chuối tiêu’.”
Đầu To tỏ ra anh hùng lầu bầu nói: “người nêu như có thể ở trong nhà ta bắt được ta, mới thật coi như là có bản lĩnh.”
“Được thôi,” Mạnh Hoạch đưa qua một cây gỗ cho Đầu To làm gậy chống, “thế thì đi về đi chờ đợi tiếp tục so tài vậy.”
Buổi tối hôm đó, Mạnh Hoạch phát hiện trên cánh tay có mấy cái mụn đỏ, liền hỏi Chân Dài: “đây là muỗi cắn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Các ngươi lúc này vẫn chưa có thóc, chưa có chó và lợn nhà, nhưng đã có muỗi rồi.” Mạnh Hoạch vui lên đuôi mắt.
Chân Dài cảm thấy kỳ lạ: “bị muỗi đốt rồi, ngài vẫn vui sao?”
Mạnh Hoạch nói: “bi muỗi đốt ra một linh cảm.”
Mạnh Hoạch liền tìm đến một số cỏ cây ngải, xe thành dây thừng. Đốt dây thừng cây ngải, khói xanh lượn lờ, con muỗi cũng không đến quấy nhiễu nữa.
Vận dụng thành quả khoa học kỹ thuật vượt lên trước như thế, lập tức ở xã hội người vượn gây ra chấn động.
Ngoài sơn động Mạnh Hoạch đang chất một số dây thừng cây ngải xe xong. Đầu To liền phái người đi trộm, trộm về hàng mẫu tháo ra nghiên cứu, sau đó theo mẫu tìm cỏ bó thành dây thừng.
Trong đêm Mạnh Hoạch dẫn người đến sơn động của Đầu To. Đầu To và thủ hạ của ông ta đều ngủ mê không tỉnh. Mạnh Hoạch sai bảo Chân Dài đem dây thừng cỏ của Đầu To đốt dùng nước tưới tắt. Thì ra, Mạnh Hoạch cố ý để dây thừng cỏ ở ngoài động là dùng cỏ thuốc mê bó thành.
Đợi Đầu To tỉnh lại, Mạnh Hoạch nói với ông ta: “lần này có thể là ở trong nhà ngươi bắt được ngươi rồi, nhớ lấy, đã là lần thứ 6 rồi.”
Không bao lâu sau Chân Dài lại đến báo cáo: “thầy Mạnh, Đầu To nhận thua rồi, hắn muốn đến hướng về người dâng hoa đấy.”
Mạnh Hoạch ra khỏi động theo dõi, từ xa xa nhìn thấy Đầu To đang lên núi, tay cầm một cây “hoa to đầu” cành và lá ngắn nhỏ nhưng bông hoa to lớn, liền hỏi Chân Dài: “ông ta cầm là bông hoa gì?”
Chân Dài nói: “không biết.”
Mạnh Hoạch liền để cho Chân Dài dẫn ông ta đi tìm người già địa phương có số tuổi lớn nhất.
Rừng núi sâu thẵm, giữa hai cây đang treo một chiếc giường dây thừng, một người vượn già ở trên giường dây thừng đang lắc lư một cách an nhàn, râu trắng của ông cụ dài dài kéo đến trên đất.
Mạnh Hoạch lên trước chào hỏi một cách cung kính: “ông cụ, chào ông, con muốn thỉnh giáo ngài……” Ông ta đem hình dáng của “hoa to đầu” miêu tả một hồi.
Người vượn già liền nói với Mạnh Hoạch: “loài hoa này gọi là “hoa hắt hơi to đầu!.....”
Trên đường trở về chổ cũ, Mạnh Hoạch và Chân Dài gặp phải Đầu To chạy đến một cách mồ hôi đầm đìa, trên tay vẫn đang cầm cây hoa to đầu đó. Đầu To nói: “thầy Mạnh, tôi tìm ngài tìm quá cực khổ! Vì để bày tỏ tấm lòng tôn kính của tôi đối với ngài, tôi muốn…..” Đầu To đem bó hoa đến bên miệng.
“Khoan đã!” Mạnh Hoạch vội vàng chặn đứng. Tranh trước Đầu To, Mạnh Hoạch đem phấn hoa của “hoa hắt hơi” thổi đến trên mặt Đầu To một cách bất ngờ…..
Đầu To lập tức nhảy mũi một cách liên tục. Mãi đến lúc dùng hết sức lực của toàn thân, ngã ở trên đất.
Chân Dài đem Đầu To bại liệt xách lên, Mạnh Hoạch hướng về Đầu To tuyên bố: “đây xem như là lần thứ 7 bắt được ngươi rồi đấy. Tiếp theo đây ta sẽ phá kỷ lục của Gia Cát Lượng rồi.”
Một bên kia của đường hầm thời gian trống, Gia Cát Lương và Chúc Dung phu nhân cuối cùng cũng tìm được cái cây bị đốn ngã đó.
Cái cây này từ trong chính giữa bị moi trống, trở thành một cái máng heo ăn, mấy con heo đang dùng nó ăn thức ăn. Cái máng heo ăn này đang tỏa ra mùi hương đặc biệt đó, trên đầu to đang mở “con mắt”.
Họ đem máng heo ăn dựng đứng trên gốc cây đó, Chúc Dung phu nhân liền chui vào máng heo ăn một cách không thể chần chờ được nữa.
Chúc Dung phu nhân lập tức nhìn thấy đến Mạnh Hoạch. Nhưng tất cả người vượn cùng nhau quỳ xuống hướng về Chúc Dung phu nhân khẩn cầu: “thầy Mạnh không thể đi được!”
Mạnh Hoạch cũng nói với vợ: “ta thật có chút không nỡ rời khỏi đây, hơn nữa….”
Đầu To cũng chạy đến níu giữ Mạnh Hoạch, “hơn nữa ông ta mới bắt được ta 7 lần, còn nợ ta một lần!”
Chúc Dung phu nhân đành phải bước ra khỏi máng heo ăn, “Gia Cát tiên sinh, vẫn là ngài có cách, cầu xin ngài đích thân xuất mã đem ông chồng của tôi bắt về đi.”