Thai Hung Đích Lô tốt, Đích Lô xấu. - Ebookdich

Đích Lô tốt, Đích Lô xấu.

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

          Mỗi lần đánh trận đều thiếu không được Trương Phi, nhưng lần này ông ta bệnh rồi, đang lên cơn sốt cao nằm ở trên giường, trên trán đang ướp một cục đá to.
Tin tốt là thuốc đặc trị, “thắng lợi rồi!” tiếng reo hò ngoài cửa sổ làm cho Trương Phi lồm cồm bò dậy.
Trương Phi đi lên phố,
cùng dân chúng cùng nhau đón tiếp hàng ngũ chiến thắng trở về.
Ông ta nhìn thấy Lưu Bị đang cưỡi một con ngựa to đầu cao đi đến, đây không phải là con ngựa của Lưu Bị cưỡi ban đầu.
“Đại ca, nó là chiến lợi phẩm hả?”
Trương Phi hỏi Lưu Bị.
Lưu Bị liền xuống ngựa nói:
“Tam đệ, đệ có thích nó không?”
Trương Phi nói:
“Trên trán con ngựa này có một đốm trắng, là một cái ký thiệu, làm mất dễ tìm.”
“Tốt,”
Lưu Bị lập tức đem dây cương đưa cho Trương Phi,
“Thế thì thuộc về đệ.”
Trương Phi rất vui. Ông ta trước đây có một con ngựa vàng, bị trộm đi rồi, về sau tìm được, kẽ trộm lại nói:
“Ngựa vàng nhiều quá rồi, ông làm sao biết con ngựa này của tôi trộm chính là ngựa của ông chứ?”
Kẽ trộm huýt sáo một cái, mấy người cùng nghề của ông ta thoáng cái dắt đến mười mấy con ngựa vàng, Trương Phi lập tức ngơ ngác. Về sau Trương Phi đổi con ngựa trắng, lại bị trộm đi rồi, kẽ trộm nói:
“Ngựa trắng vẫn là quá nhiều, có muốn tôi tìm về mấy con cho ông xem không?”
“Không cần đâu.”
Bây giờ tốt rồi, con ngựa này trên mình là màu vàng nhưng trên trán có đốm trắng, rất đặc biệt đây.
Trương Phi ở trên phố gặp phải kẽ trộm đó, hỏi hắn ta:
“Loài ngựa này không thể lại nói có rất nhiều chứ?”
Kẽ cắp nói:
“Đây là hàng độc nhất vô nhị, ta không thể trộm loại ngựa này.”
Thế là Trương Phi cưỡi con ngựa độc nhất vô nhị này đi ở trên phố một cách yên tâm.
Không ngờ, trên ban công ven đường, một ông lão động tác chậm chạp đang tưới hoa, bình nước của ông ta đụng vào chậu hoa, chậu hoa từ trên ban công ngã rơi xuống.
Chậu hoa đúng lúc rơi vào trên đầu người đi đường. Thông thường mà nói, chậu hoa đụng vào đầu, vẫn phải có một cái nứt ra. Lần này nứt ra là chậu hoa, vì người đi đường đó là Trương Phi, cái đầu của ông ta cứng đặc biệt. Nhưng Trương Phi thò tay kiểm tra một tí cái đầu của ông ta, vẫn là phát hiện sưng lên một cục u.
Trương Phi lầu bầu một tiếng, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
“Xem tướng Trại Thần Tiên, không linh không lấy tiền!”
Tiếng rao của  xem tướng tiên sinh đã thu hút Trương Phi.
Trương Phi liền xuống ngựa,
“Thế thì, trước tiên người xem tướng ngựa của tôi đi.”
Xem tướng tiên sinh liền nhìn con ngựa, con ngựa cũng nhìn xem tướng tiên sinh, cả hai liền nhìn lẫn nhau một cách lặng lẽ hết một hồi.
Xem tướng tiên sinh nói với Trương Phi:
“Con ngựa này sẽ ảnh hưởng số phận của người cưỡi ngựa.”
Ông ta chú ý đến cục u trên đầu Trương Phi nói:
“Người có phải là vừa mới gặp phải một tai nạn nhỏ đúng không?”
“Không sai chút nào!”
Trương Phi rất khâm phục.
Xem tướng tiên sinh liền đi lật sách tướng của ông ta, sách tướng của ông ta có đủ loại đủ kiểu, ngoài xem tướng người ra, còn có xem tướng lừa, xem tướng heo, xem tướng chuột, xem tướng cú…..Ông ta tìm ra một quyển sách xem tướng ngựa, lật cho Trương Phi xem,
“Ngài nhìn xem, trong này nói, trên trán có đốm trắng, trước mắt có máng nước, ngựa này kêu là Đích Lô, đối với chủ nhân có hại.”
Trương Phi sờ sờ cục u trên đầu, trên đường quay về nhà cũng không dám cưỡi Đích Lô nữa.

Trương Phi đang sắp vào cửa, vừa đúng lúc Lưu Bị đang sắp ra khỏi cửa.
Lưu Bị kéo dây cương ngựa trong tay Trương Phi, nói:
“Lưu Biểu có việc gấp mời huynh đi, muốn cưỡi con ngựa nhanh này của đệ đi một chuyến.”
Trương Phi cảnh cáo Lưu Bị:
“Xem tướng tiên sinh nói Đích Lô là con ngựa hại, đại ca không thể mạo hiểm!”
Lưu Bị nói:
“Ta không tin ngựa có thể hại người, số phận của con người phải nắm chắc ở trong tay bản thân con người, đừng nghe xem tướng tiên sinh nói.”
Trương Phi ngơ ngác nhìn Lưu Bị vung roi mà đi.
Ai ngờ ngựa không hại người người hại người, em trai vợ của Lưu Biểu, Thái Mạo đã làm xong cạm bẫy, đang đợi Lưu Bị chui vào trong. Có một người tốt tên Y Tịch đem nguy hiểm nói với Lưu Bị, Lưu Bị vội vàng cưỡi lên Đích Lô chạy trốn ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Nhưng đường đi có một con sông nhỏ chặn mất, sông rộng con số trượng.
Phía sau, Thái Mạo dẫn binh lính đuổi đến rồi.
Lưu Bị hỏi Đích Lô:
“Có thể nhảy qua được không?”
Đích Lô ngẩng đầu kêu lên một tiếng, kêu đến thật là khó nghe, nhưng động tác tiếp theo rất là hoàn mỹ, nó thậm chí ở trong không trung ngừng lại mấy lần, để cho Thái Mạo và binh lính của ông ta có thể thưởng thức từ vẻ mặt.
Thái Mạo nhìn thấy Lưu Bị ở bờ đối diện, lại hỏi con ngựa của mình:
“Có thể nhảy qua được không?”
Con ngựa của Thái Mạo cũng kêu lên một tiếng, kêu đến rất dễ nghe, nhưng tiếp theo không có động tác gì.
Bản than Thái Mạo cũng nhảy không qua được, đành phải trước tiên quay về nhà, lần sau lại tìm cơ hội hại Lưu Bị.
Lưu Bị vui mừng cưỡi ngựa quay về, nói với Trương Phi:
“Tam đệ này, ngày hôm nay may nhờ có Đích Lô!”
Lưu Bị kể lại câu chuyện của Đích Lô cứu chủ, chứng minh quan điểm của Trương Phi trước kia là buồn cười.
Trương Phi liền hằm hằm ra phố. Ông ta tìm đến người xem tướng đó, bay lên một chân, đem sạp hàng xem tướng đá lật nhào. “gọi là ngươi hù dọa làm người….”
Xem tướng tiên sinh vừa nhặt những sách tướng đó của ông ta một cách kinh hoàng, vừa giải thích:
“Trong sách nói, Đích Lô là có lúc cứu người, có lúc hại người, cứu người về sau lại hại người…..”
Nhưng Trương Phi không còn tin xem tướng tiên sinh nữa rồi.
Bà vợ của Trương Phi rất nhớ ông ta, ông ta liền hướng về Lưu Bị xin phép, cưỡi lên con ngựa Đích Lô vừa nhanh vừa an toàn quay về quê nhà thăm người thân.
Đích Lô đang thồ Trương Phi ở giữa núi đồng chạy thoải mái tùy ý.
Đang đi như thế, có thêm một tiếng vó ngựa, Trương Phi quay đầu lại nhìn, có một thương nhân đuổi theo đến.
Trương Phi vỗ Đích Lô một cái, muốn nó tranh giành chút hơi.
Nhưng người thương nhân đó vẫn là vượt qua Trương Phi rồi, ông ta nói:
“Ngựa tôi đây có thể gọi là thiên lý mã, con ngựa của ông sao có thể là đối thủ được!”
Trương Phi tức giận điên người…..có điều lần này ông ta lại đuổi không kịp người ta rồi, ông ta đành phải xuống ngựa đi nhặt cái mũ, “cơn cáu giận” của ông ta bị triệt tiêu mất rồi.
Trương Phi nhặt về cái mũ, tiếp tục lần nữa thúc ngựa tiến lên phía trước, chưa đi được bao xa, Đích Lô bổng nhiên ngựa mất móng trước, Trương Phi bị quăng đi ra một cách đột ngột không kịp đề phòng.
Trương Phi ngã ngồi ở trên đất, nhìn Đích Lô lầu bầu nói:
“Đích Lô ơi là Đích Lô, sao lại chuyển đến ta cưỡi thì xui xẻo vậy? !”
Bấy giờ Trương Phi nghe thấy tiếng vang hi li hoa la, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đường phía trước xuất hiện một đống đất.
Thì ra, trên sườn núi ở đây một ngàn năm trước nảy sinh một vết nứt dài giống như một con giun đất. Vết nứt nhỏ này phát triển từng ngày từng ngày, càng lúc càng dài, càng lúc càng rộng, cuối cùng ở ngày hôm nay của một ngàn năm sau sụp lún.
Cơ hội ngàn năm khó gặp này đúng lúc để cho người thương nhân đó gặp được.
Trương Phi đến bên đống đất, trong đống đất bổng nhiên thò ra một cánh tay nắm lấy chân của Trương Phi, đây là cánh tay của người thương nhân đó. Sau đó trong đống đất lại thò ra một cái móng ngựa, con thiên lý mã đó cũng đang cầu cứu.
Nếu như Đích Lô vừa rồi không đem Trương Phi ném xuống, Trương Phi cũng đành phải ở trong đống đất đợi người đến cứu rồi.
“Nói như vậy,”
Trương Phi nói với Đích Lô:
“Ngươi vẫn là chiếu cố ta rồi hả?”
Tiếp theo, Trương Phi dọn ra miếng đất, Đích Lô dùng móng bào đất, đem người thương nhân và ngựa giải cứu ra.
Người thương nhân cũng không dám cưỡi con ngựa của ông ta nữa.
Người thương nhân nói với Trương Phi:
“Để cảm ơn ông, tôi đem thiên lý mã của tôi tặng cho ông đấy.”
Trương Phi liền hỏi người thương nhân:
“Thế ông làm sao đi đường đây?”
Người thương nhân nói:
“Tôi sẽ cưỡi con ngựa của ông.”
Trương Phi có chút do dự, nhưng người thương nhân nói một cách lien tục:
“Van nài người đấy, van nài người đấy.”
Trương Phi là người ăn mềm không ăn cứng, đành phải đồng ý.
Thế là người thương nhân cưỡi Đích Lô, Trương Phi cưỡi lên thiên lý mã, họ tiếp tục xuất phát.
“Không biết còn sẽ xãy ra chuyện gì…..”
Trương Phi đang thì thầm.

Trước mặt đi đến hai người , đều là quần áo đen đang che mặt, vừa đi vừa nhìn ngược nhìn xuôi.
Người thương nhân cười nói với Trương Phi:
“Hai người này sao lại học theo cách ăn mặc của cường đạo chứ!”
“Cái gì mà cải trang cường đạo chứ?”
Hai người hắc y nhân không vui rồi,
“Chúng ta vốn chính là bọn cướp đấy!”
Hai người họ lập tức kéo xuống vải che mặt, lộ ra một khuôn mặt hung dữ. Trong đó có một vị tự mình giới thiệu nói:
“Ta là đại cường đạo, hắn là nhị cường đạo.”
“Trời ạ, chuyến đi này tôi coi như là xúi quẩy đến cùng rồi!”
Người thương nhân nhăn mặt như đưa đám hướng về bọn cướp van nài,
“Tôi đem con ngựa tặng cho các người, xin hai vị tha mạng.”
“Đây là con ngựa của ta!”
Trương Phi không cho phép người thương nhân tặng đi Đích Lô.
“Chúng ta không phải là đã đổi rồi sao?”
“Nhưng ông chỉ có quyền sử dụng, quyền của cải ở chổ ta đây.”
Trương Phi và người thương nhân nắm chặt dây cương của Đích Lô tranh chấp không ngừng.
“Các ngươi đừng tranh giành nữa,”
Đại cường đạo đến khuyên giải nói,
“Chúng ta còn có việc càng gấp hơn, ngày hôm nay không cướp của các người đâu.”
Trương Phi và người thương nhân không tranh giành nữa, họ nghe thấy đại cường đạo vừa đi ra vừa cùng nhị cường đạo tiến hành đối thoại của họ:
“Buổi tối hôm đó sau khi chôn xong ta còn làm một ký hiệu, ỉa một bải cứt.”
“Ký hiệu này có thể là bị chó hoang ăn mất rồi phải không?”
…..
Mãi đến lúc cũng nhìn không thấy bọn cướp, nghe không được bọn cướp nói chuyện, người thương nhân vỗ trán reo vui:
“Vận số của ta tốt lại rồi, bọn cướp lạ không ăn cướp đồ!”
Nhưng Trương Phi nghĩ:
“Cần phải là bọn cướp số phận tốt chứ, vì họ nếu như dám cướp đồ sinh mạng sẽ không còn rồi.”
Phía trước lại có người đến, nhưng không phải là bọn cướp, là một hàng ngũ đi đón dâu. Có một cái kiệu hoa, phía trước kiệu hoa là tốp phường bát âm.
Tiếng kèn đồng làm cho Đích Lô bị giật mình, nó hướng về trong đất hoang chạy lung tung một cách như phát điên.
Người thương nhân hoảng sợ cuống cuồng, ông ta đang không có cách gì khống chế Đích Lô. Trương Phi đành phải bước đi theo sau.
Sau cùng, Đích Lô giống như cách ném Trương Phi vừa rồi cũng đem người thương nhân ném đến không trung….
“Ui chao !”
Người thương nhân ngã ở trên đất một cách nặng nề, bên tay ông ta còn dính một bàn tay cứt mốc lên như nấm!
“Ai thất đức thế này…..”
Người thương nhân nhìn phân trên bàn tay một cách ủ rũ, phẫn nộ, nhưng ông ta bổng nhiên lộ ra nét mặt tươi cười, “hì hì!”
Trương Phi lầm bầm:
“Cái lão này bị kích động quá mạnh, điên rồi.”
“Ông không chú ý đến bọn cướp nói sao?”
Người thương nhân lung lay bàn tay thối, nhắc nhở Trương Phi, “đây có lẽ là ‘ký hiệu’ của bọn cướp lưu lại, phía dưới chôn vật quý đây.”
Không hổ thẹn là cái đầu thương nhân.
Người thương nhân liền muốn mượn bảo kiếm của Trương Phi để đào đất.
Trương Phi quát nói:
“Đi rửa tay sạch đi!”
Người thương nhân rửa tay rồi, cầm bảo kiếm hướng xuống dưới đào. Trương Phi nhìn ông ta đào.
“Có đồ!”
Người thương nhân kêu lên.
Trong đất phát hiện có một cái bọc. Mở ra xem, toàn là vàng thỏi.
“Nhiều vàng thế này,”
Người thương nhân xoay đầu nũng nịu nói với Trương Phi,
“nếu như tôi một mình độc chiếm ngượng quá.”
Thế là Trương Phi cũng nũng nịu theo,
“là ông đầu tiên phát hiện được…..ông thật không giống một thương nhân….”
“Cho ông nè,”người thương nhân cầm lên một thỏi vàng đưa cho Trương Phi, “xem như đây là vàng thuê mượn kiếm vậy.”
Trương Phi có chút ngẩn người ra. Nhưng ông ta lại chờ đợi hết một hồi, đợi xem người thương nhân cùng ông ta tính toán vàng gì khác ngoài vàng thuê ra hay không.
Nhưng, hết rồi, người thương nhân muốn cùng Trương Phi kết toán sổ đã tính xong rồi.
Trương Phi lại là tức đến giận điên người, nhưng lần này ông ta dùng cái đầu đón được cái nón xông đến không trung, sau đó hét lớn lên một tiếng:
“lòng dạ của ông đen quá!”

Chạy đến hai người công sai xữ lý án.
Người công sai A chỉ vào người thương nhân đang giữ một đống vàng thỏi,
“Cái lão này rất đáng nghi ngờ.”
Người công sai B cầm lên một thỏi vàng để cho Trương Phi nhìn kỹ,
“ngươi xem này, thỏi vàng này là trong quốc khố, phía dưới có ấn ký.”
Trương Phi giật mình.
“Đeo lên đi,”
Người công sai A cầm còng tay nói với người thương nhân, “chúng ta cuối cùng có thể báo cáo công tác rồi.”
“Tôi không phải là bọn cướp, tôi quá bị oan!”
Người thương nhân bị còng tay vừa khóc vừa kêu gào, hơn nữa ông ta cảm thấy đến kỳ lạ, ông ta chỉ vào Trương Phi hỏi công sai:
“Ông tại sao không bắt ông ta? Ông ta có râu quai nón, da thịt đen hơn tôi, ông ta càng giống bọn cướp đấy.”
Người công sai B hướng về người thương nhân giải thích:
“Chính là một tiếng hét của ông ta từ ngoài mười dặm đem chúng ta dẫn đến, ông ta đối với phá án có công, chúng ta bắt ông ta làm gì chứ?”
Trương Phi nhìn người công sai dẫn đi người thương nhân trong lòng nghĩ:
“Vận mệnh của ta thật tốt. Nhưng, ta không thể không nói lời nói thật.”
Trương Phi kêu công sai lại, thay người thương nhân biện hộ:
“Ông ta không phải là bọn cướp, chỉ là có chút lòng tham.
Các công sai rất thương xót cho Trương Phi,
“Ông biện luận cho bọn cướp, thế thì ông chính là đồng bọn của bọn cướp rồi, ông cũng đeo lên đi.”
Hai người công sai cưỡi lên hai con ngựa của bọn cướp, đeo lên cái bọc tang vật, còn dùng xiềng xích dắt hai tên cường đạo. Không chừng cường đạo này cần phải đánh dấu ngoặc kép, nhưng hai công sai không để ý nhiều thế này, họ chỉ phụ trách bắt bọn cướp, có nên cho bọn cướp đánh dấu ngoặc kép hay không thế thì phải đợi vào cửa nha môn, đó là việc của quan lão gia.
Trương Phi đang bị xiềng xích dắt đi, vừa đi vừa suy nghĩ:
“Đại ca nói, vận mệnh cần phải nắm chắt ở trong tay mình…..”
Trương Phi liền nói với công sai cưỡi ở trên ngựa:
“Nếu như không đem bọn cướp thật bắt được, họ vẫn sẽ cho các người thêm phiền phức đấy.”
Hai người công sai thương lượng hết một hồi, cảm thấy lời nói của Trương Phi có lý, họ liền hỏi Trương Phi:
“Thế thì ngươi nói làm thế nào đây?”
“Để cho bọn cướp mắc câu…..”
Trương Phi đề nghị:
“có thể trước tiên lưu lại một “ký hiệu”.
Công sai A liền hỏi công sai B:
“Ông đến lưu lại hay là tôi đến lưu?”
Công sai B nói:
“Ông lưu đi, mùi của ông truyền xa hơn.”
Kế sách của Trương Phi quả nhiên có hiệu lực. Hai tên cướp thật ở ngoài mười dặm xúc động rồi.
Đại Cường Đạo gắng sức ngửi cái mũi,
“Ta giống như ngủi đến loại mùi đó…..”
“Đúng vậy,”
Nhị Cường Đạo nói,
“Tôi giống như nhìn thấy ánh sáng của vàng!”
Họ hướng về phía mùi dốc hết sức chạy như bay.
Không bao lâu sau họ đến trước ký hiệu. Họ ngồi xổm xuống nghiên cứu.
Họ có chút nghi hoặc.
“Đúng lý, không có tươi mới thế này chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta chôn vàng xuống đã 10 ngày rồi.”
“Quá tốt rồi, hai vị, cùng chúng tôi đi một chuyến vậy.”
Đại cường đạo và nhị cường đạo quay đầu một cách giật mình, nhìn thấy hai vị công sai đứng ở sau lưng.
“Chạy mau!”
Làm công việc này thì phải chú ý tốc độ.
Nhưng Đại Cường Đạo bị Trương Phi đón mặt đón được rồi. Trương Phi đem còng tay mở ra, thuận tiện cho Đại Cường Đạo đeo lên.
Trương Phi nói:
“Ngươi thử xem, có thể mở ra được không?”
Đại Cường Đạo mấy lần như thế cũng mở không ra, Trương Phi bấy giờ mới yên tâm.
Nhị cường đạo thiếu chút nữa đã chạy trốn rồi, lại bị Đích Lô đá cho một chân, trên mặt đóng lên một dấu chân ngựa.
Đại Cường Đạo nhìn mặt Nhị Cường Đạo, nói:
“Hoa văn rất đẹp.”
Nhị cường đạo nói một cách đắc ý:
“Sau này khi tôi ra ngoài sẽ có một biệt hiệu vang dội, trên giang hồ đều gọi tôi là ‘mặt móng ngựa’!”
Trương Phi cưỡi lên Đích Lô tiếp tục đuổi theo con đường của ông ta.
Khi Trương Phi không còn tin một con ngựa sẽ ảnh hưởng vận mệnh của ông ta nữa, ông ta và Đích Lô liền trở thành bạn.

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA