Thai Hung Hạ Hầu Đôn hội viên hội tàn tật. - Ebookdich

Hạ Hầu Đôn hội viên hội tàn tật.

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

Mỗi ngày vào ca, quan văn và võ tướng thủ hạ Tào Tháo mặt đối mặt đứng thành hai hàng.
Đứng ở đối diện mưu sĩ Tưởng Can là đại tướng Hạ Hầu Đôn. Tưởng Can đã mấy lần hướng về Tào Tháo đề ra muốn đổi chổ.
“Thừa tướng, cho tôi đổi chổ đi.”
Tưởng Can nói:
“Nếu không thì cho Hạ Hầu Đôn đổi chổ đi, tính cách của ông ta quá xấu, tôi chịu không nổi ông ta.”
Tào Tháo nói:
“Ông không phải lo, ta tự có cách.”
Ông ta dặn bảo một binh sĩ:
“Sau này mỗi ngày ngươi chuẩn bị một chậu nước lạnh, đợi đến lúc Hạ Hầu tướng quân xúc động quá đáng, thì tưới về phía trên đầu ông ta.”
“Tuân lệnh.”
Một hôm Tưởng Can ra một câu đố, để cho mọi người đoán một loại côn trùng.
           Nam Dương Gia Cát Lượng,
           Ổn tọa trung quân tướng.
           Bài khai bát quái trận,
           Chuyên tróc phi lai tướng.
Hạ Hầu Đôn lập tức trên đầu bốc hỏa, ông ta thoáng cái chạy qua, muốn đem cái mũi của Tưởng Can kéo xuống,
“Ông sao lại giỏi chí khí người ta, dập tắc uy phong mình chứ?!”
Tào Tháo vội vàng hạ lệnh:
“Mau cứu hỏa!”
Người lính đó liền đem chậu nước đã bưng hết cả buổi hướng về trên đầu Hạ Hầu Đôn hắt đi một cách căm hận.
Hạ Hầu Đôn lắng dịu một chút rồi, đối với Tưởng Can lẩm bẩm nói:
“Câu đố của ông ra quá khó, là con bướm hay là con ong hả? Làm cho người ta đoán đến đau cả đầu.”
Tưởng Can nói:
“Ông quá lợi hại, hù đến tôi đem câu đố quên hết sạch trơn rồi.”
Về sau, vì nghĩ đến trị an xã hội, Tào Tháo bố trí cho Hạ Hầu Đôn nhân viên chuyên nghiệp phòng cháy chữa cháy. Hạ Hầu Đôn bất luận đi đâu, phía sau đều cùng đi theo người binh lính bưng nước đó.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy liền cùng Hạ Hầu Đôn thương lượng:
“Hạ Hầu tướng quân, mỗi chuyến ra phố người hay nhất chỉ cải nhau một lần, đở phải tôi lại đi lấy nước.”
Hạ Hầu Đôn không vui, ông ta chỉ vào nhân viên phòng cháy chữa cháy gầm lên giận dữ:
“Ngươi không có quyền can thiệp tự do cải nhau của ta!”
Trên đầu hạ Hầu Đôn lại bốc ra ngọn lửa, thế là nhân viên phòng cháy chữa cháy rất nhanh dùng hết chậu nước thứ nhất của anh ta.
Nhưng đợi đến lúc nhân viên phòng cháy chữa cháy lấy đến chậu nước thứ hai, Hạ Hầu Đôn đã cải nhau hết bốn năm lần rồi…..
Các hàng xóm của Hạ Hầu Đôn dần dần quen rồi bưng mước cùng hạ Hầu Đôn nói chuyện.
“Hạ Hầu tiên sinh, chào buổi sáng,”
Một người phụ nữ trẻ nói một cách nơm nớp,
“Tâm tình của ngài ngày hôm nay tốt chứ?”
Người phụ nữ trẻ đang bưng chậu nước một cách run run. Lại đến một bà lão cũng không quên bưng nước.
“Ngày hôm nay không lạnh cũng không nóng, cũng không tuyết rơi cũng không có sét đánh cũng không có cát bụi nổi lên, thật không có sức mạnh rồi!”
Hạ Hầu Đôn nổi lên bực bội, trên đầu lại bắt đầu bốc hỏa rồi.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ ngộ ương (ra tay trước giành thế chủ động, ra tay sau gặp phải tai ương), bà lão liền vội vàng giúp người phụ nữ trẻ cùng nhau hướng về Hạ Hầu Đôn hắt nước….
Việc của Hạ Hầu Đôn làm được xuất sắc nhất chính là đánh trận, cho nên Tào Tháo thường xuyên phái ông ta đi đánh trận.
Lần này ông ta lại rất nhanh đã đem kẽ địch đánh bại rồi.
Ông ta giơ cao đại đao, thừa thắng truy kích. Nhưng bấy giờ bổng nhiên nổi lên cơn gió.
Tướng địch ở trên lưng ngựa quay mình kéo cung, tự nói đối với mình:
“Để ta bắn một mũi tên hù ông ta lui.”
Mũi tên này ban đầu bắn chệch rồi, chỉ là do tác dụng của gió đúng lúc bắn trúng con mắt trái của Hạ Hầu Đôn. Hạ Hầu Đôn tính nóng vội vàng nhổ tên, lại ngay cả con ngươi cùng lúc nhổ ra ngoài rồi. Ông ta đem con ngươi nhét lại vào trong hốc mắt, phát hiện con mắt này có chút vấn đề.
Ông ta bịt lại con mắt phải nhìn tướng địch, lại là một dãy sơn đen.
“Con mắt này của ta,”
Ông ta đối với tướng địch gầm lên,
“Cái gì cũng nhìn không thấy rồi.”
Tướng địch gãi gãi đầu nói:
“Mẹ tôi nói, ăn cái gì bổ cái đó….”
Thế thì, ăn con ngươi vẫn có thể mọc ra con ngươi hả? Hạ Hầu Đôn “hầm hừ” nuốt xuống con ngươi của ông ta.
Điều làm cho Hạ Hầu Đôn thất vọng là, trong hốc mắt trống không của ông ta vẫn là trống rỗng, ông ta vẫn là trở thành độc nhãn long rồi.
Thiếu mất con mắt rồi, nhưng hận thì càng lớn thêm. Ông ta cả ngày dùng một cái đậy mắt màu đen che lại con mắt trái, giống như hải tặc, người nào gặp rồi người đó phải sợ. Không có người nào dám ở trước mặt hạ Hầu Đôn nói “độc”, nói “nhãn”, nói “long”, ngay cả chữ cách phát âm gần với 3 chữ này đều không dám nói.
Ví dụ như, một vị đồng nghiệp cầm một quyển sách hỏi Tưởng Can: “ông đọc qua quyển sách này chưa?”
“ ‘Đọc’? Đừng tìm phiền toái.” Tưởng Can nhắc nhở đồng nghiệp, “ông cần hỏi ‘xem qua quyển sách này chưa’?”
Nhưng không kịp rồi, Hạ Hầu Đông đã đi đến, ông ta đoạt lấy quyển sách đó, xé thành vở vụn, hỏi người đồng nghiệp:
“Ông ăn qua quyển sách này chưa?”
Đồng nghiệp nói:
“Chưa.”
Hạ Hầu Đôn liền đem mãnh vụn của sách nhét vào trong miệng ông ta.

Một hôm, một người đàn ông chống hai cái nạng đến tìm Hạ Hầu Đôn.
Hạ Hầu Đôn khó chịu nói:
“Ông muốn ta cho ông tiền hả?”
“Không,”
Người đàn ông đưa qua một tờ giấy,
“Tôi là muốn ông gia nhập hiệp hội của chúng tôi.”
Trên giấy viết:
              Đơn Xin Gia Nhập Hiệp Hội Người Tàn Tật
Hạ Hầu Đôn nổi trận lôi đình:
“Ta mới không vào hội của các người, ta không phải là người tàn tật!!”
Hạ Hầu Đôn đem cây gậy chống của người đàn ông đó bẻ gãy hết một cây, còn cảnh cáo ông ta, nếu như ông ta còn đến sẽ bẻ gãy một cây kia của ông ta.
Nhưng ngày thứ hai lại có người đến, người đó nói:
“Tôi cũng là ‘người của hội tàn tật’.”
Hạ Hầu Đôn thăm dò đối phương một cách sững sờ, nhìn không ra ông ta tàn tật ở chổ nào. Người đó chỉ có thấp bé một chút, nhưng thấp bé không thể xem như là người tàn tật được.
Người lùn bắt đầu hướng về Hạ Hầu Đôn giảng giải:
“Tổ chức của chúng tôi là một đại gia đình động viên lẫn nhau giúp đỡ người tàn tật….”
Hạ Hầu Đôn sắp dõng dạc cắt đứt lời nói của người lùn, “nhưng ta không muốn gia nhập, ta không phải là người tàn tật!”
Nhưng người lùn này đang từ tốn nói tiếp tục, “hội viên của chúng tôi là thân tàn lòng không tàn……”
Hạ Hầu Đôn thầm nghĩ:
“Ta đến thả hết âm lượng thét một tiếng, để cho hắn ta bịt lỗ tai chạy trốn.”
Hạ Hầu Đôn liền vận khí đan điền, ở bên tai người lùn hét nói một cách kêu gào khản cổ:
“Ông cút đi!!”
Kỳ lạ thay người lùn cũng không chạy trốn, vẫn thao thao không dứt một cách dáng vẻ như thường.
“Lỗ tai của ông ta phải bị chấn động điếc rồi chứ?”
Hạ Hầu Đôn thoáng cái chợt hiểu ra,
“Ồ, có lẽ ông ta vốn chính là……”
Hạ Hầu Đôn đành phải đem người đó rút lại thành một hình tròn nâng ở trong tay, đem ông ta giống như ném quả tạ ném đi ra một cách xa xa.
“Lần này nhìn chung cái tai không vương vấn gì rồi.”
Hạ Hầu Đôn dựa vào ghế xích đu thả lỏng hơi thở.
“Hội viên của chúng tôi bất khuất!…..”
Người lùn lại quay về tiếp tục tuyên truyền giải thích, tuy rằng quần áo của ông ta đã có chút dơ.
Lần này người lùn trở thành “quả bóng”, bị một cái chân của Hạ Hầu Đôn đá bay về phía bầu trời.
Hạ Hầu Đôn yên tĩnh được một lát, vì mũi chân của ông ta đủ cứng. Nhưng người lùn lại xuất hiện.
“Lần này đem ngươi làm trò chơi gì đây?.....làm búa ném vậy.” Hạ Hầu Đôn hai tay nắm chặt một cánh tay của người lùn, xoay tròn xoay tròn thân hình, xoay đến lúc nhanh nhất kêu lớn lên một tiếng buông tay ra, người lùn bay đi ra một cái “vù”!
Hạ Hầu Đôn tự nói với mình:
“Lần này hắn nếu như vẫn có thể trở lại, ta sẽ đầu hàng.”
“Hội viên của chúng tôi so với người khỏe mạnh có ý chígấp trăm lần……”
Hạ Hầu Đôn rất khó nhận ra người hội viên này, khắp mình ông ta bẩn thỉu rách nát, mặt cũng đen xì, nhưng tiếng nói trấn tĩnh như ban đầu.
Hạ Hầu Đôn triệt để nhận thua, ông ta đối với người lùn làm một cái chắp tay vái chào, “tôi xin trở thành hội viên hội tàn tật!”

Hạ Hầu Đôn lần đầu tiên tham gia hoạt động hội tàn tật.
Vừa vào cửa nhìn, ngoài hai vị hội viên đã gặp qua, còn có người mù, người câm, người yếu trí tuệ v.v…
Người lùn dẫn đầu, “cho phép chúng tôi vỗ tay hô to….hoan hô hội viên mới!”
Mọi người lập tức vỗ tay đồng thanh hoan hô. Trong đó có một người đang làm điệu bộ một cách tay chân luống cuống, người lùn giúp ông ta hướng về Hạ Hầu Đôn giải thích:
“Ông ta không thể hô, dùng ngôn ngữ người câm hướng về ông bày tỏ hoan nghênh.”
Còn có một hội viên yếu trí tuệ đối với hạ hầu Đôn nói:
“Tôi tên Bốc Thông Minh, tôi có thể vỗ tay của ông không?”
Hạ Hầu Đôn liền thò ra hai cánh tay cùng Bốc Thông Minh vỗ với nhau. Họ đều cảm thấy vỗ tay của người khác so với vỗ tay của mình càng vui vẻ.
Tiếp theo lại có một hội viên mất đi hai cánh tay nói với Hạ Hầu Đôn:
“Xin lỗi, tôi không có tay, vỗ chân cũng vậy đúng không?”
Người hội viên đó gắng sức vỗ chân, âm thanh của anh ta vỗ chân so với âm thanh của người khác vỗ tay còn muốn vang hơn, làm cho Hạ Hầu Đôn nghe rất cảm động.
“Cám ơn, cám ơn!”
Hạ Hầu Đôn còn là lần đầu tiên dùng bàn tay nắm chân của người khác.
Một hôm Bốc Thông Minh hăm hở đến tìm Hạ hầu Đôn,
“Tôi nhặt cho ông một con mắt!”
Trong nắm tay của Bốc Thông Minh đang nắm vật gì đó.
Hạ Hầu Đôn để cho Bốc Thông Minh mở ra bàn tay, thì ra là một viên đá có chút giống như con mắt.
Bốc Thông Minh giúp Hạ Hầu Đôn lắp lên con mắt đámột cách nhiệt tình, rồi lập tức nhảy lên cười nói:
“Tốt, hai con mắt tốt hơn một con mắt!”
Hạ Hầu Đôn có thêm một con mắt đi đến trên đường phố. Mấy người đi đường đều chú ý con mắt bên trái đó của hạ Hầu Đôn có chút khác thường.
Hạ Hầu Đôn ở trên phố gặp phải Tưởng Can, Tưởng Can nói:
“Hạ Hầu tướng quân, con mắt trái của người có tình người nhất.”
“Hả?”
 Lời nói của Tưởng Can là có ý gì đây? Hạ Hầu Đôn vừa đi vừa suy nghĩ.
Đi đến ngoài một trăm bước, Hạ Hầu Đôn cuối cùng mới hiểu rõ, “ông ta là chế diễu ta một chút tình người cũng không có!”
Điêu này quá làm cho người ta đau lòng rồi.

Hạ Hầu Đôn từ đấy thường đem con mắt đá này mang theo bên mình, để cho nó nhắc nhở mình đừng có nóng nảy.
Bốc Thông Minh thường bị tên lưu manh ức hiếp, lần này đúng lúc để cho Hạ Hầu Đôn nhìn thấy rồi. Tên lưu manh đó đang cười nham nhở đi về phía Bốc Thông Minh, chỉ vào viên đá cuội bên đường, “Thông Minh ơi, ngươi thông minh thế này, tại sao cái bánh bao to thế này không biết nhặt lên ăn chứ?”
Bốc Thông Minh cong lưng đi nhặt cái bánh bao đó. Tên lưu manh che miệng cười thầm.
Không ngờ, Bốc Thông Minh đem cái bánh bao đá đưa cho tên lưu manh một cách hiền lành:
“Đại ca, người ăn một nữa, tôi ăn một nữa.”
“Người đừng khách sáo mà!”
Tên lưu manh nắm chặt Bốc Thông Minh, cười cười kiên quyết đem bánh bao đá nhét vào trong miệng Bốc Thông Minh.
“Thật đáng ghét quá đi!”
Hạ Hầu Đôn nắm chặt nắm tay, trên đầu lại vọt lên ngọn lửa. Ông ta nhún người hướng lên phía trước, một tay níu chặt tên lưu manh, giơ nắm tay sắp đánh. Tên lưu manh vội vàng van nài.
Bấy giờ Bốc Thông Minh nhắc nhở Hạ Hầu Đôn:
“đồ vật của ông rơi rồi.”
Hạ Hầu Đôn buông tên lưu manh ra, hướng về trên đất nhìn, Thì ra là con mắt đá đó, nó đang nhìn Hạ Hầu Đôn, để cho ông ta bình tỉnh trở lại.
Hạ Hầu Đôn liền cầm bánh bao đá nói với tên lưu manh:
“Cái bánh bao này ta trước tiên cắn một cái, chúng ta mỗi người một miếng….”
Thật là miệng sắt răng thép, một tiếng oàng, Hạ Hầu Đôn đem bánh bao đá cắn ra một miếng rồi.
Tên lưu manh liền vung chân chạy, so răng so không được, có thể so chân…..xem ai chạy nhanh hơn.
Hạ Hầu Đôn cùng Bốc Thông Minh cười lớn với nhau.
Cái cười của Hạ Hầu Đôn đúng lúc được Tưởng Can đi ngang qua nhìn thấy đến, Tưởng Can thầm nghĩ:
“Cái lão này cười lên vẫn là rất đáng yêu đấy chứ.”

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA