9/Chất tẩy rữa ký ức
Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013
-->
Tào Tháo thường hay quên trước quên sau, phải nhờ Tưởng Can nhắc nhỡ.
Buổi sáng Tưởng Can phải bịt mũi nói với Tào Tháo, “thừa tướng, ngày hôm nay ngài quên súc miệng rồi, ngài là có bệnh thối mồm đấy!”
Buổi trưa, khi Tào Tháo ngủ trưa, Tưởng Can ở bên ngoài lo lắng, “bên trong sao mà không có chút động tĩnh gì vậy cà?”
Tưởng Can bất chấp tất cả lao vào, một tay kéo phăng cái chăn của Tào Tháo.
“Ông làm gì vậy?”Tào Tháo bị giật mình tỉnh thức bừng bừng phẩn nộ.
Tưởng Can giải thích nói: “ngài lại quên ngáy rồi, làm tôi lo sợ quá đi.”
“Xấu hổ quá,” Tào Tháo vội vàng xin lỗi, “lần sau tôi nhất định không quên…..”
Tào Tháo vừa mặc quần áo vừa lẩm nhẩm, “kỳ lạ, sao ta lại hay quên thế này, nhưng sao có một việc không cách nào quên____nỗi nhục Xích Bích!”
Tưởng Can liền vội vàng cầm cây viết đem hai chữ Xích Bích trên bản đồ bôi mất đi.
Nhưng địa danh bị bôi mất này toả ra càng gai mắt hơn, Tào Tháo nỗi cáu quở trách Tưởng Can: “ông là đang nhắc nhỡ tôi, trong lịch sử của ta có điều ô nhục này!”
Ôi, Xích Bích ơi là Xích Bích, trong lòng Tào Tháo mãi mãi đau.
Vì để tránh kích thích Tào Tháo, Tưởng Can đề nghị các đồng sự đừng mặc quần áo đỏ, vì màu đỏ chính là chữ “Xích”.
Vì để tránh kích thích Tào Tháo, Tưởng Can đề nghị các đồng sự đừng mặc quần áo đỏ, vì màu đỏ chính là chữ “Xích”.
“Các chữ gần âm của chữ “Xích” cũng phải sửa đi,” Tưởng Can nhắc nhỡ mọi người, “ví dụ như nói ‘ăn’phải sửa là ‘nuốt’
Người đồng sự A nói: “điều này thật đáng để cho người ‘nuốt hết hồn’!”
Người đồng sự B nói: “quả thực ‘nuốt không trôi’.”
Tưởng Can lẩm nhẩm nói: “có lẽ nên để cho thừa tướng tìm chút thuốc nuốt, tìm loại thuốc có thể làm cho người ta quên đi.”
Lại nói về thần y Hoa Đà hành y lưu động, lại đến Nguỵ quốc.
Bụng của ông ta đói rồi, muốn tìm một nơi để ăn, ông ta nhìn thấy trên tấm biển cửa hiệu ven đường viết “Tiểu Thôn Điếm”.
“Đây là nghĩa gì vậy?”
Chủ quán bước đến chào đón: “thưa ngài, nuốt món gì vậy?”
“Ngôn ngữ của Nguỵ quốc thay đổi đến kỳ lạ!” Hoa Đà lắc đầu. “Cho bát mì đi.”
“Ôi, không sửa không được,” người chủ quán vừa bê bát mì đến, vừa kể khổ, “ai không sửa sẽ phải nuốt kiện tụng….”
Bấy giờ, ngoài cửa Tưởng Can đi đến, vừa thấy Hoa Đà Tưởng Can quá đổi vui mừng, “Hoa y sinh! Tào thừa tướng đang chờ ngài đấy!”
Tưởng Can nắm nách của Hoa Đà kéo ra ngoài.
Tưởng Can nắm nách của Hoa Đà kéo ra ngoài.
Vì để bách tín của Nguỵ quốc không còn phải đem ăn cơm nói thành “nuốt cơm”, Hoa Đà đành đồng ý nghiên cứu cho Tào Tháo chất tẩy rữa ký ức.
Trên bàn bày la liệt hủ hủ lọ lọ, Hoa Đà đang bận rộn đem thuốc nước trong hủ đổ vào trong lọ, rồi lại từ trong lọ đổ vào trong hủ…..
Sau cùng Hoa Đà để cho Tào Tháo dùng thử thuốc nước của ông ta điều chế, “Tào thừa tướng uống thử xem……”
Tào Tháo uống hết thuốc nước, “Á, đắng quá!”
“Xin nhảy 3 cái.”
Tào Tháo liền giống như con thỏ nhảy cà tưng 3 cái.
“Hãy xoay 3 vòng.”
Tào Tháo lại xoay đi 3 vòng.
“Tốt, Tào thừa tướng, bây giờ mời ngài trả lời,” Hoa Đà bắt đầu trắc nghiệm thử, “có nhớ cuộc chiến Xích Bích không?”
“Cái gì?” Tào Tháo hoàn toàn mù tịt, “ăn…..ăn cái gì?”
“Cuộc chiến Xích Bích!”
“Ăn cái mũi? Cái mũi của ai?”
“Thành công rồi,” Hoa Đà quay người nói với Tưởng Can, “ông ta hoàn toàn quên hết nỗi nhục của ông ta rồi!”
Nhưng Tào Tháo không chỉ chỉ có quên đi Xích Bích.
Ông ta hỏi Hoa Đà: “ông vừa nhắc nhỡ đến ‘Tào thừa tướng’ ông ta là ai vậy?”
Hoa Đa ngơ ngác.
Tưởng Can nói với Hoa Đà: “thành công của ông quá cao rồi, phải điều chỉnh lại một chút.”
Hoa Đà lại cúi đầu vào trong lọ lọ hủ hủ, phải đem thuốc nước của ông ta cải tiến thành kiểu như ý.
Lần này Hoa Đà tự mình dùng thử, mời Tưởng Can giám sát.
Hoa Đà cầm lọ thuốc lên, trong miệng nói: “ta cần phải quên chuyện lúc nhỏ trèo cây té xuống….”
Hoa Đà cầm lọ thuốc lên, trong miệng nói: “ta cần phải quên chuyện lúc nhỏ trèo cây té xuống….”
Ông ta uống hết nước thuốc.
Tưởng Can kêu Hoa Đà nhảy 3 cái, xoay 3 vòng.
Dựa theo lời dặn của Hoa Đà trước đó, Tưởng Can đem gương đến.
Hoa Đà xem kỷ bản thân trong gương: “ơ, cái sẹo ở thái dương này của ta từ đâu đến vậy?”
Đây chính là chất tẩy rữa ký ức kiểu như ý, đích thực là muốn quên cái gì sẽ quên cái đó.
Tiếp đến Tào Tháo cũng giống như Hoa Đà uống nước thuốc, ông ta đã quên đi nỗi nhục Xích Bích, lại không có quên bản thân họ Tào.
“Tôi cũng phải thử xem,” Tưởng Can cầm lên lọ thuốc, “tôi muốn quên đi lịch sử đau lòng bị con gái cự tuyệt.”
“Tôi cũng phải thử xem,” Tưởng Can cầm lên lọ thuốc, “tôi muốn quên đi lịch sử đau lòng bị con gái cự tuyệt.”
Hoa Đà hỏi Tưởng Can: “ông không sợ thuốc đắng sao?”
“Không sợ,” Tưởng Can nói: “cảm giác bị người con gái cự tuyệt càng đắng hơn.”
Tưởng Can ngữa cổ uống thuốc.
Ông ta đã thật sự hoàn toàn quên đi đã từng bị bao nhiêu người con gái nhốt ở bên ngoài cửa. Từ đấy về sau, ông ta đứng trước mặt một người khác giới trẻ tuổi không còn có chút gì tự ti nữa.
Đối diện đi đến hai người đẹp, Tưởng Can chào hỏi một cách tự nhiên quen thuộc: “hi!”
Hai người đẹp liền quấn lấy Tưởng Can, “Tưởng ca ca, em muốn quên đi thể trọng trước lúc giảm béo…, có thể giúp cho chúng em một chút chất tẩy rữa lý ức không?”
“Trên người ta đây!” Tưởng Can vỗ ngực một cách anh hùng vì được nhiều ưu ái.
Tin tức truyền đến Ngô quốc, Chu Du rất hứng thú.
“Đây quả là tin hay,” Chu Du nói với Lỗ Túc, “ai cũng có việc cần muốn quên.”
Chu Du liền nhờ bạn học cũ Tưởng Can chuyển nhanh cho ông ta một lọ chất tẩy rữa ký ức.
Người chuyển phát nhanh ra roi thúc ngựa đem thuốc nước đến.
Chu Du tay cầm lọ thuốc, cảm khái nói: “Lỗ Túc, điều ta muốn quên nhất là _____Gia Cát Lượng thông minh hơn ta.”
Chu Du tay cầm lọ thuốc, cảm khái nói: “Lỗ Túc, điều ta muốn quên nhất là _____Gia Cát Lượng thông minh hơn ta.”
Chu Du ấm ức uống nước thuốc.
Lỗ Túc liền đến kiểm tra: “đô đốc, ai là người thông minh nhất thiên hạ?”
Chu Du trả lời: “ta nhớ không rõ còn có ai thông minh hơn ta.”
Thế là tâm tình của Chu Du khoan khoái nhiều rồi. Ông ta quyết định phỏng chế chất tẩy rữa ký ức, để cho có nhiều người tâm tình được cởi mở.
Ông ta cũng bày ra lọ lọ hủ hủ, đem nước thuốc đổ qua đổ lại.
Tưởng Can đem Lỗ Túc làm chuột bạch, Chu Du bóp chặt cái mũi của Lỗ Túc bắt ép đổ thuốc vào.
Sau đó hỏi: “Gia Cát Lượng vẫn là thần tượng của ông đúng không?”
Lỗ Túc nói: “tôi quên mất rồi, hình như tôi là thần tượng của Gia Cát Lượng.”
Được rồi, Chu Du liền đem chất tẩy rữa ký ức phỏng chế đưa ra ngoài bán.
Tiểu điếm “Chu Ký” để bốn vị khách uống thử nước thuốc tại chổ, lập tức sản sinh đủ loại hiệu quả.
Vị khách thứ nhất là một người con gái trẻ tuổi, cô ta đã quên đi mình không phải là danh ca, lại đứng trên đường lộ làm Chung Liễu Nghi.
Tiếng vỗ tay vang lên,
lòng tôi càng hiểu rõ……
Cô ta hát thật không có đủ sự chuyên nghiệp, nhưng người đi đường vây quanh xem vì dũng khí của cô ta đều “vỗ tay vang lên.”
Người khách thứ 2 là một người ba, nhưng ông ta đã quên bản thân mình làm ba, cũng quên đi bản thân quá mập lại cùng con trai so tài leo cây.
Vị khách thứ 3 là một người mê kịch nói, nhưng ông ta đã quên đi, kịch là không có thật, cho rằng kẽ khốn nạn trên sâu khấu là thật, ông ta liền xách cây gậy lên khán đài đuổi đánh kẽ khốn nạn.
Người thứ 4 là một người phụ nữ, có một người bán hàng giảo quyệt từng đem củ cải làm thành nhân sâm bán cho bà ấy, sau khi uống thuốc xong, bà ta đã quên đi bị lừa lần trước, vẫn cứ dùng giá tiền mua nhân sâm đi đến người bán hàng đó mua củ cải.
Thuốc nước của Chu Du phỏng chế đã khởi động thị trường, bắt đầu sản xuất số lượng lớn.
Ống khói nhà máy toả ra khói đen, nước đen của cống ngầm chảy vào dòng sông.
Một con cá trống hiếu kỳ uống vào nước này bổng nhiên phấn chấn nhảy người lên, một tiếng đùng từ trong dòng nước nhảy lên trên bờ.
Cô nàng cá kêu anh chàng cá ở trên bờ mau mau quay trở lại, anh chàng cá đã hết hơi rồi.
Cô nàng cá kêu anh chàng cá ở trên bờ mau mau quay trở lại, anh chàng cá đã hết hơi rồi.
Cô nàng cá đau thương hỏi: “chàng tại sao phải làm như thế vậy?”
Anh chàng cá thoi thóp trả lời: “anh….anh đã quên…..cá là không thể sống ở trên bờ…..”
Dòng sông này chảy đến Thục quốc.
Bò và dê đang ở bên bờ sông uống nước, mùi vị của nước này không đúng rồi.
“Be…..!” đây không phải là tiếng dê kêu, mà là tiếng bò kêu, vì bò đã quên tiếng kêu của bò là như thế nào rồi.
Dê cũng đã quên sức lực của mình có hạn lại đi kéo cối xay thay cho lừa…..
Ngày hôm nay Gia Cát Lượng thức tỉnh dậy trong tiếng gà kêu.
“Cục cục tác……”
“Gì kỳ vậy, tiếng gà kêu này có vấn đề!” Gia Cát Lượng ngồi dậy một cách cảnh giác, đẩy cửa sổ ra xem, “sao lại là gà mái báo sáng vậy cà?”
Gia Cát Lượng tự nói: “gà mẹ báo sáng, thế thì gà trống sắp đẻ trứng rồi!”
Đúng vậy, Gia Cát Lượng kinh ngạc nhìn thấy một con gà trống đang ngồi ngay ngắn ổ trong tổ. Gà trống và gà mẹ đều đã quên đi bản thân phải làm gì rồi.
Trong nhà vọng ra ầm ĩ hạnh phúc, các con chuột đang vận chuyển đủ loại lương thực một cách trắng trợn. Có con đang ăn bánh quẩy, có con đem hộp bánh để ở trên cổ, có con đang hợp lực với nhau vận chuyển trứng…..chúng nó đã quên đi câu thành ngữ “gan nhỏ như gan chuột”.
Thế giới này thay đổi quá kỳ lạ, Gia Cát Lượng ngữa mặt lên trời thở dài, lại nhìn thấy trên trời cũng xuất hiện chuyện lạ….đàn ngỗng trong bầu trời đang kết hợp thành một cái dấu “?” Các con ngỗng trời đã quên cách viết chữ “nhân” là như thế nào rồi.
Bấy giờ Trương Phi đến báo cáo: “quân sư, Chu Du lạm chế chất tẩy rữa ký ức, ô nhiễm dòng sông rồi.”
“Thì ra là như thế, chúng ta đi xem xem ….”
Họ ở bên bờ sông gặp phải thần y Hoa Đà đang lưu động hành y về đến Thục quốc.
“Gia Cát tiên sinh, ngài đến xem!” Hoa Đà chỉ chỉ vào dòng sông,
“Cá dưới sông bắt đầu bơi ngữa rồi.”
Gia Cát Lượng nghiêm túc nói: “đến khi kẽ phỏng chế bản thân cái gì cũng đều quên cả, làm mò làm bậy, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.”
Gia Cát Lượng để cho Hoa Đà hoả tốc nghiên cứu chế tạo thuốc bột làm cho người hồi phục đầu óc.
Hoa Đà lại bày ra hủ hủ lọ lọ, trong hủ đang chứa hỗn hợp, trong lọ đang trộn, sương bột bốc lên, râu lông mày của Hoa Đà đều biến thành màu trắng…..
Sau cùng, đem thuốc bột điều chế xong đổ vào túi, Gia Cát Lượng còn ở trên miệng bao cột lên 3 cọng lông gà rừng, nói: “đây gọi là bom thuốc bột.”
Bom thuốc bột dọn lên gà bay.
Trương Phi lái gà bay bay đi.
Lại nói về Chu Du, loại thuốc nước chế tạo tầm bậy đã làm cho ông ta quên ngoài uống thuốc ra con người còn cần phải ăn, ông ta đem nhà máy thuốc làm thành phòng ăn rồi.
Ông ta đi vào xưỡng, một người đàn ông to lớn quấn tạp dề đang dùng cây gậy khuấy trộn nước thuốc trong cái nồi to. Chu Du dặn dò người đó: “ngày hôm nay bỏ nhiều đường cho ta.”
Nhưng người đàn ông đã quên mất đường, muối, bột hồ tiêu, vôi , xút gì gì đó có gì khác nhau, cứ mỗi loại đổ vào một chút.
Chu Du bê cái bát, người đàn ông dùng gáo bầu đem nước đen trong nồi múc vào trong bát, “rồi đấy, uống đi.”
Mùi vị trong bát này thật khó ngữi, nhưng Chu Du đã quên mất như thế nào là mùi vị nên ngữi, như thế nào là mùi vị khó ngữi, ông ta bê bát thuốc uống sạch một hơi.
Bấy giờ gà bay bay đến, Trương Phi đem bom thuốc bột thả vào ống khói xưỡng thuốc nước.
Bom thuốc bột nổ tung, sương khói bao phủ, bát thuốc, gáo bầu đều bị nổ bay đi.
Sau khi sương khói tan đi, Chu Du và người đàn ông đang ngồi ở trên đất, tuy rằng khắp người đều là bột trắng giống như tên hề, nhưng họ đều đã hồi tỉnh đầu óc rồi.
“Đô đốc,” người đàn ông nói: “chúng ta đừng phá đám nữa được không?”
Lại không còn nước sông ô nhiễm chảy vào Thục quốc nữa.
Cá lại không còn quên mình chỉ có mang không có phổi, lại không thể tuỳ tiện đi lên bờ. Bò lại kêu tiếng bò, dê lại kêu tiếng dê.
Con sông này lại trong trẽo chảy về phía Nguỵ quốc.
Tào Tháo và Tưởng Can ở bờ sông vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm. Tào Tháo nói: “nghe nói chất tẩy rữa ký ức có độc, ta không thể uống nó nữa rồi.”
Thế thì nỗi nhục Xích Bích sẽ mãi mãi lưu lại trong ký ức của Tào Tháo.
Trong nhà Gia Cát Lượng, gan của chuột không còn lớn nữa.
Gà trống cũng không còn ấp trứng.
Ngỗng trời cũng nhớ lại cách viết chữ “nhân” (人).
“Nhưng,” Trương Phi đang nhìn ngỗng trời ngạc nhiên hỏi Gia Cát Lượng, “quân sư, chữ nhân này sao quay ngược lại vậy?
Gia Cát Lượng không gì không hiểu, trả lời nói: “chúng nó là ngỗng trời ngoại quốc, nó viết là chữ “V” biểu thị ‘thắng lợi’ đấy.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn