Chương 1: Hoàng Hậu
Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014
Đại Võ đế quốc diện tích
lãnh thổ nghìn dặm, dựng nước có hơn trăm năm, chính trị trong sáng, biên cương
yên ổn.
Kinh đô ở vào hướng bắc
trung tâm bản đồ đế quốc, khí hậu thích
hợp, văn hóa giáo dục buôn bán hưng thịnh, trăm họ an cư.
Con đường Chu Thước của kinh
đô ở hướng Bắc, núi Vạn Tuế ở hướng nam, đông gần Kính hồ, tây giáp ngõ nội
các, được dòng sông vây quanh bảo vệ thành rộng khoảng hơn mẫu, Hoàng Thành là
tên gọi sẳn có của Tử Cấm Thành .
Tây Lục Cung của Tử cấm
Thành, gồm có 37 vị phi tần địa vị khác nhau.
Vĩnh Thọ Cung láng giềng Dưỡng
Tâm Điện, chủ nó là hoàng quý phi Đỗ Thính Hương, vì cô ta dáng điệu thanh nhã,
uyển chuyển như hoa lan trong bóng tối, người trong cung thường gọi cô ta là
Lan quý phi.
Lan quý phi là đứa trẻ còn
sót lại của Nhất đẳng Vệ Quốc Công Đỗ Nọa Hạc đã mất, từ nhỏ đã được thái Hậu
nhận về nuôi dưỡng ở bên mình, cùng Hoàng đế thanh mai trúc mã lớn lên, không
hoài nghi gì là phi tử được sủng ái nhất.
Phía sau Vĩnh Thọ Cung là Dực
Khôn Cung, chủ nhân Dực Khôn Cung là vị Đức phi Thân Ý Ung, là con gái của Sứ Bộ
Thượng Thư Thân Vũ, cũng là người phi tử duy nhất được đứng đầu sổ ngoài Lan
quý phi ra, trong căn nhà ngang chếch điện Dực Khôn Cung còn có 3 vị tài nhân.
Trường Xuân Cung và Hàm Phúc
Cung chưa có chủ, do thường thị và tài nhân ở tạm.
Trữ Tú Cung bên cạnh Hàm
Phúc Cung, trong vườn có hai cây hòe to, gần ngự hoa viên, cách Dưỡng Tâm Điện
hai lớp cung điện, bình thường dấu chân người hiếm thấy, tôi tự mình một mình ở
tại đây, tôi là Hoàng Hậu.
Tôi từ lúc tam nhật động
phòng, bắt đầu dời ra Khôn Ninh Cung, sau khi nhập vào Trữ Tú Cung, thì không
được triệu đến nữa, giống như Hoàng Hậu ngồi vào lãnh cung. Cùng lúc, cũng là
con gái một của phụ tá cao nhất nội các Lăng Tuyết Phong trong tay nắm quyền nội
chính ngoại vụ, là Hoàng Hậu của hoàng đế trên lễ đường Đại Hôn Hòa Thân Chính tay
trong tay khoan thai bảo đảm hai họ kết hợp tốt đẹp, trước là lo việc tôn miếu,
sau là lo việc đời sau.
Hiện tại tôi đang hết sức
chán ngán, ngắm nhìn chuỗi hạt hoa sen bằng ngà voi.
Tôi không tin Phật, sùng
kính đạo Phật thần tiên là trò bịp của mấy bà lão đối với cuộc sống đã mất đi
hy vọng.
Tôi vẫn còn trẻ, còn có rất
nhiều ước muốn chưa thực hiện được, còn có rất nhiều điều muốn làm còn chưa làm
được, tôi đối với bản thân vẫn tràn đầy niềm tin, cho dù Tiêu Hoán trước sau
chưa hề nhìn thẳng vào tôi một lần.
Tiêu Hoán là chồng tôi, là
Hoàng Đế của đế quốc này, một người đàn ông vừa tròn hai mươi tuổi, bất lực với
chính trị, hứng thú đối với phụ nữ không có gì nhiều.
Tôi đối với Tiêu Hoán không
có cảm giác hứng thú nào, nhưng các phụ nữ khác trong hậu cung, họ nhìn thấy
Tiêu Hoán cứ giống như con muỗi nhìn thấy máu, nếu như không phải là cần phải hết
sức tuân theo lễ nghi, tôi nghĩ họ nhất định sẽ nhảy lên ôm chặt cổ Tiêu Hoán,
rồi ra sức hôn lên đôi lông mày thanh tú thẳng đứng quá đáng của hắn, sau đó
hét lên tiếng hét:
“Hãy cho tôi yêu người, vạn
tuế.”
Yêu? Thật là trò đùa, cái
nơi Tử Cấm Thành này dung nạp được kiểu con chữ nhầy nhụa này sao?
Họ nói đến không phải là
yêu, họ trò chuyện xem ai vừa được thưởng nữa ly canh ngân nhĩ, đó thật ra là
Tiêu Hoán uống còn thừa lại, tưởng như là tiên lộ; họ đem bản thân tắm thật trắng,
suy đoán xem đêm nay thẻ đầu xanh của ai sẽ được bàn tay Tiêu Hoán lật lên; họ
bàn về người tài nhân chải tóc hết hơn một giờ, sao vẫn có thể vênh vang đắc ý
làm rối loạn khắp nơi?
Họ không biết cái gì là yêu,
đương nhiên là tôi cũng không biết, đã từng có khoảng thời gian, tôi cho rằng
mình hiểu rõ tình yêu, về sau người đàn ông đó nói lời xin lỗi, tôi biết là tôi
đã sai.
Nhưng đó đều là một số sự việc
xưa cũ đã qua, không cần thiết nhắc đến nữa.
Giờ đây trong đầu tôi đang
trù tính, làm sao để cho một người con gái nói lời xin lỗi đối với tôi.
Tôi không phải là một người con
gái có nhiều tính hư vinh, nhưng tôi vẫn không có rộng lượng đến nỗi cho phép một
người con gái khác dẫm lên trên vai tôi bài tiết vãi nước tiểu. Tôi chuẩn bị dạy
bảo một chút cho người Võ tài nhân hung hăng của Dực Khôn Cung.
Người con gái này tự cho là
đúng, chẳng qua là hai ngày liên tiếp được Tiêu Hoán gọi đến Dưỡng Tâm Điện hầu
tẩm, rõ ràng đã dám làm ra vẽ là cung nữ của Thái Hậu đốp chát lại tôi.
Cô ấy cho rằng mình là ai
đây? Là Võ Tắc Thiên ư? Hay là cho rằng hậu cung là tiểu hoa viên của ông nôi
thị lang cô ta làm ra?
Trên bàn, lúc tinh chất cây
thụy hương trong miệng con nghê lưu ly cháy hết, tôi từ trên giường ngồi dậy,
chân không xõ vào trong đôi giầy thêu chất đầy sợi tơ vàng, đứng dậy, chiếc váy
dài màu đỏ tươi bách phụng phù vân kéo dài trên tấm thảm nhung Ba Tư.
Tôi dùng tay chỉ về phía mấy
quyển sách nằm lẽ loi trên bàn gổ cây tử đàn, gọi người cung nữ Tiểu Sơn đang
nép mình ở một bên:
“Đem mấy quyển sách này đưa
đến cho Đức phi Dực Khôn Cung.”
Tiểu Sơn có chút mê hàng
thêu, nghe sai bảo, liền thuận tay ném xuống mặt giầy đang thêu, bê sách đi.
Tôi kéo dài cánh tay áo, đến
ngự hoa viên đi tản bộ.
Ánh sáng mặt trời sau buổi
trưa nóng rát mặt, những người phụ nữ chú ý bảo dưỡng da thường tuyệt đối không
muốn ra khỏi cửa, để tránh cho da thịt cưng của mình bị tổn hại, cho nên ngự
hoa viên sạch sẽ hiếm thấy, tránh qua cái nắng gay gắt đầu mùa hạ đốt cháy da
người, tôi chui vào trong nơi ẩm ướt của gốc cây dây đậu tía trước hiên Giáng
Tuyết, đứng dưới bóng cây, ôm ngực kêu lên một tiếng:
“Hồng Thanh.”
Đối diện Thái Hồ trên hòn
non bộ bằng đá xây sát vào nhau, quả nhiên có tiếng trả lời thò ra một cái đầu,
Hồng Thanh đang trốn ngủ trên đỉnh hòn non bộ đỡ chiếc nón da, nhảy xuống cười
nói:
“Hoàng Hậu nương nương, người
lại đến?”
“Thế nào?”
Tôi cũng cười:
“Phó thống lĩnh Lý sợ để cho
ta bắt gặp chổ yếu trốn tránh khó nhọc phải không?”
Hồng Thanh là phó thống lĩnh
ngự tiền thị vệ Tùy Hành Doanh, bổn triều ngoài 24 vệ cấm quân đóng gần kinh đô,
trực tiếp lệ thuộc Hoàng Đế cai quản, chính là mấy trăm tên ngự tiền thị vệ của
ngự tiền đại nội.
Mấy trăm tên ngự tiền thị vệ
này được chia làm thành 2 doanh, Tùy Hành Doanh và Co Hành Doanh. Hơn 200 người
của Tùy Hành Doanh giám lĩnh cẩm y vệ, phụ trách bảo vệ hàng ngày Tử Cấm Thành,
hơn 200 người của Co Hành Doanh thì rãi rác mọi xó xỉnh đế quốc thu thập tin tức,
giám sát quan viên các cấp, chính là “mật thám đại nội” trong miệng người dân.
Số người hai doanh này tuy rằng
không đủ 500, nhưng mỗi người đều là tinh anh được lựa chọn kỹ càng, có võ lâm
cao thủ, cũng có người thợ khéo léo tài giỏi thân hoài dị thuật. Phó thống lĩnh
hai doanh cũng chính là chức vụ quan trọng của đế quốc, cố định do thế hệ đời
sau của Tây Gia Khai Quốc Nguyên Công làm, nói ra, Hồng Thanh là hậu nhân của
Uy Nghị Công Lý Hậu Chiếu, cũng là tam đẳng uy viễn bá gia phong Phiêu Kỵ đại
tướng quân.
Địa vị của hai doanh có nhiều
chổ đặc biệt, thái độ của Hoàng Đế các triều Đại Võ đối với thống lĩnh hai
doanh, cũng vẫn là có thêm lễ kính, rất có nhiều mùi vị của tình thân như thủ
túc. Chẳng qua là lấy tâm đổi lấy tâm, ngự tiền thị vệ hai doanh là tâm phúc của
đế vương, đối với mức độ trung thành của hoàng thất cũng là không cho phép hoài
nghi.
Thể hiện hiện tại là thế,
tuy rằng ai cũng biết thật sự hiện tại nắm quyền triều cương chính là phụ thân
của tôi Lăng Các lão, nhưng ngự tiền thị vệ hai doanh cũng là tuyệt đối không
nghe theo lệnh từ phụ thân tôi.
Song, cho dù những sự việc
trên cục diện chính sự phức tạp khó hiểu như thế nào, đều không gây trở ngại
tôi và Hồng Thanh giao hảo riêng.
Tôi thích tính cách của Hồng
Thanh rộng rãi sảng khoái, Hồng Thanh cũng thích cùng tôi nói đùa cười vui, khi
chúng tôi ở bên nhau, tuyệt đối ít nói về vấn đề ngoài hứng thú yêu thích,
chúng tôi chỉ thay mặt bản thân chúng tôi, tuyệt đối không đại diện lợi ích tập
đoàn mỗi người chúng tôi sau khi chết.
“Hoàng Hậu nương nương đây gọi
là ý gì vậy?”
Nghe xong lời nói của tôi, Hồng
Thanh cười tít mắt chỉnh lý lại quan phục màu đen của mình nằm ngủ có chút vết
nhăn:
“Đời người khổ vì ngắn,
không ăn no ngủ kỹ nằm phơi nắng, há không phụ lòng ngày xuân đẹp thế này sao?”
“Ngày xuân? Đây sắp lập hạ rồi.
Trốn tránh khó nhọc, cũng có thể cho qua, bày đặt mượn cớ.”
Tôi cười cười liếc nhìn hắn,
rồi lại chớp chớp mắt:
“Hồng Thanh, có muốn xem trò
vui không, nếu muốn mau leo lên trên đĩnh hòn non bộ chờ đấy, người sắp đến rồi.”
“Trò vui?”
Khuôn mặt Hồng Thanh hồ
nghi:
“Hoàng Hậu nương nương, người
lại sắp bày trò gì vậy?”
“Đừng hỏi nhiều, có muốn xem
không? Mau lên đi.”
Tôi thúc dục hắn.
“Được, Hoàng Hậu nương nương
của tôi.”
Hồng Thanh nhảy lên trên
hoàn non bộ, bấy giờ vừa đúng lúc có một bóng hình màu xanh mơn mởn lách mình
qua cành nhánh cây Tùng Bách trước của Thiên Nhất Môn, đứng ở trước ngự hoa
viên nhìn nhìn.
“Chị Liên Minh! Chị Liên
Minh! Ở đây.”
Tôi cười cất tiếng gọi, hướng
về cô ấy vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy tôi, Võ tài nhân trước
tiên là ngây người ra, sau đó là đi đến một cách do dự.
Thật là cái đồ bị thịt, chỉ
có để cho người ở trước mặt cô ta nói mấy lời lừa dối Tiêu Hoán thích sau buổi
trưa đến ngự hoa viên tản bộ, thì đã tin cho là thật, chạy đến nơi này chuẩn bị
làm một cuộc tình cờ đẹp, thật là.
Tôi thầm cười chờ đợi Võ tài
nhân đi đến:
“Tôi vẫn cho rằng lúc này sẽ
không có người đến phơi nắng đấy, sao chị lại đến đây?”
Nhìn thấy cô ấy đi đến chuẩn
bị cong đầu gối hành lễ, tôi liền cười nói:
“Ây da, ở đây chỉ có hai chị
em ta, miễn lễ.”
Võ tài nhân thấy tôi vốn có
chút lo sợ không yên, bây giờ nhìn thấy tôi một mình đứng đây, có lẽ là cảm thấy
không cần sợ hãi, liền đem đầu gối vừa cong xuống đứng thẳng lên, cười nhìn thẳng
vào mặt tôi:
“Hoàng Hậu nương nương không
phải cũng là đến phơi nắng sao?”
Thật là ngốc quá đi, cũng là
Võ tài nhân, cái đầu người đẹp này so với Võ Tắc Thiên thật là kém quá xa. Tôi
sao không chuẩn bị mà đến được?
“Tôi trước giờ không ngủ
trưa, cho nên cho dù không có người nói cùng tôi vạn tuế sẽ đến, mỗi ngày cũng
đều đến đây đi vòng vòng, còn chị thì sao? Chị cũng không ngủ trưa sao?”
Tôi tiếp tục cười.
“Việc này…”
Võ tài nhân có lẽ là đã thấy
ra được điều gì, nhất thời tắc tiếng, cúi đầu xuống.
Ngầm bảo tạm được rồi, tiến
hành đến bước tiếp theo.
“Ái chà, cái túi treo trên
lưng chị đẹp quá, chị tự mình thêu đúng không?”
Tôi giả vờ cảm thấy thích
thú đối với cái túi khảm vàng ngũ sắc cột trên thắt lưng cô ta, thò tay đến cầm,
đầu ngón tay vừa khít đúng vào chổ tiếu huyệt ngang thắt lưng của cô ấy chọt đến.
Võ tài nhân cười một tiếng
ha ha, ngay lập tức cho rằng mình đã mất đi lễ nghĩa, vội vàng bụm miệng lại,
nhưng vẫn không ngăn được tiếng cười a, a. Tiếu huyệt ngay thắt lưng của cô ta
đã bị điểm, chỉ sợ không cười hết một giờ, thì không thể dừng lại được.
“Chị, chị làm sao vậy?”
Thầm cười cười đến hàm răng đau,
miệng tôi vừa nói, vừa bước lên một bước đỡ cô ta, lại vừa khéo dẫm lên trên
cây cuốc chim ở phía sau cô ấy, cây cuốc chim bắn ngược trở lại, cán cuốc vừa vặn
đúng vào huyệt thoái loan hoàn khiêu của cô ta, hai chân Võ tài nhân mềm nhũng,
một tiếng “ùm” quỳ ngay xuống.
“Ấy, không phải là đã nói
không cần giữ lễ tiết mà, sao chị lại khách khí chi vậy?”
Bấy giờ cái bụng đã sắp cười
đến đứt ruột, tôi vội vàng ngáp một cái.
Võ tài nhân vẫn như cũ cười
đến cành hoa rung lung tung, trong mắt lại có chút sợ hãi:
“Ha ha……Hoàng Hậu nương
nương…ha ha…tôi là…”
“Chị là cái gì?”
Tôi “à” lên một tiếng, rồi
nói liền một hơi như chợt hiểu:
“Lẽ nào là lần trước ở Từ
Ninh Cung, chị cố ý đụng đến tôi, chỉ tạ tội thôi sao, không sao, tôi không ghi
hận đâu.”
Vung tay một vòng rộng, tôi
cười ha ha:
“Thực ra tôi cũng cảm thấy Hoàng
Hậu này chỉ là một hư danh, mọi người đều là hầu hạ vạn tuế, còn phân chia chi
lẫn nhau, có đúng không?”
“Ha ha…..đúng…..ha ha….không
phải…ha ha….”
Người Võ tài nhân cười đến
thở không ra hơi, cười đến mặt trương đỏ lên trên khuôn mặt trắng tinh thanh
tú, thái dương ngấn ra giọt mồ hôi.
“Chị đừng có vội, từ từ nói,
xem nào, sao lại đổ mồ hôi rồi, để tôi giúp chị lau …..”
Tôi cười đi đến lau giọt mồ
hôi trên trán cô ta, bả vai vừa nghiêng, đúng lúc đụng đến hố thượng đòn của cô
ấy.
“Không cần đâu….ha ha….”
Võ tài nhân chưa nói xong
câu nói, gót chân lại trượt, cả người ngã ngữa vào trong cái vò to bên đường để
bón cho hoa sen, tứ chi nhếch nhác gác lên trên miệng vò, cả bùn và nước thấm ướt
cả người, nước bùn trong vò cũng bắn ra tung tóe.
Tôi vội vàng nhảy ra tránh
né nước dơ, trong miệng vẫn còn cười:
“Ây da, chị cũng thật là, nhận
lỗi thì nhận lỗi, cần gì tự mình phải nhảy vào trong vò hoa sen chi vậy, tôi lại
không phải là người thích nhìn người khác nhảy vô vò nước.”
Tiếng cười của người Võ tài
nhân vẫn không dứt, cùng lúc vùng vẫy tay chân, khó khăn lắm mới từ trong vò bò
được ra ngoài mang theo bùn và nước. Mặt của cô ấy cũng bị nước bùn bám dính,
tôi nhìn không rõ rốt cuộc trong mắt cô ấy là sợ hãi hay là căm ghét.
Cô ta từ trên đất bò dậy rất
khó khăn, do dự một chút, quỳ xuống hướng về tôi khấu đầu:
“Ha ha….nương nương….nô tì,
ha ha….không có dám mạo phạm…xin lỗi….ha ha….nương nương tha tội….ha ha….xin lỗi”.
Hiểu được hảo hán không chịu
thiệt thòi trước mắt? Tôi vẫn thật có chút xem thường cô ấy.
“Từ đầu đã nói không sao mà,
chị không cần phải tạ lễ, đáng tiếc quần áo xinh đẹp trên người chị đã hỏng hết
rồi, mau về thay đồ đi, bùn này thối quá.”
Tôi bịt chặt mũi.
“Ha ha….cám ơn nương
nương….ha ha….cám….”
Võ tài nhân tiếp tục khấu đầu
tạ ân, tôi nhìn thấy tay của cô ấy nắm chặt lại.
“Được rồi, được rồi, đứng dậy
đi, cười như thế này, nói cũng nói không rõ.”
Tôi lắc lắc tay.
Võ tài nhân từ dưới đất bò dậy,
lại vẫn cười không thể dừng, trong đôi mắt to xinh đẹp, rơi xuống từng giọt từng
giọt nước mắt.
Tôi thật không có hứng nhìn
người con gái khóc, dù sao chỉnh được cô ta thảm hại thế này, cười cũng đủ rồi,
liền khoát tay:
“Được rồi lui xuống đi.”
Võ tài nhân như gặp được đại
xá, tạ ân, đầu cũng không quay lại chạy đi.
Tôi đợi cho bóng hình hoảng
loạn của cô ta mất hút sau hàng cây xanh, quay đầu hướng lên trên hòn non bộ vẫy
vẫy tay:
“Thế nào? Hồng Thanh, có vui
không?”
Hồng Thanh cười nhảy xuống:
“Không ngờ cái người Võ tài
nhân kiêu ngạo bị người dạy cho thế này.”
“Đó là,”
Tôi ngẩng đầu một cách đắc
ý:
“Tiêu diệt cô ta kẽ tốt mã
giẽ cũi này vẫn không phải là một đĩa rau nhỏ”.
“Đúng, Hoàng Hậu nương nương
huệ chất lan tâm, thông tuệ quá nhân, còn có,”
Hồng Thanh đang nói vòng vo
thăm dò tôi,
“…..võ nghệ siêu quần, thử hỏi
người nào không phục?”
“Được rồi, ta biết ngươi xem
thường công phu mèo tam bước của ta,”
Tôi lườm hắn một cái:
“Phá nhà cướp của hành tẩu
giang hồ có thể vẫn chưa đủ, xưng bá hậu cung thì có thừa”.
“Thế thì,”
Hồng Thanh tiện mồm cười lấy
lòng:
“Nói vậy, thấy ai không vừa
mắt thì kéo đến chỉnh cho một trận trút giận, cả cái hậu cung này, cũng chỉ có Hoàng
Hậu nương nương người có thể làm được mà thôi”.
Tôi nhếch lông mày lên, hắn
nói đây không phải là nói tôi cậy thế ức hiếp người sao? Tôi chỉnh lý người là
chỉnh lý chổ trắng trợn, nhưng con người tôi không muốn lãng phí ngày xuân tươi
đẹp của mình, dùng năm ba tháng, thậm chí một năm hai năm chờ đợi cái gì gọi là
cơ hội để sửa chữa con người tôi thấy không vừa mắt.
Hơn nữa, tôi chính là cậy thế
ức hiếp người có sao không?
Tôi ngấm ngầm làm cho ngón
tay kêu, híp mắt: Ai biểu để cho tôi làm Hoàng Hậu.
Tôi và Hồng Thanh trò chuyện,
Tiểu Sơn đi vào cửa hoa viên, vừa đi vừa nói:
“Tiểu thơ, sách của người
kêu tôi đưa đi đều đã đưa đến nơi rồi. Trong cung tìm khắp nơi không thấy người,
người sao lại chạy đến đây làm chi vậy?”
Tiểu Sơn là người hầu gái của
tôi từ trong nhà mang theo vào cung, từ nhỏ đã theo tôi, không lớn không nhỏ
quen rồi, vào cung rồi vẫn là kêu “tiểu thơ” “tiểu thơ”.
Tôi sợ nhất Tiểu Sơn lải
nhãi, vội vàng bịt lại cái miệng của nó sắp khiển trách, hỏi:
“Đức phi có nói gì không?”
“Nói là hôm khác nhất định đến
thăm chào hỏi cám ơn.”
Tiểu Sơn quả nhiên đần độn mắc
câu, quên đi còn phải giáo huấn, rất nhanh trả lời.
“Ờ.”
Tôi gật đầu, sờ sờ dưới cằm.
“Đúng rồi, Hoàng Hậu nương
nương, người tại sao phải dạy cho chị Võ tài nhân vậy?”
Hồng Thanh đứng ở một bên bổng
nhiên hỏi:
“Người thật không có già hơn
chị ấy mà?”
“Đó là lẽ đương nhiên,”
Tôi nhăn mặt lại:
“Ta vừa mới qua sinh nhật tuổi
16 mà”.
“Vậy sao?”
Hồng Thanh nhìn tôi từ trên
xuống dưới, trầm ngâm suy nghĩ.
“Cái gì? Lẽ nào ta xem ra so
với người Võ tài nhân đáng yêu đó già hơn sao?”
Tôi mở to đôi mắt.
“Tôi không có nói, là người
tự nói”.
Hồng Thanh để tay sau lưng
nhìn trời.
“Ngươi! Ngươi có ý gì!”
Tôi hét lớn lên.
“Tiểu thư, âm thanh qúa lớn,
cẩn thận kẻo làm cho tất cả người của hậu cung đều bị tiếng ồn đánh thức dậy”.
Tiểu Sơn chán nản đứng ở một
bên.
“Hứ.”
Tôi trả về một tiếng hứ giận
dữ.
Đang cùng họ cười nói, trong
đầu vẫn tính toán sự việc khác: Võ tài nhân cho dù có kiêu ngạo, lấy thân phận
của cô ta, nếu như không có người xúi dục, cũng không dám ở trước mặt Thái Hậu
làm bừa. Đức phi Dực Khôn Cung làm ra vẽ hiền thục đoan trang không tranh với đời,
cho rằng ta không đoán biết được là cô ta hướng dẫn Võ tài nhân gây khó cho ta
sao? Đại hôn chẳng qua chỉ mới 3 tháng mà thôi, đã kìm chế không được còn muốn
dấy lên chút sóng gió rồi sao?
Tôi lặng lẽ nhếch mép, cũng hay,
thời gian quá nhàm chán, để ta nhìn xem, ngươi có thể dẫn ra sân trò gì hay
đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn