Thai Hung Chương 2: Mũi kim - Ebookdich

Chương 2: Mũi kim

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014



Ngày hôm sau, Thân Ý Ung đi đến Trữ Tú Cung thăm hỏi cám ơn tặng sách, tôi ân cần nắm lấy bàn tay của Thân Ý Ung, đưa cô ta đến ngồi trên cái giường mềm mại của Tây Noãn Các gần cửa sổ.
Thân Ý Ung cẩn thận ngồi xuống giường, cúi đầu nói nhỏ: 
“Hoàng Hậu nương nương quan tâm quá, thật là đáng để cho thần thiếp hoảng sợ.”
“Cũng không phải là vật gì đáng giá, chả là mấy hôm trước chỉnh lý lại các đồ vật xưa cũ lục lọi ra được mà thôi, nghĩ chị thích, mới sai người đưa đến, tôi vẫn thường nghĩ, chị đã vào cung có hơn hai tháng rồi, tôi vẫn chưa có thể hiện chút lòng nào.” 
Tôi cũng cười, lời nói hết sức lịch sự lễ phép.
“Nương nương khiêm tốn, đúng lý thần thiếp hầu hạ nương nương mới đúng, là do thần thiếp mãi lơ là, còn làm phiền nương nương nhớ mong, thần thiếp thật là không đúng.” 
Thân Ý Ung vừa nói, vừa đứng dậy sắp sửa chấp tay vái lạy.
Tôi vội vàng đỡ lấy cô ta: 
“Chị không cần thế đâu, tôi và chị tình như chị em, giữa tay chân với nhau, sao lại nói chi lời xin lỗi.” 
Tôi vừa nói vừa dìu cô ta đến ngồi lại trên giường, thở ngắn than dài, nói: 
“Thực ra, chị có thể thường xuyên đến thăm tôi, tôi đây cũng không có yêu cầu gì hơn, này, đến thăm cũng hay đấy…..” 
Nói đến đây, tôi vội vàng ngừng lại, che miệng cười: 
“Chị thấy lời nói này, nhất thời thỏa tình, để cho chị cười chê, thực là xấu hổ.”
Có lẽ là cảm thấy ngượng, Thân Ý Ung cúi đầu xuống, một hồi lâu sau mới nói: 
“Nương nương tính tình hiền lành, đi lại trang nghiêm, bất vinh bất nhục, chị em hai cung chúng tôi đều rất khâm phục.”
“Nghe các người nói, giống như tôi là nữa thần tiên vậy.” 
Tôi cười, rồi lại thở dài: 
“Không biết chị gần đây có gặp vạn tuế không?”
Thân Ý Ung chầm chậm lắc đầu: 
“Gần một tháng nay đều là do quý phi nương nương hầu tẩm, thần thiếp chỉ trong tháng trước được gặp qua long nhan.”
“Lúc đó thần sắc vạn tuế có tốt không? Căn bệnh rét lạnh năm xưa quấn lấy người có khỏe hơn chút nào không? Rốt cuộc là rét lạnh ở đâu? Số thái y đó, vẫn là nói không tường tận….”
Tôi bê lên chén trà trên bàn lật đật uống lấy miếng nước, rồi lại cầm khăn tay lau mép miệng: 
“Nói ra thật sốt ruột…..”

Thân Ý Ung không nói gì, tôi nhìn thấy đến đầu mày của cô ta hơi chau lại.
Người cung nữ Yêu Kiều đúng lúc đó đi đến, rập đầu nói: 
“Nương nương, đến lúc uống thuốc.”
Tôi nhíu mày khoát tay: 
“Không thấy ta đang cùng Đức phi nói chuyện sao? Để lát nữa hãy nói.”
“Nương nương, trễ giờ uống thuốc không nên.” 
Thân Ý Ung vội vàng nói.
“Không có gì phải gấp cả.” 
Tôi vừa khách sáo, vừa ra hiệu cho Yêu Kiều bê thuốc lên.
Mùi thuốc sực nứt bay tỏa ra khắp phòng, đầu mày Thân Ý Ung nhúc nhích một cái khó mà nhận thấy. Cô ta phải quen thuộc với mùi thuốc này, đây là mùi của thuốc ngừa thai, bổn triều vì để bảo đảm người kế vị vua chính thống ra đời, nội trong 3 năm hôn lễ, chỉ cần Hoàng Hậu chưa sinh được con rồng, Hậu phi sau khi được nuông chìm đều phải uống thuốc ngừa thai, để tránh mang thai. Nếu như sau 3 năm kết hôn, Hoàng Hậu vẫn chưa sinh được đứa bé trai, như thế sẽ chẳng khác gì nói Hoàng Hậu vô dụng, sinh không được con rồng, Hậu phi sẽ không cần dùng thuốc tránh thai nữa. Thật là quy định có chút không hiểu ra sao cả, có điều là tôi thích.
Tôi đem chén thuốc để ở trên bàn không động đến, lại cùng Thân Ý Ung tán gẫu lung ta lung tung.
Cô ta trước sau vẫn tỉnh bơ, mãi đến sau khi trò chuyện rất lâu, mới nói đến trời không còn sớm, phải cáo từ ra về.
Tôi tươi cười đưa cô ấy đi ra, nhìn theo bóng hình của cô ấy dần mất hút sau bức bình phong.
Cô ta chắc là đã rõ! Trong cung này ai cũng đều biết, từ sau ngày động phòng, Tiêu Hoán đã không có triệu tôi đến hầu tẩm, hiện tại để cho cô ta gặp tôi uống thuốc tránh thai, chính là muốn nói với cô ta tôi đang dan díu vụng trộm, đem chổ yếu của tôi để vào trong tay của cô ấy.
Người con gái này, có thể nhịn được mà không hành động sao?
Về đến phòng, tôi ngắm vào chén thuốc ngừa thai để trên bàn chưa đụng đến, vẫy tay hỏi Tiểu Sơn ở bên cạnh: 
“Ngươi nói xem, thuốc này có hỏng chưa?”
Tiểu Sơn vẫn đang thêu giầy, ngay cả trên đế giầy đều thêu chi chít mấy con chim uyên ương, liếc tôi một cái: 
“Tôi không quản, thuốc này là tôi đến ngự dược phòng lấy về, người nếu dám đổ, tôi ở trên váy người thêu con rết.”
Tôi len lén thè lưỡi, thật thà bê chén thuốc lên, đem thuốc rắc đều trong bồn hoa bên cạnh: 
“Ta không đổ, ta tưới hoa…..”
Không ngoài dự đoán, chưa đến mấy ngày sau, tin đồn Hoàng Hậu dan díu vụng trộm đã từ trong hậu cung lan truyền ra bên ngoài, ồn ào đến mưa gió khắp nơi, xem ra qua mấy ngày nữa, không biết chừng ngoài cung đều sẽ có tin đồn.
Lời đồn ầm ĩ đến lúc xấu nhất, Thái Hậu ở Từ Ninh Cung triệu kiến tôi, Tiêu Hoán cũng ở đấy.
Thái Hậu đang nhẹ nhàng thổi trà xanh Bạc Thai Đấu Thái trong chén trà, Tiêu Hoán cười nhạt ngồi ở một bên.
Hai tháng không gặp, hình dáng của hắn đúng như tôi dự liệu, nét mặt bốc lên. Hắn không phải là cứ mãi rêu rao là có cái bệnh rét lạnh gì đó sao? Bệnh rét lạnh gì chứ? Hắn nếu như có bệnh rét lạnh, răng của tôi đều sẽ cười rụng hết. Vẫn là nói có bệnh không để ý triều chính, hội nghị chính sự triều đình từ trước đến nay không được để lỡ, tất cả việc chính sự đều ném cho nội các, bản thân chỉ phụ trách phê đỏ trên phiếu lập ra của nội các, thật không biết hắn còn làm hoàng đế này làm cái gì.
“Hoàng Hậu,” 
Thái Hậu để xuống chén trà trong tay, lãnh đạm mở miệng: 
“Mấy ngày nay, ta nghe đến số lời ong tiếng ve…..”
Tôi không đợi Thái Hậu nói hết lời, lên tiếng quỳ xuống: 
“Mẫu Hậu, nhi thần cũng không biết tại sao lại thế này, họ đều nói nhi thần, nói nhi thần….” Nước mắt đúng lúc rơi xuống, tức tưởi.
Thái Hậu vội vàng đi đến dìu tôi dậy, nhẹ nhàng vỗ lên lưng bàn tay của tôi: 
“Con ngoan, đừng lo lắng, từ từ nói, mọi việc đều có mẫu Hậu làm chủ cho con.
Tôi nắm tay của Thái Hậu theo Thái Hậu ngồi lên trên sạp giường, nức nỡ ngẹn ngào dừng lại tiếng khóc: 
“Nhi thần không biết tại sao lại có tin đồn thế này, từ khi kết hôn, con người của nhi thần chính là của vạn tuế, nhi thần trước giờ không có nghĩ đến người khác, nhi thần thường không gặp mặt của vạn tuế, có lúc thực là thấp thỏm lo âu, chỉ biết hỏi thăm qua các chị em khác….”
“Sao!” 
Thái Hậu quay đầu hỏi Tiêu Hoán: 
“Hoàng Đế, người rất ít gặp Hoàng Hậu sao?” 
Rồi thở dài nói: 
“Hoàng đế, người nếu như tử tế yêu quý Hoàng Hậu, sao lại có sự việc của ngày hôm nay?”
“Việc mẫu Hậu quở trách, là do con lơ là.” 
Tiêu Hoán lập tức đứng dậy, cung kính trả lời.
Thái Hậu lại quay về tôi: 
“Hoàng Hậu, Hoàng Đế thực có chổ không chu toàn, nhưng Hoàng Đế thân thể từ nhỏ đã không khỏe lắm, lẽ ra cho dù có việc gì, Hoàng Hậu cũng nên nghĩ cho Hoàng Đế. Ta biết, Hoàng Hậu tuổi vẫn còn trẻ, thiều quang chính mậu, sẽ có chút ý nghĩ cũng không kỳ lạ….”
“Mẫu Hậu lẽ nào muốn nói nhi thần khó đè nén được khuê phòng vắng lặng sao? Quả là có nhuốm bẩn cùng người khác sao?” 
Tôi đứng dậy một cách dữ dội: 
“Cho dù là năm tháng trống không không hạn định, lẽ nào chút lễ tiết liêm sĩ này, nhi thần đều không có sao? Lẽ nào mẫu Hậu cho rằng nhi thần quả là loại người con gái lẵng lơ đó sao?” 
Càng nói càng mãnh liệt, mặt tôi càng đỏ, nước mắt đọng đầy hốc mắt: 
“Muốn biết nhi thần có trong sạch hay không, rất dễ mà! Xin mẫu Hậu mời y phụ đến.” 
Tôi cắn chặt răng: 
“Để….để xem thân thể nhi thần có còn trinh không?”
Thái Hậu từ từ ngồi thẳng người lên, hỏi Tiêu Hoán một cách chầm chậm: 
“Hoàng đế, hôn lễ đã lâu rồi, người chưa cùng Hoàng Hậu……”
“Lúc đó tinh thần nhi thần kém, cho nên chưa có….” 
Tiêu Hoán giải thích.
“Cho dù như thế, Hoàng Hậu của một nước, kết hôn có hơn 3 tháng rồi, vẫn còn là gái trinh, thành sao thể thống!” 
Thái Hậu than thở nói: 
“Hoàng Đế, ta biết con và Hương nhi thanh mai trúc mã, tình ý không như bình thường, nhưng Hoàng Hậu cũng không phải là người con gái rất tốt đó sao? Xưa nay quân vương chuyên sủng thái quá, vẫn quy là tai họa đó.”
Tiêu Hoán cung cung kính kính: 
“Việc thần Hậu giáo huấn, hoàng nhi cẩn thận ghi nhớ trong lòng.”
“Người đấy, vẫn là nói cẩn thận ghi nhớ rồi, ghi nhớ rồi, thực ra là không có chút gì để ở trong lòng.” 
Thái Hậu quở trách nói, kéo tôi ngồi xuống, cầm bàn tay tôi để vào lòng bàn tay vỗ: 
“Con ngoan, oan ức cho con rồi, xem nào, khóc đến mặt mờ hết rồi, đợi chút nữa kêu người rữa mặt chải đầu cho con.”
Thái Hậu vừa nói vừa lấy từ trong tay người cung nữ đứng bên cạnh chiếc khăn tay, cẩn thận thay tôi lau nước mắt: 
“Con này, việc này không thể nói rồi bỏ qua. Về sau, hễ con có điều gì không vừa ý, chỉ cần nói cùng ta, người khác quản không nỗi Hoàng đế, lời nói của người mẹ này, Hoàng Đế vẫn phải nghe hai câu chứ.”
Tôi ngoan ngoãn để cho Thái Hậu lau nước mắt, thút thít: 
“Nhi thần sao dám trách vạn tuế, nếu như nói hơi lạnh nhạt một chút, đó chính là vạn tuế kêu nhi thần đem tính mệnh ra, nhi thần cũng không dám chau mày, chỉ là…..cho dù nhi thần nghĩ như thế, chỉ sợ ngay cả cơ hội gặp mặt nói với vạn tuế cũng không có…..”
“Ngũ Phúc, lần trước Hoàng Đế triệu Hoàng Hậu hầu tẩm lúc nào vậy?” 
Thái Hậu lập tức hội ý, quay người hỏi người hầu quản lý giám sát lễ nghi Ấn Phùng Ngũ Phúc ở sau lưng Tiêu Hoán.
Giọng nói Thái Hậu nghiêm khắc, Phùng Ngũ Phúc vội vàng trả lời: 
“Bẩm Thái Hậu, trước giờ không có triệu đến.”   
“Thế, cái long sàng trong gian phòng chờ phía đông Dưỡng Tâm Điện để nó làm gì?” 
Thái Hậu hừ khẽ một tiếng: 
“Ngũ Phúc, ngươi nhớ đấy, về sau mỗi tháng vào ngày mười, xác định do Hoàng Hậu hầu tẩm, bộ xương già của ta, vẫn còn muốn ẳm cháu đấy!”
Ngũ Phúc dạ không ngớt.
Thái Hậu nhìn thấy Tiêu Hoán mãi đang rũ đầu đứng đấy, giọng nói lắng dịu xuống: 
“Hoàng Đế ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn Thái Hậu hiểu cho.” 
Tiêu Hoán cung kính hành lễ, rồi mới ngồi xuống.
Thái Hậu lại kéo lấy bàn tay của tôi thao thao nói lên rất nhiều, chẳng qua là những lời nói an ủi.
Tôi tiện mồn trả lời, nghĩ đến lần này nhìn chung đã đạt được mục đích, người con gái Thân Ý Ung đó, nếu như là biết lời bịa đặt của cô ta cực khổ gieo rắc trái lại đã để cho tôi giành được cơ hội mỗi tháng 3 lần hầu tẩm, có thể sẽ thất vọng nghĩ đến tự sát.
Xét cho cùng, Thân Ý Ung cũng là một người con gái đơn thuần, có muốn lật ngược tôi, cũng không nhìn xem là ai đang đứng sau lưng tôi, phụ tá đứng đầu nội các Lăng Tuyết Phong, đại thần độc chiếm triều chính, người thống trị phân nữa đế quốc này. Nói thực ra, sở dĩ tôi làm Hoàng Hậu, chẳng qua cũng là Thái Hậu và Tiêu Hoán nhìn vào thế lực lớn mạnh của phụ thân tôi, lấy mánh khóe úp cho mà thôi, đến nỗi tôi rốt cuộc có phải là bất trung, đồng thời có ai chú ý đến không!
Lại nói thêm một lát, Thái Hậu nói mệt rồi muốn nghĩ ngơi, để tôi và Tiêu Hoán cùng nhau cáo từ lui ra.
Ra khỏi Từ Ninh Cung, tránh đi người hầu đang ở phía sau, Tiêu Hoán cười nhạt than thở: 
“Không ngờ ta còn có Hoàng Hậu đáng thương như thế này. Hoàng Hậu đồng ý vòng vo hạ thấp mình, ta muốn còn không được, hà tất uyển chuyển như thế, cứ nói thẳng cùng ta không được sao!”
“Thần thiếp ngày ngày ở trong Trường Môn Cung, làm sao có thể gặp được long nhan, lại tìm không được Tướng Tư Mã người tài hoa kinh sợ thế giới như thế, đành phải hạ kế sách thế này.”
Tôi cười nhìn Tiêu Hoán.
“Hoàng Hậu nhất thiết không cần tự so mình với Trần A Kiều xỉ nhục thân phận của mình như thế, Hoàng Hậu tuy có tuyệt thế dung nhan của A Kiều, A Kiều nào có năng khiếu nhanh nhẹn của Hoàng Hậu?” 
Tiêu Hoán cười nhạt.
Tôi cúi đầu cười: 
“Vạn tuế quá khen, thật đáng để cho thần thiếp phấp phỏng lo âu.”
Tiêu Hoán cười: 
“Ơ? Hoàng Hậu cũng biết phấp phỏng lo âu sao? Ta cho rằng Hoàng Hậu trước giờ không biết sợ hãi là chi chứ.”
“Vạn tuế cũng quá khiêm tốn, thần thiếp cho dù không sợ rừng đao mưa tên, sao lại có thể không sợ thiên uy của vạn tuế chứ? Trong mắt thần thiếp, vạn tuế còn lợi hại gấp trăm lần rừng đao mưa tên đấy.” 
Tôi cười chúm chím.
Nói đến đây đã đến Tuân Nghĩa Môn, Tiêu Hoán dừng lại, cười nói: 
“Ta phải đi về, Hoàng Hậu đi thanh thản, nhưng phải bảo trọng đấy.”
“Thần thiếp làm sao thanh thản được đây, thần thiếp phải thêm mấy bộ quần áo mới, học thêm mấy loại kiểu tóc, cẩn thận trang điểm mới đúng, nếu không làm sao có thể có được một nụ cười của quân vương?” 
Tôi cười hành lễ: 
“Từ đây đêm đêm không còn gối không, một mình đếm giọt nước cuối cùng nữa, thần thiếp phúc phần không nhỏ, cáo từ.”
Tiêu Hoán tươi cười gật đầu: 
“Ta lại không phải là tình cờ gặp nhau như mơ sao? Hoàng Hậu miễn lễ.”
Nói xong, quay mình bước vào trong cửa.
Tuân Nghĩa Môn hướng vào bên trong Dưỡng Tâm Môn, từ lâu đã có một bóng hình nhỏ bé trắng như bông chờ đợi trong đó, nhìn thấy Tiêu Hoán đi vào, liền nghênh đón kéo lấy cánh tay của Tiêu Hoán, hướng về tôi liếc một cái. Hoàng quý phi Đỗ Thính Hương.
Tôi nhịn không được cười nhạt một tiếng, chỉ là cùng tôi nói mấy câu, có gì đáng lo lắng đâu, lẽ nào sợ tôi ăn thịt Tiêu Hoán chăng?
Nhìn theo bóng hình hai người dựa vào nhau, trong lòng tôi không biết tại sao bổng nhiên có chút chua chát, có điều một chút chút thôi.

                                                      (Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA